Chương 46: $Điều khoản 37$: Đối thủ mới (tt)
Võ Anh Thơ
04/01/2021
\- Vậy thì tôi thay mặt Đỗ Như cảm ơn anh\.\.\. Nhưng chẳng phải tôi đã từng nói\, kể từ giờ tôi sẽ là người chăm sóc cho cô ấy\! Hi vọng lần sau\, anh sẽ kìm chế hơn\.
Nói xong, không cần biết phản ứng của đối phương thế nào, Trương Tân dìu Đỗ Như vào trong thang máy. Còn lại một mình, Tôn Duy nửa buồn cười nửa khó chịu. Thật là, sao thanh niên bây giờ không biết tôn trọng người lớn tuổi hơn thế? Cái gì mà "thay mặt Đỗ Như cảm ơn anh" lại còn "hi vọng anh kìm chế hơn", thế ra việc anh đỡ giúp một cô gái đang say rượu là tội ác tày đình ư? Tay Trương Tân đó có phải ỷ mình là tổng giám đốc nên "lên mặt" với anh không?
Tôn Duy tháo lỏng cà vạt ra cho dễ thở, cảm thấy bức bối trong người dù máy lạnh thổi vù vù. Anh không thích cái kiểu bảo vệ thái quá của Trương Tân dành cho Đỗ Như, bạn trai cũ thì sao nào? Đã gọi "cũ" rồi thì nó có nghĩa rằng, mối quan hệ lúc trước chỉ là quá khứ! Thế mà anh ta làm như thể mình là chồng Đỗ Như.
Vẻ như buổi tối hôm nay, không riêng gì Thái Bá mà ngay cả Tôn Duy lẫn Trương Tân đều nhận ra "đối thủ mới" của bản thân!
\*\*\*
Hôm sau đến công ty, Đỗ Như thấy đầu vẫn còn hơi ê ẩm. Tối qua cô uống khá nhiều rồi sau đó chẳng nhớ gì nữa, chỉ có cảm giác mình đã bị ai đó kéo qua kéo lại. Giá mà cô chủ họ Đỗ chứng kiến cảnh vì mình mà hai người đàn ông đã đối đầu không khoan nhượng thì sẽ biết bản thân trở nên "có giá" thế nào! Đang suy nghĩ thì Đỗ Như chợt nghe tiếng Trương Tân ngay bên cạnh:
\- Em làm gì mà thừ người vậy?
\- À\, chỉ đang nghĩ lung tung vài chuyện thôi\.
\- Có phải em đang lo về sản phẩm mới của công ty?
Nhắc đến sản phẩm mới, Đỗ Như mới nhớ đến vấn đề mình đang lo lắng. Nói về ý tưởng là dành cho những phụ nữ trung niên và tầng lớp bình dân thì không có gì phải bàn luận vì nó khá hay, về khâu sản xuất thì cũng chẳng lo ngại gì, nhưng điều đáng lưu tâm chính là làm cách nào để bán được sản phẩm mới này?
Sau vụ tai tiếng về Eye MaxGirl, uy tín của Hoàng Hiệp phần nào giảm sút trong mắt người tiêu dùng, dẫu sau đó công ty đã cố gằng bồi thường thiệt hại cho những nạn nhân bị dị ứng và thuyết phục họ không đưa đơn kiện, thế nhưng thanh danh vẫn không được như xưa. Và điều ấy sẽ ảnh hưởng đến chuyện tung sản phẩm mới! Còn ai dám mua mỹ phẩm của Hoàng Hiệp đây sau sự cố như vậy?
\- Em chỉ đang nghĩ cách để sản phẩm mới có thể bán ra thị trường\.\.\.
Tiếng thở dài của Đỗ Như nghe thật nặng nề. Bên cạnh, Trương Tân khẽ gật đầu, cũng là dân kinh doanh mỹ phẩm nên hiển nhiên những lo lắng trong lòng cô anh đều biết và hiểu rõ. Nhưng không sao, anh cũng đã có cách rồi! Nói gì thì nói, để có thể ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc rồi điều hành công ty tầm cỡ Nior khi tuổi còn trẻ thế này, Trương Tân đâu phải dạng tầm thường. Những tình huống nằm trong tầm kiểm soát thì anh luôn tìm ra đối sách.
\- Em đừng lo\, anh cũng suy tính đến chuyện này rồi\. Khi nào sản phẩm mới sản xuất xong\, em cứ đưa sang Nior \- Việt Nam của anh\.
\- Để làm gì? \- Đỗ Như ngạc nhiên\.
\- Hiện tại\, uy tín của Hoàng Hiệp đã giảm nên khó lòng mà bán được sản phẩm mới\. Chúng ta sẽ dùng kế sách gọi là "tiền trảm hậu tấu"\, có nghĩa tung sản phẩm ra trước tuy nhiên sẽ giữ bí mật về tên công ty sản xuất\! Để cho khách hàng sử dụng thử\, đến khi đạt được hiệu quả nhất định thì bấy giờ mới công khai là mỹ phẩm của Hoàng Hiệp\. Nếu nó được bán dưới danh nghĩa Nior\, có thể sẽ lôi kéo một lượng đông đảo khách hàng\.
Đỗ Như hơi bất ngờ trước chủ ý này. Đúng là với tình hình hiện tại, kế hoạch này có phần khả thi nhất! Nếu biết là Hoàng Hiệp khéo sẽ ít người mua, nhưng nếu để khách hàng dùng thử sau đó đánh giá trên sự công bằng thì sẽ có lợi cho Hoàng Hiệp. Một khi đã không bị yếu tố chủ quan đánh vào tâm lý thì người ta sẽ có cái nhìn công bằng, đúng đắn hơn. Nhưng việc Nior chấp nhận thay danh nghĩa Hoàng Hiệp bán sản phẩm này thì có phần rủi ro quá.
\- Lỡ kết quả không như ý muốn\, có thể Nior cũng bị vạ lây thì\.\.\.
\- Không sao đâu\. \- Trương Tân ngắt lời cô gái \- Chỉ cần sản phẩm mới đạt chất lượng thì anh tin kết quả sẽ không đến nỗi tệ\.
Trước sự kiên quyết đó, Đỗ Như cũng không thể nói gì thêm ngoài việc gật đầu.
\*\*\*
Trong lúc Đỗ Như và Trương Tân suy tính cho chiến lược về sản phẩm mới thì lúc này, Tôn Duy lại đang làm một việc vô cùng quan trọng: hoàn thành thủ tục ly hôn! Sau bao nhiêu ngày chờ luật sư chuẩn bị đầy đủ giấy tờ thì hôm nay, vợ chồng Tôn Duy và Ngọc Thuỳ chính thức ký đơn ly hôn rồi nộp cho Toà án thụ lý. Thời gian Toà tiến hành giải quyết sẽ phải kéo dài khoảng vài tháng.
Sau khi rời khỏi văn phòng luật sư, Tôn Duy thở mạnh ra một phát. Đúng lúc lại nghe giọng Ngọc Thùy cất lên đầy nhẹ nhõm:
\- Tuy còn phải chờ thời gian giải quyết nhưng có lẽ Toà sẽ chấp thuận thôi\. Vậy thì xem như chúng ta kết thúc\, đường ai nấy đi\.
\- Xem ra cô chờ thời khắc này đã lâu rồi nhỉ?
\- Phải\, kể từ lúc quen Thái Bá thì tôi đã luôn muốn ly hôn\! Thật ra tôi biết anh và tôi đều chẳng hạnh phúc với cuộc hôn nhân này\, thôi thì chia tay để bớt giày vò nhau cũng như cho đối phương tìm lấy cuộc sống mới\.
Nhoẻn miệng cười, Ngọc Thùy ung dung bỏ đi trước. Còn lại một mình, Tôn Duy ngước nhìn ánh mặt trời chói loà, đúng là cái cảm giác từ giờ đã có thể tự do không phải bị "xiềng xích" vì một cuộc hôn nhân vô nghĩa quả là thoải mái.
Nói xong, không cần biết phản ứng của đối phương thế nào, Trương Tân dìu Đỗ Như vào trong thang máy. Còn lại một mình, Tôn Duy nửa buồn cười nửa khó chịu. Thật là, sao thanh niên bây giờ không biết tôn trọng người lớn tuổi hơn thế? Cái gì mà "thay mặt Đỗ Như cảm ơn anh" lại còn "hi vọng anh kìm chế hơn", thế ra việc anh đỡ giúp một cô gái đang say rượu là tội ác tày đình ư? Tay Trương Tân đó có phải ỷ mình là tổng giám đốc nên "lên mặt" với anh không?
Tôn Duy tháo lỏng cà vạt ra cho dễ thở, cảm thấy bức bối trong người dù máy lạnh thổi vù vù. Anh không thích cái kiểu bảo vệ thái quá của Trương Tân dành cho Đỗ Như, bạn trai cũ thì sao nào? Đã gọi "cũ" rồi thì nó có nghĩa rằng, mối quan hệ lúc trước chỉ là quá khứ! Thế mà anh ta làm như thể mình là chồng Đỗ Như.
Vẻ như buổi tối hôm nay, không riêng gì Thái Bá mà ngay cả Tôn Duy lẫn Trương Tân đều nhận ra "đối thủ mới" của bản thân!
\*\*\*
Hôm sau đến công ty, Đỗ Như thấy đầu vẫn còn hơi ê ẩm. Tối qua cô uống khá nhiều rồi sau đó chẳng nhớ gì nữa, chỉ có cảm giác mình đã bị ai đó kéo qua kéo lại. Giá mà cô chủ họ Đỗ chứng kiến cảnh vì mình mà hai người đàn ông đã đối đầu không khoan nhượng thì sẽ biết bản thân trở nên "có giá" thế nào! Đang suy nghĩ thì Đỗ Như chợt nghe tiếng Trương Tân ngay bên cạnh:
\- Em làm gì mà thừ người vậy?
\- À\, chỉ đang nghĩ lung tung vài chuyện thôi\.
\- Có phải em đang lo về sản phẩm mới của công ty?
Nhắc đến sản phẩm mới, Đỗ Như mới nhớ đến vấn đề mình đang lo lắng. Nói về ý tưởng là dành cho những phụ nữ trung niên và tầng lớp bình dân thì không có gì phải bàn luận vì nó khá hay, về khâu sản xuất thì cũng chẳng lo ngại gì, nhưng điều đáng lưu tâm chính là làm cách nào để bán được sản phẩm mới này?
Sau vụ tai tiếng về Eye MaxGirl, uy tín của Hoàng Hiệp phần nào giảm sút trong mắt người tiêu dùng, dẫu sau đó công ty đã cố gằng bồi thường thiệt hại cho những nạn nhân bị dị ứng và thuyết phục họ không đưa đơn kiện, thế nhưng thanh danh vẫn không được như xưa. Và điều ấy sẽ ảnh hưởng đến chuyện tung sản phẩm mới! Còn ai dám mua mỹ phẩm của Hoàng Hiệp đây sau sự cố như vậy?
\- Em chỉ đang nghĩ cách để sản phẩm mới có thể bán ra thị trường\.\.\.
Tiếng thở dài của Đỗ Như nghe thật nặng nề. Bên cạnh, Trương Tân khẽ gật đầu, cũng là dân kinh doanh mỹ phẩm nên hiển nhiên những lo lắng trong lòng cô anh đều biết và hiểu rõ. Nhưng không sao, anh cũng đã có cách rồi! Nói gì thì nói, để có thể ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc rồi điều hành công ty tầm cỡ Nior khi tuổi còn trẻ thế này, Trương Tân đâu phải dạng tầm thường. Những tình huống nằm trong tầm kiểm soát thì anh luôn tìm ra đối sách.
\- Em đừng lo\, anh cũng suy tính đến chuyện này rồi\. Khi nào sản phẩm mới sản xuất xong\, em cứ đưa sang Nior \- Việt Nam của anh\.
\- Để làm gì? \- Đỗ Như ngạc nhiên\.
\- Hiện tại\, uy tín của Hoàng Hiệp đã giảm nên khó lòng mà bán được sản phẩm mới\. Chúng ta sẽ dùng kế sách gọi là "tiền trảm hậu tấu"\, có nghĩa tung sản phẩm ra trước tuy nhiên sẽ giữ bí mật về tên công ty sản xuất\! Để cho khách hàng sử dụng thử\, đến khi đạt được hiệu quả nhất định thì bấy giờ mới công khai là mỹ phẩm của Hoàng Hiệp\. Nếu nó được bán dưới danh nghĩa Nior\, có thể sẽ lôi kéo một lượng đông đảo khách hàng\.
Đỗ Như hơi bất ngờ trước chủ ý này. Đúng là với tình hình hiện tại, kế hoạch này có phần khả thi nhất! Nếu biết là Hoàng Hiệp khéo sẽ ít người mua, nhưng nếu để khách hàng dùng thử sau đó đánh giá trên sự công bằng thì sẽ có lợi cho Hoàng Hiệp. Một khi đã không bị yếu tố chủ quan đánh vào tâm lý thì người ta sẽ có cái nhìn công bằng, đúng đắn hơn. Nhưng việc Nior chấp nhận thay danh nghĩa Hoàng Hiệp bán sản phẩm này thì có phần rủi ro quá.
\- Lỡ kết quả không như ý muốn\, có thể Nior cũng bị vạ lây thì\.\.\.
\- Không sao đâu\. \- Trương Tân ngắt lời cô gái \- Chỉ cần sản phẩm mới đạt chất lượng thì anh tin kết quả sẽ không đến nỗi tệ\.
Trước sự kiên quyết đó, Đỗ Như cũng không thể nói gì thêm ngoài việc gật đầu.
\*\*\*
Trong lúc Đỗ Như và Trương Tân suy tính cho chiến lược về sản phẩm mới thì lúc này, Tôn Duy lại đang làm một việc vô cùng quan trọng: hoàn thành thủ tục ly hôn! Sau bao nhiêu ngày chờ luật sư chuẩn bị đầy đủ giấy tờ thì hôm nay, vợ chồng Tôn Duy và Ngọc Thuỳ chính thức ký đơn ly hôn rồi nộp cho Toà án thụ lý. Thời gian Toà tiến hành giải quyết sẽ phải kéo dài khoảng vài tháng.
Sau khi rời khỏi văn phòng luật sư, Tôn Duy thở mạnh ra một phát. Đúng lúc lại nghe giọng Ngọc Thùy cất lên đầy nhẹ nhõm:
\- Tuy còn phải chờ thời gian giải quyết nhưng có lẽ Toà sẽ chấp thuận thôi\. Vậy thì xem như chúng ta kết thúc\, đường ai nấy đi\.
\- Xem ra cô chờ thời khắc này đã lâu rồi nhỉ?
\- Phải\, kể từ lúc quen Thái Bá thì tôi đã luôn muốn ly hôn\! Thật ra tôi biết anh và tôi đều chẳng hạnh phúc với cuộc hôn nhân này\, thôi thì chia tay để bớt giày vò nhau cũng như cho đối phương tìm lấy cuộc sống mới\.
Nhoẻn miệng cười, Ngọc Thùy ung dung bỏ đi trước. Còn lại một mình, Tôn Duy ngước nhìn ánh mặt trời chói loà, đúng là cái cảm giác từ giờ đã có thể tự do không phải bị "xiềng xích" vì một cuộc hôn nhân vô nghĩa quả là thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.