Chương 28: Bách Nguyệt Khuynh
Trần Ngọc Khánh Linh
29/12/2024
Tiếng bước chân bên ngoài con hẻm tối "rầm rập", "rầm rập", có thể nghe ra được đang có rất nhiều người cùng đi một lúc.
"Có đốt rụi chỗ này cũng phải tìm được nó cho tao!" Một tên đàn ông to con trên trán có một vét sẹo dài, là đại ca của mấy tên còn lại hét lên ra lệnh.
Bên trong thùng rác bẩn thỉu, một cô gái tóc dài bịt miệng cố gắng nín thở im lặng để mấy tên du côn kia không tìm ra mình. Qua khe hở chỉ có một ánh le lói lọt vào đôi mắt xanh của Âu Nguyệt hiện ra sắc lạnh không có một tí cảm xúc, dường như chuyện này đã quá quen thuộc.
"Bên này không thấy, mau qua bên kia!".
Đến khi tiếng bước chân ngày càng nhỏ và xa dần, Âu Nguyệt mới từ từ đẩy nắp thùng rác ló đầu ra nhìn xung quanh không thấy ai mới thở phào chui ra khỏi thùng rác.
May thật lúc sáng sớm thùng rác đã được công nhân vệ sinh thu gom đem đi tập kết, chỉ có mùi hơi hôi chứ cũng không có vật gì làm ngáng đường. Đôi chân Âu Nguyệt trở nên tê rần vì ngồi co ro quá lâu, "cạch" vấp ngã đụng trúng mấy thùng gỗ cũ, tiếng động gây sự chú ý với mấy tên đàn em chưa đi xa, một trong số đó hét lên: "Đại ca, nó kìa!".
Đôi mắt Âu Nguyệt trống rỗng khiêng mấy thùng gỗ ném về phía một đám đàn ông, nhân lúc bọn họ bị choáng váng Âu Nguyệt nhanh chân bỏ chạy sâu vào con hẻm.
Tên mặt sẹo thấy Âu Nguyệt chạy theo hướng đó thì nhếch mép trong rất xấu xa ra lệnh cho mấy tên đàn em chậm lại.
Đã chạy được một đoạn rất xa, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bước tường chừng ba bốn mét chặn Âu Nguyệt lại.
Âu Nguyệt quay lại thì đã thấy người đuổi đến trước mặt mình, mím môi có hơi bất lực.
Mấy tên du côn trong tay cầm theo dao, gậy, còn có sắt được hun nóng đỏ rực, mặt mày bậm trợn, còn tên mặt sẹo tay không nhưng có vẻ rất đắc ý.
Hắn ta dẫn đầu đi chầm chậm đến gần Âu Nguyệt đã bị dồn đến vách tường, khi còn gần một bước chân tên mặt sẹo dừng lại cười gian manh: "Hết đường chạy rồi sao Tiểu Nguyệt?" Ngữ khí cực kỳ trêu ngươi.
"Chật, đôi bàn chân xinh đẹp thế này sao lại để chảy máu thế Tiểu Nguyệt?".
Từ nãy đến giờ Âu Nguyệt dùng chân trần bỏ chạy, chắc là đạp phải mảnh thuy tinh ở đâu đó, kỳ lạ khi chạy thì không hề đau đến khi hắn ta nhắc đến Âu Nguyệt mới nhìn xuống cơn đau nhói lập tức truyền tới.
"Sáng ra đường không đánh răng à! Sao thối thế?" Âu Nguyệt đanh giọng đáp lại.
Tên mặt sẹo cười khẩy: "Ngữ khí cũng lớn đấy nhưng mà lát nữa em cũng phải nằm dưới thân anh rên la thôi Tiểu
Nguyệt à" Vừa nói hắn ta vừa xoa xoa tay, liếm mép như nhìn thấy một món ngon.
Âu Nguyệt cảm thấy ghê tởm nhưng biết chắc chắn một mình không thể đấu lại mười mấy tên đàn ông to con nên nuốt sự buồn nôn vào trong nói: "Tôi thoả mãn cho các anh, đổi lại phải xé bỏ giấy nợ cho tôi".
Miếng mồi thơm đã đến miệng, mấy tên lưu manh tha hồ mà cắn xé dễ gì mà tha cho con thỏ quá ư là ngon lành, tên đại ca nói: "Thiếu mấy trăm nghìn, chỉ một lần thỏả mãn chúng tôi mà đủ à".
"Vậy tôi phải thoả mãn thế nào các anh mới bỏ qua cho tôi?" Âu Nguyệt không run rẩy nói.
Mấy tên du côn cười lớn: "Thì ra chỉ một con đ*, tôi còn tưởng cô ta thanh cao lắm chứ".
Tiếng cười và những lời châm biếm vang lên như con dao đâm vào tai Âu Nguyệt, đau đến rỉ máu nhưng không thể dừng được, bàn tay buông thống dưới thân từ từ siết chặt lại.
"Ít nhất thì cũng phải để chúng tôi chơi cô đến khi nào chán thì thôi chứ".
"Được, ngay bây giờ" Âu Nguyệt không do dự nói, cố nhịn cơn đau ở chân sau đó từ từ quỳ một chân xuống trước mặt tên mặt sẹo.
Đám du côn thấy Âu Nguyệt đột nhiên ngoan ngoãn lạ thường cũng hơi cảnh giác nói nhỏ vào tai tên đại ca, hắn ta tỏ vẻ khinh thường đặt tay vào giữa hai chân: "Nhanh lên! Làm cho ông đây vui thì ngoài được xoá nợ cô còn có thể làm người phụ nữ của tôi đấy, mau hành động để nhận lấy đặc ân của mình đi".
Cái thứ hăn ta gọi là đặc ân có cho người ta cũng không thèm.
"Trừ vết sẹo trên mặt ra thì trông cô cũng xinh đấy".
Âu Nguyệt âm thầm đưa một tay ra sau lưng, tay còn lại thì hờ hững giống như sắp kéo khóa quần của tên đàn ông trước mặt.
Đúng lúc mấy tên đàn em phía sau cũng bắt đầu buông lỏng cảnh giác bỏ vũ khí trên tay xuống, thì đột nhiên Âu Nguyệt bật dậy tung một nắm đất cát vào mấy người chắn trước mặt.
Âu Nguyệt bật cao người nhẹ nhàng nhảy lên bức tường sau lưng bỏ lại những tiếng mắng chửi vang dội.
"Muốn bắt được bà đây à, đợi kiếp sau đi!".
Con chó bị dồn đến đường cùng cho dù bình thường nó có hèn nhát cỡ nào thì cũng sẽ cắn lại huống chi là một con người có đầy đủ cảm xúc buồn, vui, sân, hận.
Tên mặt sẹo ôm đôi mắt rát giống như sắp mù đến nơi: "M* nó! Được lắm có giỏi thì trốn đến cùng trời cuối đất đừng để tao gặp lại mày!!".
Phía sau bức tường là vườn cây của một quán cà phê, may mắn bây giờ là ban đêm nên không ai thấy Âu Nguyệt, chỉ cần chạy ra đến cổng là có thể ra được đường lớn.
Bên kia đường đậu một chiếc Cayenne màu bạc biển số ngũ quý lục. Âu Nguyệt băng qua đường cùng lúc chiếc xe kia cũng nổ máy, ánh đèn xe sáng trưng chói mắt Âu Nguyệt theo bản năng giơ tay che mắt lại.
Trần Nam hốt hoảng đánh lái, đạp thắng xe nhưng vẫn không kịp "rầm" xe đột ngột bị dừng lại kèm theo âm thanh phía trước, Bách Hoạ Niên nhíu mày: "'Cậu lái xe kiểu gì vậy?".
"Xin lỗi sếp, tôi không cố ý nhưng mà có người chạy qua đường hình như tôi tông trúng người đó rồi" Trần Nam với gương mặt tràn đầy tội lỗi.
Bách Hoạ Niên lạnh lùng: "Ném cho họ một cục tiền rồi đuổi đi đi" Anh nghĩ chắc lại mấy trò dàn cảnh ăn vạ đòi tiền, thấy người giàu có thì muốn xin ít lộc.
Trần Nam bước xuống nhìn thấy trước đầu xe là một cô gái trẻ với mái tóc rũ che hết bên một bên má đang ôm chân chật vật cố gắng đứng dậy, hình như là cô gái bị trật chân. Móc trong túi quần một cục tiền lúc nãy Bách Hoạ Niên mới đưa ném cho cô gái: "Cô có sao không? Cầm lấy số tiền này rồi đi bệnh viện đi" Trần Nam thiện chí đưa tiền cho Âu Nguyệt nhưng chỉ bị gạt phăng đi: "Tôi không phải ăn mày!".
Mái tóc Âu Nguyệt đã trở nên rối tung, quần áo cũng dơ bẩn không kém, sợi dây chuyền đính kèm theo miếng ngọc bội rơi ra ngoài, Trần Nam nhìn thấy miếng ngọc này quen quen hình như là cậu ta đã thấy ở đâu rồi.
Chính xác là miếng ngọc có khắc chữ Niên mà Bách Hoạ Niên luôn mang theo bên mình, ngày nào Trần Nam cũng nhìn thấy Bách Hoa Niên đem ra lau lau chùi chùi, hoạ tiết trên miếng ngọc có thể nói là có một không hai kỹ thuật chạm khắc không phải ai cũng làm được vừa nhìn là nhận ra ngay.
"Miếng ngọc này cô lấy ở đâu ra?" Trần Nam nắm chặt cổ tay Âu Nguyệt tránh người chạy đi mất, nhỡ đâu Âu Nguyệt là người trộm ngọc của Bách Hoa Niên.
Ngồi trong xe một hồi mà vẫn không thấy động tĩnh gì, Bách Hoạ Niên mất hết kiên nhẫn cũng xuống xe thì nhìn thấy cảnh tượng dằn co qua lại giữa Trần Nam và Âu Nguyệt.
Anh không nói không rằng một tay giữ hai cổ tay Âu Nguyệt giơ lên trời tay còn lại giựt lấy miếng ngọc bội hình trăng lưỡi liềm trên cổ.
Đôi mắt Âu Nguyệt đỏ ngầu vừa giãy dụa vừa hét lên: "Trả cho tôi!".
Bách Hoạ Niên vứt người cho Trần Nam khinh thường nói: "'Có một người phụ nữ mà làm cũng không xong".
Lật qua lật lại xem xét một hồi, họạ tiết giống y hệt, kỹ thuật điêu khắc không phải là giả, ở giữa vòng tròn có khắc chữ Nguyệt. Chân mày Bách Hoạ Niên sắp đụng nhau đến nơi cuối cùng anh lấy miếng ngọc trong người ra.
Đêm khuya tịch mịch, lá cây bên đường va vào nhau xào xạo, ánh đèn đường chiếu xuống đầu Bách Hoa Niên kéo dài bóng anh trên mặt đất. Bên cạnh Âu Nguyệt bị Trần Nam trấn giữ vẫn không ngừng giãy dụa.
Đã từng hy vọng, rồi lại thất vọng, 16 năm ròng Bách Hoa Niên cố gắng tìm kiếm đứa em gái mất tích, đôi lúc anh sẽ tìm được manh mối sắp đến nơi rồi thì nguồn thông tin lại bị cắt đứt như có người cố tình phá rối. Dù là người còn sống hay đã mất anh vẫn muốn đem về cho em mình "ở" cùng ba mẹ.
Hai miếng ngọc bội màu xanh ngọc bích giống nhau từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài chỉ khác mỗi chữ Niên và chữ Nguyệt. Bách Hoạ Niên hồi hộp ghép hai nửa ngọc bội vào nhau "cạch" một miếng ngọc hoàn chỉnh được hình thành, vừa y không một vết xước.
"Bách Nguyệt Khuynh?"
"Có đốt rụi chỗ này cũng phải tìm được nó cho tao!" Một tên đàn ông to con trên trán có một vét sẹo dài, là đại ca của mấy tên còn lại hét lên ra lệnh.
Bên trong thùng rác bẩn thỉu, một cô gái tóc dài bịt miệng cố gắng nín thở im lặng để mấy tên du côn kia không tìm ra mình. Qua khe hở chỉ có một ánh le lói lọt vào đôi mắt xanh của Âu Nguyệt hiện ra sắc lạnh không có một tí cảm xúc, dường như chuyện này đã quá quen thuộc.
"Bên này không thấy, mau qua bên kia!".
Đến khi tiếng bước chân ngày càng nhỏ và xa dần, Âu Nguyệt mới từ từ đẩy nắp thùng rác ló đầu ra nhìn xung quanh không thấy ai mới thở phào chui ra khỏi thùng rác.
May thật lúc sáng sớm thùng rác đã được công nhân vệ sinh thu gom đem đi tập kết, chỉ có mùi hơi hôi chứ cũng không có vật gì làm ngáng đường. Đôi chân Âu Nguyệt trở nên tê rần vì ngồi co ro quá lâu, "cạch" vấp ngã đụng trúng mấy thùng gỗ cũ, tiếng động gây sự chú ý với mấy tên đàn em chưa đi xa, một trong số đó hét lên: "Đại ca, nó kìa!".
Đôi mắt Âu Nguyệt trống rỗng khiêng mấy thùng gỗ ném về phía một đám đàn ông, nhân lúc bọn họ bị choáng váng Âu Nguyệt nhanh chân bỏ chạy sâu vào con hẻm.
Tên mặt sẹo thấy Âu Nguyệt chạy theo hướng đó thì nhếch mép trong rất xấu xa ra lệnh cho mấy tên đàn em chậm lại.
Đã chạy được một đoạn rất xa, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bước tường chừng ba bốn mét chặn Âu Nguyệt lại.
Âu Nguyệt quay lại thì đã thấy người đuổi đến trước mặt mình, mím môi có hơi bất lực.
Mấy tên du côn trong tay cầm theo dao, gậy, còn có sắt được hun nóng đỏ rực, mặt mày bậm trợn, còn tên mặt sẹo tay không nhưng có vẻ rất đắc ý.
Hắn ta dẫn đầu đi chầm chậm đến gần Âu Nguyệt đã bị dồn đến vách tường, khi còn gần một bước chân tên mặt sẹo dừng lại cười gian manh: "Hết đường chạy rồi sao Tiểu Nguyệt?" Ngữ khí cực kỳ trêu ngươi.
"Chật, đôi bàn chân xinh đẹp thế này sao lại để chảy máu thế Tiểu Nguyệt?".
Từ nãy đến giờ Âu Nguyệt dùng chân trần bỏ chạy, chắc là đạp phải mảnh thuy tinh ở đâu đó, kỳ lạ khi chạy thì không hề đau đến khi hắn ta nhắc đến Âu Nguyệt mới nhìn xuống cơn đau nhói lập tức truyền tới.
"Sáng ra đường không đánh răng à! Sao thối thế?" Âu Nguyệt đanh giọng đáp lại.
Tên mặt sẹo cười khẩy: "Ngữ khí cũng lớn đấy nhưng mà lát nữa em cũng phải nằm dưới thân anh rên la thôi Tiểu
Nguyệt à" Vừa nói hắn ta vừa xoa xoa tay, liếm mép như nhìn thấy một món ngon.
Âu Nguyệt cảm thấy ghê tởm nhưng biết chắc chắn một mình không thể đấu lại mười mấy tên đàn ông to con nên nuốt sự buồn nôn vào trong nói: "Tôi thoả mãn cho các anh, đổi lại phải xé bỏ giấy nợ cho tôi".
Miếng mồi thơm đã đến miệng, mấy tên lưu manh tha hồ mà cắn xé dễ gì mà tha cho con thỏ quá ư là ngon lành, tên đại ca nói: "Thiếu mấy trăm nghìn, chỉ một lần thỏả mãn chúng tôi mà đủ à".
"Vậy tôi phải thoả mãn thế nào các anh mới bỏ qua cho tôi?" Âu Nguyệt không run rẩy nói.
Mấy tên du côn cười lớn: "Thì ra chỉ một con đ*, tôi còn tưởng cô ta thanh cao lắm chứ".
Tiếng cười và những lời châm biếm vang lên như con dao đâm vào tai Âu Nguyệt, đau đến rỉ máu nhưng không thể dừng được, bàn tay buông thống dưới thân từ từ siết chặt lại.
"Ít nhất thì cũng phải để chúng tôi chơi cô đến khi nào chán thì thôi chứ".
"Được, ngay bây giờ" Âu Nguyệt không do dự nói, cố nhịn cơn đau ở chân sau đó từ từ quỳ một chân xuống trước mặt tên mặt sẹo.
Đám du côn thấy Âu Nguyệt đột nhiên ngoan ngoãn lạ thường cũng hơi cảnh giác nói nhỏ vào tai tên đại ca, hắn ta tỏ vẻ khinh thường đặt tay vào giữa hai chân: "Nhanh lên! Làm cho ông đây vui thì ngoài được xoá nợ cô còn có thể làm người phụ nữ của tôi đấy, mau hành động để nhận lấy đặc ân của mình đi".
Cái thứ hăn ta gọi là đặc ân có cho người ta cũng không thèm.
"Trừ vết sẹo trên mặt ra thì trông cô cũng xinh đấy".
Âu Nguyệt âm thầm đưa một tay ra sau lưng, tay còn lại thì hờ hững giống như sắp kéo khóa quần của tên đàn ông trước mặt.
Đúng lúc mấy tên đàn em phía sau cũng bắt đầu buông lỏng cảnh giác bỏ vũ khí trên tay xuống, thì đột nhiên Âu Nguyệt bật dậy tung một nắm đất cát vào mấy người chắn trước mặt.
Âu Nguyệt bật cao người nhẹ nhàng nhảy lên bức tường sau lưng bỏ lại những tiếng mắng chửi vang dội.
"Muốn bắt được bà đây à, đợi kiếp sau đi!".
Con chó bị dồn đến đường cùng cho dù bình thường nó có hèn nhát cỡ nào thì cũng sẽ cắn lại huống chi là một con người có đầy đủ cảm xúc buồn, vui, sân, hận.
Tên mặt sẹo ôm đôi mắt rát giống như sắp mù đến nơi: "M* nó! Được lắm có giỏi thì trốn đến cùng trời cuối đất đừng để tao gặp lại mày!!".
Phía sau bức tường là vườn cây của một quán cà phê, may mắn bây giờ là ban đêm nên không ai thấy Âu Nguyệt, chỉ cần chạy ra đến cổng là có thể ra được đường lớn.
Bên kia đường đậu một chiếc Cayenne màu bạc biển số ngũ quý lục. Âu Nguyệt băng qua đường cùng lúc chiếc xe kia cũng nổ máy, ánh đèn xe sáng trưng chói mắt Âu Nguyệt theo bản năng giơ tay che mắt lại.
Trần Nam hốt hoảng đánh lái, đạp thắng xe nhưng vẫn không kịp "rầm" xe đột ngột bị dừng lại kèm theo âm thanh phía trước, Bách Hoạ Niên nhíu mày: "'Cậu lái xe kiểu gì vậy?".
"Xin lỗi sếp, tôi không cố ý nhưng mà có người chạy qua đường hình như tôi tông trúng người đó rồi" Trần Nam với gương mặt tràn đầy tội lỗi.
Bách Hoạ Niên lạnh lùng: "Ném cho họ một cục tiền rồi đuổi đi đi" Anh nghĩ chắc lại mấy trò dàn cảnh ăn vạ đòi tiền, thấy người giàu có thì muốn xin ít lộc.
Trần Nam bước xuống nhìn thấy trước đầu xe là một cô gái trẻ với mái tóc rũ che hết bên một bên má đang ôm chân chật vật cố gắng đứng dậy, hình như là cô gái bị trật chân. Móc trong túi quần một cục tiền lúc nãy Bách Hoạ Niên mới đưa ném cho cô gái: "Cô có sao không? Cầm lấy số tiền này rồi đi bệnh viện đi" Trần Nam thiện chí đưa tiền cho Âu Nguyệt nhưng chỉ bị gạt phăng đi: "Tôi không phải ăn mày!".
Mái tóc Âu Nguyệt đã trở nên rối tung, quần áo cũng dơ bẩn không kém, sợi dây chuyền đính kèm theo miếng ngọc bội rơi ra ngoài, Trần Nam nhìn thấy miếng ngọc này quen quen hình như là cậu ta đã thấy ở đâu rồi.
Chính xác là miếng ngọc có khắc chữ Niên mà Bách Hoạ Niên luôn mang theo bên mình, ngày nào Trần Nam cũng nhìn thấy Bách Hoa Niên đem ra lau lau chùi chùi, hoạ tiết trên miếng ngọc có thể nói là có một không hai kỹ thuật chạm khắc không phải ai cũng làm được vừa nhìn là nhận ra ngay.
"Miếng ngọc này cô lấy ở đâu ra?" Trần Nam nắm chặt cổ tay Âu Nguyệt tránh người chạy đi mất, nhỡ đâu Âu Nguyệt là người trộm ngọc của Bách Hoa Niên.
Ngồi trong xe một hồi mà vẫn không thấy động tĩnh gì, Bách Hoạ Niên mất hết kiên nhẫn cũng xuống xe thì nhìn thấy cảnh tượng dằn co qua lại giữa Trần Nam và Âu Nguyệt.
Anh không nói không rằng một tay giữ hai cổ tay Âu Nguyệt giơ lên trời tay còn lại giựt lấy miếng ngọc bội hình trăng lưỡi liềm trên cổ.
Đôi mắt Âu Nguyệt đỏ ngầu vừa giãy dụa vừa hét lên: "Trả cho tôi!".
Bách Hoạ Niên vứt người cho Trần Nam khinh thường nói: "'Có một người phụ nữ mà làm cũng không xong".
Lật qua lật lại xem xét một hồi, họạ tiết giống y hệt, kỹ thuật điêu khắc không phải là giả, ở giữa vòng tròn có khắc chữ Nguyệt. Chân mày Bách Hoạ Niên sắp đụng nhau đến nơi cuối cùng anh lấy miếng ngọc trong người ra.
Đêm khuya tịch mịch, lá cây bên đường va vào nhau xào xạo, ánh đèn đường chiếu xuống đầu Bách Hoa Niên kéo dài bóng anh trên mặt đất. Bên cạnh Âu Nguyệt bị Trần Nam trấn giữ vẫn không ngừng giãy dụa.
Đã từng hy vọng, rồi lại thất vọng, 16 năm ròng Bách Hoa Niên cố gắng tìm kiếm đứa em gái mất tích, đôi lúc anh sẽ tìm được manh mối sắp đến nơi rồi thì nguồn thông tin lại bị cắt đứt như có người cố tình phá rối. Dù là người còn sống hay đã mất anh vẫn muốn đem về cho em mình "ở" cùng ba mẹ.
Hai miếng ngọc bội màu xanh ngọc bích giống nhau từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài chỉ khác mỗi chữ Niên và chữ Nguyệt. Bách Hoạ Niên hồi hộp ghép hai nửa ngọc bội vào nhau "cạch" một miếng ngọc hoàn chỉnh được hình thành, vừa y không một vết xước.
"Bách Nguyệt Khuynh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.