Chương 11: Tham Linh Kính
Tửu Tâm Tiểu Viên Tử
06/07/2023
Trong các hộp đựng thức ăn kiểu Nhật, tất cả các loại sashimi đều được
càng quét sạch sẽ chỉ còn lại những viên đá ướp lạnh chưa tan, còn Phiên Tuyết đang thưởng thức món tráng miệng của mình sau bữa chính. Cảnh
Thần bị sức ăn của Phiên Tuyết làm cho kinh hãi rồi!
- Đừng chỉ tập trung ăn, còn nhớ những gì tôi vừa nói không?
- Ừa ừa, lần sau ở bên ngoài sẽ không sợ hãi nữa.
Hai má của Phiên Tuyết lúc này phồng lên vì chứa đầy bánh mochi nên cậu chỉ trả lời qua loa. Hôm nay cậu phát huy hơi bất thường một chút vì lo lắng mình gây rắc rối sẽ bị Cảnh Thần chán ghét rồi đuổi đi. Trước đây khi cậu là mèo lúc nào đánh nhau mà thua sẽ có Cảnh Thần chống lưng cho, chẳng sợ gì cả. Phiên Tuyết liếm liếm ngón tay, cậu cầm chiếc thẻ tín dụng mà Cảnh Thần vừa cho nhìn chăm chú.
- Có tấm thẻ nhỏ này rồi cái gì tôi cũng có thể mua được sao?
Cảnh Thần câu môi đáp:
- Ừm. Chỉ cần cậu không buôn bán lừa đảo thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Phiên Tuyết cất thẻ vào túi sau đó lại lấy một cái bánh mochi ăn tiếp. Có lẽ vì đã ăn gần hết bánh, tốc độ ăn của Phiên Tuyết chậm lại, lần này cậu chỉ cắn một nửa cái bánh, vỏ bánh dính lên môi cậu tạo thành một cái vệt trắng. Phiên Tuyết duỗi lưỡi nhỏ mềm ra liếm môi, liếm trái rồi phải, động tác của cậu chậm rãi, cẩn thận như đang ăn món gì đó rất ngon. Xem Phiên Tuyết liếm môi miệng Cảnh Thần khô khốc, anh cắt ngang hành động của cậu nói:
- Bánh mochi... Ngon đến thế sao?
Cuối cùng, Cảnh Thần quỳ xuống, ôm lấy Phiên Tuyết và hôn cậu. Nụ hôn có vị mochi dâu tây ngọt ngào và béo ngậy khiến Cảnh Thần hôi Phiên Tuyết mạnh hơn. Bản năng của Phiên Tuyết lại cho rằng Cảnh Thần muốn cướp thức ăn của cậu nên tiếp tục ngậm mochi thật chặt, vì dùng lực quá mạnh cậu đã cắn vào môi Cảnh Thần. Xúc cảm mới lạ đến từ việc hôn môi làm Phiên Tuyết tò mò, cậu vươn lưỡi ra đẩy đẩy để đẩy môi Cảnh Thần ra. Phản ứng non nớt của cậu như đốt cháy ham muốn của anh. Cảnh Thần thấp giọng chửi một câu thô tục, anh bắt lấy vai cùng eo của Phiên Tuyết rồi dùng kéo cậu về phía mình, sau đó anh trực tiếp ôm lấy ót Phiên Tuyết kéo cậu nhìn về phía mình, anh cuối đầu hôn cậu đầy thô bạo. Phiên Tuyết muốn giãy giụa nhưng Cảnh Thần không cho cậu bất kì cơ hội nào. Phiên Tuyết lúc này chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong huyết mạch như có một cổ lực lượng thần bí nào đó cuồn cuộn xông vào, cảm giác kì diệu y như cậu cảm nhận được vào ngày đầu tiên trở thành người.
Cùng lúc đó trong một biệt thự sang trọng và trang nhã ở vùng ngoại ô phía Đông thủ đô, một chiếc gương cổ không báo trước mà rung lên, mặt gương đóng băng đột nhiên xuất hiện những gợn sương mù. Lúc này Bạch Xuyên đang canh giữ tấm gương lập tức chú ý động tĩnh khác thường này, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ rồi vội vã mang gương đi lên lầu. Trong phòng làm việc trên lầu, một thân ảnh đang uể oải dựa vào chiếc ghế sô pha đỏ nhung với khuôn mặt không biệt được là nam hay nữ, trên đầu là một đôi tai cáo, mái tóc trắng như tuyết dài đến tận eo, đôi mắt màu xanh lam chói lọi như viên ngọc người đó đang đeo trên ngực.
- Điện hạ, Tham Linh Kính lại biến hóa, linh vụ cũng xuất hiện rồi nhưng yêu lực của thuộc hạ quá yếu không nhìn rõ được cảnh tượng trong gương.
Mấy ngày nay, Tham Linh Kính biến hóa liên tục, lần sau lại mạnh hơn lần trước, cậu chỉ là một tiểu yêu nhỏ ít kiến thức thấy gương như vậy kích động không thôi. Bạch Xuyên hai tay cầm Tham Linh Kính nghiêm túc nhìn chủ tử*. Bạch Xuyên càng nhìn càng chuyên chú, không khỏi cảm thán chủ tử mình không hổ là đệ nhất mỹ nhân Yêu giới, tộc hồ ly bọn họ tuy đẹp nhưng nhìn ai cũng điệu đà và quyến rũ nhưng chủ tử của cậu lại khác nha. Khi chủ tử không cười thì trông cao quý, quyến rũ nhưng ánh mắt tràng đầy uy hiếp. Nhưng một khi vui vẻ thì lông mày hơi cong, hoa gặp hoa nở, làm người ngây ngẩn. Nam nhân được gọi là điện hạ kia nhẹ nhàng búng tay một cái một ngọn lửa băng xuất hiện trên ngón tay, anh phất tay một cái ngọn lửa bay về phía Tham Linh Kính. Nháy mắt chiếc gương nổ tung thành từng mảnh trong biển lửa, sau đó từng đường ánh sáng vàng dần hình thành một cái đồ đằng. Bách Xuyên thấy đồng tử của chủ tử đột nhiên co lại, nghiêng người về phía trước cẩn thận nhìn một lúc sau đó lẩm bẩm ba chữ:
- Đại tư tế.
Bách Xuyên kinh ngạc chẳng phải trong trận đại chiến 1800 năm trước vị Đại Tư Tế cuối cùng đã bị tiêu rồi sao. Hiện tại Yêu giới làm gì còn Đại Tư Tế nữa.
- Đừng chỉ tập trung ăn, còn nhớ những gì tôi vừa nói không?
- Ừa ừa, lần sau ở bên ngoài sẽ không sợ hãi nữa.
Hai má của Phiên Tuyết lúc này phồng lên vì chứa đầy bánh mochi nên cậu chỉ trả lời qua loa. Hôm nay cậu phát huy hơi bất thường một chút vì lo lắng mình gây rắc rối sẽ bị Cảnh Thần chán ghét rồi đuổi đi. Trước đây khi cậu là mèo lúc nào đánh nhau mà thua sẽ có Cảnh Thần chống lưng cho, chẳng sợ gì cả. Phiên Tuyết liếm liếm ngón tay, cậu cầm chiếc thẻ tín dụng mà Cảnh Thần vừa cho nhìn chăm chú.
- Có tấm thẻ nhỏ này rồi cái gì tôi cũng có thể mua được sao?
Cảnh Thần câu môi đáp:
- Ừm. Chỉ cần cậu không buôn bán lừa đảo thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Phiên Tuyết cất thẻ vào túi sau đó lại lấy một cái bánh mochi ăn tiếp. Có lẽ vì đã ăn gần hết bánh, tốc độ ăn của Phiên Tuyết chậm lại, lần này cậu chỉ cắn một nửa cái bánh, vỏ bánh dính lên môi cậu tạo thành một cái vệt trắng. Phiên Tuyết duỗi lưỡi nhỏ mềm ra liếm môi, liếm trái rồi phải, động tác của cậu chậm rãi, cẩn thận như đang ăn món gì đó rất ngon. Xem Phiên Tuyết liếm môi miệng Cảnh Thần khô khốc, anh cắt ngang hành động của cậu nói:
- Bánh mochi... Ngon đến thế sao?
Cuối cùng, Cảnh Thần quỳ xuống, ôm lấy Phiên Tuyết và hôn cậu. Nụ hôn có vị mochi dâu tây ngọt ngào và béo ngậy khiến Cảnh Thần hôi Phiên Tuyết mạnh hơn. Bản năng của Phiên Tuyết lại cho rằng Cảnh Thần muốn cướp thức ăn của cậu nên tiếp tục ngậm mochi thật chặt, vì dùng lực quá mạnh cậu đã cắn vào môi Cảnh Thần. Xúc cảm mới lạ đến từ việc hôn môi làm Phiên Tuyết tò mò, cậu vươn lưỡi ra đẩy đẩy để đẩy môi Cảnh Thần ra. Phản ứng non nớt của cậu như đốt cháy ham muốn của anh. Cảnh Thần thấp giọng chửi một câu thô tục, anh bắt lấy vai cùng eo của Phiên Tuyết rồi dùng kéo cậu về phía mình, sau đó anh trực tiếp ôm lấy ót Phiên Tuyết kéo cậu nhìn về phía mình, anh cuối đầu hôn cậu đầy thô bạo. Phiên Tuyết muốn giãy giụa nhưng Cảnh Thần không cho cậu bất kì cơ hội nào. Phiên Tuyết lúc này chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong huyết mạch như có một cổ lực lượng thần bí nào đó cuồn cuộn xông vào, cảm giác kì diệu y như cậu cảm nhận được vào ngày đầu tiên trở thành người.
Cùng lúc đó trong một biệt thự sang trọng và trang nhã ở vùng ngoại ô phía Đông thủ đô, một chiếc gương cổ không báo trước mà rung lên, mặt gương đóng băng đột nhiên xuất hiện những gợn sương mù. Lúc này Bạch Xuyên đang canh giữ tấm gương lập tức chú ý động tĩnh khác thường này, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ rồi vội vã mang gương đi lên lầu. Trong phòng làm việc trên lầu, một thân ảnh đang uể oải dựa vào chiếc ghế sô pha đỏ nhung với khuôn mặt không biệt được là nam hay nữ, trên đầu là một đôi tai cáo, mái tóc trắng như tuyết dài đến tận eo, đôi mắt màu xanh lam chói lọi như viên ngọc người đó đang đeo trên ngực.
- Điện hạ, Tham Linh Kính lại biến hóa, linh vụ cũng xuất hiện rồi nhưng yêu lực của thuộc hạ quá yếu không nhìn rõ được cảnh tượng trong gương.
Mấy ngày nay, Tham Linh Kính biến hóa liên tục, lần sau lại mạnh hơn lần trước, cậu chỉ là một tiểu yêu nhỏ ít kiến thức thấy gương như vậy kích động không thôi. Bạch Xuyên hai tay cầm Tham Linh Kính nghiêm túc nhìn chủ tử*. Bạch Xuyên càng nhìn càng chuyên chú, không khỏi cảm thán chủ tử mình không hổ là đệ nhất mỹ nhân Yêu giới, tộc hồ ly bọn họ tuy đẹp nhưng nhìn ai cũng điệu đà và quyến rũ nhưng chủ tử của cậu lại khác nha. Khi chủ tử không cười thì trông cao quý, quyến rũ nhưng ánh mắt tràng đầy uy hiếp. Nhưng một khi vui vẻ thì lông mày hơi cong, hoa gặp hoa nở, làm người ngây ngẩn. Nam nhân được gọi là điện hạ kia nhẹ nhàng búng tay một cái một ngọn lửa băng xuất hiện trên ngón tay, anh phất tay một cái ngọn lửa bay về phía Tham Linh Kính. Nháy mắt chiếc gương nổ tung thành từng mảnh trong biển lửa, sau đó từng đường ánh sáng vàng dần hình thành một cái đồ đằng. Bách Xuyên thấy đồng tử của chủ tử đột nhiên co lại, nghiêng người về phía trước cẩn thận nhìn một lúc sau đó lẩm bẩm ba chữ:
- Đại tư tế.
Bách Xuyên kinh ngạc chẳng phải trong trận đại chiến 1800 năm trước vị Đại Tư Tế cuối cùng đã bị tiêu rồi sao. Hiện tại Yêu giới làm gì còn Đại Tư Tế nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.