Chương 74: Một trai một gái
HuynhTienTien
17/09/2023
Nửa đêm Ân Thiên Ngọc thèm đồ ngọt liền nằng nặc đòi Âu Dương Chính Thiêm đi mua, anh cũng phải tức tốc lái xe đi tìm bánh ngọt cho cô.
Có ai như cô không chứ, giờ đã mười một giờ đêm ai lại bán bánh ngọt.
Tầm nửa tiếng sau dưới sân có tiếng xe dừng lại, Âu Dương Chính Thiêm nhanh chân đem bánh ngọt lên cho cô, anh mua vị cô hay ăn là vị dâu, thấy anh cầm chiếc bánh trên tay cô cười tươi rồi nhận lấy, không chần chừ mà mở ra ăn ngay, đúng mùi vị này rồi, cô không ngờ tiệm bánh này cũng bán đến tận khuya, đó giờ anh mua cho cô toàn trưa chiều hoặc tối.
- Cảm ơn anh
Anh leo lên giường tay xoa bụng cô nói:
- Vợ yêu của anh muốn ăn gì anh sẽ phục vụ tận nơi
- Dẻo miệng
Âu Dương Chính Thiêm nhe răng cười, ăn xong anh là người dọn hộp bánh, đã cơn thèm Ân Thiên Ngọc liền nằm xuống ngủ một giấc cho đến sáng.
Ai nói lấy chồng sớm sẽ khổ, tùy người thôi như cô đây mặc dù chưa cưới nhưng được anh yêu thương được bên gia đình chồng hết mực cưng chiều, mỗi người mỗi số chứ lấy chồng sớm hay muộn thì cái số cũng đã như vậy.
Khi mang thai tính tình cô rất thất thường lúc vui lúc buồn không nhất định, cô cáu lên là anh chỉ có nước ngủ ở sô pha hay bị cô đánh lên bờ xuống ruộng nhưng anh không nổi cáu mà còn rất cam chịu.
Từ rất lâu anh đã muốn cùng cô sinh con đẻ cái, cùng ngôi nhà nhỏ của mình hạnh phúc, cùng nhau đi khắp nơi du lịch, nhìn bé con lớn lên từng ngày nhiêu đó cũng làm anh thấy hạnh phúc.
Không ngờ đều anh ước đều đã trở thành sự thật, không chỉ một mà tận hai bé, niềm vui tăng lên gấp đôi.
Mang thai đến tháng thứ năm bụng Ân Thiên Ngọc đã thấy rõ, những đồ trước kia mặc đã không còn vừa nên anh mua đầm bầu cho cô mặc, đầm xinh không quá sến súa.
Ngồi trong phòng khách Âu phu nhân cùng mẹ cô ngồi đoán xem trong bụng cô là trai hay gái, Âu phu nhân nói với mẹ cô:
- Này bà tôi nghĩ là hai gái đó
Mẹ cô trầm ngâm nheo mắt nhìn và nói:
- Không nhìn bụng con bé nhọn như vậy chắc là hai trai.
Ba Ân Thiên Ngọc cười phá lên, mọi người đều nhìn ông, ông phán một câu chắc nịch:
- Hai bà đoán sai rồi, tôi đoán một trai một gái
Âu phu nhân cùng mẹ cô ồ lên một cái, mẹ cô phỉ một cái rồi nói:
- Ông hay quá he
- Đương nhiên, chồng bà thông minh lắm
Câu nói khiến mọi người cười to, trong phòng khách tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Đã đến ngày đưa Ân Thiên Ngọc đi khám thai định kì, hôm nay có cả ba mẹ cô, Âu phu nhân và cả Âu Dương Chính Thiêm, chỉ là khám thai thôi mà có cần đi đông vậy không nhưng cô không dám hó hé nửa lời.
Anh còn cử cả vệ sĩ theo sau canh chừng bảo vệ thiếu phu nhân, chiếc xe quen thuộc đậu bên kia đường quan sát bên bệnh viện, ánh mắt sát khí nhìn thẳng vào Ân Thiên Ngọc, tay cô ta siết chặt.
- Chúng ta không có cơ hội ra tay đâu cô chủ, bên kia vệ sĩ quá đông.
- Lui về
Lưu Mịch tức giận không thể ra tay nhưng không sao vẫn có cơ hội ra tay.
Khám thai xong thì mọi người về Hồng Diện, mẹ cô ngồi cạnh ba cô hỏi:
- Sao ông đoán hay thế
- Tôi chồng bà mà không hay sao được
Ba cô được vợ khen ông hất cằm lên cao hãnh diện cũng bởi vì ông đoán đúng, ở bệnh viện bác sĩ bảo một trai một gái.
Ở trên phòng cô cứ thấy anh đi qua đi lại mãi làm cô cảm thấy chóng mắt cô cáu gắt:
- Anh làm gì đi qua đi lại mãi thế, ngủ ở sô pha đi
Nghe thế anh liền dừng lại anh uất ức nói:
- Anh chỉ đang suy nghĩ đặt tên con thôi mà
Cô thở dài, cô còn bốn tháng nữa mới sinh vậy mà có người lo trước vậy rồi.
- Còn bốn tháng lận anh
- Nhưng anh muốn nghĩ ra tên thật hay, đợi đến lúc em sinh anh gấp quá rồi đặt tên không hay em lại đánh anh.
Ân Thiên Ngọc phì cười, cô mặc kệ anh, anh muốn đi qua đi lại đến sáng cũng được, giờ con cô phải ngủ nên cô ngủ luôn, cô nói nhỏ:
- Cha con thật lắm chuyện
Đêm nào cũng vậy, anh đi qua lại suy nghĩ rồi ngồi vào bàn viết gì đó.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, anh đập hai tay vào nhau nói:
- Anh nghĩ ra rồi
Ân Thiên Ngọc tò mò hỏi:
- Anh đặt tên con là gì
- Âu Dương Cảnh Nghi là tên con trai
Ân Thiên Ngọc gật đầu tên cũng nghe hay Cảnh Nghi dung mạo như ánh mặt trời, rồi tên bé gái là gì.
- Còn con gái
- Để em đặt
Cũng đúng anh đặt một đứa cô một đứa, cũng đã nghĩ xong tên nên anh cũng yên tâm lên giường ngủ, đặt tên quả thật khó mà.
Hôm sau anh liền hỏi ý kiến mọi người về cái tên Âu Dương Cảnh Nghị, ai cũng tán thành không ai phản đối cả.
Âu phu nhân ngẫm nghĩ gì đó rồi nói:
- Hay mẹ đặt tên con gái là Âu Dương Như Tuyết, xinh đẹp trong trắng thiện lương như hoa tuyết.
Ân Thiên Ngọc cũng đồng ý với cái tên mẹ chồng cô đặt, cô đỡ phải vặn óc suy nghĩ rồi.
Mẹ cô cười nói:
- Đúng là sui gia tâm linh tương thông
Mẹ cô cũng định đặt cháu gái bà tên Như Tuyết ai ngờ Âu phu nhân đã lên tiếng, đúng là sống chung hiểu nhau hết nấc.
Chỉ mới mang thai năm tháng rưỡi thôi mà Âu Dương Chính Thiêm đã mua quần áo dành cho trai gái, cô bất lực, anh như này là tính hơi xa rồi đó, còn đặt cả giường cho hai bé con anh nói để sau này hai đứa nó lớn sẽ cho ở phòng riêng, chưa gì đã muốn đuổi hai bé con sang phòng khác ở rồi.
Anh đặt chiếc giường tầng, hai chiếc bàn học nhỏ đặt gọn bên góc và cả tủ quần áo.
Căn phòng được sơn màu xanh nhạt và màu hồng, căn phòng này cô nhìn còn chói mắt nói chi đến hai bé con cô.
Cô rất vui khi được anh lo lắng như vậy, mang thai gần sáu tháng nhưng cô vẫn luôn giữ tâm trạng vui vẻ đôi khi có chút cáu gắt nhưng không nhiều, cũng nhờ có anh và gia đình bên cạnh, Ân Thiên Ngọc rất sợ sau sinh sẽ rạn da, anh cũng chuẩn bị thuốc trị rạn cho cô, dù vết rạn có ra sao anh cũng yêu thương cô.
Mỗi người chúng ta đều là một phần cuộc sống của một người nào đó, ở tận sâu trong trái tim, không thể tách rời.
Có ai như cô không chứ, giờ đã mười một giờ đêm ai lại bán bánh ngọt.
Tầm nửa tiếng sau dưới sân có tiếng xe dừng lại, Âu Dương Chính Thiêm nhanh chân đem bánh ngọt lên cho cô, anh mua vị cô hay ăn là vị dâu, thấy anh cầm chiếc bánh trên tay cô cười tươi rồi nhận lấy, không chần chừ mà mở ra ăn ngay, đúng mùi vị này rồi, cô không ngờ tiệm bánh này cũng bán đến tận khuya, đó giờ anh mua cho cô toàn trưa chiều hoặc tối.
- Cảm ơn anh
Anh leo lên giường tay xoa bụng cô nói:
- Vợ yêu của anh muốn ăn gì anh sẽ phục vụ tận nơi
- Dẻo miệng
Âu Dương Chính Thiêm nhe răng cười, ăn xong anh là người dọn hộp bánh, đã cơn thèm Ân Thiên Ngọc liền nằm xuống ngủ một giấc cho đến sáng.
Ai nói lấy chồng sớm sẽ khổ, tùy người thôi như cô đây mặc dù chưa cưới nhưng được anh yêu thương được bên gia đình chồng hết mực cưng chiều, mỗi người mỗi số chứ lấy chồng sớm hay muộn thì cái số cũng đã như vậy.
Khi mang thai tính tình cô rất thất thường lúc vui lúc buồn không nhất định, cô cáu lên là anh chỉ có nước ngủ ở sô pha hay bị cô đánh lên bờ xuống ruộng nhưng anh không nổi cáu mà còn rất cam chịu.
Từ rất lâu anh đã muốn cùng cô sinh con đẻ cái, cùng ngôi nhà nhỏ của mình hạnh phúc, cùng nhau đi khắp nơi du lịch, nhìn bé con lớn lên từng ngày nhiêu đó cũng làm anh thấy hạnh phúc.
Không ngờ đều anh ước đều đã trở thành sự thật, không chỉ một mà tận hai bé, niềm vui tăng lên gấp đôi.
Mang thai đến tháng thứ năm bụng Ân Thiên Ngọc đã thấy rõ, những đồ trước kia mặc đã không còn vừa nên anh mua đầm bầu cho cô mặc, đầm xinh không quá sến súa.
Ngồi trong phòng khách Âu phu nhân cùng mẹ cô ngồi đoán xem trong bụng cô là trai hay gái, Âu phu nhân nói với mẹ cô:
- Này bà tôi nghĩ là hai gái đó
Mẹ cô trầm ngâm nheo mắt nhìn và nói:
- Không nhìn bụng con bé nhọn như vậy chắc là hai trai.
Ba Ân Thiên Ngọc cười phá lên, mọi người đều nhìn ông, ông phán một câu chắc nịch:
- Hai bà đoán sai rồi, tôi đoán một trai một gái
Âu phu nhân cùng mẹ cô ồ lên một cái, mẹ cô phỉ một cái rồi nói:
- Ông hay quá he
- Đương nhiên, chồng bà thông minh lắm
Câu nói khiến mọi người cười to, trong phòng khách tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Đã đến ngày đưa Ân Thiên Ngọc đi khám thai định kì, hôm nay có cả ba mẹ cô, Âu phu nhân và cả Âu Dương Chính Thiêm, chỉ là khám thai thôi mà có cần đi đông vậy không nhưng cô không dám hó hé nửa lời.
Anh còn cử cả vệ sĩ theo sau canh chừng bảo vệ thiếu phu nhân, chiếc xe quen thuộc đậu bên kia đường quan sát bên bệnh viện, ánh mắt sát khí nhìn thẳng vào Ân Thiên Ngọc, tay cô ta siết chặt.
- Chúng ta không có cơ hội ra tay đâu cô chủ, bên kia vệ sĩ quá đông.
- Lui về
Lưu Mịch tức giận không thể ra tay nhưng không sao vẫn có cơ hội ra tay.
Khám thai xong thì mọi người về Hồng Diện, mẹ cô ngồi cạnh ba cô hỏi:
- Sao ông đoán hay thế
- Tôi chồng bà mà không hay sao được
Ba cô được vợ khen ông hất cằm lên cao hãnh diện cũng bởi vì ông đoán đúng, ở bệnh viện bác sĩ bảo một trai một gái.
Ở trên phòng cô cứ thấy anh đi qua đi lại mãi làm cô cảm thấy chóng mắt cô cáu gắt:
- Anh làm gì đi qua đi lại mãi thế, ngủ ở sô pha đi
Nghe thế anh liền dừng lại anh uất ức nói:
- Anh chỉ đang suy nghĩ đặt tên con thôi mà
Cô thở dài, cô còn bốn tháng nữa mới sinh vậy mà có người lo trước vậy rồi.
- Còn bốn tháng lận anh
- Nhưng anh muốn nghĩ ra tên thật hay, đợi đến lúc em sinh anh gấp quá rồi đặt tên không hay em lại đánh anh.
Ân Thiên Ngọc phì cười, cô mặc kệ anh, anh muốn đi qua đi lại đến sáng cũng được, giờ con cô phải ngủ nên cô ngủ luôn, cô nói nhỏ:
- Cha con thật lắm chuyện
Đêm nào cũng vậy, anh đi qua lại suy nghĩ rồi ngồi vào bàn viết gì đó.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, anh đập hai tay vào nhau nói:
- Anh nghĩ ra rồi
Ân Thiên Ngọc tò mò hỏi:
- Anh đặt tên con là gì
- Âu Dương Cảnh Nghi là tên con trai
Ân Thiên Ngọc gật đầu tên cũng nghe hay Cảnh Nghi dung mạo như ánh mặt trời, rồi tên bé gái là gì.
- Còn con gái
- Để em đặt
Cũng đúng anh đặt một đứa cô một đứa, cũng đã nghĩ xong tên nên anh cũng yên tâm lên giường ngủ, đặt tên quả thật khó mà.
Hôm sau anh liền hỏi ý kiến mọi người về cái tên Âu Dương Cảnh Nghị, ai cũng tán thành không ai phản đối cả.
Âu phu nhân ngẫm nghĩ gì đó rồi nói:
- Hay mẹ đặt tên con gái là Âu Dương Như Tuyết, xinh đẹp trong trắng thiện lương như hoa tuyết.
Ân Thiên Ngọc cũng đồng ý với cái tên mẹ chồng cô đặt, cô đỡ phải vặn óc suy nghĩ rồi.
Mẹ cô cười nói:
- Đúng là sui gia tâm linh tương thông
Mẹ cô cũng định đặt cháu gái bà tên Như Tuyết ai ngờ Âu phu nhân đã lên tiếng, đúng là sống chung hiểu nhau hết nấc.
Chỉ mới mang thai năm tháng rưỡi thôi mà Âu Dương Chính Thiêm đã mua quần áo dành cho trai gái, cô bất lực, anh như này là tính hơi xa rồi đó, còn đặt cả giường cho hai bé con anh nói để sau này hai đứa nó lớn sẽ cho ở phòng riêng, chưa gì đã muốn đuổi hai bé con sang phòng khác ở rồi.
Anh đặt chiếc giường tầng, hai chiếc bàn học nhỏ đặt gọn bên góc và cả tủ quần áo.
Căn phòng được sơn màu xanh nhạt và màu hồng, căn phòng này cô nhìn còn chói mắt nói chi đến hai bé con cô.
Cô rất vui khi được anh lo lắng như vậy, mang thai gần sáu tháng nhưng cô vẫn luôn giữ tâm trạng vui vẻ đôi khi có chút cáu gắt nhưng không nhiều, cũng nhờ có anh và gia đình bên cạnh, Ân Thiên Ngọc rất sợ sau sinh sẽ rạn da, anh cũng chuẩn bị thuốc trị rạn cho cô, dù vết rạn có ra sao anh cũng yêu thương cô.
Mỗi người chúng ta đều là một phần cuộc sống của một người nào đó, ở tận sâu trong trái tim, không thể tách rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.