Chương 10
Phùng Gia Mỹ
11/08/2023
Tìm một chỗ vắng vẻ gần bên bến sông nơi ghe neo đậu, Lê Mộng Thủy một tay cầm xấp giấy ghi tuồng một tay lại chống hông đứng nhìn Ngô.
- Sao cô nhìn em hoài vậy?
Ngô mỗi khi đối diện cùng Lê Mộng Thủy đều vô thanh vô thức cứ thẹn thùng như vậy.
- Ra mé sông rửa tay chân sạch sẽ, bỏ ống quần xuống rồi vào đây tập, lê thê lết thết không ra gì cả.
Nếu đối với hai Điệp, Ngô đôi khi còn không ngần ngại bướng bỉnh lẩn trốn thì ngược lại với Lê Mộng Thủy, nó luôn ngoan ngoãn nghe lời mà không hề nhiều chuyện ý kiến.
Đứng dưới bóng cây, vạt áo lụa của Lê Mộng Thủy phất phơ trong gió, cái nắng ban trưa làm vầng trán nàng lấm tấm mồ hôi. Ánh mắt lơ đãng ngó xuống mé sông thấy Ngô đang phát nước lên lau rửa bùn đất trên thân mình.
Nó ngửa cổ lên, chiếc cổ thon nhỏ trắng noãn, dường như bất đồng với thân phận bần nông. Vớt nước lên, để rơi mấy giọt lăn dài xuống cổ, thấm cả vào cái áo nâu đang mặc làm lấp ló ẩn hiện bầu иgự¢ nhỏ đang kì phát dục.
Lê Mộng Thủy xem một màn thiếu nữ ướŧ áŧ dưới nắng hạ này, xem đến chăm chú, xem đến nhập tâm. Trí nhớ mơ màng quay về lại khoảnh khắc đêm ấy, khi Ngô toàn thân tả tơi run rẩy nép trong lòng mình, làn da của nó lạnh ngắt nhưng dòng lệ lại ấm nóng vô cùng.
- Cô Thủy, cô Thủy! Cô bị trúng gió hay sao vậy? Sao đứng ૮ɦếƭ trân vậy?
Cuộn xấp giấy gõ lên đầu Ngô hòng che giấu cũng như gạt phăng những ý nghĩ vẩn vơ của mình.
- Ăn nói bậy bạ, sạch sẽ rồi thì chúng ta bắt đầu thôi.
Trước tiên là học hát, Lê Mộng Thủy và Ngô ngồi xuống dưới gốc cây, Ngô kê đôi guốc mộc, lót thêm cái khăn tay của mình lên để cho Thủy ngồi, còn bản thân thì cứ vô tư mà bệt dưới đất.
Sau khi lật giở kiểm tra lại lần nữa giấy ghi thì Lê Mộng Thủy mới hướng Ngô, hỏi.
- Sắp tới gánh mình sẽ hát tuồng mới, sẵn đây tôi dạy em hát tuồng này, em đã biết đó là tuồng gì chưa?
Ngô thành thật lắc đầu.
- Chậc, lại ngốc nghếch, là tuồng Lương Sơn Bá-Chúc Anh Đài.
- Ồ! Em biết tuồng này, nổi tiếng dữ lắm, hồi lúc má em còn sống cũng hay kể em nghe về chuyện Lương Chúc hoá hồ điệp này nè.
Lê Mộng Thủy gật đầu hài lòng.
- Tốt, học tuồng quan trọng nhất phải là hiểu tuồng, ca xướng cũng vậy, phải hiểu nhân vật mình đang hát là ai, nỗi lòng người đó mang như thế nào mới có thể nhập vai.
Cứ vậy, Thủy đem kinh nghiệm của mình truyền thụ lại cho Ngô, mà con bé Ngô lần này cũng biết điều lắm, nó ngồi nghiêm túc lắng nghe mặc dù cái hiểu cái không. Sau khi đã nói qua về hình tượng, nội tâm của mỗi nhân vật, và các kỹ nghệ cơ bản trong nghề hát thì cũng đến lúc thực hành.
Phải nói rằng con bé Ngô là người có vận may không tệ, đường đường một đào chính nổi tiếng khắp xứ Nam Kỳ Lục Tỉnh-Lê Mộng Thủy, vậy mà lại bỏ ra thời gian tâm sức ngồi cả buổi trưa để "thưởng thức" chất giọng vịt đẹt kêu chiều của nó, đãi ngộ như này chính bản thân Ngô cũng không biết đáng giá đến mức nào.
Hát sai thì hát lại, ca trật thì ca lại, lòng vòng vậy mà đến tận xế chiều, hai người chuyên tâm đến mức bỏ cả bữa trưa lúc nào không hay nhưng cũng chẳng ai muốn làm gián đoạn. Chỉ đến khi Ngô bắt đầu có dấu hiệu khan tiếng, nó ho sặc sụa, chất giọng khàn đυ.c thiếu hơi thì mới phải ngưng lại dưỡng sức.
- Em khan tiếng mất rồi, là lỗi của tôi.
Lê Mộng Thủy tuy ngoài miệng nói vậy nhưng vẻ mặt lạnh bạc thâm trầm không nhìn thấu được nàng là thật sự cảm thông hay chỉ đơn giản xã giao cho qua chuyện.
Ngô thều thào đáp lại.
- Không sao đâu cô, tại em ngu dốt làm mất thì giờ của cô, em có lỗi mới đúng.
Nghĩ ngợi giây lát, Thủy mới nói với nó.
- Ngồi đây, tôi đi pha chút mật ong cho em uống, sẽ đỡ hơn.
Ngô gật gật đầu vâng dạ lia lịa, ngoan ngoãn ngồi đó nhìn bóng dáng Thủy dần dần cách xa rồi khuất trong chiếc ghe.
...
Thủy đi vào buồng phòng của mình, cẩn trọng lấy từ trong tủ ra một hộp nhung chứa năm sáu lọ mật ong rừng, đây là món quà của một lão địa chủ giàu có gửi tặng riêng cho nàng vì ngưỡng mộ giọng hát ru hồn của Lê Mộng Thủy. Nàng đặc biệt trân quý nó hơn các món trang sức đắt tiền, bởi lẽ thứ mật ong rừng nguyên chất này chỉ cần trích ra ba muỗng pha với nước ấm liền có công hiệu thông họng dưỡng giọng, lại còn tốt cho da dẻ sắc diện.
Bình thường chính nàng cũng tiếc rẻ ít khi dùng tới, nhưng lần này lại không hề đắn đo đem thứ quý tốt đi pha cho một con bé thân phận thấp hèn dùng, Lê Mộng Thủy tự viện lý do bởi vì lần đó Ngô đã xả thân cứu nàng nên giờ mới phải hồi đáp như là cái cớ hợp lý.
Pha xong một ly mật ong ấm nóng mang ra gốc cây chỗ ban nãy, Thủy có chút bất đắc dĩ nhìn Ngô đang say giấc ngủ ngon giữa những làn gió chiều hiu hiu thổi qua.
Nàng nhìn ly mật ong rồi lại ngồi xuống cạnh bên âm thầm nhìn Ngô, con bé năm nay mới vừa mười ba, dáng hình nó có phần thấp bé so với trang lứa, trên gương mặt thơ ngây non nớt đã hiển lộ đường nét hài hoà ưa nhìn nhưng cũng không giấu được sự khắc khổ thiếu thốn.
Con bé này là người từ khi xuất hiện đã luôn nhìn nàng bằng cặp mắt ngưỡng vọng pha lẫn sợ sệt, ban đầu nó thật làm nàng chán ghét, một con chuột nhỏ lén lút nhìn trộm sau lưng. Nhưng rồi cũng chính nó cũng đã không quản ngại thân thể danh tiết mà bảo vệ cho nàng khỏi bốn tên hạ tiện, kể từ dạo ấy trở đi Lê Mộng Thủy cũng không còn đối xử khinh thường thờ ơ với Ngô nữa, trong sáu phần lạnh vẫn có bốn phần ấm đan xen.
Ở cái tuổi mười bảy, Lê Mộng Thủy đã là cô đào nổi tiếng khắp lục tỉnh, nàng xinh đẹp, nàng tài hoa, biết bao nhiêu mỹ từ ngọc ngà cũng không thể nào diễn tả hết được sự ái mộ mà các bậc tài tử phú hộ đã dành cho nàng, vậy nên Lê Mộng Thủy được quyền kiêu ngạo chứ nhỉ? À không, nói đúng hơn là nàng được quyền kiêu hãnh, nàng hoàn toàn có lý do đặt để bản thân ở vị trí cao hơn người khác. Xiêm y rực rỡ, hài thêu hoa gấm, trâm vàng lược bạc, mỗi bước chân đều có người dõi mắt trông theo khao khát, mỗi lời ca cất lên đều làm đảo điên khách đa tình, tất cả đều thuộc về nàng, vì Lê Mộng Thủy là người xứng đáng nhất trong tất cả những người xứng đáng.
Vậy mà giờ đây, một thiếu nữ đứng trên đỉnh cao phù hoa như vậy lại đang cúi thấp người cõng một con bé áo thô vải thường, tình cảnh này khiến cho tất cả chị em trong đoàn khi thấy được đều trố mắt há mồm, có người còn đánh rơi luôn cả đôi đũa trên tay.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, hai Điệp vừa trông thấy liền sấn tới.
- Trời ơi! Sao nó dám để cô Thủy cõng, cái con nhỏ này bữa nay gan to bằng trời rồi!!!
Nàng nhíu mày "Suỵt!" Một tiếng ý bảo hai Điệp hãy im lặng đi. Rồi một đường cõng Ngô vào buồng ngủ của mình trong ghe, nhẹ nhàng đặt xuống chiếc chiếu hoa sực nức mùi dầu thơm.
...
Hoàng hôn, Lê Mộng Thủy bày mâm cơm lên đầu ghe ngồi ăn cho mát, lòng vu vơ nghĩ tới gương mặt say ngủ của Ngô thì bất giác lại khẽ cười.
Chén cơm trong tay ăn từ nãy đến giờ vẫn chưa vơi phân nửa.
Đang thả hồn trôi theo sóng nước lăn tăn và ánh chiều tàn vàng nhạt thì chợt Diệu Khanh bước tới ngồi xuống bên cạnh, vô tình phá vỡ đi nhã hứng của nàng.
Khanh hỏi.
- Chị tưởng rằng em không cho phép bất cứ ai xâm phạm buồng ngủ của mình chứ? Em nói đó là chỗ riêng tư mà.
- Phải.
- Vậy sao giờ lại để con bé Ngô ngủ trong đó? Nó tay chân lem luốt, rửa mãi cũng không hết phèn, em không sợ bị lây cái hương đồng cỏ nội quê mùa đó à?
Diệu Khanh lời nào nói ra cũng đều cố ý châm chích vào xuất thân của Ngô, chính bản thân Lê Mộng Thủy cũng có phần kinh ngạc, vốn dĩ trước nay tính tình Diệu Khanh điềm đạm, là bạn diễn ăn ý nhất của mình, sao giờ lại trở nên sắc bén mỉa mai người ta như thế? Thật không giống cô ấy chút nào.
- Chị nói vậy không thấy như đang tự dè biểu chính mình hay sao? Chúng ta đều là dân Nam Bộ, có ai không từng hương đồng cỏ nội đâu chị?
- Nhưng em cũng không cần thiết thân mật quá với con bé Ngô, nó chỉ làm phí hoài thời gian vô ích, xem đi...hôm nay chúng ta còn không thể tập tuồng với nhau.
Thì ra là vậy, Thủy đã hiểu rồi, chỉ vì chuyện tập tuồng mà Diệu Khanh lấy làm bực dọc, trách nàng thì không được lại quay sang trách Ngô, vô lý như vậy thật sự không muốn nói tiếp.
Lê Mộng Thủy chậm rãi đặt chén cơm còn đang ăn dở xuống mâm, dùng khăn lụa thấm nước ấm lau miệng rồi vứt lại tại đó, không nói không rằng đứng dậy trở về buồng của mình mặc kệ Diệu Khanh đang cau mày nhìn theo, gương mặt biểu hiện rõ ràng sự bất mãn tức tối.
...
Ngô ngủ liền một mạch từ chiều cho đến tối mịt, chắc bởi vì tấm chiếu hoa êm ái lại có hương dầu thơm thoang thoảng. Thoải mái như vậy, ấm cúng như vậy làm sao mà không ngủ mê ngủ mệt cho được?
Vào lúc tối trời, khi mặt trăng ngấp nghé sau mấy rặng tre, Ngô vươn vai thức dậy, nó cảm thấy dường như mười mấy năm sống trên đời chưa từng được ngủ ngon đến thế, hạnh phúc vô cùng.
Cho đến khi nó nhìn sang bên cạnh thì mới giật mình...
Là Thủy!
Cô Thủy!!!
Bấy giờ, nửa thân trên Lê Mộng Thủy đang mặc độc nhất cái áo yếm trắng, bên dưới là chiếc quần lụa mỏng, nằm ngửa trên tấm chiếu ngó lên quyển tiểu thuyết đang cầm.
- Cô...em...đây là đâu? Sao em lại...?
- Suỵt!
Nàng không vội, đọc xong đoạn văn này đã rồi mới giải đáp cho con bé ngốc nghếch kia sau.
Ngô sợ thì có sợ nhưng vẫn khó tránh khỏi tò mò mà dòm ngó xung quanh, căn buồng này rộng vừa đủ cho một người ở, có thêm Ngô vào xem ra lại hơi chật chội, nhưng nếu lược bỏ bớt kệ sách, bàn trang điểm, son phấn lụa là, trâm cài kẹp tóc, mấy món đồ chơi Tây Dương ngồ ngộ và cả chục bộ trang phục hồ quảng đặc biệt may riêng thì chắc hẳn sẽ rộng rãi hơn.
Nhìn đến đâu nó loá mắt đến đó, mỗi chỗ mỗi thứ ở căn buồng này đều đặc biệt đẹp đẽ xa xỉ, ngay cả chiếc đèn l*иg dùng để thắp sáng đọc sách cũng là kiểu dáng tao nhã khó tìm. Ngô ngây thơ cho rằng tất cả những món vật này đều là một tay cô Thủy sắm sửa, nhưng nó căn bản không biết hơn phân nửa ở đây đều do các công tử địa chủ biếu tặng hòng mong lấy lòng người đẹp, chỉ là lúc này Ngô lại ước ao có được một chút tài giỏi như Thủy để sống trong nhung lụa thế này.
- Ngắm đủ chưa?
Ngô giật nảy mình, không biết từ khi nào Thủy đã gấp quyển tiểu thuyết lại, kê tay nằm nghiêng bên khẽ cười nhìn nó, quyến rũ đến bức người...
"Xinh đẹp như vậy...hình như là vẫn ngắm chưa đủ..."
- Sao cô nhìn em hoài vậy?
Ngô mỗi khi đối diện cùng Lê Mộng Thủy đều vô thanh vô thức cứ thẹn thùng như vậy.
- Ra mé sông rửa tay chân sạch sẽ, bỏ ống quần xuống rồi vào đây tập, lê thê lết thết không ra gì cả.
Nếu đối với hai Điệp, Ngô đôi khi còn không ngần ngại bướng bỉnh lẩn trốn thì ngược lại với Lê Mộng Thủy, nó luôn ngoan ngoãn nghe lời mà không hề nhiều chuyện ý kiến.
Đứng dưới bóng cây, vạt áo lụa của Lê Mộng Thủy phất phơ trong gió, cái nắng ban trưa làm vầng trán nàng lấm tấm mồ hôi. Ánh mắt lơ đãng ngó xuống mé sông thấy Ngô đang phát nước lên lau rửa bùn đất trên thân mình.
Nó ngửa cổ lên, chiếc cổ thon nhỏ trắng noãn, dường như bất đồng với thân phận bần nông. Vớt nước lên, để rơi mấy giọt lăn dài xuống cổ, thấm cả vào cái áo nâu đang mặc làm lấp ló ẩn hiện bầu иgự¢ nhỏ đang kì phát dục.
Lê Mộng Thủy xem một màn thiếu nữ ướŧ áŧ dưới nắng hạ này, xem đến chăm chú, xem đến nhập tâm. Trí nhớ mơ màng quay về lại khoảnh khắc đêm ấy, khi Ngô toàn thân tả tơi run rẩy nép trong lòng mình, làn da của nó lạnh ngắt nhưng dòng lệ lại ấm nóng vô cùng.
- Cô Thủy, cô Thủy! Cô bị trúng gió hay sao vậy? Sao đứng ૮ɦếƭ trân vậy?
Cuộn xấp giấy gõ lên đầu Ngô hòng che giấu cũng như gạt phăng những ý nghĩ vẩn vơ của mình.
- Ăn nói bậy bạ, sạch sẽ rồi thì chúng ta bắt đầu thôi.
Trước tiên là học hát, Lê Mộng Thủy và Ngô ngồi xuống dưới gốc cây, Ngô kê đôi guốc mộc, lót thêm cái khăn tay của mình lên để cho Thủy ngồi, còn bản thân thì cứ vô tư mà bệt dưới đất.
Sau khi lật giở kiểm tra lại lần nữa giấy ghi thì Lê Mộng Thủy mới hướng Ngô, hỏi.
- Sắp tới gánh mình sẽ hát tuồng mới, sẵn đây tôi dạy em hát tuồng này, em đã biết đó là tuồng gì chưa?
Ngô thành thật lắc đầu.
- Chậc, lại ngốc nghếch, là tuồng Lương Sơn Bá-Chúc Anh Đài.
- Ồ! Em biết tuồng này, nổi tiếng dữ lắm, hồi lúc má em còn sống cũng hay kể em nghe về chuyện Lương Chúc hoá hồ điệp này nè.
Lê Mộng Thủy gật đầu hài lòng.
- Tốt, học tuồng quan trọng nhất phải là hiểu tuồng, ca xướng cũng vậy, phải hiểu nhân vật mình đang hát là ai, nỗi lòng người đó mang như thế nào mới có thể nhập vai.
Cứ vậy, Thủy đem kinh nghiệm của mình truyền thụ lại cho Ngô, mà con bé Ngô lần này cũng biết điều lắm, nó ngồi nghiêm túc lắng nghe mặc dù cái hiểu cái không. Sau khi đã nói qua về hình tượng, nội tâm của mỗi nhân vật, và các kỹ nghệ cơ bản trong nghề hát thì cũng đến lúc thực hành.
Phải nói rằng con bé Ngô là người có vận may không tệ, đường đường một đào chính nổi tiếng khắp xứ Nam Kỳ Lục Tỉnh-Lê Mộng Thủy, vậy mà lại bỏ ra thời gian tâm sức ngồi cả buổi trưa để "thưởng thức" chất giọng vịt đẹt kêu chiều của nó, đãi ngộ như này chính bản thân Ngô cũng không biết đáng giá đến mức nào.
Hát sai thì hát lại, ca trật thì ca lại, lòng vòng vậy mà đến tận xế chiều, hai người chuyên tâm đến mức bỏ cả bữa trưa lúc nào không hay nhưng cũng chẳng ai muốn làm gián đoạn. Chỉ đến khi Ngô bắt đầu có dấu hiệu khan tiếng, nó ho sặc sụa, chất giọng khàn đυ.c thiếu hơi thì mới phải ngưng lại dưỡng sức.
- Em khan tiếng mất rồi, là lỗi của tôi.
Lê Mộng Thủy tuy ngoài miệng nói vậy nhưng vẻ mặt lạnh bạc thâm trầm không nhìn thấu được nàng là thật sự cảm thông hay chỉ đơn giản xã giao cho qua chuyện.
Ngô thều thào đáp lại.
- Không sao đâu cô, tại em ngu dốt làm mất thì giờ của cô, em có lỗi mới đúng.
Nghĩ ngợi giây lát, Thủy mới nói với nó.
- Ngồi đây, tôi đi pha chút mật ong cho em uống, sẽ đỡ hơn.
Ngô gật gật đầu vâng dạ lia lịa, ngoan ngoãn ngồi đó nhìn bóng dáng Thủy dần dần cách xa rồi khuất trong chiếc ghe.
...
Thủy đi vào buồng phòng của mình, cẩn trọng lấy từ trong tủ ra một hộp nhung chứa năm sáu lọ mật ong rừng, đây là món quà của một lão địa chủ giàu có gửi tặng riêng cho nàng vì ngưỡng mộ giọng hát ru hồn của Lê Mộng Thủy. Nàng đặc biệt trân quý nó hơn các món trang sức đắt tiền, bởi lẽ thứ mật ong rừng nguyên chất này chỉ cần trích ra ba muỗng pha với nước ấm liền có công hiệu thông họng dưỡng giọng, lại còn tốt cho da dẻ sắc diện.
Bình thường chính nàng cũng tiếc rẻ ít khi dùng tới, nhưng lần này lại không hề đắn đo đem thứ quý tốt đi pha cho một con bé thân phận thấp hèn dùng, Lê Mộng Thủy tự viện lý do bởi vì lần đó Ngô đã xả thân cứu nàng nên giờ mới phải hồi đáp như là cái cớ hợp lý.
Pha xong một ly mật ong ấm nóng mang ra gốc cây chỗ ban nãy, Thủy có chút bất đắc dĩ nhìn Ngô đang say giấc ngủ ngon giữa những làn gió chiều hiu hiu thổi qua.
Nàng nhìn ly mật ong rồi lại ngồi xuống cạnh bên âm thầm nhìn Ngô, con bé năm nay mới vừa mười ba, dáng hình nó có phần thấp bé so với trang lứa, trên gương mặt thơ ngây non nớt đã hiển lộ đường nét hài hoà ưa nhìn nhưng cũng không giấu được sự khắc khổ thiếu thốn.
Con bé này là người từ khi xuất hiện đã luôn nhìn nàng bằng cặp mắt ngưỡng vọng pha lẫn sợ sệt, ban đầu nó thật làm nàng chán ghét, một con chuột nhỏ lén lút nhìn trộm sau lưng. Nhưng rồi cũng chính nó cũng đã không quản ngại thân thể danh tiết mà bảo vệ cho nàng khỏi bốn tên hạ tiện, kể từ dạo ấy trở đi Lê Mộng Thủy cũng không còn đối xử khinh thường thờ ơ với Ngô nữa, trong sáu phần lạnh vẫn có bốn phần ấm đan xen.
Ở cái tuổi mười bảy, Lê Mộng Thủy đã là cô đào nổi tiếng khắp lục tỉnh, nàng xinh đẹp, nàng tài hoa, biết bao nhiêu mỹ từ ngọc ngà cũng không thể nào diễn tả hết được sự ái mộ mà các bậc tài tử phú hộ đã dành cho nàng, vậy nên Lê Mộng Thủy được quyền kiêu ngạo chứ nhỉ? À không, nói đúng hơn là nàng được quyền kiêu hãnh, nàng hoàn toàn có lý do đặt để bản thân ở vị trí cao hơn người khác. Xiêm y rực rỡ, hài thêu hoa gấm, trâm vàng lược bạc, mỗi bước chân đều có người dõi mắt trông theo khao khát, mỗi lời ca cất lên đều làm đảo điên khách đa tình, tất cả đều thuộc về nàng, vì Lê Mộng Thủy là người xứng đáng nhất trong tất cả những người xứng đáng.
Vậy mà giờ đây, một thiếu nữ đứng trên đỉnh cao phù hoa như vậy lại đang cúi thấp người cõng một con bé áo thô vải thường, tình cảnh này khiến cho tất cả chị em trong đoàn khi thấy được đều trố mắt há mồm, có người còn đánh rơi luôn cả đôi đũa trên tay.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, hai Điệp vừa trông thấy liền sấn tới.
- Trời ơi! Sao nó dám để cô Thủy cõng, cái con nhỏ này bữa nay gan to bằng trời rồi!!!
Nàng nhíu mày "Suỵt!" Một tiếng ý bảo hai Điệp hãy im lặng đi. Rồi một đường cõng Ngô vào buồng ngủ của mình trong ghe, nhẹ nhàng đặt xuống chiếc chiếu hoa sực nức mùi dầu thơm.
...
Hoàng hôn, Lê Mộng Thủy bày mâm cơm lên đầu ghe ngồi ăn cho mát, lòng vu vơ nghĩ tới gương mặt say ngủ của Ngô thì bất giác lại khẽ cười.
Chén cơm trong tay ăn từ nãy đến giờ vẫn chưa vơi phân nửa.
Đang thả hồn trôi theo sóng nước lăn tăn và ánh chiều tàn vàng nhạt thì chợt Diệu Khanh bước tới ngồi xuống bên cạnh, vô tình phá vỡ đi nhã hứng của nàng.
Khanh hỏi.
- Chị tưởng rằng em không cho phép bất cứ ai xâm phạm buồng ngủ của mình chứ? Em nói đó là chỗ riêng tư mà.
- Phải.
- Vậy sao giờ lại để con bé Ngô ngủ trong đó? Nó tay chân lem luốt, rửa mãi cũng không hết phèn, em không sợ bị lây cái hương đồng cỏ nội quê mùa đó à?
Diệu Khanh lời nào nói ra cũng đều cố ý châm chích vào xuất thân của Ngô, chính bản thân Lê Mộng Thủy cũng có phần kinh ngạc, vốn dĩ trước nay tính tình Diệu Khanh điềm đạm, là bạn diễn ăn ý nhất của mình, sao giờ lại trở nên sắc bén mỉa mai người ta như thế? Thật không giống cô ấy chút nào.
- Chị nói vậy không thấy như đang tự dè biểu chính mình hay sao? Chúng ta đều là dân Nam Bộ, có ai không từng hương đồng cỏ nội đâu chị?
- Nhưng em cũng không cần thiết thân mật quá với con bé Ngô, nó chỉ làm phí hoài thời gian vô ích, xem đi...hôm nay chúng ta còn không thể tập tuồng với nhau.
Thì ra là vậy, Thủy đã hiểu rồi, chỉ vì chuyện tập tuồng mà Diệu Khanh lấy làm bực dọc, trách nàng thì không được lại quay sang trách Ngô, vô lý như vậy thật sự không muốn nói tiếp.
Lê Mộng Thủy chậm rãi đặt chén cơm còn đang ăn dở xuống mâm, dùng khăn lụa thấm nước ấm lau miệng rồi vứt lại tại đó, không nói không rằng đứng dậy trở về buồng của mình mặc kệ Diệu Khanh đang cau mày nhìn theo, gương mặt biểu hiện rõ ràng sự bất mãn tức tối.
...
Ngô ngủ liền một mạch từ chiều cho đến tối mịt, chắc bởi vì tấm chiếu hoa êm ái lại có hương dầu thơm thoang thoảng. Thoải mái như vậy, ấm cúng như vậy làm sao mà không ngủ mê ngủ mệt cho được?
Vào lúc tối trời, khi mặt trăng ngấp nghé sau mấy rặng tre, Ngô vươn vai thức dậy, nó cảm thấy dường như mười mấy năm sống trên đời chưa từng được ngủ ngon đến thế, hạnh phúc vô cùng.
Cho đến khi nó nhìn sang bên cạnh thì mới giật mình...
Là Thủy!
Cô Thủy!!!
Bấy giờ, nửa thân trên Lê Mộng Thủy đang mặc độc nhất cái áo yếm trắng, bên dưới là chiếc quần lụa mỏng, nằm ngửa trên tấm chiếu ngó lên quyển tiểu thuyết đang cầm.
- Cô...em...đây là đâu? Sao em lại...?
- Suỵt!
Nàng không vội, đọc xong đoạn văn này đã rồi mới giải đáp cho con bé ngốc nghếch kia sau.
Ngô sợ thì có sợ nhưng vẫn khó tránh khỏi tò mò mà dòm ngó xung quanh, căn buồng này rộng vừa đủ cho một người ở, có thêm Ngô vào xem ra lại hơi chật chội, nhưng nếu lược bỏ bớt kệ sách, bàn trang điểm, son phấn lụa là, trâm cài kẹp tóc, mấy món đồ chơi Tây Dương ngồ ngộ và cả chục bộ trang phục hồ quảng đặc biệt may riêng thì chắc hẳn sẽ rộng rãi hơn.
Nhìn đến đâu nó loá mắt đến đó, mỗi chỗ mỗi thứ ở căn buồng này đều đặc biệt đẹp đẽ xa xỉ, ngay cả chiếc đèn l*иg dùng để thắp sáng đọc sách cũng là kiểu dáng tao nhã khó tìm. Ngô ngây thơ cho rằng tất cả những món vật này đều là một tay cô Thủy sắm sửa, nhưng nó căn bản không biết hơn phân nửa ở đây đều do các công tử địa chủ biếu tặng hòng mong lấy lòng người đẹp, chỉ là lúc này Ngô lại ước ao có được một chút tài giỏi như Thủy để sống trong nhung lụa thế này.
- Ngắm đủ chưa?
Ngô giật nảy mình, không biết từ khi nào Thủy đã gấp quyển tiểu thuyết lại, kê tay nằm nghiêng bên khẽ cười nhìn nó, quyến rũ đến bức người...
"Xinh đẹp như vậy...hình như là vẫn ngắm chưa đủ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.