Chương 45
Phùng Gia Mỹ
11/08/2023
Đành để Nguyễn Tuấn nằm lại trong nhà, có ai ngờ được người đàn ông cao lớn như vậy lại yếu bóng vía đến thế? Thục Quyên và sư cả San Ya theo chân Lê Mộng Thủy ra đằng sau vườn chuối, ánh sáng duy nhất soi tỏ cho họ chỉ có chiếc đèn pin sắp tắt điện leo loét.
Lê Mộng Thủy chỉ tay xuống một khoảng đất nằm cạnh cây chuối xanh chành, giọng nàng bi ai cất lên.
- Ở dưới đó, tôi, ở dưới đó...
Thục Quyên toàn thân run rẩy, đôi tay cô lẩy bẩy cầm lấy chiếc xẻng đã đem theo. Cô giơ cao xẻng lên, xắn xuống một nhát sâu, cứ tựa hồ đã xắn vào tâm mình một nhát chí mạng.
Sư cả San Ya vừa định phụ giúp một tay thì đã bị Thục Quyên ngăn lại, ông ấy biết cô là đang muốn trải qua chuyện này một mình, tự mình đào lên xác của người thương, bởi vậy cũng chẳng nhiều lời ngăn cản, chỉ đứng cạnh đó tụng kinh trì niệm.
Từng giọt mồ hôi hoà cùng dòng nước mắt rơi xuống, từng nhát xẻng cắm vào lòng đất lạnh là từng nhát đâm vào l*иg иgự¢ tái tê. Lê Mộng Thủy không đành tâm nhìn Thục Quyên càng lúc càng sầu thảm, điên cuồng đào đất đến độ lòng bàn tay tứa máu. Nàng tiến lại gần, từ đằng sau ôm lấy bờ vai cô, giọng nỉ non thỏ thẻ lời tình.
- Nghỉ ngơi một lát đi, chị ở đây mà, bình tâm lại, chị ở đây rồi mà.
Dứt lời, Lê Mộng Thủy đặt lên má cô một nụ hôn khe khẽ. Mọi động tác của Thục Quyên vì vậy mà cũng nhất thời đình chỉ, mi mắt cô chớp động, cố vực lại tinh thần tiếp tục đào bới.
- Em không muốn thân thể của chị cô đơn lạnh lẽo lâu hơn nữa.
Giá như Lê Mộng Thủy còn nước mắt, chắc chắn từ khoé mi nàng lúc này sẽ ứa ra một giọt lệ ngọc ngà, thế nhưng đáng tiếc thay, nếu bây giờ nàng khóc sẽ chỉ có mỗi dòng huyết lệ mặn đắng chảy dài.
Thục Quyên cứ đào, đào mãi, cho tới khi đầu xẻng ghim xuống vật gì đó cưng cứng. Cô quăng xẻng sắt sang bên, quỳ thụp xuống tự tay bới đất kiếm tìm và thứ cô phát hiện không gì khác đó chính là một mảnh xương tàn.
Một mảnh xương trắng đυ.c bám đầy bụi đất, thịt da đã hoàn toàn rã tan...
Cô nâng mảnh xương lên bằng cả đôi bàn tay run rẩy, đây chân chính đích thị là Lê Mộng Thủy, Lê Mộng Thủy của cô. Thục Quyên cúi mặt hôn lên mảnh xương, nâng niu nó như báu vật quý giá nhất cuộc đời.
Thục Quyên khóc, cô oà khóc nức nở, tâm can tựa hồ đang bị xé cào từng cơn tan nát. Lê Mộng Thủy huyết lệ thành dòng, nàng từ đằng sau lần nữa ôm lấy Thục Quyên để cô tức tưởi trong lòng mình.
- Ngô giỏi quá, em tìm thấy chị rồi nè, ngoan, đừng khóc nữa em...chị xin em...đừng khóc nữa...
Vốn định nói lời nhỏ nhẹ pha lẫn cưng yêu xoa dịu lòng dạ người thương, vậy mà chính nàng lại nghẹn lời không sao thốt được, khiến cho mấy câu cuối rơi vào đứt đoạn ấm ức.
Hai người cứ vậy ôm lấy nhau mà khóc, hồi sau khi cạn nỗi thống thiết mới gạt lệ tiếp tục đào bới. Thục Quyên hai tay rướm máu, mười đầu ngón tay rách bươm, Lê Mộng Thủy vốn chẳng đành đoạn nhìn nhưng nàng bất lực chẳng thể khuyên ngăn.
Thời gian trôi qua đã quá lâu, suốt hai thế kỷ dài thê thiết, thi thể Lê Mộng Thủy giờ chỉ còn sót lại mấy mảnh xương tàn, thịt da từ sớm đã rục rã thấm nhuần vào đất mẹ. Đem hết tất thảy lên khỏi mặt đất, sư cả San Ya đưa cho cô chiếc túi vải có thêu chữ Vạn, dấu ấn nhà Phật ở mặt ngoài để trữ lại bên trong.
Thục Quyên ôm lấy túi vải, gương mặt vẫn còn thất thần giàn giụa lắm.
Sư cả San Ya.
- Bây giờ đã tìm thấy thi thể của cô Mộng Thủy rồi, vậy tiếp theo chúng ta phải tìm ra cho bằng được nơi Trịnh Kiến Trạch đã lập bàn tế năm xưa. Bàn tế ở đâu chắc chắn chiếc đầu của cô Mộng Thủy cũng ở đó!
Thục Quyên giọng điệu còn nghẹn ngào, quay sang hỏi Lê Mộng Thủy.
- Chị có nhớ được nơi đó không?
Lê Mộng Thủy buồn bã lắc đầu, đáp.
- Từ lâu lắm rồi, chị không thể cảm nhận liên kết giữa vong linh chính mình với chiếc đầu nữa.
- Chắc chắn do thằng khốn Trịnh Kiến Trạch làm rồi!
Thục Quyên phẫn hận.
- Hay chúng ta cứ thử tìm xung quanh đây đi đã.
Sư cả San Ya tính toán.
Chợt...
Từ trong bụi cây um tùm âm u có tiếng người phát ra, chất giọng rè rè như một chiếc radio cũ nát hư hại, nó nói rằng.
- Đưa xương của nó cho tao!
Tất cả đồng loạt giật mình xoay lại hướng phát ra tiếng nói.
Lê Mộng Thủy nhanh chân chạy lên đứng chắn phía trước mặt Thục Quyên, mắt nàng đυ.c ngầu không ngừng chăm chú nhìn vào bụi cây đó.
Rồi từ đó chầm chậm bước ra là một dáng hình rất đỗi thân quen.
Ông Trương Quân!
- Cha? Sao cha lại ở đây? Không phải cha đang...
Trương Quân gằng giọng lên tiếng, mặt mày xanh xao lộ rõ vẻ hung tàn, trong tròng mắt nổi đầy tia máu ghê rợn không khác nào người đang bị nhập.
- Đưa xương của nó cho tao!
- Không được! Cha nói gì vậy? Cha bị sao vậy?
Sư cả San Ya đánh tiếng ngăn cản Thục Quyên tiếp tục đôi co, ông giải thích.
- Cô Thục Quyên đừng phí hơi sức, đó hiện giờ không phải là cha cô đâu.
Tá hoả ngỡ ngàng, rõ ràng người đang đứng ngay phía trước mặt cách chẳng xa chính là Nguyễn Trương Quân, cha của mình, tại sao bây giờ lại là không phải? Tuy đêm đen mờ mịt, quần áo cha xốc xếch bụi đất bám đầy thì Thục Quyên vẫn dõng dạc khẳng định đây đích thị chính là cha mình chẳng sai.
Như ngộ ra điều gì đó, giọng cô lạc đi, trăn trối lần lượt nhìn Lê Mộng Thủy lẫn sư cả San Ya.
- Hai người, hai người đã giấu tôi điều gì?
Không để lãng phí thời gian, Trương Quân lại lần nữa thét lên ra lệnh.
- MAU, ĐƯA XƯƠNG CỦA LÊ MỘNG THỦY CHO TAO!!!!
Chẳng còn đâu dáng vẻ trầm tĩnh điềm đạm thường ngày, Trương Quân giờ đây điên tiết không khác nào loài thú dữ chỉ chực chờ vồ tới xé xác mồi ngon. Nhưng cái điệu bộ này âu cũng quá ư quen thuộc, nó đánh thẳng vào tâm trí Thục Quyên, khiến đầu óc cô quay cuồng nhức nhói.
Đưa cô về lại với hồi ức tiền kiếp xa xưa, điệu bộ này giống y như...Trịnh Kiến Trạch ngày hôm ấy!
- Cha? Trịnh Kiến Trạch? Rốt cuộc hai người...
Biết chẳng thể giấu giếm lâu thêm, sư cả San Ya buộc lòng phơi bày sự thật.
- Cha cô là tái kiếp của Trịnh Kiến Trạch, ông ấy thừa hưởng một phần linh hồn còn sót lại trong cõi ta bà của hắn, nên ta mới đưa cho ông ấy chuỗi tràng hạt để đeo.
Ôi sự thật, từ bao giờ Thục Quyên lại ghét cay ghét đắng sự thật như vậy? Cuộc đời cô như một vở kịch dài, rồi đến khi linh hồn Lê Mộng Thủy xuất hiện đã kéo theo biết bao nhiêu là sự thật đắng cay lộ diện.
Còn chưa kịp dứt cơn bàng hoàng, Trương Quân, hoặc giả là Trịnh Kiến Trạch thình lình lao tới. Ông ta vung tay liền lập tức xô ngã Lê Mộng Thủy vốn đã vô cùng yếu ớt ngã sang một bên, trực tiếp đem túi vải Thục Quyên đang ôm giật lấy. May thời cô tỉnh trí kịp lúc mà níu chặt giữ lại, sư cả San Ya cũng chẳng thể đứng yên, ông xông vào gắng sức lôi kéo Trương Quân ra khỏi sự vùng vằng tranh chấp cùng Thục Quyên.
Để rồi...
"Phập!" Một tiếng, máu tươi loang ra ngoài y phục sư cả San Ya. Một con dao sắc nhọn đã cắm sâu vào bụng ông, đem sinh mệnh bất tử dần dần rút cạn.
Sư cả San Ya khụy xuống, ông đau đớn ôm lấy ổ bụng ứa máu của mình, xót xa nhìn Lê Mộng Thủy đang bị Trương Quân dùng một chân giẫm lên thân áp chế. Tầm mắt ông mờ mịt đi, đầu óc tua nhanh về những tháng ngày xưa cũ, nhưng hình như là một diễn biến khác xa so với thực tế.
Ông thấy trong mờ ảo khói sương có một căn nhà nhỏ, trước nhà có khoảng vườn trồng đầy hoa cỏ, ong bướm vờn bay. Lại thấy mình dưới hình hài đứa trẻ con đầu ba chỏm tóc quanh quẩn trong sân chơi nhảy lò cò, rồi thấy Lê Mộng Thủy vẫn dịu dàng như thuở ban sơ ngồi trước mái hiên nhìn ông trìu mến. Ồ, có cả Thục Quyên, à không, phải nói là có cả cô ba Trịnh Thục Đoan nữa! Cô ba đem khay bánh ra ngồi xuống cùng Lê Mộng Thủy ngó nhìn đứa trẻ ấy đùa vui.
Quang cảnh đẹp đẽ quá, đầm ấm quá, nhưng sao lại mờ dần thế này? Sao lại dần lạnh lẽo quá vậy?
Mi mắt sư cả San Ya từ từ khép lại, bất giác một nụ cười hiện hữu trên môi, ông gắng sức mấp máy một lời sau chót.
- ...Mẹ ơi...
Bị đạp dưới chân Trương Quân, Lê Mộng Thủy bất lực nhìn chú tiểu San Ya năm nào đang lịm ૮ɦếƭ. Nàng đau xót tột cùng, thét lên thấu tận trời xanh.
- Đừng mà!!!!
Nhưng chắc đã muộn màng quá rồi.
...
Dù trước mặt có là cha mình, dù thực sự bản thân cũng chưa đủ tỉnh táo nhận định toàn bộ hoàn cảnh, thế nhưng trông thấy Lê Mộng Thủy bị chà đạp, Thục Quyên chẳng quan tâm hiểm nguy xông tới, lần nữa cùng Trương Quân giằng co.
Cô dùng hết sức bình sinh tận lực xô ông ta ra, thành công kéo Lê Mộng Thủy đứng dậy được. Vừa vững vàng đứng lên, nàng liền chắn ngay trước mặt Thục Quyên bảo vệ, tình cảnh cứ như năm nào Ngô cũng đã từng đứng phía trước nàng chở che như thế.
- Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ không xa nhau nữa, em hứa.
Thục Quyên một tay ôm túi vải, một tay đan vào bàn tay Lê Mộng Thủy siết chặt, bước lên song hành cùng nàng, ánh mắt kiên định pha lẫn trìu mến bất tận, trong phút chốc ái tình tràn ngập không gian.
Lê Mộng Thủy cũng kề sát bên cô, mặc dù nàng chỉ là một hồn ma bóng quế vẫn muốn bảo vệ cô gái của mình đến tận giây phút cuối cùng. Nàng vẫn luôn biết, là Ngô cũng được, Trịnh Thục Đoan cũng được, hay Thục Quyên cũng không sao...chỉ cần là người con gái này thì dẫu cho trải qua vạn kiếp luân hồi, vì cô mà ૮ɦếƭ thêm ngàn lần nữa vẫn đều là xứng đáng.
- Chị sẽ luôn bên em, sẽ giữ em bình an vô sự, hãy tin chị!
Thục Quyên tươi cười rạng rỡ gật đầu, lại dốc hết tâm can thốt ra một lời chân thành nhất.
- Em yêu chị.
- Chị cũng yêu em.
Lê Mộng Thủy chỉ tay xuống một khoảng đất nằm cạnh cây chuối xanh chành, giọng nàng bi ai cất lên.
- Ở dưới đó, tôi, ở dưới đó...
Thục Quyên toàn thân run rẩy, đôi tay cô lẩy bẩy cầm lấy chiếc xẻng đã đem theo. Cô giơ cao xẻng lên, xắn xuống một nhát sâu, cứ tựa hồ đã xắn vào tâm mình một nhát chí mạng.
Sư cả San Ya vừa định phụ giúp một tay thì đã bị Thục Quyên ngăn lại, ông ấy biết cô là đang muốn trải qua chuyện này một mình, tự mình đào lên xác của người thương, bởi vậy cũng chẳng nhiều lời ngăn cản, chỉ đứng cạnh đó tụng kinh trì niệm.
Từng giọt mồ hôi hoà cùng dòng nước mắt rơi xuống, từng nhát xẻng cắm vào lòng đất lạnh là từng nhát đâm vào l*иg иgự¢ tái tê. Lê Mộng Thủy không đành tâm nhìn Thục Quyên càng lúc càng sầu thảm, điên cuồng đào đất đến độ lòng bàn tay tứa máu. Nàng tiến lại gần, từ đằng sau ôm lấy bờ vai cô, giọng nỉ non thỏ thẻ lời tình.
- Nghỉ ngơi một lát đi, chị ở đây mà, bình tâm lại, chị ở đây rồi mà.
Dứt lời, Lê Mộng Thủy đặt lên má cô một nụ hôn khe khẽ. Mọi động tác của Thục Quyên vì vậy mà cũng nhất thời đình chỉ, mi mắt cô chớp động, cố vực lại tinh thần tiếp tục đào bới.
- Em không muốn thân thể của chị cô đơn lạnh lẽo lâu hơn nữa.
Giá như Lê Mộng Thủy còn nước mắt, chắc chắn từ khoé mi nàng lúc này sẽ ứa ra một giọt lệ ngọc ngà, thế nhưng đáng tiếc thay, nếu bây giờ nàng khóc sẽ chỉ có mỗi dòng huyết lệ mặn đắng chảy dài.
Thục Quyên cứ đào, đào mãi, cho tới khi đầu xẻng ghim xuống vật gì đó cưng cứng. Cô quăng xẻng sắt sang bên, quỳ thụp xuống tự tay bới đất kiếm tìm và thứ cô phát hiện không gì khác đó chính là một mảnh xương tàn.
Một mảnh xương trắng đυ.c bám đầy bụi đất, thịt da đã hoàn toàn rã tan...
Cô nâng mảnh xương lên bằng cả đôi bàn tay run rẩy, đây chân chính đích thị là Lê Mộng Thủy, Lê Mộng Thủy của cô. Thục Quyên cúi mặt hôn lên mảnh xương, nâng niu nó như báu vật quý giá nhất cuộc đời.
Thục Quyên khóc, cô oà khóc nức nở, tâm can tựa hồ đang bị xé cào từng cơn tan nát. Lê Mộng Thủy huyết lệ thành dòng, nàng từ đằng sau lần nữa ôm lấy Thục Quyên để cô tức tưởi trong lòng mình.
- Ngô giỏi quá, em tìm thấy chị rồi nè, ngoan, đừng khóc nữa em...chị xin em...đừng khóc nữa...
Vốn định nói lời nhỏ nhẹ pha lẫn cưng yêu xoa dịu lòng dạ người thương, vậy mà chính nàng lại nghẹn lời không sao thốt được, khiến cho mấy câu cuối rơi vào đứt đoạn ấm ức.
Hai người cứ vậy ôm lấy nhau mà khóc, hồi sau khi cạn nỗi thống thiết mới gạt lệ tiếp tục đào bới. Thục Quyên hai tay rướm máu, mười đầu ngón tay rách bươm, Lê Mộng Thủy vốn chẳng đành đoạn nhìn nhưng nàng bất lực chẳng thể khuyên ngăn.
Thời gian trôi qua đã quá lâu, suốt hai thế kỷ dài thê thiết, thi thể Lê Mộng Thủy giờ chỉ còn sót lại mấy mảnh xương tàn, thịt da từ sớm đã rục rã thấm nhuần vào đất mẹ. Đem hết tất thảy lên khỏi mặt đất, sư cả San Ya đưa cho cô chiếc túi vải có thêu chữ Vạn, dấu ấn nhà Phật ở mặt ngoài để trữ lại bên trong.
Thục Quyên ôm lấy túi vải, gương mặt vẫn còn thất thần giàn giụa lắm.
Sư cả San Ya.
- Bây giờ đã tìm thấy thi thể của cô Mộng Thủy rồi, vậy tiếp theo chúng ta phải tìm ra cho bằng được nơi Trịnh Kiến Trạch đã lập bàn tế năm xưa. Bàn tế ở đâu chắc chắn chiếc đầu của cô Mộng Thủy cũng ở đó!
Thục Quyên giọng điệu còn nghẹn ngào, quay sang hỏi Lê Mộng Thủy.
- Chị có nhớ được nơi đó không?
Lê Mộng Thủy buồn bã lắc đầu, đáp.
- Từ lâu lắm rồi, chị không thể cảm nhận liên kết giữa vong linh chính mình với chiếc đầu nữa.
- Chắc chắn do thằng khốn Trịnh Kiến Trạch làm rồi!
Thục Quyên phẫn hận.
- Hay chúng ta cứ thử tìm xung quanh đây đi đã.
Sư cả San Ya tính toán.
Chợt...
Từ trong bụi cây um tùm âm u có tiếng người phát ra, chất giọng rè rè như một chiếc radio cũ nát hư hại, nó nói rằng.
- Đưa xương của nó cho tao!
Tất cả đồng loạt giật mình xoay lại hướng phát ra tiếng nói.
Lê Mộng Thủy nhanh chân chạy lên đứng chắn phía trước mặt Thục Quyên, mắt nàng đυ.c ngầu không ngừng chăm chú nhìn vào bụi cây đó.
Rồi từ đó chầm chậm bước ra là một dáng hình rất đỗi thân quen.
Ông Trương Quân!
- Cha? Sao cha lại ở đây? Không phải cha đang...
Trương Quân gằng giọng lên tiếng, mặt mày xanh xao lộ rõ vẻ hung tàn, trong tròng mắt nổi đầy tia máu ghê rợn không khác nào người đang bị nhập.
- Đưa xương của nó cho tao!
- Không được! Cha nói gì vậy? Cha bị sao vậy?
Sư cả San Ya đánh tiếng ngăn cản Thục Quyên tiếp tục đôi co, ông giải thích.
- Cô Thục Quyên đừng phí hơi sức, đó hiện giờ không phải là cha cô đâu.
Tá hoả ngỡ ngàng, rõ ràng người đang đứng ngay phía trước mặt cách chẳng xa chính là Nguyễn Trương Quân, cha của mình, tại sao bây giờ lại là không phải? Tuy đêm đen mờ mịt, quần áo cha xốc xếch bụi đất bám đầy thì Thục Quyên vẫn dõng dạc khẳng định đây đích thị chính là cha mình chẳng sai.
Như ngộ ra điều gì đó, giọng cô lạc đi, trăn trối lần lượt nhìn Lê Mộng Thủy lẫn sư cả San Ya.
- Hai người, hai người đã giấu tôi điều gì?
Không để lãng phí thời gian, Trương Quân lại lần nữa thét lên ra lệnh.
- MAU, ĐƯA XƯƠNG CỦA LÊ MỘNG THỦY CHO TAO!!!!
Chẳng còn đâu dáng vẻ trầm tĩnh điềm đạm thường ngày, Trương Quân giờ đây điên tiết không khác nào loài thú dữ chỉ chực chờ vồ tới xé xác mồi ngon. Nhưng cái điệu bộ này âu cũng quá ư quen thuộc, nó đánh thẳng vào tâm trí Thục Quyên, khiến đầu óc cô quay cuồng nhức nhói.
Đưa cô về lại với hồi ức tiền kiếp xa xưa, điệu bộ này giống y như...Trịnh Kiến Trạch ngày hôm ấy!
- Cha? Trịnh Kiến Trạch? Rốt cuộc hai người...
Biết chẳng thể giấu giếm lâu thêm, sư cả San Ya buộc lòng phơi bày sự thật.
- Cha cô là tái kiếp của Trịnh Kiến Trạch, ông ấy thừa hưởng một phần linh hồn còn sót lại trong cõi ta bà của hắn, nên ta mới đưa cho ông ấy chuỗi tràng hạt để đeo.
Ôi sự thật, từ bao giờ Thục Quyên lại ghét cay ghét đắng sự thật như vậy? Cuộc đời cô như một vở kịch dài, rồi đến khi linh hồn Lê Mộng Thủy xuất hiện đã kéo theo biết bao nhiêu là sự thật đắng cay lộ diện.
Còn chưa kịp dứt cơn bàng hoàng, Trương Quân, hoặc giả là Trịnh Kiến Trạch thình lình lao tới. Ông ta vung tay liền lập tức xô ngã Lê Mộng Thủy vốn đã vô cùng yếu ớt ngã sang một bên, trực tiếp đem túi vải Thục Quyên đang ôm giật lấy. May thời cô tỉnh trí kịp lúc mà níu chặt giữ lại, sư cả San Ya cũng chẳng thể đứng yên, ông xông vào gắng sức lôi kéo Trương Quân ra khỏi sự vùng vằng tranh chấp cùng Thục Quyên.
Để rồi...
"Phập!" Một tiếng, máu tươi loang ra ngoài y phục sư cả San Ya. Một con dao sắc nhọn đã cắm sâu vào bụng ông, đem sinh mệnh bất tử dần dần rút cạn.
Sư cả San Ya khụy xuống, ông đau đớn ôm lấy ổ bụng ứa máu của mình, xót xa nhìn Lê Mộng Thủy đang bị Trương Quân dùng một chân giẫm lên thân áp chế. Tầm mắt ông mờ mịt đi, đầu óc tua nhanh về những tháng ngày xưa cũ, nhưng hình như là một diễn biến khác xa so với thực tế.
Ông thấy trong mờ ảo khói sương có một căn nhà nhỏ, trước nhà có khoảng vườn trồng đầy hoa cỏ, ong bướm vờn bay. Lại thấy mình dưới hình hài đứa trẻ con đầu ba chỏm tóc quanh quẩn trong sân chơi nhảy lò cò, rồi thấy Lê Mộng Thủy vẫn dịu dàng như thuở ban sơ ngồi trước mái hiên nhìn ông trìu mến. Ồ, có cả Thục Quyên, à không, phải nói là có cả cô ba Trịnh Thục Đoan nữa! Cô ba đem khay bánh ra ngồi xuống cùng Lê Mộng Thủy ngó nhìn đứa trẻ ấy đùa vui.
Quang cảnh đẹp đẽ quá, đầm ấm quá, nhưng sao lại mờ dần thế này? Sao lại dần lạnh lẽo quá vậy?
Mi mắt sư cả San Ya từ từ khép lại, bất giác một nụ cười hiện hữu trên môi, ông gắng sức mấp máy một lời sau chót.
- ...Mẹ ơi...
Bị đạp dưới chân Trương Quân, Lê Mộng Thủy bất lực nhìn chú tiểu San Ya năm nào đang lịm ૮ɦếƭ. Nàng đau xót tột cùng, thét lên thấu tận trời xanh.
- Đừng mà!!!!
Nhưng chắc đã muộn màng quá rồi.
...
Dù trước mặt có là cha mình, dù thực sự bản thân cũng chưa đủ tỉnh táo nhận định toàn bộ hoàn cảnh, thế nhưng trông thấy Lê Mộng Thủy bị chà đạp, Thục Quyên chẳng quan tâm hiểm nguy xông tới, lần nữa cùng Trương Quân giằng co.
Cô dùng hết sức bình sinh tận lực xô ông ta ra, thành công kéo Lê Mộng Thủy đứng dậy được. Vừa vững vàng đứng lên, nàng liền chắn ngay trước mặt Thục Quyên bảo vệ, tình cảnh cứ như năm nào Ngô cũng đã từng đứng phía trước nàng chở che như thế.
- Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ không xa nhau nữa, em hứa.
Thục Quyên một tay ôm túi vải, một tay đan vào bàn tay Lê Mộng Thủy siết chặt, bước lên song hành cùng nàng, ánh mắt kiên định pha lẫn trìu mến bất tận, trong phút chốc ái tình tràn ngập không gian.
Lê Mộng Thủy cũng kề sát bên cô, mặc dù nàng chỉ là một hồn ma bóng quế vẫn muốn bảo vệ cô gái của mình đến tận giây phút cuối cùng. Nàng vẫn luôn biết, là Ngô cũng được, Trịnh Thục Đoan cũng được, hay Thục Quyên cũng không sao...chỉ cần là người con gái này thì dẫu cho trải qua vạn kiếp luân hồi, vì cô mà ૮ɦếƭ thêm ngàn lần nữa vẫn đều là xứng đáng.
- Chị sẽ luôn bên em, sẽ giữ em bình an vô sự, hãy tin chị!
Thục Quyên tươi cười rạng rỡ gật đầu, lại dốc hết tâm can thốt ra một lời chân thành nhất.
- Em yêu chị.
- Chị cũng yêu em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.