Chủ Mẫu Cao Môn Xuyên Thành Nữ Phụ Hào Môn
Chương 39:
Cố Tranh
24/10/2022
Chẳng lẽ Cố Tuyết Nghi không nhìn ra đối phương là loại mặt hàng gì sao? Chẳng lẽ cô không biết đối phương hẹn cô, chỉ là vì muốn biết được tình huống của Yến gia từ trong miệng cô?
Lục phủ ngũ tạng của Yến Văn Gia đều nóng lên, giọng điệu âm trầm: "… Anh trai tôi mất tích bên ngoài, cô còn có thể làm như không có việc gì mà đi trung tâm thương mại mua sắm?"
Cố Tuyết Nghi nói đạo lý với cậu ta: "Anh trai cậu mất tích bên ngoài, cậu cũng làm như không có việc gì mà đi chơi thể thao mạo hiểm."
Yến Văn Gia nghẹn lại.
Yến Văn Gia: "Anh ấy không về được, tôi cùng nhảy xuống biển chết đi, như vậy không tốt sao?"
"Muốn chết thì đừng trải lưới."
“......”
"Vậy lần sau cậu phải nói cho tôi biết, như vậy lúc đem cậu è xuống nước, tôi cũng sẽ kiên định không buông tay." Cố Tuyết Nghi vân đạm phong khinh nói.
Yến Văn Gia: "..... Ngược lại... Không cần phải hy sinh bản thân.”
"Vậy tôi đi rồi."
"A."
"Sẽ có phóng viên bát quái chụp ảnh tôi sao?"
"Đương nhiên..." Yến Văn Gia cười nhạo một tiếng, dừng lại. Chờ cậu ta lại ngẩng đầu nhìn qua, Cố Tuyết Nghi đã đẩy cửa ra ngoài.
Yến gia không có ngu xuẩn.
Yến Văn Gia lập tức hiểu ý của cô.
Cho dù là bữa tiệc hay là đi trung tâm thương mại mua sắm, cũng đều chỉ là một loại thủ đoạn, một loại thủ đoạn làm cho người ngoài hiểu được Yến gia vẫn hoạt động như thường, không có bất kỳ rung chuyển nào.
Yến Văn Gia mím môi, đáy lòng lại dâng lên cảm xúc phức tạp.
Mà lúc này Cố Tuyết Nghi đi đến ngoài cửa thì dừng bước, cô hỏi người giúp việc: "Đồ ăn hôm nay của Tứ thiếu đã đưa chưa?"
Người giúp việc trả lời: "Phu nhân, đã đưa đến trường cho Tứ thiếu rồi."
"Ừm." Cố Tuyết Nghi lại hỏi: "Tối nay cậu ấy không về nhà?"
"Vâng, nói là không về nhà..."
"Gọi bảo cậu ấy tối nay phải về nhà. Chuẩn bị một số đồ ăn bổ não cho cậu ấy. Người đi học cần phải được cân bằng dinh dưỡng.”
"Vâng."
Rất nhanh, một trận bước chân vang lên.
Bộ dạng rất giống một gia trưởng...
Trong lòng Yến Văn Gia cảm thấy buồn cười, nhưng thật sự muốn cười, lại cười không nổi. Không chỉ cười không nổi, ngược lại Yến Văn Gia còn có chút buồn bực nói không nên lời.
Đối với cậu ta chính là kiên định chết đuối không buông tay, đối với Yến Văn Bách như thế nào liền ... Sao mẹ nó lại hỏi han ân cần, còn quan tâm dinh dưỡng của cậu ta?
Yến Văn Bách học đại học, cũng không phải trung học. Cô muốn dinh dưỡng cái gì?
Hơn nữa ... Yến Văn Bách đã lớn đến mức này. Nếu sớm không cân bằng, lúc này đã trở thành một tên đầu to rồi!
Yến Văn Gia nghiến răng nghiến lợi, âm trầm nghĩ.
......
Chưa nói đến chuyện Hạ phụ nhân này cùng Cố Tuyết Nghi có giao tình gì, hai người chỉ là ngẫu nhiên hẹn nhau, cùng nhau mua sắm. Nếu thật sự muốn bàn tán, vậy cũng là nguyên chủ càng chủ động dán vào Hạ phu nhân.
Tính cách của Hạ phu nhân háo thắng, nắm chặt tiền của chồng, có thể tiêu mười một phần đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ không tốn mười phần đã thu tay lại. Hầu hết mấy nhân viên trong cửa hàng mua sắm đều vô cùng thích cô ta.
Cứ vậy mà đập xuống một số tiền lớn, hơn nữa thi thoảng phía nhãn hiệu còn mời cô ta đi xem show, chậm rãi bồi dưỡng khứu giác về thời trang. Mà vừa vặn đây là thứ nguyên chủ thiếu.
Vì có thể lấy được hàng hiệu tốt hơn, cũng chân chính bước vào giới thượng lưu, tiếp xúc với giới thời trang, không ít lần phải cúi đầu cao quý của mình ở trước mặt Hạ phu nhân.
Đương nhiên quan trọng hơn chính là, trong giới này, người muốn vui vẻ chơi đùa với nguyên chủ, cô chướng mắt. Người cô muốn đi nịnh bợ, lại chướng mắt cô. Ai mà không biết cuộc hôn nhân của cô và Yến Triều chỉ là trên danh nghĩa.
Mà bây giờ Hạ phu nhân đứng trước mặt Cố Tuyết Nghi, kinh ngạc lên tiếng: "Hôm nay cô không trang điểm?"
Cố Tuyết Nghi biết trang điểm. Nhưng quá bận rộn nên đã bỏ qua bước này.
Hạ phu nhân còn chưa đủ quan trọng đến mức cần cô phải trang điểm chuẩn bị.
"Lười." Cố Tuyết Nghi ngắn gọn đáp.
Hạ phu nhân lập tức sinh lòng khinh thường.
Khó trách không lấy được tình yêu của Yến tiên sinh. Gu thời trang chính là một mớ hỗn độn. Trước kia còn biết trang điểm, cái gì mà bận rộn, hiện tại ngay cả cái này cũng lười làm...
Mặc dù, mặc dù nói như vậy, nhưng ... Hình như hiện tại càng xinh đẹp hơn. Thậm chí còn xinh đẹp đến mức có chút ... Kinh người.
Hạ phu nhân đè xuống một chút kinh diễm nơi đáy mắt, cùng chút ghen tị vi diệu kia.
Ánh mắt cô ta lóe lên, hỏi: "Không phải là vì đọc được tin tức nên quá đau lòng chứ?"
"Tin tức? Tin tức gì?"
Hạ phu nhân ngẩn người: "Thì ra cô không nhìn thấy?"
Lục phủ ngũ tạng của Yến Văn Gia đều nóng lên, giọng điệu âm trầm: "… Anh trai tôi mất tích bên ngoài, cô còn có thể làm như không có việc gì mà đi trung tâm thương mại mua sắm?"
Cố Tuyết Nghi nói đạo lý với cậu ta: "Anh trai cậu mất tích bên ngoài, cậu cũng làm như không có việc gì mà đi chơi thể thao mạo hiểm."
Yến Văn Gia nghẹn lại.
Yến Văn Gia: "Anh ấy không về được, tôi cùng nhảy xuống biển chết đi, như vậy không tốt sao?"
"Muốn chết thì đừng trải lưới."
“......”
"Vậy lần sau cậu phải nói cho tôi biết, như vậy lúc đem cậu è xuống nước, tôi cũng sẽ kiên định không buông tay." Cố Tuyết Nghi vân đạm phong khinh nói.
Yến Văn Gia: "..... Ngược lại... Không cần phải hy sinh bản thân.”
"Vậy tôi đi rồi."
"A."
"Sẽ có phóng viên bát quái chụp ảnh tôi sao?"
"Đương nhiên..." Yến Văn Gia cười nhạo một tiếng, dừng lại. Chờ cậu ta lại ngẩng đầu nhìn qua, Cố Tuyết Nghi đã đẩy cửa ra ngoài.
Yến gia không có ngu xuẩn.
Yến Văn Gia lập tức hiểu ý của cô.
Cho dù là bữa tiệc hay là đi trung tâm thương mại mua sắm, cũng đều chỉ là một loại thủ đoạn, một loại thủ đoạn làm cho người ngoài hiểu được Yến gia vẫn hoạt động như thường, không có bất kỳ rung chuyển nào.
Yến Văn Gia mím môi, đáy lòng lại dâng lên cảm xúc phức tạp.
Mà lúc này Cố Tuyết Nghi đi đến ngoài cửa thì dừng bước, cô hỏi người giúp việc: "Đồ ăn hôm nay của Tứ thiếu đã đưa chưa?"
Người giúp việc trả lời: "Phu nhân, đã đưa đến trường cho Tứ thiếu rồi."
"Ừm." Cố Tuyết Nghi lại hỏi: "Tối nay cậu ấy không về nhà?"
"Vâng, nói là không về nhà..."
"Gọi bảo cậu ấy tối nay phải về nhà. Chuẩn bị một số đồ ăn bổ não cho cậu ấy. Người đi học cần phải được cân bằng dinh dưỡng.”
"Vâng."
Rất nhanh, một trận bước chân vang lên.
Bộ dạng rất giống một gia trưởng...
Trong lòng Yến Văn Gia cảm thấy buồn cười, nhưng thật sự muốn cười, lại cười không nổi. Không chỉ cười không nổi, ngược lại Yến Văn Gia còn có chút buồn bực nói không nên lời.
Đối với cậu ta chính là kiên định chết đuối không buông tay, đối với Yến Văn Bách như thế nào liền ... Sao mẹ nó lại hỏi han ân cần, còn quan tâm dinh dưỡng của cậu ta?
Yến Văn Bách học đại học, cũng không phải trung học. Cô muốn dinh dưỡng cái gì?
Hơn nữa ... Yến Văn Bách đã lớn đến mức này. Nếu sớm không cân bằng, lúc này đã trở thành một tên đầu to rồi!
Yến Văn Gia nghiến răng nghiến lợi, âm trầm nghĩ.
......
Chưa nói đến chuyện Hạ phụ nhân này cùng Cố Tuyết Nghi có giao tình gì, hai người chỉ là ngẫu nhiên hẹn nhau, cùng nhau mua sắm. Nếu thật sự muốn bàn tán, vậy cũng là nguyên chủ càng chủ động dán vào Hạ phu nhân.
Tính cách của Hạ phu nhân háo thắng, nắm chặt tiền của chồng, có thể tiêu mười một phần đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ không tốn mười phần đã thu tay lại. Hầu hết mấy nhân viên trong cửa hàng mua sắm đều vô cùng thích cô ta.
Cứ vậy mà đập xuống một số tiền lớn, hơn nữa thi thoảng phía nhãn hiệu còn mời cô ta đi xem show, chậm rãi bồi dưỡng khứu giác về thời trang. Mà vừa vặn đây là thứ nguyên chủ thiếu.
Vì có thể lấy được hàng hiệu tốt hơn, cũng chân chính bước vào giới thượng lưu, tiếp xúc với giới thời trang, không ít lần phải cúi đầu cao quý của mình ở trước mặt Hạ phu nhân.
Đương nhiên quan trọng hơn chính là, trong giới này, người muốn vui vẻ chơi đùa với nguyên chủ, cô chướng mắt. Người cô muốn đi nịnh bợ, lại chướng mắt cô. Ai mà không biết cuộc hôn nhân của cô và Yến Triều chỉ là trên danh nghĩa.
Mà bây giờ Hạ phu nhân đứng trước mặt Cố Tuyết Nghi, kinh ngạc lên tiếng: "Hôm nay cô không trang điểm?"
Cố Tuyết Nghi biết trang điểm. Nhưng quá bận rộn nên đã bỏ qua bước này.
Hạ phu nhân còn chưa đủ quan trọng đến mức cần cô phải trang điểm chuẩn bị.
"Lười." Cố Tuyết Nghi ngắn gọn đáp.
Hạ phu nhân lập tức sinh lòng khinh thường.
Khó trách không lấy được tình yêu của Yến tiên sinh. Gu thời trang chính là một mớ hỗn độn. Trước kia còn biết trang điểm, cái gì mà bận rộn, hiện tại ngay cả cái này cũng lười làm...
Mặc dù, mặc dù nói như vậy, nhưng ... Hình như hiện tại càng xinh đẹp hơn. Thậm chí còn xinh đẹp đến mức có chút ... Kinh người.
Hạ phu nhân đè xuống một chút kinh diễm nơi đáy mắt, cùng chút ghen tị vi diệu kia.
Ánh mắt cô ta lóe lên, hỏi: "Không phải là vì đọc được tin tức nên quá đau lòng chứ?"
"Tin tức? Tin tức gì?"
Hạ phu nhân ngẩn người: "Thì ra cô không nhìn thấy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.