Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]
Chương 47: Đánh Nhau (4)
Đại Hà Đông Lưu
10/05/2023
“Vâng,
con đi rửa tay đây.” Bởi vì biết là tối nay sẽ về nhà, nên buổi trưa hai người
chỉ ăn có chút xíu, cái bụng cũng đã réo lên từ lâu rồi.
Nhưng trước khi bắt đầu ăn, hai người bọn họ đã giúp Lưu Điền Phương làm chút việc vặt như, mang đến cho nhà anh hai và chị cả mỗi nhà một bát canh, trong đó còn một ít dạ dày lợn và một vài nguyên liệu khác.
Trần Hướng Hồng nghe thấy tiếng gọi của em gái, thì ngạc nhiên chạy ra ngoài, sau đó cả hai cùng vào trong nhà, chị ấy đổ thức ăn vào bát lớn của nhà mình, rồi đưa lại chiếc bát kia cho em gái, thấy cô bé vội vã chạy về với dáng vẻ vô cùng háo hức, thì có lẽ là sắp ăn cơm rồi, bữa ăn này chắc là một bữa rất thịnh soạn.
Khi nghe tiếng gọi, chị ta kỳ thực cũng có chút hy vọng là mẹ sẽ gọi mình sang đó ăn cơm, nhưng không ngờ lại chỉ mang một cái bát sang đây.
Một bát canh đầy ự, phần lớn đều là nước, có bốn miếng dạ dày lợn, còn lại là mấy thứ như táo đỏ và đảng sâm, chị ta húp một hơi thì thấy hương vị cũng rất vừa phải, sau đó chia một nửa cho hai cô con gái, phần còn lại thì đổ hết vào bụng mình, cô muốn chăm sóc cơ thể thật tốt, nhất định phải chăm sóc thân thể thật tốt, để đến lúc đó còn sinh được con trai.
Những người khác sống cùng trong sân đã nhìn thấy có người che đậy bưng cái bát sang đây, lúc này mọi người đều ở nhà, thấy người kia vừa đi, liền có người ở ngoài lớn tiếng làm ồn: “Có một số người không tôn trọng người lớn, có đồ ngon là lại ăn một mình, cũng không sợ báo ứng của ông trời...”
Ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt đã tốt lên trông thấy của vợ mình, và cảnh đang nhấm nháp từng ngụm canh của hai cô con gái gầy gò của mình, thì cuối cùng cũng chẳng nói gì.
Trần Hướng Hồng làm ra vẻ như không nghe thấy tiếng nói bên ngoài, chỉ cần không gọi đích danh thì ai mà biết bà ta đang quát ai chứ?
Trên bàn ăn, Hứa Hiểu đương nhiên được hưởng sự chăm sóc đặc biệt, bây giờ cô đang mang thai mà, nếu không được ăn uống đầy đủ, thì đứa trẻ sẽ không khỏe mạnh.
Trần Kiến Quân cũng được chăm sóc rất chu đáo, khi ở bên ngoài anh đã chịu khổ nhiều rồi, nhìn xem, da cũng xạm đen hết cả.
Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên đang đi học, phải sử dụng đến đầu óc nên cũng phải ăn nhiều hơn một chút, nên còn lại hai người là Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương chỉ gắp một đũa ăn cho có lệ.
Trần Kiến Quân lập tức gắp cho họ một đũa lớn thức ăn, nói ngắn gọn: “Ăn.”
“Cái thằng bé này, mẹ và ba con còn thiếu ăn lắm sao, các con mới nên cần phải ăn nhiều một chút.”
Lưu Điền Phương muốn gắp thịt cho anh, nhưng Trần Kiến Quân lại cầm bát tránh né: “Đừng đùn đẩy nữa, thức ăn cho vào bát của mẹ rồi, dính nước miếng của mẹ rồi, mẹ tự mình ăn đi.”
“Sao thế, lại còn ghét bỏ mẹ.” Lưu Điền Phương trừng mắt, rồi gắp cho Trần Kiến Cường ở bên cạnh.
Trần Kiến Cường không ghét bỏ, nhưng cậu thấy mẹ thực sự cũng phải ăn nhiều một chút:
“Mẹ, hai người ăn đi, trong bát con vẫn còn mà.”
“Đúng vậy, lần sau con lại mua nữa, đừng chỉ gắp cho người khác mãi như thế, không ăn nhiều thì sao mà giữ gìn sức khỏe được.” Ba mẹ bất cứ lúc nào cũng đều như vậy sao? Lúc nào cũng dành những thứ tốt đẹp cho con cái.
Bây giờ anh là Trần Kiến Quân rồi, là Trần Kiến Quân con trai lớn của bọn họ rồi, thỉnh thoảng mua thịt về cải thiện bữa ăn trong nhà cũng không thành vấn đề, nếu không phải là có tiền cũng khó mua được thịt, thì việc mua thịt mỗi ngày cũng không thành vấn đề.
Đợi đến khi gà, vịt và lợn trong nông trường lớn lên, đến lúc đó anh nhất định sẽ có đủ thịt cho bản thân ăn! Rán, luộc, chiên, ăn chán rồi thì đổi sang kho tàu!
Khi Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên về nhà vào những ngày được nghỉ, chúng thường đi theo người khác để kiếm điểm công, bây giờ Trần Kiến Quân đã nhờ chúng để cùng nhau làm gạch xây vàng, năm ngoài anh đã hy vọng có thể sửa sang nhà vệ sinh và nhà tắm, để anh không còn phải chịu khổ nữa, anh không dám bước vào nhà vệ sinh tồi tàn này lần thứ hai.
Nhưng trước khi bắt đầu ăn, hai người bọn họ đã giúp Lưu Điền Phương làm chút việc vặt như, mang đến cho nhà anh hai và chị cả mỗi nhà một bát canh, trong đó còn một ít dạ dày lợn và một vài nguyên liệu khác.
Trần Hướng Hồng nghe thấy tiếng gọi của em gái, thì ngạc nhiên chạy ra ngoài, sau đó cả hai cùng vào trong nhà, chị ấy đổ thức ăn vào bát lớn của nhà mình, rồi đưa lại chiếc bát kia cho em gái, thấy cô bé vội vã chạy về với dáng vẻ vô cùng háo hức, thì có lẽ là sắp ăn cơm rồi, bữa ăn này chắc là một bữa rất thịnh soạn.
Khi nghe tiếng gọi, chị ta kỳ thực cũng có chút hy vọng là mẹ sẽ gọi mình sang đó ăn cơm, nhưng không ngờ lại chỉ mang một cái bát sang đây.
Một bát canh đầy ự, phần lớn đều là nước, có bốn miếng dạ dày lợn, còn lại là mấy thứ như táo đỏ và đảng sâm, chị ta húp một hơi thì thấy hương vị cũng rất vừa phải, sau đó chia một nửa cho hai cô con gái, phần còn lại thì đổ hết vào bụng mình, cô muốn chăm sóc cơ thể thật tốt, nhất định phải chăm sóc thân thể thật tốt, để đến lúc đó còn sinh được con trai.
Những người khác sống cùng trong sân đã nhìn thấy có người che đậy bưng cái bát sang đây, lúc này mọi người đều ở nhà, thấy người kia vừa đi, liền có người ở ngoài lớn tiếng làm ồn: “Có một số người không tôn trọng người lớn, có đồ ngon là lại ăn một mình, cũng không sợ báo ứng của ông trời...”
Ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt đã tốt lên trông thấy của vợ mình, và cảnh đang nhấm nháp từng ngụm canh của hai cô con gái gầy gò của mình, thì cuối cùng cũng chẳng nói gì.
Trần Hướng Hồng làm ra vẻ như không nghe thấy tiếng nói bên ngoài, chỉ cần không gọi đích danh thì ai mà biết bà ta đang quát ai chứ?
Trên bàn ăn, Hứa Hiểu đương nhiên được hưởng sự chăm sóc đặc biệt, bây giờ cô đang mang thai mà, nếu không được ăn uống đầy đủ, thì đứa trẻ sẽ không khỏe mạnh.
Trần Kiến Quân cũng được chăm sóc rất chu đáo, khi ở bên ngoài anh đã chịu khổ nhiều rồi, nhìn xem, da cũng xạm đen hết cả.
Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên đang đi học, phải sử dụng đến đầu óc nên cũng phải ăn nhiều hơn một chút, nên còn lại hai người là Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương chỉ gắp một đũa ăn cho có lệ.
Trần Kiến Quân lập tức gắp cho họ một đũa lớn thức ăn, nói ngắn gọn: “Ăn.”
“Cái thằng bé này, mẹ và ba con còn thiếu ăn lắm sao, các con mới nên cần phải ăn nhiều một chút.”
Lưu Điền Phương muốn gắp thịt cho anh, nhưng Trần Kiến Quân lại cầm bát tránh né: “Đừng đùn đẩy nữa, thức ăn cho vào bát của mẹ rồi, dính nước miếng của mẹ rồi, mẹ tự mình ăn đi.”
“Sao thế, lại còn ghét bỏ mẹ.” Lưu Điền Phương trừng mắt, rồi gắp cho Trần Kiến Cường ở bên cạnh.
Trần Kiến Cường không ghét bỏ, nhưng cậu thấy mẹ thực sự cũng phải ăn nhiều một chút:
“Mẹ, hai người ăn đi, trong bát con vẫn còn mà.”
“Đúng vậy, lần sau con lại mua nữa, đừng chỉ gắp cho người khác mãi như thế, không ăn nhiều thì sao mà giữ gìn sức khỏe được.” Ba mẹ bất cứ lúc nào cũng đều như vậy sao? Lúc nào cũng dành những thứ tốt đẹp cho con cái.
Bây giờ anh là Trần Kiến Quân rồi, là Trần Kiến Quân con trai lớn của bọn họ rồi, thỉnh thoảng mua thịt về cải thiện bữa ăn trong nhà cũng không thành vấn đề, nếu không phải là có tiền cũng khó mua được thịt, thì việc mua thịt mỗi ngày cũng không thành vấn đề.
Đợi đến khi gà, vịt và lợn trong nông trường lớn lên, đến lúc đó anh nhất định sẽ có đủ thịt cho bản thân ăn! Rán, luộc, chiên, ăn chán rồi thì đổi sang kho tàu!
Khi Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên về nhà vào những ngày được nghỉ, chúng thường đi theo người khác để kiếm điểm công, bây giờ Trần Kiến Quân đã nhờ chúng để cùng nhau làm gạch xây vàng, năm ngoài anh đã hy vọng có thể sửa sang nhà vệ sinh và nhà tắm, để anh không còn phải chịu khổ nữa, anh không dám bước vào nhà vệ sinh tồi tàn này lần thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.