Chương 48: Bệnh tương tư
Đan Hy
26/04/2024
Tắm rửa xong xuôi thì cô đi lên giường ngủ một giấc,cả đêm qua cô mệt lắm rồi cho nên bây giờ cần phải được nghỉ ngơi. Buổi chiều cô còn phải đi học nữa ,cho nên cũng phải tranh thủ một chút .
Bắc Sở anh không đến công ty làm việc nữa mà ở trong thư phòng,bây giờ anh chẳng còn tâm trạng gì để đi làm nữa rồi .
" Cốc ..cốc .."
" Cậu chủ cho gọi tôi"
"Vệ Hằng cậu mau đi điều tra xem người đàn ông hãm hại Y Nhi ngày hôm qua là ai "
"Ừm "
"À cậu chủ còn có một chuyện nữa là hôm trước người làm tìm được thứ này ở trong phòng của cô Y Nhi.."
Vệ Hằng đưa viên thuốc cho Bắc Sở rồi sau đó thì cũng nhanh chân ra ngoài .
Cầm viên thuốc trên tay thì anh cũng biết ngay là thuốc gì,cô ấy không muốn sinh con cho anh sao ..Đúng thật là cô ấy đã thay đổi thật rồi..
Bắc Sở quăng viên thuốc vào trong thùng rác ,sau đó thì đi lại tủ rượu lấy rượu ra uống .Có lẽ đây là nghiệp của anh rồi và anh đang từ từ gánh lấy .
Đến cuối cùng thì anh cũng chỉ có một mình cô đơn lẽ bóng như thế này .
Bắc Sở uống từng ngụm rượu, anh vừa uống vừa nghĩ đến những gì mà Y Nhi đã nói với anh. Chỉ là không cách thôi mà , chuyện đó rất dễ dàng chứ đâu có khó khăn gì đầu..
Hối hận ,anh thật sự hối hận rồi .Nếu ngày trước anh đối xử tốt với cô một chút thì mọi chuyện sẽ không thành ra như thế này ,và Y Nhi cũng không hận anh nhiều như thế, cái này đúng là tự làm tự chịu mà ...
Hết uống rượu rồi đến hút thuốc,có lẽ hôm nay anh đã suy mất rồi .Lần đầu tiên anh biết yêu là như thế nào, nhưng mà lại không được người mình yêu đón nhận gì cá. .
Bắc Sở uống đến chiều thì cũng nằm xuống ghế sofa mà ngủ,ở trên bàn và dưới đất vỏ rượu cứ nằm ngã nghiên tùm lum và có cả điếu thuốc lá đã được hút xong nữa.
Buổi chiều Khưu Thục mở cửa vào dọn dẹp thì thấy tình cảnh này ,cô nhìn vào thì thấy ngán ngẫm rồi sau đó thì đem mấy chai rượu bỏ vào thùng rác. Không biết là hôm nay cậu chủ bị gì nữa, thường thì ban đêm mới uống rượu mà nhưng không ngờ hôm nay lại uống sớm đến như vậy .
Dọn dẹp xong thì Khưu Thục cũng đi xuống lầu ,vừa bước xuống thì cô đã thấy Y Nhi vừa mới đi học về .
" Chị ,em mới đi học về "
"Um ,em đói bụng chưa .Vào trong đi chị dọn cơm cho em ăn .."
Y Nhi chưa kịp nói chuyện nữa thì Khưu Thục lại nói tiếp:" Y Nhi em đói thì cứ ăn đi không cần đợi cậu chủ đâu ,chị vừa mới ở trên thư phòng xuống nè ,cậu ấy xỉn lắm rồi "
" Vậy sao "
"Ừm, thường thì buổi tối mới uống rượu nhưng hôm nay mới giờ này mà đã xỉn rồi .. Không biết là có gặp chuyện gì hay không nữa "
"Dạ. em cũng không biết"
"Ờ ,em là cháu gái của cậu chủ mà không biết thì làm sao chị biết được chứ "
"À mà đừng nói chuyện của chú ấy nữa ,em muốn ăn cơm "
" Ừm ,vậy chị dọn cơm cho em "
Nói xong Khưu Thục cũng không bàn về chuyện này nữa mà đi dọn cơm. Y Nhi lúc này cũng có chút bần thần không biết là có phải vì chuyện của cô hay không nữa. Tuy miệng nói không quan tâm nhưng cô rất quan tâm và chú ý đến anh ,cô là người mà cho nên cũng có tình cảm và cảm xúc chứ.
Bữa cơm chiều với rất nhiều món ngon nhưng chỉ có một mình cô ăn thôi, ngày nào cũng vậy khiến cho cô có chút buồn chán bủa vây .Ăn hết hai chén cơm thì Y Nhi cũng buông đũa xuống rồi đi lên lầu thay quần áo .
Mở cửa phòng bước vào,cô để balo lên bàn học rồi sau đó đi lại tủ đồ lấy cho mình một cái váy ngủ kín đáo .Số quần áo này là vệ sĩ mua cho cô, nhưng mà chắc có lệnh của anh đưa ra thì bọn họ mới đi mua ...
Đứng đó một hồi lâu thì Y Nhi cũng chọn được cho mình một bộ váy ưng ý rồi sau đó cũng đi vào trong nhà tắm tắm rửa cho sạch sẽ .Y Nhi xả nước rồi đứng trước vòi sen cho làn nước lạnh xả xuống người mình,dầu gội ở trên tóc cũng chảy xuống thân thể trắng ngọc ngà của cô..
Tắm xong thì Y Nhi ra ngoài ngồi lao khô tóc rồi học bài. Do là phòng của cô cách âm cho nên cũng không biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra ,và trừ khi là có tiếng động lớn lằm thì may ra Y Nhi mới nghe được .
Dương Trạch thấy cậu chủ từ sáng giờ không ăn uống gì cả, cho nên ông khá là lo lắng cộng thêm việc uống rượu nữa cho nên ông liền lên thư phòng xem thế nào .Và kết quả cũng như ông dự đoán là cậu chủ đã bị bệnh rồi,sau đó thì ông đành phải gọi điện cho Minh Ân ,cậu ấy là bác sĩ và cũng là người bạn thân của Bắc Sở .
Khăm khám một hồi thì mới biết là Bắc Sở bị bệnh đau dạ dày ,đã vậy từ hôm qua đến giờ vẫn không ăn uống gì cả. Hôm qua khi anh về nhà thì không thấy Y Nhi đâu cho nên đã tức tốc đi tìm,và sau khi tìm được rồi thì cả hai lăn lộn suốt đêm và anh cũng đã quên cơn đói của mình luôn .Sáng ra thì bị Y Nhi tạt cho một gáo nước lạnh nên anh cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống gì cả..
" Bác sĩ Ân ,cậu chủ nhà tôi vẫn ổn chứ .."
" Nó bị đau dạ dày cộng thêm việc uống thuốc ngủ nhiều quá cho nên mới như vậy .Sau này bác nhớ bảo nó ăn uống điều độ một chút ,làm việc ít thôi chứ ai đà này thì sớm muộn gì sức khỏe cũng sẽ bị cạn kiệt mà thôi .."
" Cháu có kê đơn thuốc lát nữa bác đến nhà thuốc mua là được "
"Vâng .cảm ơn cậu"
" Không có gì đâu bác "
Minh Ân thăm khám xong rồi thì anh cũng đi xuống lầu ,đúng lúc này Y Nhi cũng đi xuống nhà lấy nước uống nhưng không ngờ lại gặp được người đàn ông này...
Cô biết Minh Ân là bác sĩ và cũng là bạn của Bắc Sở, nhưng mà sao anh ấy lại đến đây. Chẳng lẽ nào là ở trong nhà có ai bị bệnh sao .
"Y Nhi ,Bắc Sở bị bệnh rồi"
" Chú...chú ấy bị bệnh sao .."
"Um"
"Nó bị đau dạ dày với lại uống thuốc ngủ quá nhiều cho nên sức khỏe không được ổn cho lắm và còn hay nhịn ăn nữa ..Hôm qua tôi thấy nó khỏe mạnh bình thường,vậy mà hôm nay lại bệnh rồi "
" Vậy chú ấy có sao không "
"Tạm thời thì không sao .."
"Y Nhi ,Bắc Sở đã thay đổi rồi và nó yêu cô là thật đấy . Ngày hôm qua ở bệnh viện nó đã thừa nhận cho tôi biết hết rồi .."
" Tôi. tôi .."
" Tôi biết là cô sẽ khó chấp nhận nó, nhưng thật sự mà nói Bắc Sở đã thay đổi rồi .Tôi vẫn mong là cô cho nó một cơ hội,hơn 30 tuổi rồi mà nó vẫn không biết yêu là gì, tôi vẫn mong cô sưởi ấm trái tim của nó ,quá khứ nó hận cô khiến cho cô đau khổ nhưng mà Bắc Sở cũng đau khổ không kém cô đâu .."
" Tôi hiểu những gì mà anh đã nói rồi,Y Nhi tôi nhất định sẽ cân nhắc mọi chuyện "
" Um, được vậy thì tôi cảm ơn coi trước "
" Vâng "
Nói xong thì Minh Ân cũng ra về, người hầu thì cũng đi ra ngoài mua thuốc cho cậu chủ.Còn ông quản gia thì ở dưới bếp nấu chao,chứ giờ này đầu bếp đã về nhà rồi cho nên không còn ai cả .
Bắc Sở anh không đến công ty làm việc nữa mà ở trong thư phòng,bây giờ anh chẳng còn tâm trạng gì để đi làm nữa rồi .
" Cốc ..cốc .."
" Cậu chủ cho gọi tôi"
"Vệ Hằng cậu mau đi điều tra xem người đàn ông hãm hại Y Nhi ngày hôm qua là ai "
"Ừm "
"À cậu chủ còn có một chuyện nữa là hôm trước người làm tìm được thứ này ở trong phòng của cô Y Nhi.."
Vệ Hằng đưa viên thuốc cho Bắc Sở rồi sau đó thì cũng nhanh chân ra ngoài .
Cầm viên thuốc trên tay thì anh cũng biết ngay là thuốc gì,cô ấy không muốn sinh con cho anh sao ..Đúng thật là cô ấy đã thay đổi thật rồi..
Bắc Sở quăng viên thuốc vào trong thùng rác ,sau đó thì đi lại tủ rượu lấy rượu ra uống .Có lẽ đây là nghiệp của anh rồi và anh đang từ từ gánh lấy .
Đến cuối cùng thì anh cũng chỉ có một mình cô đơn lẽ bóng như thế này .
Bắc Sở uống từng ngụm rượu, anh vừa uống vừa nghĩ đến những gì mà Y Nhi đã nói với anh. Chỉ là không cách thôi mà , chuyện đó rất dễ dàng chứ đâu có khó khăn gì đầu..
Hối hận ,anh thật sự hối hận rồi .Nếu ngày trước anh đối xử tốt với cô một chút thì mọi chuyện sẽ không thành ra như thế này ,và Y Nhi cũng không hận anh nhiều như thế, cái này đúng là tự làm tự chịu mà ...
Hết uống rượu rồi đến hút thuốc,có lẽ hôm nay anh đã suy mất rồi .Lần đầu tiên anh biết yêu là như thế nào, nhưng mà lại không được người mình yêu đón nhận gì cá. .
Bắc Sở uống đến chiều thì cũng nằm xuống ghế sofa mà ngủ,ở trên bàn và dưới đất vỏ rượu cứ nằm ngã nghiên tùm lum và có cả điếu thuốc lá đã được hút xong nữa.
Buổi chiều Khưu Thục mở cửa vào dọn dẹp thì thấy tình cảnh này ,cô nhìn vào thì thấy ngán ngẫm rồi sau đó thì đem mấy chai rượu bỏ vào thùng rác. Không biết là hôm nay cậu chủ bị gì nữa, thường thì ban đêm mới uống rượu mà nhưng không ngờ hôm nay lại uống sớm đến như vậy .
Dọn dẹp xong thì Khưu Thục cũng đi xuống lầu ,vừa bước xuống thì cô đã thấy Y Nhi vừa mới đi học về .
" Chị ,em mới đi học về "
"Um ,em đói bụng chưa .Vào trong đi chị dọn cơm cho em ăn .."
Y Nhi chưa kịp nói chuyện nữa thì Khưu Thục lại nói tiếp:" Y Nhi em đói thì cứ ăn đi không cần đợi cậu chủ đâu ,chị vừa mới ở trên thư phòng xuống nè ,cậu ấy xỉn lắm rồi "
" Vậy sao "
"Ừm, thường thì buổi tối mới uống rượu nhưng hôm nay mới giờ này mà đã xỉn rồi .. Không biết là có gặp chuyện gì hay không nữa "
"Dạ. em cũng không biết"
"Ờ ,em là cháu gái của cậu chủ mà không biết thì làm sao chị biết được chứ "
"À mà đừng nói chuyện của chú ấy nữa ,em muốn ăn cơm "
" Ừm ,vậy chị dọn cơm cho em "
Nói xong Khưu Thục cũng không bàn về chuyện này nữa mà đi dọn cơm. Y Nhi lúc này cũng có chút bần thần không biết là có phải vì chuyện của cô hay không nữa. Tuy miệng nói không quan tâm nhưng cô rất quan tâm và chú ý đến anh ,cô là người mà cho nên cũng có tình cảm và cảm xúc chứ.
Bữa cơm chiều với rất nhiều món ngon nhưng chỉ có một mình cô ăn thôi, ngày nào cũng vậy khiến cho cô có chút buồn chán bủa vây .Ăn hết hai chén cơm thì Y Nhi cũng buông đũa xuống rồi đi lên lầu thay quần áo .
Mở cửa phòng bước vào,cô để balo lên bàn học rồi sau đó đi lại tủ đồ lấy cho mình một cái váy ngủ kín đáo .Số quần áo này là vệ sĩ mua cho cô, nhưng mà chắc có lệnh của anh đưa ra thì bọn họ mới đi mua ...
Đứng đó một hồi lâu thì Y Nhi cũng chọn được cho mình một bộ váy ưng ý rồi sau đó cũng đi vào trong nhà tắm tắm rửa cho sạch sẽ .Y Nhi xả nước rồi đứng trước vòi sen cho làn nước lạnh xả xuống người mình,dầu gội ở trên tóc cũng chảy xuống thân thể trắng ngọc ngà của cô..
Tắm xong thì Y Nhi ra ngoài ngồi lao khô tóc rồi học bài. Do là phòng của cô cách âm cho nên cũng không biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra ,và trừ khi là có tiếng động lớn lằm thì may ra Y Nhi mới nghe được .
Dương Trạch thấy cậu chủ từ sáng giờ không ăn uống gì cả, cho nên ông khá là lo lắng cộng thêm việc uống rượu nữa cho nên ông liền lên thư phòng xem thế nào .Và kết quả cũng như ông dự đoán là cậu chủ đã bị bệnh rồi,sau đó thì ông đành phải gọi điện cho Minh Ân ,cậu ấy là bác sĩ và cũng là người bạn thân của Bắc Sở .
Khăm khám một hồi thì mới biết là Bắc Sở bị bệnh đau dạ dày ,đã vậy từ hôm qua đến giờ vẫn không ăn uống gì cả. Hôm qua khi anh về nhà thì không thấy Y Nhi đâu cho nên đã tức tốc đi tìm,và sau khi tìm được rồi thì cả hai lăn lộn suốt đêm và anh cũng đã quên cơn đói của mình luôn .Sáng ra thì bị Y Nhi tạt cho một gáo nước lạnh nên anh cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống gì cả..
" Bác sĩ Ân ,cậu chủ nhà tôi vẫn ổn chứ .."
" Nó bị đau dạ dày cộng thêm việc uống thuốc ngủ nhiều quá cho nên mới như vậy .Sau này bác nhớ bảo nó ăn uống điều độ một chút ,làm việc ít thôi chứ ai đà này thì sớm muộn gì sức khỏe cũng sẽ bị cạn kiệt mà thôi .."
" Cháu có kê đơn thuốc lát nữa bác đến nhà thuốc mua là được "
"Vâng .cảm ơn cậu"
" Không có gì đâu bác "
Minh Ân thăm khám xong rồi thì anh cũng đi xuống lầu ,đúng lúc này Y Nhi cũng đi xuống nhà lấy nước uống nhưng không ngờ lại gặp được người đàn ông này...
Cô biết Minh Ân là bác sĩ và cũng là bạn của Bắc Sở, nhưng mà sao anh ấy lại đến đây. Chẳng lẽ nào là ở trong nhà có ai bị bệnh sao .
"Y Nhi ,Bắc Sở bị bệnh rồi"
" Chú...chú ấy bị bệnh sao .."
"Um"
"Nó bị đau dạ dày với lại uống thuốc ngủ quá nhiều cho nên sức khỏe không được ổn cho lắm và còn hay nhịn ăn nữa ..Hôm qua tôi thấy nó khỏe mạnh bình thường,vậy mà hôm nay lại bệnh rồi "
" Vậy chú ấy có sao không "
"Tạm thời thì không sao .."
"Y Nhi ,Bắc Sở đã thay đổi rồi và nó yêu cô là thật đấy . Ngày hôm qua ở bệnh viện nó đã thừa nhận cho tôi biết hết rồi .."
" Tôi. tôi .."
" Tôi biết là cô sẽ khó chấp nhận nó, nhưng thật sự mà nói Bắc Sở đã thay đổi rồi .Tôi vẫn mong là cô cho nó một cơ hội,hơn 30 tuổi rồi mà nó vẫn không biết yêu là gì, tôi vẫn mong cô sưởi ấm trái tim của nó ,quá khứ nó hận cô khiến cho cô đau khổ nhưng mà Bắc Sở cũng đau khổ không kém cô đâu .."
" Tôi hiểu những gì mà anh đã nói rồi,Y Nhi tôi nhất định sẽ cân nhắc mọi chuyện "
" Um, được vậy thì tôi cảm ơn coi trước "
" Vâng "
Nói xong thì Minh Ân cũng ra về, người hầu thì cũng đi ra ngoài mua thuốc cho cậu chủ.Còn ông quản gia thì ở dưới bếp nấu chao,chứ giờ này đầu bếp đã về nhà rồi cho nên không còn ai cả .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.