Chương 47: $Điều khoản 38$: "Em là của tôi!"
Võ Anh Thơ
04/01/2021
Tôn Duy có nghe các công nghiệp bàn luận về sản phẩm mới sắp tung ra của Hoàng Hiệp, bản thân cũng vừa nôn nao vừa thấp thỏm. Nghĩ có lẽ Đỗ Như cũng đang trong tâm trạng như thế nên anh muốn gặp cô nói vài lời động viên. Nhưng cái khung cảnh trước mắt khiến Tôn Duy phải ngừng việc này lại. Đỗ Như và Trương Tân đang đứng nói chuyện ngoài hành lang phòng họp, anh tự hỏi sao hai người họ có lắm chuyện để nói với nhau thế!
Thình lình Trương Tân ôm lấy Đỗ Như, khiến Tôn Duy đang âm thầm quan sát cũng không khỏi ngỡ ngàng. Chẳng rõ họ đang làm cái quái gì, anh liền bước lại gần đứng núp phía sau bức tường để nghe cho rõ hơn.
\- Đỗ Như\, anh suy nghĩ rất kỹ rồi\, em hãy trở lại làm bạn gái của anh như xưa nhé\! Là anh sai khi rời xa em\, sau đó anh mới hiểu mình không thể sống thiếu em\.
\- Khoan đã Trương Tân\, đây là công ti\.\.\.
Đỗ Như muốn đẩy anh chàng ra tuy nhiên phản kháng có chút gì đấy mềm yếu. Trông thế Trương Tân càng ôm chặt hơn, quyết liệt:
\- Anh sẽ bù đắp tình cảm cho em\, và giúp em vượt qua giai đoạn khó khăn này\.
Trong khi hai người mải chìm đắm trong cái ôm kia thì ở đây, Tôn Duy đứng bất động nhìn chăm chú. Lồng ngực anh dâng lên thứ cảm xúc vừa khó chịu vừa nặng nề. Hoá ra Trương Tân vẫn còn tình cảm với Đỗ Như, và biết đâu cô cũng như thế. Trước cái cảnh cô không nỡ đẩy anh ra cũng giúp người ta hiểu rồi. Tình cảm thì bảo Tôn Duy hãy đến đó đẩy anh chàng tổng giám đốc ra giành lại Đỗ Như, nhưng lý trí thì nghĩ khác: biết đâu Đỗ Như về lại bên Trương Tân lại là điều tốt! Bởi sự thật rằng, người duy nhất giúp đuợc cô lúc này chỉ anh ta!
Tôn Duy lẳng lặng quay bước rời khỏi với một tâm trạng bức bối đến khó tả.
Chính vì nỗi buồn trĩu nặng đó mà chiều tan việc, Tôn Duy bất ngờ đề suất với đám bạn đồng nghiệp hãy đi uống một chầu xả láng...
\*\*\*
Buổi tối ở nhà họ Đỗ, Đỗ Như ngồi một mình trong phòng khách vắng vẻ. Trong đầu đang nhớ về nhiều chuyện, nào là sản phẩm mới sắp tung ra thị trường, chiến lược trong thời gian tới của Hoàng Hiệp, tiếp theo là lời bày tỏ của Trương Tân lúc trưa nay. Bản thân chẳng biết làm sao cho tốt. Rõ ràng cô hiểu trái tim mình thuộc về ai thế nhưng vẻ như người đó vẫn không có tình cảm gì với cô, còn Trương Tân thì có vẻ rất thật lòng muốn hàn gắn mối quan hệ tuy nhiên từ lâu rồi cô đã không còn yêu anh. Đỗ Như thở dài một tiếng, ôi thật là khiến người ta đau đầu!
Đỗ Như ngước nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ đêm rồi sao Tôn Duy vẫn chưa về nhà? Vì chờ "ông chú" đó mà cô không ngủ được đây này, Trương Tân thì tối nay không về nhà nên giờ chỉ còn mỗi cô thôi. Đúng lúc Đỗ Như nghe âm thanh mở cửa kèm theo chất giọng lèm bèm say sỉn quen thuộc. Cô đứng dậy xoay qua thì bắt gặp bộ dạng say khướt của Tôn Duy. Hoá ra, anh chàng này vừa đi nhậu.
Tôn Duy bước lảo đảo quá khiến Đỗ Như khá khổ sở khi dìu anh ngồi đỡ xuống ghế sô pha. Uống gì mà lắm thế chẳng biết, cô chán chường sau đó thì đi lấy khăn nhúng nước ấm để anh lau mặt cho tỉnh táo lại. Nhưng Tôn Duy say quá rồi, chả biết trời trăng mây nước gì nữa, cứ liên tục xoay qua xoay lại trên ghế. Đỗ Như thật muốn đấm cho anh một phát, chậm rãi dùng khăn lau lên gương mặt đỏ bừng kia.
Cảm nhận có thứ gì vừa ấm vừa mát áp lên da mặt, Tôn Duy thoáng sực tỉnh. Đôi mắt mơ màng mở ra và thấy Đỗ Như đang cặm cụi lau tay cho mình. Mùi thơm dịu nhẹ từ người cô toả ra khiến anh chàng chợt tỉnh táo hơn nữa. Quan sát gương mặt xinh đẹp lạnh lùng và chứa nhiều suy tư kia, bất giác lòng Tôn Duy xuất hiện thứ cảm xúc không thể kìm nén. Anh muốn ôm cô, giữa chặt cô hơn nữa để không ai có thể cướp đi, dù đó là Trương Tân! Cái cảnh chàng tổng giám đốc ôm Đỗ Như sáng nay lại ùa về chiếm ngự hết tâm trí anh khiến cơn ghen bộc phát, khó chịu đến không tả nổi và anh đã đột nhiên cầm lấy tay cô.
\- Đỗ Như\.\.\.
\- Chú làm gì vậy? Để tôi lau người cho\, buông tay ra nào\!
Cảm nhận sự phản kháng qua tay Đỗ Như, Tôn Duy càng thêm bức bối.
\- Đỗ Như\, ở bên tôi\.\.\. Đừng đi đâu hết\! Em là của tôi\!
Dứt lời, Tôn Duy kéo mạnh Đỗ Như ngã xuống ghế sô pha. Hai tay bị nắm chặt, Đỗ Như thấy anh nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đỏ ngầu mà đầy da diết. Cô chưa kịp lên tiếng thì bất ngờ lẫn dữ dội, đôi môi kia đã ụp lên môi cô. Men rượu cùng cảm giác chiếm hữu bộc phát khiến Tôn Duy hôn Đỗ Như như phát cuồng. Môi anh không ngừng mút lấy mút để môi cô và hôn liên tục, hệt muốn nuốt chửng lấy nó. Bị một cơ thể to lớn phủ chụp lên, lại trong tình trạng bị giữ hai tay rồi còn bị "cưỡng hôn" vồn vã khiến Đỗ Như choáng cả đầu óc, miệng thở hổn hển cố hút lấy không khí trước sự tấn công dữ dội từ đối phương.
Một tay giữ Đỗ Như, tay còn lại bắt đầu sờ xuống thân thể mảnh mai trong bộ áo ngủ bằng vải satin, Tôn Duy thấy trong người trở nên nóng hơn. Mùi thơm lẫn sự mềm mại của da thịt qua lớp vải mỏng đó khiến anh từ từ hưng phấn. Dù là trong cơn say nhưng lý trí vẫn còn và anh hiểu mình khao khát người con gái này không phải chỉ do ham mê xác thịt mà còn là bởi yêu thương. Bấy giờ mới rời khỏi môi Đỗ Như, Tôn Duy kéo nụ hôn gấp gấp kia lướt xuống chiếc cổ trắng muốt, ngấu nghiến chẳng rời.
Đỗ Như, sau khi đã lấy lại hơi thở cũng liền nhận ra hành động mơn trớn đó. Không được! Quái gì thế này! Đang ở trong phòng khách, họ sẽ bị người làm phát hiện! Đến khi cái môi tham lam kia đặt lên ngực mình thì cô lập tức giật tay lại, dùng sức đẩy Tôn Duy ra. Nhưng anh cứ ôm siết lấy ngực cô, tiếp theo lại hôn nhẹ lên vành tai cô, gọi liên tục:
\- Đỗ Như\! Đỗ Như\! Đỗ Như\!
Tiếng gọi do ham muốn ấy khiến Đỗ Như chịu không nổi, lập tức dùng biện pháp mạnh: tát mạnh vào mặt Tôn Duy! Kết quả là nó vô cùng hữu hiệu. Tôn Duy bật dậy khi bất ngờ lãnh cú đánh trời giáng, vẻ như đã bừng tỉnh sau cơn "cuồng loạn" không tự chủ nãy giờ. Sờ lên má rát buốt, anh nhìn lại Đỗ Như đang ngồi trên sô pha, tay đang ép chặt cổ áo đồng thời hướng đôi mắt giận dữ vào anh. Như hiểu bản thân vừa hành động sai trái, anh e ngại:
\- Đỗ Như\, tôi\.\.\. có hơi thiếu kìm chế\.\.\.
Mau chóng đứng dậy, Đỗ Như cất giọng rành rọt:
\- Tôi đối với chú\, ngoài tình dục thể xác ra thì không có gì nữa sao?
\- Không\! Đỗ Như\, nghe tôi nói\! \- Tôn Duy sốt sắng nắm lấy tay cô \- Đúng là ban nãy tôi không tự chủ được nên đã muốn cùng với cô\.\.\. Nhưng đó không phải do ham muốn nhất thời\! Tôi đối với cô không phải chỉ có tình dục mà còn thứ khác nữa\!
\- Đấy là cái gì?
Bắt gặp đôi mắt linh động kiên quyết kia nhìn thẳng vào mình, Tôn Duy thoáng khựng lại vài phút. Anh từng không hiểu vì sao mình đối với Đỗ Như lại trở nên khác đi, có một thứ tình cảm nào đó cứ nhen nhúm thôi thúc anh ngày qua ngày. Đau khổ, vui vẻ, ham muốn, chiếm hữu và cả sự ghen tuông khó hiểu! Tuy nhiên ngay vào thời khắc này, Tôn Duy đã hiểu rõ cảm xúc này là gì. Và anh không muốn trốn tránh nữa cũng như không muốn đánh mất cô gái đang ở trước mặt này.
\- Là\.\.\. tình yêu\!
Vừa nghe xong từ đó là tức thì Đỗ Như kinh ngạc nhìn Tôn Duy, hỏi lại:
\- Chú vừa nói cái gì?
\- Là yêu\! Đỗ Như\, anh yêu em\.\.\.
Cuối cùng, Tôn Duy cũng nói ra được ba từ quan trọng đó. Phải, ngay lúc này anh đang đối diện với chính bản thân, với sự nhận thức rõ ràng nhất.
Đỗ Như đã đứng bất động khá lâu, cảm giác mơ hồ lắm. Tôn Duy nói yêu cô ư? Sau tất cả mọi chuyện, người đàn ông cô yêu cũng đã nói yêu cô... Thế nhưng sao Đỗ Như vẫn không thấy vui? Rõ ràng cô đợi Tôn Duy bày tỏ đã lâu rồi, ấy vậy ngay lúc này khi nghe anh buột miệng ra câu "anh yêu em" lại thấy chưa đủ.
\- Bây giờ chú đang say nên tinh thần không tỉnh táo\, hãy để ngày mai chúng ta nói tiếp\.\.\.
Đỗ Như khẽ rút tay ra, hờ hững quay lưng đi. Đối diện, Tôn Duy cảm giác hụt hẫng vô cùng. Anh những tưởng câu tỏ tình này là điều mà cô mong muốn, thế ra nó không phải ư? Cô vẫn không tin tình cảm của anh, hay do lòng còn vướng bận một người khác mà không chấp nhận anh?
Lúc Đỗ Như bước chân lên những bậc thang thì lình thình phía sau, tiếng Tôn Duy vang khẽ:
\- Nếu đã thấy khó xử như vậy thì chúng ta đừng nên tiếp tục ở chung nhà nữa\. Thời gian tới\, tôi sẽ dọn đến sống cùng một đồng nghiệp\.
Thoáng im lặng, sau đó Đỗ Như trả lời ngắn gọn: "Tuỳ chú!" rồi tiếp tục trở về phòng. Còn lại một mình trong căn phòng trống vắng với ánh sáng mờ ảo, Tôn Duy nhắm mắt đồng thời cúi mái đầu lặng lẽ.
Lý nào, mối quan hệ giữa anh và Đỗ Như đã không còn có thể hàn gắn?
\*\*\*
Cuối cùng, sản phẩm mới của Hoàng Hiệp cũng đã hoàn thành và chuẩn bị tung ra thị trường. Loại mỹ phẩm làm đẹp da dành cho những phụ nữ trung niên mang cái tên "Spring Candles", nghĩa là "Cây trường xuân" với các thành phần thảo dược chất lượng được kiểm duyệt gắt gao hơn trước, cùng ý nghĩa giữ gìn tuổi xuân cho phụ nữ lớn tuổi giúp họ nắm lấy tình yêu cũng như hạnh phúc hôn nhân của mình.
\- Sản phẩm lần này đã kiểm tra rất kỹ nên sẽ không có sự cố gì cả\.
Đỗ Như nói với Trương Tân, ánh mắt chắc chắn khi đưa ra lời đảm bảo.
\- Được\, anh sẽ cho nhập hàng qua Nior và chuẩn bị bán lô hàng đầu tiên\.
Đỗ Như gật đầu mỉm cười với Trương Tân, lòng tràn đầy hi vọng.
Thình lình Trương Tân ôm lấy Đỗ Như, khiến Tôn Duy đang âm thầm quan sát cũng không khỏi ngỡ ngàng. Chẳng rõ họ đang làm cái quái gì, anh liền bước lại gần đứng núp phía sau bức tường để nghe cho rõ hơn.
\- Đỗ Như\, anh suy nghĩ rất kỹ rồi\, em hãy trở lại làm bạn gái của anh như xưa nhé\! Là anh sai khi rời xa em\, sau đó anh mới hiểu mình không thể sống thiếu em\.
\- Khoan đã Trương Tân\, đây là công ti\.\.\.
Đỗ Như muốn đẩy anh chàng ra tuy nhiên phản kháng có chút gì đấy mềm yếu. Trông thế Trương Tân càng ôm chặt hơn, quyết liệt:
\- Anh sẽ bù đắp tình cảm cho em\, và giúp em vượt qua giai đoạn khó khăn này\.
Trong khi hai người mải chìm đắm trong cái ôm kia thì ở đây, Tôn Duy đứng bất động nhìn chăm chú. Lồng ngực anh dâng lên thứ cảm xúc vừa khó chịu vừa nặng nề. Hoá ra Trương Tân vẫn còn tình cảm với Đỗ Như, và biết đâu cô cũng như thế. Trước cái cảnh cô không nỡ đẩy anh ra cũng giúp người ta hiểu rồi. Tình cảm thì bảo Tôn Duy hãy đến đó đẩy anh chàng tổng giám đốc ra giành lại Đỗ Như, nhưng lý trí thì nghĩ khác: biết đâu Đỗ Như về lại bên Trương Tân lại là điều tốt! Bởi sự thật rằng, người duy nhất giúp đuợc cô lúc này chỉ anh ta!
Tôn Duy lẳng lặng quay bước rời khỏi với một tâm trạng bức bối đến khó tả.
Chính vì nỗi buồn trĩu nặng đó mà chiều tan việc, Tôn Duy bất ngờ đề suất với đám bạn đồng nghiệp hãy đi uống một chầu xả láng...
\*\*\*
Buổi tối ở nhà họ Đỗ, Đỗ Như ngồi một mình trong phòng khách vắng vẻ. Trong đầu đang nhớ về nhiều chuyện, nào là sản phẩm mới sắp tung ra thị trường, chiến lược trong thời gian tới của Hoàng Hiệp, tiếp theo là lời bày tỏ của Trương Tân lúc trưa nay. Bản thân chẳng biết làm sao cho tốt. Rõ ràng cô hiểu trái tim mình thuộc về ai thế nhưng vẻ như người đó vẫn không có tình cảm gì với cô, còn Trương Tân thì có vẻ rất thật lòng muốn hàn gắn mối quan hệ tuy nhiên từ lâu rồi cô đã không còn yêu anh. Đỗ Như thở dài một tiếng, ôi thật là khiến người ta đau đầu!
Đỗ Như ngước nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ đêm rồi sao Tôn Duy vẫn chưa về nhà? Vì chờ "ông chú" đó mà cô không ngủ được đây này, Trương Tân thì tối nay không về nhà nên giờ chỉ còn mỗi cô thôi. Đúng lúc Đỗ Như nghe âm thanh mở cửa kèm theo chất giọng lèm bèm say sỉn quen thuộc. Cô đứng dậy xoay qua thì bắt gặp bộ dạng say khướt của Tôn Duy. Hoá ra, anh chàng này vừa đi nhậu.
Tôn Duy bước lảo đảo quá khiến Đỗ Như khá khổ sở khi dìu anh ngồi đỡ xuống ghế sô pha. Uống gì mà lắm thế chẳng biết, cô chán chường sau đó thì đi lấy khăn nhúng nước ấm để anh lau mặt cho tỉnh táo lại. Nhưng Tôn Duy say quá rồi, chả biết trời trăng mây nước gì nữa, cứ liên tục xoay qua xoay lại trên ghế. Đỗ Như thật muốn đấm cho anh một phát, chậm rãi dùng khăn lau lên gương mặt đỏ bừng kia.
Cảm nhận có thứ gì vừa ấm vừa mát áp lên da mặt, Tôn Duy thoáng sực tỉnh. Đôi mắt mơ màng mở ra và thấy Đỗ Như đang cặm cụi lau tay cho mình. Mùi thơm dịu nhẹ từ người cô toả ra khiến anh chàng chợt tỉnh táo hơn nữa. Quan sát gương mặt xinh đẹp lạnh lùng và chứa nhiều suy tư kia, bất giác lòng Tôn Duy xuất hiện thứ cảm xúc không thể kìm nén. Anh muốn ôm cô, giữa chặt cô hơn nữa để không ai có thể cướp đi, dù đó là Trương Tân! Cái cảnh chàng tổng giám đốc ôm Đỗ Như sáng nay lại ùa về chiếm ngự hết tâm trí anh khiến cơn ghen bộc phát, khó chịu đến không tả nổi và anh đã đột nhiên cầm lấy tay cô.
\- Đỗ Như\.\.\.
\- Chú làm gì vậy? Để tôi lau người cho\, buông tay ra nào\!
Cảm nhận sự phản kháng qua tay Đỗ Như, Tôn Duy càng thêm bức bối.
\- Đỗ Như\, ở bên tôi\.\.\. Đừng đi đâu hết\! Em là của tôi\!
Dứt lời, Tôn Duy kéo mạnh Đỗ Như ngã xuống ghế sô pha. Hai tay bị nắm chặt, Đỗ Như thấy anh nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đỏ ngầu mà đầy da diết. Cô chưa kịp lên tiếng thì bất ngờ lẫn dữ dội, đôi môi kia đã ụp lên môi cô. Men rượu cùng cảm giác chiếm hữu bộc phát khiến Tôn Duy hôn Đỗ Như như phát cuồng. Môi anh không ngừng mút lấy mút để môi cô và hôn liên tục, hệt muốn nuốt chửng lấy nó. Bị một cơ thể to lớn phủ chụp lên, lại trong tình trạng bị giữ hai tay rồi còn bị "cưỡng hôn" vồn vã khiến Đỗ Như choáng cả đầu óc, miệng thở hổn hển cố hút lấy không khí trước sự tấn công dữ dội từ đối phương.
Một tay giữ Đỗ Như, tay còn lại bắt đầu sờ xuống thân thể mảnh mai trong bộ áo ngủ bằng vải satin, Tôn Duy thấy trong người trở nên nóng hơn. Mùi thơm lẫn sự mềm mại của da thịt qua lớp vải mỏng đó khiến anh từ từ hưng phấn. Dù là trong cơn say nhưng lý trí vẫn còn và anh hiểu mình khao khát người con gái này không phải chỉ do ham mê xác thịt mà còn là bởi yêu thương. Bấy giờ mới rời khỏi môi Đỗ Như, Tôn Duy kéo nụ hôn gấp gấp kia lướt xuống chiếc cổ trắng muốt, ngấu nghiến chẳng rời.
Đỗ Như, sau khi đã lấy lại hơi thở cũng liền nhận ra hành động mơn trớn đó. Không được! Quái gì thế này! Đang ở trong phòng khách, họ sẽ bị người làm phát hiện! Đến khi cái môi tham lam kia đặt lên ngực mình thì cô lập tức giật tay lại, dùng sức đẩy Tôn Duy ra. Nhưng anh cứ ôm siết lấy ngực cô, tiếp theo lại hôn nhẹ lên vành tai cô, gọi liên tục:
\- Đỗ Như\! Đỗ Như\! Đỗ Như\!
Tiếng gọi do ham muốn ấy khiến Đỗ Như chịu không nổi, lập tức dùng biện pháp mạnh: tát mạnh vào mặt Tôn Duy! Kết quả là nó vô cùng hữu hiệu. Tôn Duy bật dậy khi bất ngờ lãnh cú đánh trời giáng, vẻ như đã bừng tỉnh sau cơn "cuồng loạn" không tự chủ nãy giờ. Sờ lên má rát buốt, anh nhìn lại Đỗ Như đang ngồi trên sô pha, tay đang ép chặt cổ áo đồng thời hướng đôi mắt giận dữ vào anh. Như hiểu bản thân vừa hành động sai trái, anh e ngại:
\- Đỗ Như\, tôi\.\.\. có hơi thiếu kìm chế\.\.\.
Mau chóng đứng dậy, Đỗ Như cất giọng rành rọt:
\- Tôi đối với chú\, ngoài tình dục thể xác ra thì không có gì nữa sao?
\- Không\! Đỗ Như\, nghe tôi nói\! \- Tôn Duy sốt sắng nắm lấy tay cô \- Đúng là ban nãy tôi không tự chủ được nên đã muốn cùng với cô\.\.\. Nhưng đó không phải do ham muốn nhất thời\! Tôi đối với cô không phải chỉ có tình dục mà còn thứ khác nữa\!
\- Đấy là cái gì?
Bắt gặp đôi mắt linh động kiên quyết kia nhìn thẳng vào mình, Tôn Duy thoáng khựng lại vài phút. Anh từng không hiểu vì sao mình đối với Đỗ Như lại trở nên khác đi, có một thứ tình cảm nào đó cứ nhen nhúm thôi thúc anh ngày qua ngày. Đau khổ, vui vẻ, ham muốn, chiếm hữu và cả sự ghen tuông khó hiểu! Tuy nhiên ngay vào thời khắc này, Tôn Duy đã hiểu rõ cảm xúc này là gì. Và anh không muốn trốn tránh nữa cũng như không muốn đánh mất cô gái đang ở trước mặt này.
\- Là\.\.\. tình yêu\!
Vừa nghe xong từ đó là tức thì Đỗ Như kinh ngạc nhìn Tôn Duy, hỏi lại:
\- Chú vừa nói cái gì?
\- Là yêu\! Đỗ Như\, anh yêu em\.\.\.
Cuối cùng, Tôn Duy cũng nói ra được ba từ quan trọng đó. Phải, ngay lúc này anh đang đối diện với chính bản thân, với sự nhận thức rõ ràng nhất.
Đỗ Như đã đứng bất động khá lâu, cảm giác mơ hồ lắm. Tôn Duy nói yêu cô ư? Sau tất cả mọi chuyện, người đàn ông cô yêu cũng đã nói yêu cô... Thế nhưng sao Đỗ Như vẫn không thấy vui? Rõ ràng cô đợi Tôn Duy bày tỏ đã lâu rồi, ấy vậy ngay lúc này khi nghe anh buột miệng ra câu "anh yêu em" lại thấy chưa đủ.
\- Bây giờ chú đang say nên tinh thần không tỉnh táo\, hãy để ngày mai chúng ta nói tiếp\.\.\.
Đỗ Như khẽ rút tay ra, hờ hững quay lưng đi. Đối diện, Tôn Duy cảm giác hụt hẫng vô cùng. Anh những tưởng câu tỏ tình này là điều mà cô mong muốn, thế ra nó không phải ư? Cô vẫn không tin tình cảm của anh, hay do lòng còn vướng bận một người khác mà không chấp nhận anh?
Lúc Đỗ Như bước chân lên những bậc thang thì lình thình phía sau, tiếng Tôn Duy vang khẽ:
\- Nếu đã thấy khó xử như vậy thì chúng ta đừng nên tiếp tục ở chung nhà nữa\. Thời gian tới\, tôi sẽ dọn đến sống cùng một đồng nghiệp\.
Thoáng im lặng, sau đó Đỗ Như trả lời ngắn gọn: "Tuỳ chú!" rồi tiếp tục trở về phòng. Còn lại một mình trong căn phòng trống vắng với ánh sáng mờ ảo, Tôn Duy nhắm mắt đồng thời cúi mái đầu lặng lẽ.
Lý nào, mối quan hệ giữa anh và Đỗ Như đã không còn có thể hàn gắn?
\*\*\*
Cuối cùng, sản phẩm mới của Hoàng Hiệp cũng đã hoàn thành và chuẩn bị tung ra thị trường. Loại mỹ phẩm làm đẹp da dành cho những phụ nữ trung niên mang cái tên "Spring Candles", nghĩa là "Cây trường xuân" với các thành phần thảo dược chất lượng được kiểm duyệt gắt gao hơn trước, cùng ý nghĩa giữ gìn tuổi xuân cho phụ nữ lớn tuổi giúp họ nắm lấy tình yêu cũng như hạnh phúc hôn nhân của mình.
\- Sản phẩm lần này đã kiểm tra rất kỹ nên sẽ không có sự cố gì cả\.
Đỗ Như nói với Trương Tân, ánh mắt chắc chắn khi đưa ra lời đảm bảo.
\- Được\, anh sẽ cho nhập hàng qua Nior và chuẩn bị bán lô hàng đầu tiên\.
Đỗ Như gật đầu mỉm cười với Trương Tân, lòng tràn đầy hi vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.