Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 116: Chuẩn bị thi đại học

Đương Thả

08/08/2020

Edit: Dép

"Hoài thiếu gia, cậu tỉnh rồi à." Giữa trưa Lục Thất tới, còn đem cả sách vở tới cho Quý Hoài.

"Là tôi bảo cậu ta đem tới." Giang Tử Mặc giải thích, "Nửa tháng nữa là thi đại học rồi, đến lúc đó chưa chắc em đã khỏi hẳn, mấy ngày nay cứ xem sách đi, đừng để chậm tiến độ học hành."

"Đúng vậy, thi đại học là chuyện quan trọng, suýt thì bị thằng chó đẻ Tiêu Đồng kia làm hỏng chuyện." Lục Thất tức giận bất bình.

Quý Hoài định nói là không cần đọc sách cậu vẫn có thể thi tốt, nhưng thấy chú Mặc với Lục Thất ra sức lo lắng như thế, cậu đành phải thôi.

Nhưng cậu không ngờ vừa ăn cơm xong, đang định chim chuột với chú Mặc một chút thì Quý Hoài thấy Giang Tử Mặc lấy ra một quyển sách Vật lý, mở ra đặt trước mặt cậu.

Quý Hoài: "..............."

Giang Tử Mặc: "Xem một lát đi, tôi giám sát em."

Quý Hoài thở dài, yên lặng cầm sách giả bộ chăm chú đọc. Giang Tử Mặc ngồi một bên giám sát cậu, thấy Quý Hoài cứ nhìn mãi một trang, hắn liền hỏi ngay về nội dung trên trang đó: "Chuyển động ném ngang của quả bóng xuống sườn dốc tới điểm A, vận tốc thay đổi ra sao?"

Quý Hoài im lặng, Giang Tử Mặc lặp lại một lần.

Bây giờ trong phòng chỉ có hai người, làm gì cũng được, sao lại đi làm chuyện tẻ nhạt như chuyển động ném ngang, hai quả bóng tác động lên nhau.

"Hửm?"

Quý Hoài thở dài thườn thượt, nói ra đáp án, Giang Tử Mặc gật gù sau đó cầm lại quyển sách, bắt đầu hỏi Quý Hoài từng câu một.

Một buổi trưa, bọn họ ôn tập lại tất cả kiến thức vật lý trung học, thậm chí Giang Tử Mặc còn hỏi vài câu nâng cao không có trong sách.

Quý Hoài tức tới nỗi muốn quăng luôn quyển sách, cứ cách một lúc Giang Tử Mặc lại để cậu nghỉ ngơi, thấy mặt Quý Hoài bí xị, hắn liền ngừng lại.

"Không muốn xem nữa?"

"Ừm." Quý Hoài chớp mắt tủi thân nói.

"Nửa tháng tới em không thể tới trường, vậy thì ở nhà đi, tôi phụ đạo cho em."

Quý Hoài bỗng nhiên hơi tò mò, hỏi: "Anh đọc hết tất cả chỗ sách này rồi à? Sách trung học, cả sách đại học nữa."

"Đọc lướt một lúc là xong, chẳng phải chuyện gì to tát." Giang Tử Mặc thản nhiên nói.

Chú, nói ra lời này cẩn thận kẻo bị những học sinh học tập gian khổ ngày đêm đánh cho nhừ tử.

"Vậy tại sao không tới trường?"

Giang Tử Mặc ngừng một chút, "Không cần thiết." Hắn nhăn mày lại như thể không biết nói thế nào, do dự một lúc rồi mới nói tiếp: "Chờ tới lúc được đi học thì đã bỏ lỡ quá nhiều năm rồi, sau khi vào trại thì rất hiếm trường học muốn nhận."

Hắn không nói, là từ khi hắn mới từ trại cải tạo ra, hết thảy đều không giống với lúc ở Giang gia nữa. Khi Giang gia vừa xảy ra chuyện thì vẫn có vài người tới hỏi thăm dăm câu, nhưng sau khi Giang Tử Mặc phải vào trại thì bên ngoài đồn hắn ngang ngược khó dạy, tâm ngoan thủ lạt. Hoa Chính Diệu lúc ấy chỉ cần gặp người khác là tỏ vẻ hổ thẹn với vợ chồng Giang Bân vì đã dạy dỗ Giang Tử Mặc không đến nơi đến chốn.

Mà trường học trước kia hắn theo học đã xóa tên hắn rồi, hắn trở thành "tội phạm giết người" trong miệng thiên hạ, bọn họ tiếc mạng như vậy, sao có thể ngồi cùng bàn cùng lớp với một tên sát nhân.

Nhưng thế thì đã sao, không tới trường mà hắn vẫn có thể học được toàn bộ tri thức, hắn muốn học gì thì học nấy, không có gì có thể làm khó hắn.



Quý Hoài không nói gì, rút quyển sách Vật lý trong tay Giang Tử Mặc ra, nói: "Vậy... lần này em nên thi vào trường nào đây, anh muốn em thi trường nào cũng được, em chắc chắn sẽ đỗ."

Giang Tử Mặc cười: "Tự tin vậy luôn?"

"Ừm." Quý Hoài gật đầu, "Anh muốn thư trúng tuyển của trường nào em cũng có thể giành được tuốt."

Đây có lẽ là món quà trịnh trọng quý giá nhất mà Quý Hoài có thể lấy ra tặng Giang Tử Mặc trong thời điểm này.

Giang Tử Mặc không nhịn được cười, vẻ mặt tràn đầy dịu dàng, "Thi vào Kinh Đại đi."

"Được." Quý Hoài đồng ý ngay tắp lự.

Ngày thi đang tới gần, hôm nào Quý Hoài cũng luyện đề trong phòng bệnh, thời gian làm bài cũng không quá lâu, Giang Tử Mặc mà nhìn thấy cậu đang học thì sẽ xoa lưng cho cậu. Mấy ngày liền không thấy đám cảnh sát tới thăm nữa.

Hạ phu nhân và Viện Viện có đến một lần, cho cậu bao nhiêu là thực phẩm dinh dưỡng, dặn dò cậu không cần lo lắng, cứ dưỡng thương cho tốt, bình tĩnh tự tin chiến thắng. Lâu Việt cũng có tới thăm, nhưng cậu chàng có vẻ hơi buồn rầu, ở một lúc rồi đi, trước khi đi còn đưa cho Quý Hoài vở để chép.

Dường như ai cũng đang sốt ruột vì chuyện Quý Hoài thi đại học, Quý Hoài vốn dĩ không lo, nhưng bị người khác nói mãi nên tự dưng cậu cứ thấy hồi hộp lạ thường.

Có khi công ty bận việc, Giang Tử Mặc sẽ bảo Lục Thất qua chăm sóc Quý Hoài, giống như thiết lập một rào chắn ở trước phòng bệnh để không ai quấy rầy Quý Hoài vậy.

Bên kia, cả nhà họ Tiêu nháo loạn.

Mặt ông Tiêu âm trầm, muốn nhịn cơn tức giận nhưng khi nhìn thấy Tiêu Đồng quấn vải trắng kín mít nằm trên giường bệnh, liền nổi cơn tam bành: "Một lần hai lần, lần nào cũng là vì Giang Tử Mặc, bây giờ mất cả hai mắt rồi đấy, mày còn muốn mất luôn mạng mới vừa lòng à?"

Tiêu Đồng gầy gò ốm yếu nằm trên giường, mặt tái nhợt đi, môi cũng bắt đầu tróc da. Dường như y không nghe thấy ông Tiêu nói, nằm im không động đậy.

"Tao nói mày có nghe không? Năm đó mày làm chứng cho Giang Tử Mặc, bây giờ vẫn còn tính bao che cho nó? Nó muốn cái mạng mày đấy con ơi! Không chỉ mạng mày, còn muốn mạng của toàn bộ Tiêu gia!!"

Tiêu Đồng chậm rãi xoay đầu lại, đôi mắt trống trơn, "Ông đang sợ?"

Ông Tiêu giận dữ: "Tiêu Đồng!!!"

"Ông đang sợ em ấy? Bởi vì em ấy không còn là người mà ông có thể động vào, bây giờ em ấy có thể hốt ổ các người bất cứ lúc nào, ha ha ha, một đám bỏ đá xuống giếng năm ấy, có nghĩ tới ngày hôm nay không? Tôi không ra tay thì Tử Mặc cũng sẽ xử lý các người." Tiêu Đồng cười, chốc lát sau lại khóc, cứ như phát điên phát dại.

Ông Tiêu tức xanh mặt, quay qua nhìn Tiêu Trình, mắng như tát nước, "Quý Hoài ngay trước mắt mày mà mày để nó đi? Nó làm anh mày bị thương ra nông nỗi này, mày mù rồi hay sao mà không thấy? Có phải trong mắt tụi mày không còn Tiêu gia nữa hay không, nếu mai ba chúng mày chết, chúng mày lại mở tiệc ăn mừng đấy!!!"

"Ba!" Tiêu Trình nhíu mày, "Là do anh cả bắt Quý Hoài trước..."

"Thế một con mắt của anh mày thì sao? Anh mày nó đã điên, mày cũng điên theo à? Quý Hoài chẳng qua chỉ là món đồ chơi Giang Tử Mặc nuôi bên người, chuyện nó làm chắc chắn là do Giang Tử Mặc sai khiến." Ông Tiêu lửa giận ngút trời, "Không thể tha cho Quý Hoài, càng không thể tha cho Giang Tử Mặc. Nếu năm ấy có thể đưa chuyện Giang Tử Mặc làm ra trước công lý thì có xảy ra chuyện thế này không? Tiêu Đồng, sớm muộn gì mày cũng chết trong tay Giang Tử Mặc!"

Tiêu Đồng nghe xong lại càng cười tươi hơn, hai tay y cào loạn lên giường, miệng thét lớn: "Tôi đã chờ từ lâu rồi, bảo Tử Mặc tới đây đi, chỉ cần em ấy tới đây, cái gì tôi cũng sẽ cho em ấy. Muốn mạng tôi cũng được, chỉ cần em ấy tới đây..... Tử Mặc..."

Ông Tiêu bị Tiêu Đồng làm cho tức muốn nhồi máu, ông ta hung hăng phất tay đi ra khỏi cửa.

Tiêu Đồng còn đang nói năng loạn xạ, Tiêu Trình thấy thế càng thêm phiền lòng. Nếu không phải tại anh cậu ta cứ mãi dây dưa với Giang Tử Mặc thì đã không thành ra thế này, cho dù Tiêu Trình có hận Giang Tử Mặc đi chăng nữa thì cũng phải thừa nhận, chuyện này chủ yếu là do Tiêu Đồng tự làm tự chịu.

Tiêu Trình càng nghĩ càng phiền, cậu bước ra khỏi phòng bệnh, vừa định rút một điếu thuốc ra hút thì thấy Lâu Việt đang ngồi chồm hỗm ngoài cửa.

"Em tới đây làm gì? Anh đã cảnh cáo là không được đi theo cơ mà?"



"Em có đi theo anh đâu." Lâu Việt lắc đầu, giơ túi hoa quả trong tay ra, "Em đến thăm Tiêu đại ca."

Tiêu Trình nhíu mày trừng Lâu Việt, một lúc sau mới nói: "Bây giờ đi vào đúng lúc anh ấy đang nổi điên đấy, em thấp bé nhẹ cân thế này kiểu gì cũng bị anh ấy đánh trúng." Tiêu Trình châm điếu thuốc, đang định đưa lên miệng thì Lâu Việt nói: "Anh bắt đầu hút thuốc rồi á?"

"Ờ."

Tiêu Trình rít một hơi thuốc, đặt mông ngồi xuống bồn hoa, Lâu Việt tò mò nhìn, sau đó ngồi xuống bên trái Tiêu Trình.

"Cho em hút thử một hơi được không?" Lâu Việt nói.

Tiêu Trình móc hộp thuốc lá trong túi quần ném qua, lại móc ra cái bật lửa ở túi quần bên kia cũng ném cho Lâu Việt. Lâu Việt rút một điếu ra, châm lửa, sau đó học theo dáng vẻ hút thuốc của Tiêu Trình.

Qua nửa ngày, cậu nghi ngờ hỏi: "Sao chả có cái gì vậy?"

Tiêu Trình quay qua nhìn, lập tức vung tay chụp tóc Lâu Việt, "Em muốn thế nào, hút thuốc phải nhả khói ra, ai bảo em nuốt!"

Lâu Việt hút hai hơi vẫn chưa được, trái lại còn nuốt một mồm toàn khói. Tiêu Trình giành lấy điếu thuốc trên tay Lâu Việt đưa lên miệng mình, "Được rồi, không học được thì đừng học, bị chú Lâu biết được thì lại đánh anh mất."

Lâu Việt nhìn chằm chằm điếu thuốc mình vừa ngậm giờ đang nằm trong miệng Tiêu Trình, cậu nhìn một lúc lâu, không nghe lọt tai lời Tiêu Trình nói.

Tiêu Trình thấy Lâu Việt không đáp lại, liếc mắt nhìn cậu thì thấy Lâu Việt đang ngẩn người. Hai người im lặng một lúc lâu, Lâu Việt thu lại ánh mắt nói: "Hôm nay em... đi gặp Quý Hoài."

Tiêu Trình khựng lại, Lâu Việt tiếp tục nói: "Vết thương của cậu ấy vẫn chưa khỏi, nhưng đã khỏe hơn nhiều rồi, anh cũng đừng lo lắng nữa."

"Cậu ta cần anh lo sao?" Tiêu Trình buồn bực.

"Nhưng mà em lo, sắp thi đại học rồi, thành tích của Quý Hoài tốt như vậy, không thể chậm trễ."

Tiêu Trình đứng dậy phủi tàn thuốc, lại thấy hình như Lâu Việt còn muốn nói gì đó, liền đứng đợi.

Lâu Việt bỗng nhiên không nói nữa, Tiêu Trình thấy thế liền hỏi: "Vậy cậu ta có nói gì khác không?"

"Cậu ấy bảo anh ôn tập cho tử tế, thành tích của anh cũng rất tốt, chúc anh thi cử thuận lợi."

"Ờ." Tiêu Trình gật đầu, định hút một hơi thuốc nữa nhưng phát hiện ra thuốc trong tay đã hết rồi, Lâu Việt đúng lúc rút ra một điếu cho cậu ta.

Tiêu Trình cầm lấy, không châm lửa, khoát tay với Lâu Việt: "Em về đi, đừng chạy lung tung nữa. Cũng... đừng tới chỗ Quý Hoài, để yên cho cậu ta học."

"Được, vậy em về đây."

Lâu Việt đứng lên, muốn nói tiếp mà không biết nên nói gì, liền đưa túi hoa quả ra, "Cậu cầm hoa quả về mà ăn, môi khô tróc hết rồi kìa."

"Biết rồi." Tiêu Trình nhận lấy, phất phất tay.

Lâu Việt xoay người rời đi, nhưng cậu đi tới góc khuất thì lại quay đầu lại, Tiêu Trình đã không còn đứng ở cổng bệnh viện nữa.

- -------------

Ừ chắc Trình Việt là CP thứ 2 đấy, còn cặp nào khác nữa không thì tôi không nhớ ha ha..... (não cá chết đi.)

Đừng quên cảnh báo của tôi, cả Bân Lục với Trình Việt đều vật vã dai dẳng:(

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook