Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 25

Pưn Pưn Chan

01/05/2020

Tôi vì câu nói của bố mà tức giận tới mức mặt đỏ lừ.

"Chuyện tình yêu của con bố đừng ngăn cản nữa, tình yêu không phân biệt tuổi tác, xưa nay bố và chú thân nhau bố cũng rõ tính chú thế nào. Chú là một người tốt, con yêu chú, chỉ yêu mình chú, trước nay vẫn vậy. Bố biết mà... "

Tôi vừa nói vừa thở dốc, tay ôm chặt lấy vết thương ở bụng, nó lại bắt đầu đau rồi, có thể là do tôi vận động mạnh.

Bố tôi thấy tôi ôm bụng, đôi mắt nghiêm nghị phát ra vài tia thương cảm.

"Vy, đi vào giường nằm đi con, ở ngoài này lạnh lắm. "

Mặt tôi càng lúc càng nhợt nhạt, bố và mẹ tôi đều sốt sắng.

"Bố bảo chú đứng dậy đi vào đây để con nói chuyện với chú. Không thì con không vào. "

Mày bố tôi nhíu lại, dựa vào gương mặt bố tôi đoán bố tôi đang phân vân, nhưng nét mặt vẫn tràn đầy lo lắng vì sức khỏe của tôi. Bố tôi im lặng không biết nói sao thì mẹ tôi lên tiếng.

"Anh bảo Hoàng vào đây đi, anh biết con bé nhà mình xưa nay bướng bỉnh thế nào rồi mà. Không cấm được nó mãi đâu. "- Vừa nói mẹ tôi vừa thở dài lắc đầu.

"Tình yêu thì mình không ngăn cấm được đâu anh, càng ngăn cấm thì chúng nó lại càng đến với nhau... Thôi anh ạ...Nó cũng mười tám tuổi rồi. Với cả Hoàng cũng đã quỳ ở cổng viện năm ngày rồi, người hại Vy là Tuyết Lan chứ không phải Hoàng. Hơn nữa cậu ấy cũng tận tâm tận tình, mình nên cho hai đứa một cơ hội anh ạ... "

Nghe mẹ tôi nói vậy, bố tôi cũng trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi thở dài.

"Thôi được rồi, Vy vào nghỉ ngơi đi, bố sẽ nói chuyện với Hoàng một chút. "

Nghe bố tôi nói mà tôi sướng hết cả con tim. Dù vậy nhưng tôi vẫn cố tỏ ra lạnh lùng.

"Vâng. "

Bố mẹ dìu tôi vào giường nằm, tôi và mẹ trò chuyện một chút rồi tôi tiếp tục ăn cháo. Chờ mãi, chờ mãi, hai tiếng sau tôi mới thấy bóng dáng của người đàn ông mà tôi nhớ mong lấp ló ở cửa... Là chú... Là chú kìa...

Tim tôi nhói lên từng đợt, trong lòng có bao nhiêu là hồi hộp, tôi vui lắm, biết bao nhiêu lâu rồi tôi mới gặp chú.



Nhưng mà phải tự dặn mình mà trưng ra cái bộ mặt hờn dỗi.

Chú bước vào, gương mặt nhợt nhạt tiều tụy, môi bạc đi, râu lún phún ở cằm, áo sơ mi thì nhầu nhĩ. Tôi đúng là con người quên nhanh, biết là phải giận chú nhiều lắm nhưng vừa thấy bộ dạng ấy mà không sao giận nổi, thương chú biết bao, chú quỳ ở ngoài cổng bệnh viện tận năm ngày cơ mà. Chẳng lẽ chú chưa ăn gì?

Nghĩ vậy tôi hoảng lắm... vội vàng hỏi thăm chú.

"Chú ăn gì chưa? "

Chú lắc đầu, ngồi xuống cái ghế ở cạnh giường tôi, lúc này mẹ tôi hiểu ý nên bước ra ngoài.

"Mẹ đi về nhà nấu cháo chút, hai người cứ trò chuyện với nhau nhé. "

"Vâng. "

Mẹ tôi vừa bước ra khỏi cửa, chú đã cầm lấy tay tôi xoa dịu, đôi mắt chú buồn lắm, thậm chí tôi còn nhìn thấy một làn nước bao phủ.

Thực ra được chú cầm tay làm tôi sung sướng tới rụng rời cả con tim, bao lâu nay rồi tôi chưa được gần chú, nhớ lắm...

Mà khoan, tôi tự cảm thấy con tim mình thật yếu đuối. Không được biểu hiện cảm xúc ra ngoài mặt... Tuyệt đối không được.

Tôi làm bộ làm tịch rút tay ra khỏi tay chú.

"È hèm, tôi vẫn chưa đồng ý đâu đấy nhé. Chú thật là tự tiện. "

Chú nhìn cái gương mặt bánh bèo của tôi mà cười mỉm, ôi cái nụ cười ấy, dù nhan sắc chú có giảm đi nhưng trong mắt tôi nụ cười ấy vẫn đem lại ánh nắng.

"Anh nhớ em lắm. "

Ôi! Lạy chúa, tôi xin, sao tự dưng lại nói mấy lời sến sẩm thế này... Lại còn anh anh em em nữa chứ, tôi nổi hết da gà rồi đây này.



Nghe không quen tí nào cả, không quen không quen...

"Thôi đi, tôi đang nghiêm túc, chú đừng có làm trò. "

Chú đừng hòng dùng mỹ nam kế và vài lời ngọt ngào mà có thể qua mặt được tôi, vụ chú và Tuyết Lan tôi vẫn còn cay lắm đấy.

"Chú về với vợ sắp cưới đi. Hai người còn ngủ với nhau rồi cơ mà? Sao tự dưng chạy tới chỗ tôi làm gì. Điên! "

Thấy tôi giận dỗi, chú lại mỉm cười. Chú lại bắt đầu rồi đấy, rõ ràng rôi vẫn đang tức giận kia mà! Nhìn cái nụ cười của chú rõ ghét!

"Anh với Tuyết Lan, thực sự chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. "

Tôi nghe mà cũng giật mình, nửa tin nửa ngờ nhìn chú.

"Hôm em bước vào căn phòng, lúc đó trời đổ mưa. Tuyết Lan đi trên đường thì xe bị hỏng, cô ta gọi anh tới đón. Khi anh tới thì cô ấy bị mưa làm cho ướt sũng cả người. Trên đường đi, Tuyết Lan nói cô ấy bị đau bụng, không còn cách nào khác anh phải đưa cô ấy về nhà vì chỗ đó rất gần nhà anh. Ai ngờ lúc vào phòng cô ta lại nói không đau bụng nữa, rồi cô ta làm đổ cafe lên người anh khiến anh phải đi tắm, còn lúc Tuyết Lan mặc áo sơ mi của anh thì anh không hề hay biết... Cũng có lẽ vì quần áo ướt lên cô ta tự ý thay ra. "

Tôi nghe mà tức tới nổ óc, cái đồ dễ dãi nhà chú, cái gì cũng tin người. Tôi vẫn ghim vụ đó lắm, chú dám sờ vào ngực cô ta, lại còn hỏi ngược lại tôi nữa chứ. Nghĩ tới mà tôi tức tới không thở nổi.

"Thôi thôi, tôi không nghe đâu, chú động vào người cô ta rồi, tay chú bẩn rồi. Đừng động vào tôi nữa. "

"Anh... Anh xin lỗi... "

Chú ngay lập tức quỳ xuống trước mặt tôi. Mặt cúi gằm xuống đất. Chú làm vậy khiến tôi tổn thọ mất, tôi hốt hoảng xua tay.

"Chú dở hơi à, đừng làm vậy, chú mau mau đứng lên đi. "

"Anh thực sự xin lỗi vì khiến em tổn thương. Anh... thực sự xin lỗi... "

"Chú mau đứng lên đi, không tôi không tha thứ cho chú đâu. "

"Anh... anh biết anh rất đáng trách, anh biết anh đối xử với em rất tệ... Anh chỉ không muốn làm tổn thương em, hóa ra sau cùng người gây nhiều tổn thương cho em nhất lại chính là anh. Anh thực sự xin lỗi, anh không mong em tha thứ, anh sẽ ở đây chuộc lại lỗi lầm của mình. Anh sẽ không trốn tránh nữa. Anh xin dùng toàn bộ quãng thời gian còn lại của mình để bù đắp cho em. Em muốn đánh anh mắng anh chửi anh, muốn anh thế nào cũng được, chỉ cần em vui, anh nguyện ý làm tất cả. ""

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook