Chương 24
Pưn Pưn Chan
01/05/2020
Những ngày sau đó tôi rơi vào tình trạng mệt mỏi buồn chán tuy rằng cơn đau
đã thuyên giảm dần theo từng ngày nhưng trái tim tôi thì không có cách
nào hàn gắn nổi... Giá như bác sĩ có thể chữa được nỗi buồn trong lòng
thì tốt biết mấy.
Tới ngày thứ bốn tôi nằm viện, trời bắt đầu đổ mưa tầm tã. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ lặng lẽ ngắm mưa rơi, trong lòng nặng trĩu một nỗi buồn.
Mẹ tôi đang đút từng thìa cháo vào miệng tôi. Tôi bỗng quay sang nhìn mẹ hỏi:
"Mẹ ơi, ai là người đưa con tới đây ạ? "
Thấy tôi hỏi, mẹ tôi thoáng sửng sốt, thái độ như đang trốn tránh rồi tiếp tục bón cháo vào miệng tôi.
"À... Người đi đường... người đi đường gọi xe cấp cứu đưa con vào bệnh viện rồi gọi cho mẹ. "
Không hiểu sao thái độ của mẹ như đang che giấu điều gì đó, nhưng thôi tôi cũng không bận tâm nữa.
"Vâng..."
Tôi và mẹ bỗng dưng đều im lặng, không hiểu sao trông gương mặt mẹ căng thẳng lắm...
Cuối cùng, tôi không kìm nổi sự tỏ mò của bản thân mà hỏi mẹ:
"Mẹ ơi, chú... chú... chú cùng Tuyết Lan đi hưởng tuần trăng mật rồi đúng không ạ? "
Thấy tôi nói vậy, mẹ tôi bần thần, chiếc thìa trên tay mẹ tôi rơi xuống đất.
Hành động của mẹ tôi khiến tôi rất kinh ngạc... Có chuyện gì xảy ra rồi sao? Mẹ tôi nhặt lại chiếc thìa dưới đất rồi nói:
"Mẹ xin lỗi, đợi mẹ lấy thìa khác nhé. "
Mẹ như vậy nghĩa là chắc chắn đã có chuyện rồi. Trong lòng tôi vô cùng khẩn trương, tôi lập tức hỏi mẹ:
"Mẹ nói thật cho con biết, đã có chuyện gì xảy ra? "
Mẹ tôi định đứng dậy, nghe tôi hỏi vậy bà sững người. Mẹ tôi quay đầu nhìn tôi sau đó im lặng một hồi rất lâu mới hỏi:
"Vy, con còn yêu chú không? "
Câu hỏi này khiến tim tôi chợt nhói lên, hai bàn tay tôi đan lại với nhau.
Dĩ nhiên là còn... Yêu rất nhiều, kể cả chú đã lấy người mới rồi... Tôi vẫn yêu chú nhiều lắm...
Tôi cúi gằm mặt xuống đất, lí nhí trả lời:
"Chưa bao giờ là hết yêu ạ... "
Thấy tôi nói vậy, mẹ tôi đành thở dài.
"Chú là người đưa con vào viện, đám cưới đã hủy rồi. Bố con không cho chú tới thăm con vì người hại con chính là Tuyết Lan... Chú đã quỳ trước cổng bệnh viện năm ngày rồi... "
Câu nói của mẹ như sét đánh ngang tai tôi. Tôi hoảng loạn còn chưa kịp tiếp thu hết câu nói của mẹ thì trong đầu tôi hiện lên hàng vạn câu hỏi: Tại sao... tại sao chú làm vậy? Mà không? Điều quan trọng nhất bây giờ là chú đang quỳ trước cổng bệnh viện.
Tôi lập tức bật dậy, dù hành động nhất thời của mình khiến bụng tôi truyền tới một cơn đau âm ỉ. Tôi ôm lấy bụng, nén đau vội bước xuống giường. Nước mắt không kìm nén nổi mà rơi xuống.
"Vy... đừng... đừng làm vậy con đang còn đau mà. "
"Tại sao mẹ không nói sớm hơn? Tại sao? Bố và mẹ định giấu con tới bao giờ. "
Mẹ tôi luống cuống đỡ tôi, dìu tôi xuống giường:
"Mẹ... mẹ xin lỗi... "
Mặc kệ mẹ đỡ, tôi đẩy mẹ ra thì mất thăng bằng ngã nhào xuống nền đất. Đau quá... Tôi cố gắng nén đau, chống tay trên nền đất gượng dậy, cú ngã vừa nãy khiến bụng tôi rất rất đau. Đau tới nỗi mặt tôi nóng bừng, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm áo tôi.
Nhưng mà... trời đang đổ mưa tầm tã... Năm ngày rồi...
Không được, tôi phải xuống bảo chú đừng quỳ nữa... Không được...
Thấy tôi vật vã, mẹ tôi cuống cuồng chạy tới đỡ tôi.
"Con muốn xuống cũng được, mẹ đi cùng con, nhưng con phải thật bình tĩnh... thật bình tĩnh. Tình trạng con thế này không đi một mình được. "
Lòng tôi nóng như lửa đốt, chú rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy? Dù thế nào thì tôi nhất định phải gặp trực tiếp chú để hỏi rõ ngọn ngành. Tôi không đứng vững được nên đành vịn vào người mẹ mà bước đi. Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, điện thoại trong túi áo tôi reo chuông.
Tôi mở điện thoại ra, là số của chú. Tôi vội vàng nhấn nghe:
"Cháu còn yếu lắm, cứ nghỉ ngơi đi. Đừng quan tâm tới chú. "
Tôi gào lên trong nước mắt:
"Chú bị điên à? Chú mau đứng dậy đi, mau đi đi, đi với vợ sắp cưới của chú đi, tại sao chú lại phải làm thế vì tôi chứ? Chú không có lỗi gì cả, chú mau đi đi. "
"Không đi. "
Tôi như bị chú làm cho phát điên. Chú có biết tôi xót chú lắm không hả? Trời thì đang mưa, năm ngày... Làm sao người bình thường chịu nổi.
"Chú bị làm sao đấy hả? Tôi nói chú đi đi rồi cơ mà? Tại sao chú phải làm thế. Tại sao hả? "
"Vì anh yêu em. "
"Yêu nhiều lắm... "
Chú... Chú đang nói cái gì vậy? Chú nói yêu tôi.
Tôi kinh ngạc không tin nổi chuyện gì đang xảy ra, tai tôi ù ù, trong đầu vang đi vang lại câu nói "anh yêu em"...
Tôi đưa tay bụm chặt miệng, nước mắt lã chã rơi xuống cằm. Trái tim đau đớn của tôi như được chữa lành chỉ bởi câu "anh yêu em..."
Cả cơ thể tôi rụng rời tới mức không đứng vững, mẹ tôi phải giữ chặt lấy người tôi để tôi không ngã. Dường như mẹ tôi cũng nghe thấy câu nói của chú qua chiếc điện thoại, gương mặt mẹ tôi thoáng buồn.
"Có phải em đang không tin đúng không, vậy để anh khẳng định lại một lần nữa. Anh yêu em! Là thật, không phải nói dối. "
Tôi sốc tới mức đứng im như pho tượng. Tim càng lúc càng đập nhanh hơn.
"Chú... chú... chú thôi đi... chú... "- Tôi nhất thời bị kích động, lắp bắp chẳng nói được thành lời.
Nói cũng không ra hồn, tôi tắt vội tắt phụt máy đi, phần vì không biết nói tiếp như thế nào, phần vì không dám đối diện với chú. Tôi hoang mang quá.
Thế nhưng mà... mật ngọt như lan tỏa trong trái tim tôi.
Yêu... chú thực sự yêu tôi sao? Nhớ lại ngày tôi tuyệt vọng nhất, chính là ngày chú nói chú chưa từng yêu tôi. Vậy mà bây giờ...
Không phải là chú lại định gieo hy vọng cho tôi đấy chứ?
Quá khứ và hiện tại đối lập nhau khiến cho đầu tôi muốn nổ tung, não bộ tôi như chưa kịp tiếp nhận thông tin lớn như thế này... Vui buồn đan xen, nhưng rõ ràng niềm vui thì nhiều hơn nỗi buồn. Tôi đang không biết phải làm sao thì đúng lúc này, bố tôi từ xa đi tới, vừa nhìn thấy tôi ông hốt hoảng chạy lại đỡ tôi.
"Vy, con chưa khỏi sao lại ra đây làm gì, nào vào đi, bố đỡ con vào nhé. "
Tôi đưa tay quệt nước mắt trên gương mặt mình, nhìn thẳng vào mắt bố nói.
"Bố bảo chú đứng dậy đi, con tha lỗi cho chú rồi. "
Thấy tôi nhắc tới chú, bố tôi hơi giật mình, mày nhíu lại, gương mặt nghiêm nghị.
"Kh...ông được. "- Bố tôi không dám nhìn tôi nói.
"Tại sao? Tại sao lại không được? "
"Con với Hoàng không thể được. Chính vì Hoàng nên con mới bị thương như thế này. Bố không đồng ý. "
Tới ngày thứ bốn tôi nằm viện, trời bắt đầu đổ mưa tầm tã. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ lặng lẽ ngắm mưa rơi, trong lòng nặng trĩu một nỗi buồn.
Mẹ tôi đang đút từng thìa cháo vào miệng tôi. Tôi bỗng quay sang nhìn mẹ hỏi:
"Mẹ ơi, ai là người đưa con tới đây ạ? "
Thấy tôi hỏi, mẹ tôi thoáng sửng sốt, thái độ như đang trốn tránh rồi tiếp tục bón cháo vào miệng tôi.
"À... Người đi đường... người đi đường gọi xe cấp cứu đưa con vào bệnh viện rồi gọi cho mẹ. "
Không hiểu sao thái độ của mẹ như đang che giấu điều gì đó, nhưng thôi tôi cũng không bận tâm nữa.
"Vâng..."
Tôi và mẹ bỗng dưng đều im lặng, không hiểu sao trông gương mặt mẹ căng thẳng lắm...
Cuối cùng, tôi không kìm nổi sự tỏ mò của bản thân mà hỏi mẹ:
"Mẹ ơi, chú... chú... chú cùng Tuyết Lan đi hưởng tuần trăng mật rồi đúng không ạ? "
Thấy tôi nói vậy, mẹ tôi bần thần, chiếc thìa trên tay mẹ tôi rơi xuống đất.
Hành động của mẹ tôi khiến tôi rất kinh ngạc... Có chuyện gì xảy ra rồi sao? Mẹ tôi nhặt lại chiếc thìa dưới đất rồi nói:
"Mẹ xin lỗi, đợi mẹ lấy thìa khác nhé. "
Mẹ như vậy nghĩa là chắc chắn đã có chuyện rồi. Trong lòng tôi vô cùng khẩn trương, tôi lập tức hỏi mẹ:
"Mẹ nói thật cho con biết, đã có chuyện gì xảy ra? "
Mẹ tôi định đứng dậy, nghe tôi hỏi vậy bà sững người. Mẹ tôi quay đầu nhìn tôi sau đó im lặng một hồi rất lâu mới hỏi:
"Vy, con còn yêu chú không? "
Câu hỏi này khiến tim tôi chợt nhói lên, hai bàn tay tôi đan lại với nhau.
Dĩ nhiên là còn... Yêu rất nhiều, kể cả chú đã lấy người mới rồi... Tôi vẫn yêu chú nhiều lắm...
Tôi cúi gằm mặt xuống đất, lí nhí trả lời:
"Chưa bao giờ là hết yêu ạ... "
Thấy tôi nói vậy, mẹ tôi đành thở dài.
"Chú là người đưa con vào viện, đám cưới đã hủy rồi. Bố con không cho chú tới thăm con vì người hại con chính là Tuyết Lan... Chú đã quỳ trước cổng bệnh viện năm ngày rồi... "
Câu nói của mẹ như sét đánh ngang tai tôi. Tôi hoảng loạn còn chưa kịp tiếp thu hết câu nói của mẹ thì trong đầu tôi hiện lên hàng vạn câu hỏi: Tại sao... tại sao chú làm vậy? Mà không? Điều quan trọng nhất bây giờ là chú đang quỳ trước cổng bệnh viện.
Tôi lập tức bật dậy, dù hành động nhất thời của mình khiến bụng tôi truyền tới một cơn đau âm ỉ. Tôi ôm lấy bụng, nén đau vội bước xuống giường. Nước mắt không kìm nén nổi mà rơi xuống.
"Vy... đừng... đừng làm vậy con đang còn đau mà. "
"Tại sao mẹ không nói sớm hơn? Tại sao? Bố và mẹ định giấu con tới bao giờ. "
Mẹ tôi luống cuống đỡ tôi, dìu tôi xuống giường:
"Mẹ... mẹ xin lỗi... "
Mặc kệ mẹ đỡ, tôi đẩy mẹ ra thì mất thăng bằng ngã nhào xuống nền đất. Đau quá... Tôi cố gắng nén đau, chống tay trên nền đất gượng dậy, cú ngã vừa nãy khiến bụng tôi rất rất đau. Đau tới nỗi mặt tôi nóng bừng, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm áo tôi.
Nhưng mà... trời đang đổ mưa tầm tã... Năm ngày rồi...
Không được, tôi phải xuống bảo chú đừng quỳ nữa... Không được...
Thấy tôi vật vã, mẹ tôi cuống cuồng chạy tới đỡ tôi.
"Con muốn xuống cũng được, mẹ đi cùng con, nhưng con phải thật bình tĩnh... thật bình tĩnh. Tình trạng con thế này không đi một mình được. "
Lòng tôi nóng như lửa đốt, chú rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy? Dù thế nào thì tôi nhất định phải gặp trực tiếp chú để hỏi rõ ngọn ngành. Tôi không đứng vững được nên đành vịn vào người mẹ mà bước đi. Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, điện thoại trong túi áo tôi reo chuông.
Tôi mở điện thoại ra, là số của chú. Tôi vội vàng nhấn nghe:
"Cháu còn yếu lắm, cứ nghỉ ngơi đi. Đừng quan tâm tới chú. "
Tôi gào lên trong nước mắt:
"Chú bị điên à? Chú mau đứng dậy đi, mau đi đi, đi với vợ sắp cưới của chú đi, tại sao chú lại phải làm thế vì tôi chứ? Chú không có lỗi gì cả, chú mau đi đi. "
"Không đi. "
Tôi như bị chú làm cho phát điên. Chú có biết tôi xót chú lắm không hả? Trời thì đang mưa, năm ngày... Làm sao người bình thường chịu nổi.
"Chú bị làm sao đấy hả? Tôi nói chú đi đi rồi cơ mà? Tại sao chú phải làm thế. Tại sao hả? "
"Vì anh yêu em. "
"Yêu nhiều lắm... "
Chú... Chú đang nói cái gì vậy? Chú nói yêu tôi.
Tôi kinh ngạc không tin nổi chuyện gì đang xảy ra, tai tôi ù ù, trong đầu vang đi vang lại câu nói "anh yêu em"...
Tôi đưa tay bụm chặt miệng, nước mắt lã chã rơi xuống cằm. Trái tim đau đớn của tôi như được chữa lành chỉ bởi câu "anh yêu em..."
Cả cơ thể tôi rụng rời tới mức không đứng vững, mẹ tôi phải giữ chặt lấy người tôi để tôi không ngã. Dường như mẹ tôi cũng nghe thấy câu nói của chú qua chiếc điện thoại, gương mặt mẹ tôi thoáng buồn.
"Có phải em đang không tin đúng không, vậy để anh khẳng định lại một lần nữa. Anh yêu em! Là thật, không phải nói dối. "
Tôi sốc tới mức đứng im như pho tượng. Tim càng lúc càng đập nhanh hơn.
"Chú... chú... chú thôi đi... chú... "- Tôi nhất thời bị kích động, lắp bắp chẳng nói được thành lời.
Nói cũng không ra hồn, tôi tắt vội tắt phụt máy đi, phần vì không biết nói tiếp như thế nào, phần vì không dám đối diện với chú. Tôi hoang mang quá.
Thế nhưng mà... mật ngọt như lan tỏa trong trái tim tôi.
Yêu... chú thực sự yêu tôi sao? Nhớ lại ngày tôi tuyệt vọng nhất, chính là ngày chú nói chú chưa từng yêu tôi. Vậy mà bây giờ...
Không phải là chú lại định gieo hy vọng cho tôi đấy chứ?
Quá khứ và hiện tại đối lập nhau khiến cho đầu tôi muốn nổ tung, não bộ tôi như chưa kịp tiếp nhận thông tin lớn như thế này... Vui buồn đan xen, nhưng rõ ràng niềm vui thì nhiều hơn nỗi buồn. Tôi đang không biết phải làm sao thì đúng lúc này, bố tôi từ xa đi tới, vừa nhìn thấy tôi ông hốt hoảng chạy lại đỡ tôi.
"Vy, con chưa khỏi sao lại ra đây làm gì, nào vào đi, bố đỡ con vào nhé. "
Tôi đưa tay quệt nước mắt trên gương mặt mình, nhìn thẳng vào mắt bố nói.
"Bố bảo chú đứng dậy đi, con tha lỗi cho chú rồi. "
Thấy tôi nhắc tới chú, bố tôi hơi giật mình, mày nhíu lại, gương mặt nghiêm nghị.
"Kh...ông được. "- Bố tôi không dám nhìn tôi nói.
"Tại sao? Tại sao lại không được? "
"Con với Hoàng không thể được. Chính vì Hoàng nên con mới bị thương như thế này. Bố không đồng ý. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.