Chú Ơi, Em Yêu Anh!

Chương 29: Đồ Mồ Côi

Trần Ngọc Khánh Linh

29/12/2024

"Tôi không phải người đó của anh! Thả tôi ra!" Âu Nguyệt liên tục giãy giụa không yên.

Nhớ đến lời Châu Cảnh Tinh nói năm đó Bách Nguyệt Khuynh bị mảnh kính đâm vào má trái. Bách Họa Niên khụy một chân không do dự bóp cằm Âu Nguyệt nâng lên, bên má trái cô hiện lên một vết sẹo dài từ khóe mắt đến cổ

Trần Nam cũng không tin vào mắt mình, chẳng lẽ đây là...cô chủ nhỏ đã mất tích từ lâu của Bách gia, nhưng mà hình như cô ấy chăng nhớ gì cả, một chút cũng không, cũng phải thôi đã 16 năm trôi qua, năm đó Bách Nguyệt Khuynh mới có 8 tuổi.

Có ngọc bội, bên má trái có vết sẹo, đôi mắt xanh giống hệt Bách Họa Niên, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến khó tin như vậy chỉ có duy nhất một điều cô gái trước mặt chính là Bách Nguyệt Khuynh.

"Tiểu Nguyệt! Anh là anh trai của em Bách Họa Niên đây, anh biết em hận anh..." Bách Họa Niên đau lòng kích động giữa chặt Âu Nguyệt cưỡng ép phải nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nói run run, tuy nhiên Âu Nguyệt một chút phản ứng cũng không có.

"Em nhìn xem, chúng ta đều là con lai, có mắt xanh giống nhau, em nhìn đi, em giống hệt anh".

Thế thì cũng quá kỳ lạ rồi, đến cả tên anh trai mình cũng không nhớ, là đang giả vờ hay thật sự quên.

"Tôi nhắc lại một lần nữa".

"Tôi không phải người đó của anh! Tôi cũng không quen mấy người, tránh ra!" Âu Nguyệt đanh giọng muốn vùng ra khỏi tay Bách Họa Niên.

Bàn chân vẫn đang chảy máu đột nhiên nhói lên, Âu Nguyệt không nhịn được: "a--" một tiếng khẽ, Bách Họa Niên liền chú ý đến, anh quay lưng lại ý bảo Âu Nguyệt lên lưng mình, đương nhiên cô gái vẫn một mực tránh xa cố gắng chống tay đứng dậy. Âu Nguyệt bị trẹo chân đi được mấy bước lại vấp ngã té xuống đất.

"Bách tiểu thư, cô đừng như vậy, Bách tổng sẽ đau lòng lắm..."

Bách tiểu thư, Bách tiểu thư, Bách tiểu thư những từ đó cứ lập đi lập lại trong đầu Âu Nguyệt vừa thấy quen thuộc, lại thấy không quen thuộc những ký ức cứ chồng chéo lên nhau làm đầu đau muốn nổ tung.

"Tiểu Nguyệt, Tiểu Kiều lại đây với mẹ" Người phụ nữ trẻ tuổi với làn da trắng, gương mặt góc cạnh sống mũi cao đặc trưng của Châu Âu không pha lẫn, mái tóc vàng xoăn tít và đôi mắt xanh dương nhạt, đang rộng tay đón hai đứa bé gái chừng 5 6 tuổi chạy ùa lại trên thảm cỏ xanh mướt.

Là người Châu Âu chính gốc, tuy nhiên người phụ nữ lại nói tiếng Trung rất tốt.

Âu Nguyệt nhìn thấy mình đang mặc một chiếc váy màu trắng tinh, đi chân trần, cỏ đâm vào chân ngưa ngứa.

Bên cạnh có đứa bé gương mặt giống hệt mình chỉ khác ở đôi mắt màu đen của Châu Á

"Chị nhanh lên! Anh Họa Niên sắp đi học về rồi" Bé gái liên tục thúc giục Âu Nguyệt đi nhanh lên.

Chân vừa nhấc khỏi thảm cỏ, chớp mắt dưới chân Âu Nguyệt đã biến thành một cây cầu gỗ lỏng lẻo, phía dưới là dòng suối đang chảy cuồn cuộn chỉ chực chờ người rơi xuống liền nuốt chửng.

"Chị! Cứu em!" Tiếng hét đau đớn của trẻ con vang lên, Âu Nguyệt quay lưng lại nhìn thấy bé gái đang bị hai người giữ chặt sắp ném cô bé xuống suối.



Âu Nguyệt không nhìn rõ mặt hai người kia, cũng không biết bé gái kia là ai nhưng trong tiềm thức lại bất giác gọi: "Kiều..."

Chạy, Âu Nguyệt chạy rất nhanh mặc cho cây cầu đang rung lắc dữ dội lúc gần đến nơi tưởng rằng sắp chạm vào được thì tất cả đều biến mất tan thành hư không chỉ còn lại những tiếng cười quỷ dị của cả nam và nữ

Chớp mắt một lần nữa, Âu Nguyệt thấy mình đang ngồi trên chiếc xe hơi chạy tốc trung bình, nhìn xuyên qua cửa sổ bên trái là bờ biển, ban đêm sóng vỗ rì rào có vẻ rất êm dịu. Âu Nguyệt ngồi ghế sau bên phải là chiếc bánh kem màu trắng, mùi bơ thơm ngào ngạt, bên trên được trang trí rất nhiều trái cây tươi, ở giữa ghi dòng chữ màu đỏ bằng tiếng trung "chúc mừng Bách Họa Niên 20 tuối".

"Tiểu Nguyệt vẽ đẹp như thế, chắc chắn là anh trai rất thích" Giọng nói của người đàn ông vang lên.

"Đúng đấy, Họa Niên cưng chiều Tiểu Nguyệt vậy mà".

Không khí ấm áp tràn ngập trong xe. Đột nhiên ở khúc cua có một chiếc xe tải mất lái phát điên lao đến xe bọn họ.

Đừng!

Không muốn!

Âu Nguyệt bừng tỉnh, mùi thuốc khử trùng gay mũi xộc thẳng vào, mắt cay xè hai hàng nước mắt rơi không tự chủ.

Lại là giấc mơ đó, lần nào cũng vậy, khi tỉnh dậy ký ức sẽ rút như thủy triều, Âu Nguyệt không nhớ những người mình từng mơ thấy là ai nếu cố nhớ lại thì đầu sẽ đau như nứt ra từng mãnh và Âu Nguyệt sẽ bất tri bất giác mà khóc mà không biết lý do.

Nhìn xung quanh, chính xác đây là bệnh viện, Âu Nguyệt mặc trên người bộ đồ bệnh nhân, tay phải ghim kiêm truyền nước.

Thử động đậy chân thì vẫn còn đau tuy nhiên cảm nhận được chân đã được băng bó không còn đau nhiều nữa.

Cửa sổ đóng không kín, bầu trời đã chuyển ráng chiều có thể những cành cây bị gió thổi lay động kêu xào xạc.

Bên trong phòng lúc này không có ai ngoài Âu Nguyệt nằm trên giường bệnh, Bách Họa Niên mở cửa phòng nhìn thấy Âu Nguyệt đã tỉnh đang nhìn ra cửa sổ thì trong lòng cực kỳ vui mừng nhưng vẫn giữ gương mặt bình tĩnh đặt túi giữ nhiệt lên bàn: "Em đói không? Ăn cháo nhé".

"Tôi đã ngủ bao lâu rồi?" Âu Nguyệt không nhìn Bách Họa Niên nói.

"1 đêm 1 ngày" Bách Họa Niên vừa lấy cháo ra chén vừa nói.

"Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại giúp tôi" Mùi cháo thịt nạc thơm nức mũi kích thích cơn đói bụng của Âu Nguyệt, ngủ lâu như vậy không có gì vào bụng.

"Là anh trai của em, chẳng có lý do gì cả" Bách Họa Niên dịu dàng đỡ Âu Nguyệt ngồi dậy, cẩn thận đặt một chiếc gối vào sau lưng.

Ăn sạch hết hộp cháo, đúng là lâu rồi Âu Nguyệt chưa được ăn no như vậy, suốt ngày chỉ lo lắng phải trốn chủ nợ lâu dần hình thành tính cách cảnh giác với tất cả người lạ.



Ánh mắt Âu Nguyệt vẫn không khỏi đề phòng Bách Họa Niên nhưng biết anh sẽ không làm hại mình nên buông lỏng một phần.

Cứng cỏi là vậy, mạnh mẽ là vậy nhưng sâu trong tâm can Âu Nguyệt vẫn mong muốn một gia đình. Trong ký ức mờ nhạt của Âu Nguyệt chỉ nhớ mình được đưa vào trại trẻ mồ côi vào chiều mưa tầm tã, trên đầu, trên mặt, tay chân đều có vết thương bị băng bó.

Người đàn ông đẩy Âu Nguyệt xuống đất dưới trời mưa như thác đổ, ông ta phun nước bọt khinh bỉ rồi nói một câu tiếng Anh: "Ông chủ không cần mày nữa, cút đi, đồ mồ côi".

Mấy hôm sau, Trần Nam cầm tờ giấy xét nghiệm cung kính đưa cho Bách Họa Niên, cậu hồi hộp chờ xem kết quả rốt cuộc Âu Nguyệt có phải em ruột Bách Họa Niên hay không.

Bách Họa Niên lướt mắt qua những dòng chữ trên tờ giấy xét nghiệm không hề bất ngờ

Thì ra lâu nay, em gái sống cùng thành phố với anh mà anh không hề biết.

Kết quả quan hệ huyết thống là anh em ruột đến chín mươi chín phẩy chín phần trăm, anh bỏ tờ giấy vào hộc bàn làm việc của mình sau đó đứng dậy cười rạng rỡ nói: "Đến đón Tiểu Nguyệt về nhà ông nội thôi".

Mấy ngày này, Bách Họa Niên sắp xếp cho Bách Nguyệt Khuynh ở căn nhà trước kia ba mẹ đã ở. Hôm trước anh đưa Bách Nguyệt Khuynh đi kiểm tra bác sĩ xác định do chấn động ở đầu nên mới bị mất trí nhớ, có thể hồi phục chỉ cần đưa người bệnh đến những nơi đã từng đi qua, có ký ức đậm sâu kết hợp trị liệu và dùng thuốc, một khoản thời gian sau sẽ hồi phục trí nhớ tầm tám mươi phần trăm.

Đã mười sáu năm lưu lạc, lần gặp lại nhìn bộ dạng em gái mình hoàn toàn cách xa với dáng vẻ một cô tiểu thư trắng trẻo xinh xắn, lúc nào cũng mặc quần áo đắt tiền, dáng vẻ ưu nhã.

Thay vào đó là mái tóc rối bù, gương mặt có một vết sẹo dài, mặc một chiếc áo thun bẩn thỉu, một chiếc quần đã sờn chỉ cần đụng nhẹ cũng rách.

Tâm can Bách Họa Niên bị xé nát, trái tim đau đớn như nghìn con dao đâm vào, anh thể sẽ bù đắp lại hết tất cả đau đớn mà em gái mình phải trải qua.

Trên đường về nhà tổ, Bách Họa Niên lái vào một nơi đã từng là công viên khi bé Bách Nguyệt Khuynh rất thích ra chơi mỗi buổi chiều.

Bách Họa Niên hỏi: "Em có nhớ được gì không?".

Bách Nguyệt Khuynh chỉ nhẹ lắc đầu.

Anh lại lái đến khu phố cổ Thiên Trường, ánh mắt Bách Nguyệt Khuynh có hơi dao động, Bách Họa Niên liền dừng xe.

"Chỗ này.."

"Sao rồi có nhớ được gì không em?".

"Cây cổ thụ...giấy ước nguyện đỏ..."

"Đúng rồi! Ngày bé em đã treo giấy ước nguyện lên cây với mẹ"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Ơi, Em Yêu Anh!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook