Chương 48
Pưn Pưn Chan
02/05/2020
"Sau kỳ nghỉ, em có thể cho anh được không? "
Nụ cười trên môi tôi chợt cứng lại, cả người đơ ra như khúc gỗ...
Cái lão già biến thái này? Có phải là đang được nước lấn tới không?
"Vớ vẩn, muốn chết à, được voi đòi hai bà trưng, đừng để em thiến anh. "
Tôi đưa chân huých một phát vào đùi khiến anh tái mét mặt ôm chân mình.
"Em đạp đau thế, không biết tiếc chồng em hả? "
Thấy đôi mày đẹp đẽ của anh khẽ nhíu lại, bày ra gương mặt nhăn nhó vì đau, tôi bỗng cảm thấy lúc nãy mình dùng sức hơi quá, tôi vội đưa bàn tay xoa xoa phần đùi mà anh vừa bị tôi đá.
"Anh có sao không? Em xin lỗi... "
Anh lại tiếp tục nhăn nhó kêu đau:
"Đau lắm, em xoa lên trên nữa đi... "
Tôi nhíu mày lại, vội làm theo lời anh xoa lên trên nữa. Nhưng không dừng lại ở đó, anh tiếp tục kêu lên:
"Không phải chỗ đó, em phải xoa lên nữa cơ, aizzaaa đau quá. "
Tôi ngẩng mặt lên nhìn cái gương mặt đáng thương của anh, rồi sau đó cố tình véo một cái thật đau vào chân anh:
"Á... em làm gì thế...đau... "
"Xoa lên trên nữa là xoa cái đó rồi còn đâu, anh muốn chết à. "
Nói xong tôi giận đùng đùng quay lưng lại với anh.
"Vy... sao thế, anh chỉ đùa chút thôi. "
Hình như anh quên luôn cả cái chân đau của mình rồi thì phải? Anh vội vàng vòng tay qua eo tôi ôm chặt, vùi mặt vào cổ tôi hít hà.
Bấy giờ tôi cũng rất buồn ngủ, không muốn chấp anh nữa nên nhắm nghiền mắt lại.
"Anh vớ vẩn vừa thôi, đừng làm loạn nữa, đi ngủ đi. "
"Chúc em ngủ ngon. "
________________
Sáng hôm sau, những tia nắng chói chang len lỏi qua tấm kính trên trần nhà hắt vào mặt khiến tôi bừng tỉnh.
Tôi ngồi dậy dựa vào thành giường, cơ thể đã bớt đau nhức hơn, cơn sốt cũng đã qua đi, giờ đây tôi cảm thấy rất khoan khoái, khẽ vươn vai một cái.
Ở cạnh giường bấy giờ đã trống vắng, có lẽ anh đã rời đi từ sớm, anh có để lại một mẩu giấy cạnh đầu giường. Tôi đưa tay với lấy tờ giấy rồi mở ra đọc.
Anh xin lỗi, sáng nay có cuộc họp quan trọng, khi nào em tỉnh dậy hãy gọi điện cho nhân viên khách sạn để họ mang cháo lên. Anh sẽ quay lại vào buổi trưa.
Chúc em ăn ngon miệng. Yêu em!
Tôi mỉm cười nhìn nét chữ đẹp đẽ trên tờ giấy rồi đặt lại nó ở vị trí cũ. Chỉ cần một câu yêu em thôi cũng có thể khiến tôi cười ngốc cả ngày.
Tôi lật chăn dậy rồi đi đánh răng rửa mặt và vệ sinh cá nhân. Tuy đã đỡ mệt hơn ngày hôm qua nhưng tôi vẫn còn đau đầu lắm, vừa đứng dậy thôi mà đầu óc đã choáng váng như muốn ngất.
Tôi lật đật cố mò vào phòng vệ sinh, xong xuôi, tôi quay trở lại giường lười biếng lướt facebook chờ nhân viên mang cháo lên.
Vậy là hôm nay đã là ngày thứ năm tôi đi du lịch với anh, theo dự định thì ngày mai chúng tôi phải trở về. Ngày thường anh bận lắm, anh thường xuyên phải xử lý công việc tại công ty, để sắp xếp kỳ nghỉ này cho tôi, có lẽ anh đã phải tốn bao nhiêu công sức, thỉnh thoảng đêm tôi trở mình, tôi vẫn thấy anh đang cặm cụi với chiếc ipad trên tay. Đôi lúc anh thường phải đi gấp vì chuyện công việc như thế này đây.
Trưa đến, anh trở về, chúng tôi cùng nhau dùng bữa trưa rồi ngủ chung, tôi vui lắm, bởi chuyến du lịch này đã kéo mối quan hệ của chúng tôi lại gần nhau hơn. Tôi và anh cùng có những trải nghiệm tuyệt vời, hiểu nhau hơn, tình cảm cũng vì vậy mà đi lên.
Tới buổi tối tôi dọn dẹp hành lý và chuẩn bị trở về nhà thì anh bỗng dưng vòng tay qua hông tôi ôm chặt.
"Này, chúng ta có thể ở lại lâu hơn chút được không? "
Hình như vì ở gần tôi nên anh càng lúc càng trẻ con thì phải? Không rõ là anh bị lây tính của tôi hay là do bản chất anh vốn thế. Nhưng chỉ ở với tôi anh mới vậy, đối với người ngoài lúc nào anh cũng tỏ ra lạnh lùng xa cách, muốn tiếp cận anh để nói chuyện công việc thôi cũng khó, vì anh luôn giữ khoảng cách với mọi người.
Nhìn mặt anh buồn lắm, tôi thoáng nắm bắt được cái suy nghĩ trong đầu anh, nên mỉm cười nói:
"Thôi đi, anh còn công việc mà, em thấy thư ký gọi anh suốt đấy, ngày mai là ngày đầu tuần em cũng phải đi học nữa, nghỉ tới sáu ngày rồi còn gì. "
"Nhưng mà... "
"Nào... Ngoan, khi nào có dịp chúng ta lại đi nữa. "
Anh không từ bỏ suy nghĩ của mình, tiếp tục nói:
"Nhưng anh 'muốn'.... "
"Lại muốn chết đúng không Hoàng? Em vẫn chưa tính sổ hôm qua anh sờ ngực em cả đêm đâu nhé. "
Anh không những không tỏ ra có lỗi, ngược lại còn lẩm bẩm:
"Vẫn chưa đã tay. "
"Cái anh này... Thật là... "
Tôi tới bó tay với những biểu hiện của anh, mấy ngày nay vì ở chung nên tôi cũng đã quen với chúng rồi. Người ta thường nói, mới đầu yêu nhau bao giờ cũng mặn nồng, chỉ khi yêu lâu mới bộc lộ ra tính xấu của nhau, nhưng ngược lại tôi không hề thấy vậy. Tôi thấy anh đáng yêu và dễ thương đó chứ, tính cách này chỉ một mình tôi biết.
Mọi người chắc chắn sẽ không bao giờ tin được ở với tôi anh lại có một tính cách thế này đâu. Vị tổng giám đốc cao cao tại thượng tuyệt tình với người khác, nhưng khi ở gần tôi lại hóa một tên biến thái đáng yêu. Ngay cả tôi mới đầu cũng không thể tin nổi anh có một tính cách thế này cơ mà, cũng may là tôi đã kịp thích nghi với nó. Haha, nghĩ mà cũng thấy vui.
Chúng tôi cùng nhau nói chuyện phiếm tới đêm, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tôi và anh rời khỏi Đà Nẵng thân yêu, lên máy bay và trở về nhà.
Nụ cười trên môi tôi chợt cứng lại, cả người đơ ra như khúc gỗ...
Cái lão già biến thái này? Có phải là đang được nước lấn tới không?
"Vớ vẩn, muốn chết à, được voi đòi hai bà trưng, đừng để em thiến anh. "
Tôi đưa chân huých một phát vào đùi khiến anh tái mét mặt ôm chân mình.
"Em đạp đau thế, không biết tiếc chồng em hả? "
Thấy đôi mày đẹp đẽ của anh khẽ nhíu lại, bày ra gương mặt nhăn nhó vì đau, tôi bỗng cảm thấy lúc nãy mình dùng sức hơi quá, tôi vội đưa bàn tay xoa xoa phần đùi mà anh vừa bị tôi đá.
"Anh có sao không? Em xin lỗi... "
Anh lại tiếp tục nhăn nhó kêu đau:
"Đau lắm, em xoa lên trên nữa đi... "
Tôi nhíu mày lại, vội làm theo lời anh xoa lên trên nữa. Nhưng không dừng lại ở đó, anh tiếp tục kêu lên:
"Không phải chỗ đó, em phải xoa lên nữa cơ, aizzaaa đau quá. "
Tôi ngẩng mặt lên nhìn cái gương mặt đáng thương của anh, rồi sau đó cố tình véo một cái thật đau vào chân anh:
"Á... em làm gì thế...đau... "
"Xoa lên trên nữa là xoa cái đó rồi còn đâu, anh muốn chết à. "
Nói xong tôi giận đùng đùng quay lưng lại với anh.
"Vy... sao thế, anh chỉ đùa chút thôi. "
Hình như anh quên luôn cả cái chân đau của mình rồi thì phải? Anh vội vàng vòng tay qua eo tôi ôm chặt, vùi mặt vào cổ tôi hít hà.
Bấy giờ tôi cũng rất buồn ngủ, không muốn chấp anh nữa nên nhắm nghiền mắt lại.
"Anh vớ vẩn vừa thôi, đừng làm loạn nữa, đi ngủ đi. "
"Chúc em ngủ ngon. "
________________
Sáng hôm sau, những tia nắng chói chang len lỏi qua tấm kính trên trần nhà hắt vào mặt khiến tôi bừng tỉnh.
Tôi ngồi dậy dựa vào thành giường, cơ thể đã bớt đau nhức hơn, cơn sốt cũng đã qua đi, giờ đây tôi cảm thấy rất khoan khoái, khẽ vươn vai một cái.
Ở cạnh giường bấy giờ đã trống vắng, có lẽ anh đã rời đi từ sớm, anh có để lại một mẩu giấy cạnh đầu giường. Tôi đưa tay với lấy tờ giấy rồi mở ra đọc.
Anh xin lỗi, sáng nay có cuộc họp quan trọng, khi nào em tỉnh dậy hãy gọi điện cho nhân viên khách sạn để họ mang cháo lên. Anh sẽ quay lại vào buổi trưa.
Chúc em ăn ngon miệng. Yêu em!
Tôi mỉm cười nhìn nét chữ đẹp đẽ trên tờ giấy rồi đặt lại nó ở vị trí cũ. Chỉ cần một câu yêu em thôi cũng có thể khiến tôi cười ngốc cả ngày.
Tôi lật chăn dậy rồi đi đánh răng rửa mặt và vệ sinh cá nhân. Tuy đã đỡ mệt hơn ngày hôm qua nhưng tôi vẫn còn đau đầu lắm, vừa đứng dậy thôi mà đầu óc đã choáng váng như muốn ngất.
Tôi lật đật cố mò vào phòng vệ sinh, xong xuôi, tôi quay trở lại giường lười biếng lướt facebook chờ nhân viên mang cháo lên.
Vậy là hôm nay đã là ngày thứ năm tôi đi du lịch với anh, theo dự định thì ngày mai chúng tôi phải trở về. Ngày thường anh bận lắm, anh thường xuyên phải xử lý công việc tại công ty, để sắp xếp kỳ nghỉ này cho tôi, có lẽ anh đã phải tốn bao nhiêu công sức, thỉnh thoảng đêm tôi trở mình, tôi vẫn thấy anh đang cặm cụi với chiếc ipad trên tay. Đôi lúc anh thường phải đi gấp vì chuyện công việc như thế này đây.
Trưa đến, anh trở về, chúng tôi cùng nhau dùng bữa trưa rồi ngủ chung, tôi vui lắm, bởi chuyến du lịch này đã kéo mối quan hệ của chúng tôi lại gần nhau hơn. Tôi và anh cùng có những trải nghiệm tuyệt vời, hiểu nhau hơn, tình cảm cũng vì vậy mà đi lên.
Tới buổi tối tôi dọn dẹp hành lý và chuẩn bị trở về nhà thì anh bỗng dưng vòng tay qua hông tôi ôm chặt.
"Này, chúng ta có thể ở lại lâu hơn chút được không? "
Hình như vì ở gần tôi nên anh càng lúc càng trẻ con thì phải? Không rõ là anh bị lây tính của tôi hay là do bản chất anh vốn thế. Nhưng chỉ ở với tôi anh mới vậy, đối với người ngoài lúc nào anh cũng tỏ ra lạnh lùng xa cách, muốn tiếp cận anh để nói chuyện công việc thôi cũng khó, vì anh luôn giữ khoảng cách với mọi người.
Nhìn mặt anh buồn lắm, tôi thoáng nắm bắt được cái suy nghĩ trong đầu anh, nên mỉm cười nói:
"Thôi đi, anh còn công việc mà, em thấy thư ký gọi anh suốt đấy, ngày mai là ngày đầu tuần em cũng phải đi học nữa, nghỉ tới sáu ngày rồi còn gì. "
"Nhưng mà... "
"Nào... Ngoan, khi nào có dịp chúng ta lại đi nữa. "
Anh không từ bỏ suy nghĩ của mình, tiếp tục nói:
"Nhưng anh 'muốn'.... "
"Lại muốn chết đúng không Hoàng? Em vẫn chưa tính sổ hôm qua anh sờ ngực em cả đêm đâu nhé. "
Anh không những không tỏ ra có lỗi, ngược lại còn lẩm bẩm:
"Vẫn chưa đã tay. "
"Cái anh này... Thật là... "
Tôi tới bó tay với những biểu hiện của anh, mấy ngày nay vì ở chung nên tôi cũng đã quen với chúng rồi. Người ta thường nói, mới đầu yêu nhau bao giờ cũng mặn nồng, chỉ khi yêu lâu mới bộc lộ ra tính xấu của nhau, nhưng ngược lại tôi không hề thấy vậy. Tôi thấy anh đáng yêu và dễ thương đó chứ, tính cách này chỉ một mình tôi biết.
Mọi người chắc chắn sẽ không bao giờ tin được ở với tôi anh lại có một tính cách thế này đâu. Vị tổng giám đốc cao cao tại thượng tuyệt tình với người khác, nhưng khi ở gần tôi lại hóa một tên biến thái đáng yêu. Ngay cả tôi mới đầu cũng không thể tin nổi anh có một tính cách thế này cơ mà, cũng may là tôi đã kịp thích nghi với nó. Haha, nghĩ mà cũng thấy vui.
Chúng tôi cùng nhau nói chuyện phiếm tới đêm, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tôi và anh rời khỏi Đà Nẵng thân yêu, lên máy bay và trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.