Chương 117: Chỉ cần chú Mặc thấy vui
Đương Thả
08/08/2020
Edit: Dép
Lúc Quý Hoài gặp lại cảnh sát thì đã là một tuần sau đó.
Sĩ quan cảnh sát tới gặp cậu không phải là đội trưởng Dương, mà là một viên cảnh sát hơi béo phì tầm hơn 30 tuổi. Anh ta cười ha ha đi vào, đầu tiên chào hỏi Giang Tử Mặc, sau đó quay qua hỏi Quý Hoài: "Vết thương đã đỡ hơn chưa? Có còn đau không?"
"Đã tốt hơn nhiều rồi." Quý Hoài hơi mông lung, vì thế cậu nghiêng đầu qua hỏi Giang Tử Mặc.
"Tôi họ Trương, cảnh cục bảo tôi tới đây điều tra cụ thể chi tiết vụ án của cậu, chỉ hỏi mấy câu theo quy trình thôi, cậu không cần lo lắng." Cảnh quan tự mình kéo ghế ngồi xuống, sau đó mở sổ tay ra chuẩn bị ghi chép.
"Hắn đã bắt cóc cậu thế nào? Sao lại bị đánh thành ra thế này?" Trương cảnh quan hỏi mấy câu, Quý Hoài liền hiểu ngay, rõ ràng phía cảnh sát chỉ muốn biết chuyện Tiêu Đồng bắt cóc cậu, chứ không hề đề cập tới chuyện cậu đâm hỏng mắt Tiêu Đồng.
"Lúc đó tôi từ club chạy ra, chuẩn bị đi tìm chú...."
Quý Hoài vừa mở miệng, tay Giang Tử Mặc liền siết chặt, Quý Hoài nhận ra điều ấy liền duỗi tay ra đặt lên bàn tay của Giang Tử Mặc. Giang Tử Mặc ngẩn người, đảo lại nắm lấy tay Quý Hoài.
Quý Hoài lúc này mới tiếp tục nói: "Tôi đón một chiếc xe ven đường, sốt ruột trở về nên không ngờ rằng người lái xe lại là Tiêu Đồng..."
Quý Hoài không hề nói quá, cậu không đề cập một chút gì tới Giang Tử Mặc, chỉ khách quan thuật lại sự việc. Trương cảnh quan vừa nghe vừa viết vài chữ, Quý Hoài nhìn lướt qua, phát hiện ra anh ta không ghi gì nhiều, chỉ viết dăm ba câu. Lúc ghi tới đoạn Quý Hoài gây thương tích cho Tiêu Đồng, anh ta chỉ viết ngắn gọn: Người bị hại Quý Hoài chịu mấy đòn hiểm từ nghi phạm Tiêu Đồng, khiến xương sườn cùng nhiều vị trí yếu hại trên cơ thể bị thương, bởi vậy người bị hại nhất thời sẩy tay gây thương tích cho nghi phạm Tiêu Đồng.
Quý Hoài nhìn mấy chữ "người bị hại", "nghi phạm", không nói gì.
Trương cảnh quan không hỏi chuyện khác, chỉ làm cho có lệ. Anh ta cười ha ha dặn dò Quý Hoài dưỡng thương cho tốt, cảnh sát sẽ tìm lại công bằng cho cậu, sau đó liền đi luôn.
"Thế là xong rồi?" Quý Hoài quay qua hỏi Giang Tử Mặc.
"Hỏi theo quy trình thôi, em không cần bận tâm, tập trung xem sách đi." Giang Tử Mặc đáp.
"Anh có làm gì ở phía sau không đấy? Sao đám cảnh sát tự dưng quay ngoắt 180 độ vậy, đội trưởng Dương lúc trước gắt lắm cơ mà." Quý Hoài tò mò, thật sự chú Mặc có thể nhúng tay cả vào cục cảnh sát sao, cậu tò mò muốn chết.
Giang Tử Mặc trầm ngâm, nói: "Chờ em thi đỗ vào Kinh Đại rồi tôi nói cho em biết."
Quý Hoài buồn bực, ngón tay gãi lòng bàn tay Giang Tử Mặc, "Là sao? Anh đang khích lệ đấy à? Em không cần anh khích lệ vẫn thi đỗ được. Anh nói cho em biết đi mà."
Giang Tử Mặc nhấc tay cậu ra, Quý Hoài lại nắm chặt không buông, Giang Tử Mặc bất đắc dĩ bật cười, Quý Hoài lắc lắc tay hắn, "Thật sự không thể nói sao? Hôm đó anh gọi điện cho ai?"
Giang Tử Mặc xốc chăn lên ngồi lên giường với Quý Hoài, ôm cậu vào trong ngực, cười nói: "Người trong Bộ Công an, có thể coi như đối tác làm ăn lớn nhất của công ty chúng ta."
"Cái gì cơ?" Quý Hoài khiếp sợ.
"Phòng thông tin bên Bộ Công an thuê A Uyển tạo firewall, hồi trước từng hợp tác nên bây giờ nể mặt nhau ấy mà."
"Vậy á?"
"Hiện tại, dự án chủ yếu của A Uyển là hợp tác với Bộ Công an, coi như A Uyển là phòng kỹ thuật của bên đó luôn." Dù sao bây giờ tội phạm internet bùng nổ, công nghệ thông tin biến chuyển từng ngày, A Uyển có đội kỹ thuật giỏi nhất, thậm chí năng lực của Giang Tử Mặc và Vương Văn Bân đã đuổi kịp và vượt qua hàng top thế giới, người của Bộ Công an nhìn mà đỏ mắt, cũng công nhận năng lực của A Uyển, cho nên mới hợp tác hết lần này tới lần khác.
Nếu Giang Tử Mặc không có năng lực kỹ thuật, chỉ bằng xuất thân từ trại cải tạo của hắn thì khó có thể hợp tác với bên Công an.
"Hóa ra là vậy." Quý Hoài dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Giang Tử Mặc, "Chú Mặc, anh thực sự lợi hại lắm luôn."
Môi Giang Tử Mặc giật giật, như thể hơi xấu hổ lại rất vui sướng, hắn nắm tay đưa lên che miệng khụ một tiếng, nhưng vẫn không nhịn được mà cong khóe môi.
"Em hy vọng sau này có thể trở thành người như anh, có được không? Bắt đầu với việc thi đỗ vào Kinh Đại."
Giang Tử Mặc nhéo tay cậu, nói: "Không cần em phải giống tôi, em chính là em." Tôi mới là người hy vọng có thể dũng cảm được như em.
Quý Hoài cười híp mắt, ngẩng đầu lên hôn môi Giang Tử Mặc, tay luồn vào trong chăn.
"Quý Tiểu Hoài, bây giờ em càng lúc càng lớn gan." Giang Tử Mặc đè tay cậu lại, Quý Hoài cọ lên người Giang Tử Mặc, chốc lát sau Giang Tử Mặc đã buông lỏng tay ra.
"Vết thương còn chưa khỏi hẳn, chỉ biết làm bậy là giỏi." Giang Tử Mặc nhẫn nhịn, bây giờ Quý Hoài vừa làm nũng vừa khẩn cầu cọ xát vào hắn, Giang Tử Mặc tức giận mà không có chỗ xả, "Chờ em khỏi hẳn xem tôi làm em thế nào."
"Đã sắp khỏi rồi mà, với lại em không động đậy là được." Quý Hoài cắn môi, mặt đỏ như nhỏ máu, "Em không động đậy, anh làm nhẹ một chút."
Giang Tử Mặc nheo mắt, từ lúc Quý Hoài bị thương hắn đã nhịn thật lâu, mấy ngày nay ôm người trong ngực, không phải là không muốn, chỉ là không nỡ làm Quý Hoài bị đau nặng thêm. Càng trân trọng thì lại càng không dám làm liều.
Nhưng Quý Hoài cứ cố tình cọ vào người hắn, hắn cũng không phải sắt thép, sớm đã bị lửa đốt người rồi. Hôm nay Quý Hoài thế mà lại ngồi hẳn vào trong lòng hắn, chỉ thiếu nói ra hai chữ "Làm em".
Giang Tử Mặc nào có thể nhịn được nữa, hắn nắm thắt lưng Quý Hoài, xoay người đặt cậu xuống dưới thân, sau đó hôn từ mũi Quý Hoài hôn xuống, Quý Hoài vươn tay muốn ôm Giang Tử Mặc, bị Giang Tử Mặc đánh một cái rụt lại.
"Đừng lộn xộn! Sẽ đụng tới vết thương!"
Quý Hoài uể oải, hai tay đành đặt bên người, muốn ôm Giang Tử Mặc mà lại sợ bị nói.
Động tác của Giang Tử Mặc vừa gấp gáp lại vừa cẩn thận, hắn đã bị lửa thiêu rừng rực, trên trán nổi gân xanh, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng. Hắn cúi xuống hôn Quý Hoài, không dám làm quá nhanh.
Quý Hoài rên rỉ thành tiếng, cậu nâng một chân cọ lên thắt lưng Giang Tử Mặc.
"Quý Tiểu Hoài! Tôi nói em đừng có nhúc nhích!" Giang Tử Mặc đã sắp không nhịn được nữa, gân trên trán giật lên.
"Ò." Quý Hoài chậm rãi bỏ chân xuống, ngón chân cuộn lấy drap giường.
Giang Tử Mặc cảm thấy như có quả bom sắp nổ thiêu rụi lý trí hắn. Hắn nắm lấy hai chân Quý Hoài, rút ngón tay ra, chầm chậm đổi thành thứ khác đi vào.
"Ưm.... ư...." Quý Hoài chịu không nổi, khẽ rên rỉ.
Mắt Giang Tử Mặc đỏ lên, thái dương mướt mồ hôi. Hắn cực lực chịu đựng mới không đẩy nhanh động tác, mà sau đợt chuyển động đầu tiên, Quý Hoài thở phập phồng, ngón tay siết chặt lấy gối đầu, mặt đỏ bừng.
"Bác sĩ làm đau em quá..."
Giang Tử Mặc: "..............."
"Quý Tiểu Hoài!!!" Gân trên trán Giang Tử Mặc nảy lên, vật ở trong thân thể Quý Hoài cũng giật mạnh một cái.
"A........." Quý Hoài bị vật đó làm cho rên rỉ thành tiếng, giờ cậu mới thấy hình như mình không nên nói ra lời vừa nãy.
"Học từ ai hả?!" Giang Tử Mặc mạnh mẽ đẩy vào, "Lục Thất lại cho em xem ba thứ lăng nhăng đúng không?!"
"Không... không.... em, ư..... ưm...." Quý Hoài cắn môi muốn giải thích, Mắt Giang Tử Mặc đỏ lên, ép Quý Hoài nói. Quý Hoài vừa khóc vừa kêu, cuối cùng bật khóc thành tiếng.
"Là... là em tự xem trên mạng..." Quý Hoài đứt quãng khóc, "Không phải anh.... trước kia bảo, muốn em.... đóng... đóng vai bệnh nhân sao... ưm, chậm một chút, hu hu.. còn anh thì làm bác sĩ..."
Mắt Giang Tử Mặc run lên, nhớ tới lần đó ở nhà, Giang Tử Mặc đùa giỡn đặt Quý Hoài ở cửa phòng bếp làm một trận, bắt cậu gọi "chủ nhân". Tới lúc Quý Hoài mềm giọng cúi đầu khóc kêu hắn một tiếng "chủ nhân", hắn còn không buông tha, trái lại càng hung hăng làm Quý Hoài.
Lúc ấy vừa mới làm xong nên chưa tận hứng, Giang Tử Mặc buột miệng nói: "Về sau cho em đóng vai bác sĩ bệnh nhân, thầy giáo học sinh.... cái gì cũng sẽ thử một lần."
Khi đó Quý Hoài đỏ lựng cả mặt không chịu đồng ý, thực ra Giang Tử Mặc chỉ nói vậy thôi chứ không hề ép Quý Hoài, cho nên khoảng thời gian trong bệnh viện, Quý Hoài vẫn luôn muốn làm, Giang Tử Mặc đều từ chối thẳng.
Nào ngờ Quý Hoài luôn nhớ mãi lời hắn nói trong lúc hoan ái ấy, thậm chí ngay cả khi trên người còn bị thương, cậu vẫn muốn thỏa mãn nguyện vọng của Giang Tử Mặc.
Mắt Giang Tử Mặc nóng lên, cúi đầu hôn môi Quý Hoài.
Nhóc ngốc, đó không phải là nguyện vọng của tôi, nguyện vọng của tôi cho tới giờ chỉ có một, đó chính là em ở bên tôi, tôi ở bên em, chúng ta bên nhau cả đời mà thôi.
Quý Hoài nhịn không được, thầm nghĩ chú Mặc mắng thì cứ để ổng mắng, cậu muốn ôm Giang Tử Mặc. Cậu vươn tay lên ôm lấy cổ hắn, thâm tình hôn đáp trả.
Lúc cậu nhìn thấy Giang Tử Mặc năm 15 tuổi bên trong căn phòng u ám ấy, cậu đã nghĩ, giá như cậu có thể làm chút gì đó để chú Mặc thấy vui vẻ, chỉ một chút thôi cũng được.
Cậu chẳng sở hữu thứ gì, chỉ có trái tim này, nếu chú Mặc coi trọng thì có nghĩa là nó đáng giá. Cậu rất may mắn khi cậu trao đi trái tim mình, Giang Tử Mặc trân trọng nhận lấy, đặt vào nơi sâu thẳm nhất trong lồng ngực.
Cậu muốn Giang Tử Mặc vui vẻ hơn nữa, cậu không muốn hắn lộ ra ánh mắt u ám lạnh lùng năm xưa, cậu muốn cho Giang Tử Mặc biết rằng, cậu sẽ luôn ở bên hắn. Thân thể thân mật tiếp xúc, nói lên rằng cậu có thể trao đi tất cả của mình, chỉ cần chú Mặc được vui vẻ.
Lúc Quý Hoài gặp lại cảnh sát thì đã là một tuần sau đó.
Sĩ quan cảnh sát tới gặp cậu không phải là đội trưởng Dương, mà là một viên cảnh sát hơi béo phì tầm hơn 30 tuổi. Anh ta cười ha ha đi vào, đầu tiên chào hỏi Giang Tử Mặc, sau đó quay qua hỏi Quý Hoài: "Vết thương đã đỡ hơn chưa? Có còn đau không?"
"Đã tốt hơn nhiều rồi." Quý Hoài hơi mông lung, vì thế cậu nghiêng đầu qua hỏi Giang Tử Mặc.
"Tôi họ Trương, cảnh cục bảo tôi tới đây điều tra cụ thể chi tiết vụ án của cậu, chỉ hỏi mấy câu theo quy trình thôi, cậu không cần lo lắng." Cảnh quan tự mình kéo ghế ngồi xuống, sau đó mở sổ tay ra chuẩn bị ghi chép.
"Hắn đã bắt cóc cậu thế nào? Sao lại bị đánh thành ra thế này?" Trương cảnh quan hỏi mấy câu, Quý Hoài liền hiểu ngay, rõ ràng phía cảnh sát chỉ muốn biết chuyện Tiêu Đồng bắt cóc cậu, chứ không hề đề cập tới chuyện cậu đâm hỏng mắt Tiêu Đồng.
"Lúc đó tôi từ club chạy ra, chuẩn bị đi tìm chú...."
Quý Hoài vừa mở miệng, tay Giang Tử Mặc liền siết chặt, Quý Hoài nhận ra điều ấy liền duỗi tay ra đặt lên bàn tay của Giang Tử Mặc. Giang Tử Mặc ngẩn người, đảo lại nắm lấy tay Quý Hoài.
Quý Hoài lúc này mới tiếp tục nói: "Tôi đón một chiếc xe ven đường, sốt ruột trở về nên không ngờ rằng người lái xe lại là Tiêu Đồng..."
Quý Hoài không hề nói quá, cậu không đề cập một chút gì tới Giang Tử Mặc, chỉ khách quan thuật lại sự việc. Trương cảnh quan vừa nghe vừa viết vài chữ, Quý Hoài nhìn lướt qua, phát hiện ra anh ta không ghi gì nhiều, chỉ viết dăm ba câu. Lúc ghi tới đoạn Quý Hoài gây thương tích cho Tiêu Đồng, anh ta chỉ viết ngắn gọn: Người bị hại Quý Hoài chịu mấy đòn hiểm từ nghi phạm Tiêu Đồng, khiến xương sườn cùng nhiều vị trí yếu hại trên cơ thể bị thương, bởi vậy người bị hại nhất thời sẩy tay gây thương tích cho nghi phạm Tiêu Đồng.
Quý Hoài nhìn mấy chữ "người bị hại", "nghi phạm", không nói gì.
Trương cảnh quan không hỏi chuyện khác, chỉ làm cho có lệ. Anh ta cười ha ha dặn dò Quý Hoài dưỡng thương cho tốt, cảnh sát sẽ tìm lại công bằng cho cậu, sau đó liền đi luôn.
"Thế là xong rồi?" Quý Hoài quay qua hỏi Giang Tử Mặc.
"Hỏi theo quy trình thôi, em không cần bận tâm, tập trung xem sách đi." Giang Tử Mặc đáp.
"Anh có làm gì ở phía sau không đấy? Sao đám cảnh sát tự dưng quay ngoắt 180 độ vậy, đội trưởng Dương lúc trước gắt lắm cơ mà." Quý Hoài tò mò, thật sự chú Mặc có thể nhúng tay cả vào cục cảnh sát sao, cậu tò mò muốn chết.
Giang Tử Mặc trầm ngâm, nói: "Chờ em thi đỗ vào Kinh Đại rồi tôi nói cho em biết."
Quý Hoài buồn bực, ngón tay gãi lòng bàn tay Giang Tử Mặc, "Là sao? Anh đang khích lệ đấy à? Em không cần anh khích lệ vẫn thi đỗ được. Anh nói cho em biết đi mà."
Giang Tử Mặc nhấc tay cậu ra, Quý Hoài lại nắm chặt không buông, Giang Tử Mặc bất đắc dĩ bật cười, Quý Hoài lắc lắc tay hắn, "Thật sự không thể nói sao? Hôm đó anh gọi điện cho ai?"
Giang Tử Mặc xốc chăn lên ngồi lên giường với Quý Hoài, ôm cậu vào trong ngực, cười nói: "Người trong Bộ Công an, có thể coi như đối tác làm ăn lớn nhất của công ty chúng ta."
"Cái gì cơ?" Quý Hoài khiếp sợ.
"Phòng thông tin bên Bộ Công an thuê A Uyển tạo firewall, hồi trước từng hợp tác nên bây giờ nể mặt nhau ấy mà."
"Vậy á?"
"Hiện tại, dự án chủ yếu của A Uyển là hợp tác với Bộ Công an, coi như A Uyển là phòng kỹ thuật của bên đó luôn." Dù sao bây giờ tội phạm internet bùng nổ, công nghệ thông tin biến chuyển từng ngày, A Uyển có đội kỹ thuật giỏi nhất, thậm chí năng lực của Giang Tử Mặc và Vương Văn Bân đã đuổi kịp và vượt qua hàng top thế giới, người của Bộ Công an nhìn mà đỏ mắt, cũng công nhận năng lực của A Uyển, cho nên mới hợp tác hết lần này tới lần khác.
Nếu Giang Tử Mặc không có năng lực kỹ thuật, chỉ bằng xuất thân từ trại cải tạo của hắn thì khó có thể hợp tác với bên Công an.
"Hóa ra là vậy." Quý Hoài dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Giang Tử Mặc, "Chú Mặc, anh thực sự lợi hại lắm luôn."
Môi Giang Tử Mặc giật giật, như thể hơi xấu hổ lại rất vui sướng, hắn nắm tay đưa lên che miệng khụ một tiếng, nhưng vẫn không nhịn được mà cong khóe môi.
"Em hy vọng sau này có thể trở thành người như anh, có được không? Bắt đầu với việc thi đỗ vào Kinh Đại."
Giang Tử Mặc nhéo tay cậu, nói: "Không cần em phải giống tôi, em chính là em." Tôi mới là người hy vọng có thể dũng cảm được như em.
Quý Hoài cười híp mắt, ngẩng đầu lên hôn môi Giang Tử Mặc, tay luồn vào trong chăn.
"Quý Tiểu Hoài, bây giờ em càng lúc càng lớn gan." Giang Tử Mặc đè tay cậu lại, Quý Hoài cọ lên người Giang Tử Mặc, chốc lát sau Giang Tử Mặc đã buông lỏng tay ra.
"Vết thương còn chưa khỏi hẳn, chỉ biết làm bậy là giỏi." Giang Tử Mặc nhẫn nhịn, bây giờ Quý Hoài vừa làm nũng vừa khẩn cầu cọ xát vào hắn, Giang Tử Mặc tức giận mà không có chỗ xả, "Chờ em khỏi hẳn xem tôi làm em thế nào."
"Đã sắp khỏi rồi mà, với lại em không động đậy là được." Quý Hoài cắn môi, mặt đỏ như nhỏ máu, "Em không động đậy, anh làm nhẹ một chút."
Giang Tử Mặc nheo mắt, từ lúc Quý Hoài bị thương hắn đã nhịn thật lâu, mấy ngày nay ôm người trong ngực, không phải là không muốn, chỉ là không nỡ làm Quý Hoài bị đau nặng thêm. Càng trân trọng thì lại càng không dám làm liều.
Nhưng Quý Hoài cứ cố tình cọ vào người hắn, hắn cũng không phải sắt thép, sớm đã bị lửa đốt người rồi. Hôm nay Quý Hoài thế mà lại ngồi hẳn vào trong lòng hắn, chỉ thiếu nói ra hai chữ "Làm em".
Giang Tử Mặc nào có thể nhịn được nữa, hắn nắm thắt lưng Quý Hoài, xoay người đặt cậu xuống dưới thân, sau đó hôn từ mũi Quý Hoài hôn xuống, Quý Hoài vươn tay muốn ôm Giang Tử Mặc, bị Giang Tử Mặc đánh một cái rụt lại.
"Đừng lộn xộn! Sẽ đụng tới vết thương!"
Quý Hoài uể oải, hai tay đành đặt bên người, muốn ôm Giang Tử Mặc mà lại sợ bị nói.
Động tác của Giang Tử Mặc vừa gấp gáp lại vừa cẩn thận, hắn đã bị lửa thiêu rừng rực, trên trán nổi gân xanh, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng. Hắn cúi xuống hôn Quý Hoài, không dám làm quá nhanh.
Quý Hoài rên rỉ thành tiếng, cậu nâng một chân cọ lên thắt lưng Giang Tử Mặc.
"Quý Tiểu Hoài! Tôi nói em đừng có nhúc nhích!" Giang Tử Mặc đã sắp không nhịn được nữa, gân trên trán giật lên.
"Ò." Quý Hoài chậm rãi bỏ chân xuống, ngón chân cuộn lấy drap giường.
Giang Tử Mặc cảm thấy như có quả bom sắp nổ thiêu rụi lý trí hắn. Hắn nắm lấy hai chân Quý Hoài, rút ngón tay ra, chầm chậm đổi thành thứ khác đi vào.
"Ưm.... ư...." Quý Hoài chịu không nổi, khẽ rên rỉ.
Mắt Giang Tử Mặc đỏ lên, thái dương mướt mồ hôi. Hắn cực lực chịu đựng mới không đẩy nhanh động tác, mà sau đợt chuyển động đầu tiên, Quý Hoài thở phập phồng, ngón tay siết chặt lấy gối đầu, mặt đỏ bừng.
"Bác sĩ làm đau em quá..."
Giang Tử Mặc: "..............."
"Quý Tiểu Hoài!!!" Gân trên trán Giang Tử Mặc nảy lên, vật ở trong thân thể Quý Hoài cũng giật mạnh một cái.
"A........." Quý Hoài bị vật đó làm cho rên rỉ thành tiếng, giờ cậu mới thấy hình như mình không nên nói ra lời vừa nãy.
"Học từ ai hả?!" Giang Tử Mặc mạnh mẽ đẩy vào, "Lục Thất lại cho em xem ba thứ lăng nhăng đúng không?!"
"Không... không.... em, ư..... ưm...." Quý Hoài cắn môi muốn giải thích, Mắt Giang Tử Mặc đỏ lên, ép Quý Hoài nói. Quý Hoài vừa khóc vừa kêu, cuối cùng bật khóc thành tiếng.
"Là... là em tự xem trên mạng..." Quý Hoài đứt quãng khóc, "Không phải anh.... trước kia bảo, muốn em.... đóng... đóng vai bệnh nhân sao... ưm, chậm một chút, hu hu.. còn anh thì làm bác sĩ..."
Mắt Giang Tử Mặc run lên, nhớ tới lần đó ở nhà, Giang Tử Mặc đùa giỡn đặt Quý Hoài ở cửa phòng bếp làm một trận, bắt cậu gọi "chủ nhân". Tới lúc Quý Hoài mềm giọng cúi đầu khóc kêu hắn một tiếng "chủ nhân", hắn còn không buông tha, trái lại càng hung hăng làm Quý Hoài.
Lúc ấy vừa mới làm xong nên chưa tận hứng, Giang Tử Mặc buột miệng nói: "Về sau cho em đóng vai bác sĩ bệnh nhân, thầy giáo học sinh.... cái gì cũng sẽ thử một lần."
Khi đó Quý Hoài đỏ lựng cả mặt không chịu đồng ý, thực ra Giang Tử Mặc chỉ nói vậy thôi chứ không hề ép Quý Hoài, cho nên khoảng thời gian trong bệnh viện, Quý Hoài vẫn luôn muốn làm, Giang Tử Mặc đều từ chối thẳng.
Nào ngờ Quý Hoài luôn nhớ mãi lời hắn nói trong lúc hoan ái ấy, thậm chí ngay cả khi trên người còn bị thương, cậu vẫn muốn thỏa mãn nguyện vọng của Giang Tử Mặc.
Mắt Giang Tử Mặc nóng lên, cúi đầu hôn môi Quý Hoài.
Nhóc ngốc, đó không phải là nguyện vọng của tôi, nguyện vọng của tôi cho tới giờ chỉ có một, đó chính là em ở bên tôi, tôi ở bên em, chúng ta bên nhau cả đời mà thôi.
Quý Hoài nhịn không được, thầm nghĩ chú Mặc mắng thì cứ để ổng mắng, cậu muốn ôm Giang Tử Mặc. Cậu vươn tay lên ôm lấy cổ hắn, thâm tình hôn đáp trả.
Lúc cậu nhìn thấy Giang Tử Mặc năm 15 tuổi bên trong căn phòng u ám ấy, cậu đã nghĩ, giá như cậu có thể làm chút gì đó để chú Mặc thấy vui vẻ, chỉ một chút thôi cũng được.
Cậu chẳng sở hữu thứ gì, chỉ có trái tim này, nếu chú Mặc coi trọng thì có nghĩa là nó đáng giá. Cậu rất may mắn khi cậu trao đi trái tim mình, Giang Tử Mặc trân trọng nhận lấy, đặt vào nơi sâu thẳm nhất trong lồng ngực.
Cậu muốn Giang Tử Mặc vui vẻ hơn nữa, cậu không muốn hắn lộ ra ánh mắt u ám lạnh lùng năm xưa, cậu muốn cho Giang Tử Mặc biết rằng, cậu sẽ luôn ở bên hắn. Thân thể thân mật tiếp xúc, nói lên rằng cậu có thể trao đi tất cả của mình, chỉ cần chú Mặc được vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.