Chương 44
Phùng Gia Mỹ
11/08/2023
Nằm trong căn phòng lạ Thục Quyên sầu rũ rượi, giờ thì cô biết chắc rằng Lê Mộng Thủy ắt đã gặp chuyện không may, bằng không nàng dễ dầu gì bỏ qua cho lời khen cô dành tặng Nguyễn Tuấn. Gió khuya man mác thổi, Thục Quyên chẳng đóng cửa sổ, cô để vậy cho gió lùa vào với mong muốn thổi tan sầu muộn.
Tấm rèm trắng phất phơ, trong thoáng chốc cô ngỡ rằng đã lại nhìn thấy nàng nép đằng sau nó.
Rồi cô thϊếp đi tự lúc nào chẳng biết, đến mãi tận tờ mờ hôm sau gà gáy vang Thục Quyên mới choàng dậy. Lật đật thay đổi quần áo, cô nhanh chân lao ra ngoài với chiếc bụng rỗng, nếu chẳng nhờ sư cả San Ya hết lời níu lại thì chắc Thục Quyên đã ôm bụng đói đi qua cù lao An Bình luôn rồi.
Bữa sáng hôm nay cô cố nuốt cho trôi, mãi tới khi đã yên vị trên phà qua cù lao mới phần nào yên dạ.
Bầu trời hôm nay trong vắt, mây trắng gờn gợn trên mấy tầng không. Chiếc phà cũ kĩ rẽ sóng xuôi dòng về phía cù lao, Thục Quyên đứng tựa lan can ngó qua bờ bến xanh màu phía bên đó, cô nhất quyết hôm nay phải phá giải hết thảy bi kịch muôn năm này!
Gió sông hiu hiu thổi, nước quặn đυ.c phù sa, Nguyễn Tuấn sinh tình muốn châm điếu thuốc hút cho thư thả với cái quang cảnh phương Nam này, ngặt nỗi Thục Quyên đứng ngay sát cạnh, anh chẳng muốn thể hiện bản thân là gã đàn ông bất lịch sự phả thuốc lá trước mặt phụ nữ nên đành chép miệng bỏ qua.
Liếc thấy biểu cảm Thục Quyên buồn buồn, anh mon men mở lời thăm hỏi.
- Có chuyện gì khiến cô ưu tư quá vậy?
Định bảo rằng "Không phải chuyện của anh" nhưng nhận thấy trả lời như vậy quá ư bất nhã, nhất là đối với Nguyễn Tuấn, anh có tội lỗi chi đâu? Nên Thục Quyên trớ lại.
- Tôi nhớ người yêu thôi, anh đừng bận tâm.
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán, Nguyễn Tuấn sững sờ nhìn cô.
- Người yêu? Cô, có người yêu rồi sao?
Thục Quyên gật đầu, thái độ nghiêm túc còn hơn cả nghiêm túc, hoàn toàn không phải đùa cợt. Anh nghe tiếng tim mình tan vỡ, nhất thời không biết đáp lại làm sao, đành im lặng.
Cho tới khi phà sắp cập bến, giữa những tiếng máy xe ồn ào, Nguyễn Tuấn mới lấy hết can đảm hỏi thẳng một câu, nhưng anh không thể ngờ được cái mình nhận lại chỉ là một cú sốc kế tiếp.
- Người yêu của cô Thục Quyên, là...ai vậy?
- Lê Mộng Thủy.
...
Theo chân Nguyễn Tuấn, Thục Quyên và sư cả San Ya tìm đến được một căn nhà cũ kĩ, xem chừng đã bỏ trống từ lâu. Được giới thiệu, đây là nhà bà mợ tư của Nguyễn Tuấn, nếu thông tin chính xác thì trong khuôn viên khu đất này sẽ có một vườn chuối.
Và quả nhiên...
- Đúng nơi này rồi, đây chính là quang cảnh trong giấc mơ đó của tôi!
Thục Quyên kích động toan lao vào bên trong khu vườn um tùm, nhưng sư cả San Ya đã kịp thời ngăn cản, ông nói.
- Nếu quả đúng là nơi này, vậy tốt nhất chúng ta hãy lập một lễ đàn gọi vong linh Lê Mộng Thủy lên. Bởi lẽ nếu đúng thật nơi đây thì âm khí sẽ cực kỳ hưng thịnh, việc triệu hồn Lê Mộng Thủy không hề khó khăn, hỏi chuyện cô ấy sẽ dễ dàng tìm được vị trí chính xác hơn là đoán mò vô căn cứ.
- Nhưng chị Thủy hình như đã gặp chuyện rồi...tôi không nhận thấy sự hiện diện của chị ấy nữa.
Thục Quyên rưng rưng bày tỏ.
- Yên tâm đi, Lê Mộng Thủy vì thuật Thiên Linh Cái mà đã hoá quỷ rồi, không dễ hồn siêu phách tán đâu. Có chăng bây giờ linh hồn đã rất yếu ớt nên không còn tùy ý xuất hiện được nữa. Đêm nay, dựa vào âm khí nơi này, phần nào tà khí trong ta và cả cô, ta tin cô ấy sẽ hiện ra thôi.
Chợt, Nguyễn Tuấn nhíu mày khó hiểu chen ngang hỏi.
- Rốt cuộc hai người muốn làm gì? Hai người đang tìm kiếm điều gì?
Suốt một hai ngày qua, Nguyễn Tuấn cư nhiên lại vì tò mò và yêu thích Thục Quyên mà không ngại ngần đưa cô đến nơi này nơi nọ khám phá, nhưng đích xác anh vẫn chưa hiểu được toàn bộ mọi chuyện, và hiện giờ anh cho rằng bản thân xứng đáng được lắng nghe đầu đuôi tất cả.
Thục Quyên cũng chẳng ngại, trong lúc anh mở khóa căn nhà của bà mợ tư cho cả nhóm tạm trú thì cô cũng đem hết mọi sự việc kể lại với anh.
- ... Chuyện là vậy đó, giờ tôi phải tìm được đầu và thi thể của chị Thủy đem chôn cất cùng với nhau, phá giải phong ấn, để chị ấy...siêu thoát...
Hai chữ siêu thoát thốt ra sao mà đau lòng đến vậy nhỉ?
Nguyễn Tuấn dĩ nhiên không chút nghi ngờ lời kể của Thục Quyên, chỉ là anh rất đỗi ngạc nhiên lẫn thắc mắc vì sao bản thân lại hữu duyên chứng kiến được câu chuyện kỳ lạ đến mức này.
...
Đêm lại buông, trong căn nhà ọp ẹp xuống cấp vì đã lâu không ai tu sửa, sư cả San Ya chuẩn bị một bàn lễ đàn, nhìn chung không giống bàn tế của thầy pháp mà ngược lại giống bàn thờ trì tụng của nhà Phật.
Ngồi hai bên trái phải, Thục Quyên và Nguyễn Tuấn căng thẳng lắng nghe tiếng niệm chú đều đều ngân vang. Thục Quyên có nhiều hơn một sự trông chờ, cô ngóng đợi bóng dáng người thương, tà áo dài màu hồng nhạt rất đỗi thân quen lại lần nữa xuất hiện.
Và chẳng phụ rẫy sự kỳ vọng của cô, chưa bao giờ Lê Mộng Thủy phụ rẫy kỳ vọng của Thục Quyên hay Trịnh Thục Đoan cả.
Nàng nương theo cơn gió, lấp ló dưới vầng trăng non, ngay trước thềm nhà từ từ đạp sương hiển lộ. Nhưng lần gặp lại này, Lê Mộng Thủy dù vẫn giữ nguyên vẹn hình hài mục rữa, nhưng trông nàng có vẻ lờ đờ yếu ớt hơn hẳn, từng bước chân chậm chạp lảo đảo tiến vào nhà.
- Chị Thủy!!!
Thục Quyên gào lên, bất chấp lao tới ôm lấy nàng vào lòng. Đôi cánh tay xương xẩu của nàng cũng run rẩy vòng qua ôm chặt cô.
- Chị có sao không? Em nhớ chị quá? Trịnh Kiến Trạch đã làm gì để chị không thể ở gần em nữa đúng không? Em tìm khắp mà chẳng còn cảm nhận được chị nữa, em sợ lắm...
Thục Quyên bật khóc.
- Cô ba lại mít ướt rồi, đừng khóc, gương mặt em chỉ hợp với nụ cười mà thôi. Chị không sao đâu, cũng không thể ૮ɦếƭ lần thứ hai mà.
Lê Mộng Thủy gắng gượng trêu chọc cô.
- Chị...đang yếu dần...
Thục Quyên như chợt nhận ra điều tối thiểu quan trọng.
- Không sao, em đã đi tới tận nơi đây rồi, mọi chuyện sắp kết thúc, chị cũng yên lòng rồi.
Không cam tâm, cô dĩ nhiên muốn Lê Mộng Thủy siêu thoát thanh thản, nhưng cô ngàn vạn lần không cam tâm cả hai phải tạm biệt như vậy.
Siêu thoát, đồng nghĩa với điều gì, ai cũng biết...
- Xin chào nữ thí chủ, bần tăng là kẻ có tội, gây ra cái ૮ɦếƭ oan ức cho cô, hôm nay quỳ xuống đây xin nữ thí chủ trách phạt.
Là sư cả San Ya! Ông ta nói dứt lời liền quỳ mợp xuống, Lê Mộng Thủy vươn tay tới muốn đỡ ông ta dậy thì bất thành, vị sư thầy này cũng quá ư cố chấp rồi.
- Chú có tội lỗi chi đâu mà tôi trách phạt?
Sư cả San Ya ngẩng đầu lên, nước mắt loang ra ướt đẫm mặt, giọng ông nghẹn ngào đáp lại Lê Mộng Thủy.
- Có chứ thưa cô, vì cứu tôi mà cô bị bắt đi, bị gϊếŧ hại. Về sau tôi còn ngăn cản không để cô tới gần Thục Quyên, ném gạo phép vào cô, tìm mọi cách để cô rời đi, tôi...tôi là kẻ vong ơn bội nghĩa... không xứng đáng với cô, không xứng đáng với Phật Tổ...
- San Ya này, tôi chưa bao giờ hối hận vì cứu chú cả, nếu lặp lại, tôi vẫn sẽ làm như đã làm. Tôi không trách chú vì đã cố gắng giữ cho vòng quay luân hồi không bị đảo lộn, chú đã làm rất tốt rồi, thấy chú trưởng thành như thế này tôi cũng rất mừng đó.
Lê Mộng Thủy mỉm cười, trong màn nước mắt, sư cả San Ya không còn thấy đâu dáng hình gớm ghiếc kia nữa, mà như quay trở lại nhiều năm tháng về trước, khi Lê Mộng Thủy vẫn đẹp rạng ngời dưới ánh nắng mai.
Và khi, chú tiểu San Ya đã thầm ước ao rằng nàng hãy trở thành mẹ mình, người mẹ dịu hiền chú vẫn luôn mơ về mỗi tối say ngủ.
Dường như không kiềm nén được cảm xúc nữa, sư cả San Ya quỳ mợp xuống ôm lấy cổ chân Lê Mộng Thủy khóc nức nở, khóc như chú tiểu năm nào.
Nàng khẽ khàng cúi người, đặt tay lên vai sư cả San Ya nâng dậy.
- Mọi chuyện cũng đã qua rồi, chú đừng buồn nữa nhé.
Sư cả San Ya mặt mày tèm lem nước mắt gật gật đầu, Thục Quyên thấy bộ dáng này của ông ta thì không khỏi bật cười.
- Ơ nhưng mà nãy giờ sao không thấy Nguyễn Tuấn lên tiếng nhỉ?
Đồng loạt nhìn sang, hoá ra anh đã bất tỉnh ngất xĩu tự nãy tới giờ, đoán chắc là từ lúc Lê Mộng Thủy vừa mới bước vào.
- Cô ba, đó là ai vậy?
- Người này là Nguyễn Tuấn, cháu chắt của ông Nguyễn Ba, xưa kia chúng ta từng ghé nhà, ông ta còn mướn người vẽ tranh làm kỷ niệm, chị nhớ không?
Lê Mộng Thủy nghiền ngẫm lục lọi ký ức, rồi nàng chẳng nói chẳng rằng thẳng chân đi tới đá vào ௱ôЛƓ Nguyễn Tuấn đang bất tỉnh trên mặt đất một cái rõ mạnh, Thục Quyên không thể cản kịp.
- Chị, sao chị đá người ta??
Lê Mộng Thủy lườm Nguyễn Tuấn muốn rớt tròng mắt.
- Ông của thằng nhóc này hồi xưa dám đeo bám em, còn làm phiền chị, bây giờ chị đá mấy cái trả thù.
- Hờ, em không ngờ chị thù dai thế đấy.
Thục Quyên bước tới ôm ngang eo nàng, hành động cử chỉ đều cưng yêu hết sức.
- Khụ...
Sư cả San Ya cố ý ho khan đánh động.
- Cô Thủy à, đây đúng là chỗ năm xưa Trịnh Kiến Trạch sát hại hai người rồi phải không? Xác của cô chôn ở trong vườn chuối đó?
- Phải, là chỗ này, nhưng căn nhà nơi tôi bị gϊếŧ đã phá bỏ rồi, còn thân xác tôi nằm trong kia, tôi sẽ dẫn hai người tới.
Rốt cuộc thời khắc quyết định cũng đã đến, nỗi đau oan khuất của cô đào hát Lê Mộng Thủy đã sắp được hoá giải siêu sinh.
Tấm rèm trắng phất phơ, trong thoáng chốc cô ngỡ rằng đã lại nhìn thấy nàng nép đằng sau nó.
Rồi cô thϊếp đi tự lúc nào chẳng biết, đến mãi tận tờ mờ hôm sau gà gáy vang Thục Quyên mới choàng dậy. Lật đật thay đổi quần áo, cô nhanh chân lao ra ngoài với chiếc bụng rỗng, nếu chẳng nhờ sư cả San Ya hết lời níu lại thì chắc Thục Quyên đã ôm bụng đói đi qua cù lao An Bình luôn rồi.
Bữa sáng hôm nay cô cố nuốt cho trôi, mãi tới khi đã yên vị trên phà qua cù lao mới phần nào yên dạ.
Bầu trời hôm nay trong vắt, mây trắng gờn gợn trên mấy tầng không. Chiếc phà cũ kĩ rẽ sóng xuôi dòng về phía cù lao, Thục Quyên đứng tựa lan can ngó qua bờ bến xanh màu phía bên đó, cô nhất quyết hôm nay phải phá giải hết thảy bi kịch muôn năm này!
Gió sông hiu hiu thổi, nước quặn đυ.c phù sa, Nguyễn Tuấn sinh tình muốn châm điếu thuốc hút cho thư thả với cái quang cảnh phương Nam này, ngặt nỗi Thục Quyên đứng ngay sát cạnh, anh chẳng muốn thể hiện bản thân là gã đàn ông bất lịch sự phả thuốc lá trước mặt phụ nữ nên đành chép miệng bỏ qua.
Liếc thấy biểu cảm Thục Quyên buồn buồn, anh mon men mở lời thăm hỏi.
- Có chuyện gì khiến cô ưu tư quá vậy?
Định bảo rằng "Không phải chuyện của anh" nhưng nhận thấy trả lời như vậy quá ư bất nhã, nhất là đối với Nguyễn Tuấn, anh có tội lỗi chi đâu? Nên Thục Quyên trớ lại.
- Tôi nhớ người yêu thôi, anh đừng bận tâm.
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán, Nguyễn Tuấn sững sờ nhìn cô.
- Người yêu? Cô, có người yêu rồi sao?
Thục Quyên gật đầu, thái độ nghiêm túc còn hơn cả nghiêm túc, hoàn toàn không phải đùa cợt. Anh nghe tiếng tim mình tan vỡ, nhất thời không biết đáp lại làm sao, đành im lặng.
Cho tới khi phà sắp cập bến, giữa những tiếng máy xe ồn ào, Nguyễn Tuấn mới lấy hết can đảm hỏi thẳng một câu, nhưng anh không thể ngờ được cái mình nhận lại chỉ là một cú sốc kế tiếp.
- Người yêu của cô Thục Quyên, là...ai vậy?
- Lê Mộng Thủy.
...
Theo chân Nguyễn Tuấn, Thục Quyên và sư cả San Ya tìm đến được một căn nhà cũ kĩ, xem chừng đã bỏ trống từ lâu. Được giới thiệu, đây là nhà bà mợ tư của Nguyễn Tuấn, nếu thông tin chính xác thì trong khuôn viên khu đất này sẽ có một vườn chuối.
Và quả nhiên...
- Đúng nơi này rồi, đây chính là quang cảnh trong giấc mơ đó của tôi!
Thục Quyên kích động toan lao vào bên trong khu vườn um tùm, nhưng sư cả San Ya đã kịp thời ngăn cản, ông nói.
- Nếu quả đúng là nơi này, vậy tốt nhất chúng ta hãy lập một lễ đàn gọi vong linh Lê Mộng Thủy lên. Bởi lẽ nếu đúng thật nơi đây thì âm khí sẽ cực kỳ hưng thịnh, việc triệu hồn Lê Mộng Thủy không hề khó khăn, hỏi chuyện cô ấy sẽ dễ dàng tìm được vị trí chính xác hơn là đoán mò vô căn cứ.
- Nhưng chị Thủy hình như đã gặp chuyện rồi...tôi không nhận thấy sự hiện diện của chị ấy nữa.
Thục Quyên rưng rưng bày tỏ.
- Yên tâm đi, Lê Mộng Thủy vì thuật Thiên Linh Cái mà đã hoá quỷ rồi, không dễ hồn siêu phách tán đâu. Có chăng bây giờ linh hồn đã rất yếu ớt nên không còn tùy ý xuất hiện được nữa. Đêm nay, dựa vào âm khí nơi này, phần nào tà khí trong ta và cả cô, ta tin cô ấy sẽ hiện ra thôi.
Chợt, Nguyễn Tuấn nhíu mày khó hiểu chen ngang hỏi.
- Rốt cuộc hai người muốn làm gì? Hai người đang tìm kiếm điều gì?
Suốt một hai ngày qua, Nguyễn Tuấn cư nhiên lại vì tò mò và yêu thích Thục Quyên mà không ngại ngần đưa cô đến nơi này nơi nọ khám phá, nhưng đích xác anh vẫn chưa hiểu được toàn bộ mọi chuyện, và hiện giờ anh cho rằng bản thân xứng đáng được lắng nghe đầu đuôi tất cả.
Thục Quyên cũng chẳng ngại, trong lúc anh mở khóa căn nhà của bà mợ tư cho cả nhóm tạm trú thì cô cũng đem hết mọi sự việc kể lại với anh.
- ... Chuyện là vậy đó, giờ tôi phải tìm được đầu và thi thể của chị Thủy đem chôn cất cùng với nhau, phá giải phong ấn, để chị ấy...siêu thoát...
Hai chữ siêu thoát thốt ra sao mà đau lòng đến vậy nhỉ?
Nguyễn Tuấn dĩ nhiên không chút nghi ngờ lời kể của Thục Quyên, chỉ là anh rất đỗi ngạc nhiên lẫn thắc mắc vì sao bản thân lại hữu duyên chứng kiến được câu chuyện kỳ lạ đến mức này.
...
Đêm lại buông, trong căn nhà ọp ẹp xuống cấp vì đã lâu không ai tu sửa, sư cả San Ya chuẩn bị một bàn lễ đàn, nhìn chung không giống bàn tế của thầy pháp mà ngược lại giống bàn thờ trì tụng của nhà Phật.
Ngồi hai bên trái phải, Thục Quyên và Nguyễn Tuấn căng thẳng lắng nghe tiếng niệm chú đều đều ngân vang. Thục Quyên có nhiều hơn một sự trông chờ, cô ngóng đợi bóng dáng người thương, tà áo dài màu hồng nhạt rất đỗi thân quen lại lần nữa xuất hiện.
Và chẳng phụ rẫy sự kỳ vọng của cô, chưa bao giờ Lê Mộng Thủy phụ rẫy kỳ vọng của Thục Quyên hay Trịnh Thục Đoan cả.
Nàng nương theo cơn gió, lấp ló dưới vầng trăng non, ngay trước thềm nhà từ từ đạp sương hiển lộ. Nhưng lần gặp lại này, Lê Mộng Thủy dù vẫn giữ nguyên vẹn hình hài mục rữa, nhưng trông nàng có vẻ lờ đờ yếu ớt hơn hẳn, từng bước chân chậm chạp lảo đảo tiến vào nhà.
- Chị Thủy!!!
Thục Quyên gào lên, bất chấp lao tới ôm lấy nàng vào lòng. Đôi cánh tay xương xẩu của nàng cũng run rẩy vòng qua ôm chặt cô.
- Chị có sao không? Em nhớ chị quá? Trịnh Kiến Trạch đã làm gì để chị không thể ở gần em nữa đúng không? Em tìm khắp mà chẳng còn cảm nhận được chị nữa, em sợ lắm...
Thục Quyên bật khóc.
- Cô ba lại mít ướt rồi, đừng khóc, gương mặt em chỉ hợp với nụ cười mà thôi. Chị không sao đâu, cũng không thể ૮ɦếƭ lần thứ hai mà.
Lê Mộng Thủy gắng gượng trêu chọc cô.
- Chị...đang yếu dần...
Thục Quyên như chợt nhận ra điều tối thiểu quan trọng.
- Không sao, em đã đi tới tận nơi đây rồi, mọi chuyện sắp kết thúc, chị cũng yên lòng rồi.
Không cam tâm, cô dĩ nhiên muốn Lê Mộng Thủy siêu thoát thanh thản, nhưng cô ngàn vạn lần không cam tâm cả hai phải tạm biệt như vậy.
Siêu thoát, đồng nghĩa với điều gì, ai cũng biết...
- Xin chào nữ thí chủ, bần tăng là kẻ có tội, gây ra cái ૮ɦếƭ oan ức cho cô, hôm nay quỳ xuống đây xin nữ thí chủ trách phạt.
Là sư cả San Ya! Ông ta nói dứt lời liền quỳ mợp xuống, Lê Mộng Thủy vươn tay tới muốn đỡ ông ta dậy thì bất thành, vị sư thầy này cũng quá ư cố chấp rồi.
- Chú có tội lỗi chi đâu mà tôi trách phạt?
Sư cả San Ya ngẩng đầu lên, nước mắt loang ra ướt đẫm mặt, giọng ông nghẹn ngào đáp lại Lê Mộng Thủy.
- Có chứ thưa cô, vì cứu tôi mà cô bị bắt đi, bị gϊếŧ hại. Về sau tôi còn ngăn cản không để cô tới gần Thục Quyên, ném gạo phép vào cô, tìm mọi cách để cô rời đi, tôi...tôi là kẻ vong ơn bội nghĩa... không xứng đáng với cô, không xứng đáng với Phật Tổ...
- San Ya này, tôi chưa bao giờ hối hận vì cứu chú cả, nếu lặp lại, tôi vẫn sẽ làm như đã làm. Tôi không trách chú vì đã cố gắng giữ cho vòng quay luân hồi không bị đảo lộn, chú đã làm rất tốt rồi, thấy chú trưởng thành như thế này tôi cũng rất mừng đó.
Lê Mộng Thủy mỉm cười, trong màn nước mắt, sư cả San Ya không còn thấy đâu dáng hình gớm ghiếc kia nữa, mà như quay trở lại nhiều năm tháng về trước, khi Lê Mộng Thủy vẫn đẹp rạng ngời dưới ánh nắng mai.
Và khi, chú tiểu San Ya đã thầm ước ao rằng nàng hãy trở thành mẹ mình, người mẹ dịu hiền chú vẫn luôn mơ về mỗi tối say ngủ.
Dường như không kiềm nén được cảm xúc nữa, sư cả San Ya quỳ mợp xuống ôm lấy cổ chân Lê Mộng Thủy khóc nức nở, khóc như chú tiểu năm nào.
Nàng khẽ khàng cúi người, đặt tay lên vai sư cả San Ya nâng dậy.
- Mọi chuyện cũng đã qua rồi, chú đừng buồn nữa nhé.
Sư cả San Ya mặt mày tèm lem nước mắt gật gật đầu, Thục Quyên thấy bộ dáng này của ông ta thì không khỏi bật cười.
- Ơ nhưng mà nãy giờ sao không thấy Nguyễn Tuấn lên tiếng nhỉ?
Đồng loạt nhìn sang, hoá ra anh đã bất tỉnh ngất xĩu tự nãy tới giờ, đoán chắc là từ lúc Lê Mộng Thủy vừa mới bước vào.
- Cô ba, đó là ai vậy?
- Người này là Nguyễn Tuấn, cháu chắt của ông Nguyễn Ba, xưa kia chúng ta từng ghé nhà, ông ta còn mướn người vẽ tranh làm kỷ niệm, chị nhớ không?
Lê Mộng Thủy nghiền ngẫm lục lọi ký ức, rồi nàng chẳng nói chẳng rằng thẳng chân đi tới đá vào ௱ôЛƓ Nguyễn Tuấn đang bất tỉnh trên mặt đất một cái rõ mạnh, Thục Quyên không thể cản kịp.
- Chị, sao chị đá người ta??
Lê Mộng Thủy lườm Nguyễn Tuấn muốn rớt tròng mắt.
- Ông của thằng nhóc này hồi xưa dám đeo bám em, còn làm phiền chị, bây giờ chị đá mấy cái trả thù.
- Hờ, em không ngờ chị thù dai thế đấy.
Thục Quyên bước tới ôm ngang eo nàng, hành động cử chỉ đều cưng yêu hết sức.
- Khụ...
Sư cả San Ya cố ý ho khan đánh động.
- Cô Thủy à, đây đúng là chỗ năm xưa Trịnh Kiến Trạch sát hại hai người rồi phải không? Xác của cô chôn ở trong vườn chuối đó?
- Phải, là chỗ này, nhưng căn nhà nơi tôi bị gϊếŧ đã phá bỏ rồi, còn thân xác tôi nằm trong kia, tôi sẽ dẫn hai người tới.
Rốt cuộc thời khắc quyết định cũng đã đến, nỗi đau oan khuất của cô đào hát Lê Mộng Thủy đã sắp được hoá giải siêu sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.