Chương 82
Diệp Tử Vân
06/03/2021
Mẹ Diệp chỉ tay trước mặt cô ta giọng run rẩy nói:
“Tại sao con lại làm vậy? Con có biết vì sự ích kỉ của con mà em con nó phải rời khỏi nơi đây không? Còn nữa hơn hai tuần nay ba mẹ không liên lạc được với nó không biết nó bên đó có gặp chuyện gì không đây này. Hạ Linh, con có thấy con đã gây ra chuyện rất lớn không hả?”
Ba Diệp đi lại ôm lấy mẹ Diệp nhìn cô ta không nói.
Hạ Linh hoàn hồn sau cái tát liền ngửa mặt lên cười lớn.
“Haha.”
Sau đó nước mắt từ từ rơi xuống trên khuôn mặt đầy đau thương kia.
Mắt long lanh nhìn hai người nói:
“Tất cả những gì mà hôm nay xảy ra đều là ba mẹ đã khiến con phải làm như vậy.”
“Hạ Linh con đang nói cái gì thế?” ba Diệp nhíu mài tỏ vẻ không hài lòng khi nghe cô nói những điều như thế.
Hạ Linh cười lắc đầu nói:
“Tại sao từ lúc Hạ Du sinh ra ba mẹ lại yêu thương nó hơn là con? Tại sao phải ép con làm cái này cái nọ mà con không thích nhưng đối với nó ba mẹ chả bao giờ làm vậy cả. Tại sao ba mẹ lại phân biệt đối xử không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của con hả?”
Tay cô ta nắm chặt lại mắt chớp chớp nhìn chằm chằm vào hai ông bà.
Ba Diệp nghe được những lời cô ta nói mắt dần đỏ lên rồi nhìn cô ta hỏi:
“Lý do con làm mọi chuyện là đây sao? Con muốn cướp hết tất cả những gì của em con là đây sao?”
Cô ta sụt sịt mũi quay mặt đi nơi khác không trả lời.
Đến cuối cùng khi cô nói ra mọi chuyện thì người mà ba nhắc cũng lại là nó, cô thua rồi trên đời này chả ai yêu thương cô cả.
Cô ta khẽ cười một cái rồi lùi vài bước xong xoay người đi xuống.
Mẹ Diệp khụy gối xuống sàn khóc nức nở giọng thỏ thẻ.
“Ông à, hình như chúng ta vô tâm với nó quá rồi, chúng ta không nên giấu bọn nhỏ những chuyện đã xảy ra. Chúng ta sử dụng sai cách để bảo vệ chúng nó rồi.”
Ba Diệp thấy cô ta chuẩn bị bước chân xuống cầu thang thì kêu lên:
“Hạ Linh! Ba và mẹ có một chuyện muốn nói với con, nếu như nghe xong chuyện này mà con có hận ba mẹ thì ta cũng chấp nhận vì đã giấu giếm mấy đứa.”
Cô ta nhíu mài quay người lại nhìn ông bà.
Ba Diệp đi qua ôm lấy bà rồi nói nhỏ:
“Chúng ta cũng đã đến lúc nói ra hết mọi chuyện với con rồi bà.”
Mẹ Diệp gật gật đầu rồi úp mặt vào ngực ông khóc.
“Năm con 5 tuổi vì một lần bất cẩn trong lúc chạy nhảy chơi đùa mà gặp nạn và bị ngã đầu va mạnh xuống đường. Cú va chạm đó khiến não của con bị tổn thương khá lớn nó làm con hôn mê khoảng hơn một năm. Ba mẹ đã tìm mọi cách nhưng vẫn không có cách điều trị và đến lúc dường như tuyệt vọng thì ba mẹ nhận được thông báo của bác sĩ là bên bệnh viện nước Anh thông báo có giải pháp điều trị cho con, nhưng bắt buộc phải là máu dây rốn của con hoặc người có cùng huyết thống. Lúc sinh con ba mẹ không biết về cái này nên là không có giữ lại, còn về huyết thống thì ba mẹ chỉ có một mình con muốn tìm người có cùng dòng máu thì chỉ có việc sinh thêm em cho con.”
“Ba rất yêu mẹ con và khi chứng kiến tận mắt thấy mẹ con vì sinh ra con mà đau đớn như chết đi sống lại. Lúc đó ba từng nói sẽ không cho mẹ con sinh bất cứ đứa nào nữa, có mình con là đủ rồi. Nhưng ba thật không ngờ có một ngày lại vì con mà phải chấp nhận sinh em con ra để lấy máu dây rốn của nó điều trị cho con. Rất may ông trời thương cho gia đình chúng ta là đã kịp thời cứu chữa, bác sĩ nói nếu chậm hơn hai tháng nữa con sẽ không còn cách nào để hồi phục mà sẽ làm người thực vật suốt đời.”
Nước mắt giàn dụa chảy đầy trên mặt Hạ Linh, cô ta lắc đầu không tin vào những gì mà mình vừa được nghe.
“Tại sao con không nhớ gì cả? Rồi ba mẹ vì sao lại không nói gì với tụi con?”
Mẹ Diệp lúc này đã bình tĩnh mà từ trong ngực của ông lùi ra đứng trước mặt cô ta nhỏ giọng nói:
“Vì ca phẫu thuật đó thành công nhưng để lại di chứng là con sẽ quên mất đoạn kí ức từ khi con xảy ra chuyện đến khi hồi phục. Còn về việc ba mẹ không nói là sợ sẽ tổn thương em con, ba mẹ sợ con bé nghĩ vì con, nó mới được sinh ra đời mới được mọi người chào đón. Nên mấy năm nay ba mẹ luôn chọn cách yêu thương em nó hết mình, không để nó chịu mọi ủy khuất. Không ngờ vì để bù đắp cho em nó mà quên đi con khiến con chịu uất ức, là ba mẹ sai con có thể tha thứ cho mọi người được không con?”
Nói xong chữ cuối cùng, sự kiềm nén của bà lại lần nữa vỡ òa ra nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đã xuất hiện vài nếp nhăn đi qua từng năm tháng.
Bà và chồng cũng đã nói ra được sự tình năm xưa rồi, chỉ là Hạ Du vẫn chưa biết, đợi cô về bà nhất định sẽ nói với cô và không bao giờ giấu giếm gì các con nữa.
Hạ Linh khóc lóc gào thét lên:
“Tại sao ba mẹ không nói sự việc ra sớm, mẹ có biết mấy năm nay con đã tỏ thái độ như thế nào với em của mình không? Con giống như một người chị khốn nạn luôn tranh giành mọi chuyện vui của em, ngay cả đến Nhật Minh con cũng vì sự ghen ghét đố kị làm mờ mắt mà làm đủ mọi chuyện để có được anh ấy. Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?”
“Con đã chính tay đẩy đứa em mà mình từng yêu thương nhất đi xa và cũng bao lần tổn thương nó.”
“Không…không”
Hạ Linh hoảng sợ thở gấp ôm lấy bụng sau đó nhắm mắt lại ngã người về sau ngất xỉu.
Hạo Nhiên nảy giờ đứng yên bên cạnh lắng nghe không tiện xen vào, thấy cô ta ngã cậu hoảng sợ lao đến ôm lấy cô ta vào lồng.
Ba mẹ Diệp cũng từ trong sự đau đớn mà hoảng hốt chạy lại.
Nếu chậm một chút Hạ Linh sẽ từ đây mà ngã xuống bật thang mất và đứa bé cũng vì thế mà không còn. Nghĩ đến điều đó Hạo Nhiên lại càng lo lắng mà nhanh chóng bế cô ta lên đưa ra xe.
“Hạ Linh! Con đừng có xảy ra chuyện gì nha, ba mẹ sẽ sống không nổi mất.”
Mẹ Diệp nhỏ giọng nói rồi cùng ba Diệp đuổi theo Hạo Nhiên.
Khách ở dưới sân khấu sau khi nghe xong câu chuyện thì từ ác cảm với cô ta cũng từ từ chuyển sang thông cảm. Vì chút hiểu lầm mà dẫn đến hai chị em ghét bỏ tranh giành nhau.
Thấy mọi chuyện cũng đã kết thúc, khách lần lượt đi ra về.
Sân khấu nhanh chóng không còn một bóng người, không gian trở nên im lặng như ngày thường.
Nếu mọi chuyện nói ra sớm có lẽ kết cục sẽ không như ngày hôm nay.
“Tại sao con lại làm vậy? Con có biết vì sự ích kỉ của con mà em con nó phải rời khỏi nơi đây không? Còn nữa hơn hai tuần nay ba mẹ không liên lạc được với nó không biết nó bên đó có gặp chuyện gì không đây này. Hạ Linh, con có thấy con đã gây ra chuyện rất lớn không hả?”
Ba Diệp đi lại ôm lấy mẹ Diệp nhìn cô ta không nói.
Hạ Linh hoàn hồn sau cái tát liền ngửa mặt lên cười lớn.
“Haha.”
Sau đó nước mắt từ từ rơi xuống trên khuôn mặt đầy đau thương kia.
Mắt long lanh nhìn hai người nói:
“Tất cả những gì mà hôm nay xảy ra đều là ba mẹ đã khiến con phải làm như vậy.”
“Hạ Linh con đang nói cái gì thế?” ba Diệp nhíu mài tỏ vẻ không hài lòng khi nghe cô nói những điều như thế.
Hạ Linh cười lắc đầu nói:
“Tại sao từ lúc Hạ Du sinh ra ba mẹ lại yêu thương nó hơn là con? Tại sao phải ép con làm cái này cái nọ mà con không thích nhưng đối với nó ba mẹ chả bao giờ làm vậy cả. Tại sao ba mẹ lại phân biệt đối xử không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của con hả?”
Tay cô ta nắm chặt lại mắt chớp chớp nhìn chằm chằm vào hai ông bà.
Ba Diệp nghe được những lời cô ta nói mắt dần đỏ lên rồi nhìn cô ta hỏi:
“Lý do con làm mọi chuyện là đây sao? Con muốn cướp hết tất cả những gì của em con là đây sao?”
Cô ta sụt sịt mũi quay mặt đi nơi khác không trả lời.
Đến cuối cùng khi cô nói ra mọi chuyện thì người mà ba nhắc cũng lại là nó, cô thua rồi trên đời này chả ai yêu thương cô cả.
Cô ta khẽ cười một cái rồi lùi vài bước xong xoay người đi xuống.
Mẹ Diệp khụy gối xuống sàn khóc nức nở giọng thỏ thẻ.
“Ông à, hình như chúng ta vô tâm với nó quá rồi, chúng ta không nên giấu bọn nhỏ những chuyện đã xảy ra. Chúng ta sử dụng sai cách để bảo vệ chúng nó rồi.”
Ba Diệp thấy cô ta chuẩn bị bước chân xuống cầu thang thì kêu lên:
“Hạ Linh! Ba và mẹ có một chuyện muốn nói với con, nếu như nghe xong chuyện này mà con có hận ba mẹ thì ta cũng chấp nhận vì đã giấu giếm mấy đứa.”
Cô ta nhíu mài quay người lại nhìn ông bà.
Ba Diệp đi qua ôm lấy bà rồi nói nhỏ:
“Chúng ta cũng đã đến lúc nói ra hết mọi chuyện với con rồi bà.”
Mẹ Diệp gật gật đầu rồi úp mặt vào ngực ông khóc.
“Năm con 5 tuổi vì một lần bất cẩn trong lúc chạy nhảy chơi đùa mà gặp nạn và bị ngã đầu va mạnh xuống đường. Cú va chạm đó khiến não của con bị tổn thương khá lớn nó làm con hôn mê khoảng hơn một năm. Ba mẹ đã tìm mọi cách nhưng vẫn không có cách điều trị và đến lúc dường như tuyệt vọng thì ba mẹ nhận được thông báo của bác sĩ là bên bệnh viện nước Anh thông báo có giải pháp điều trị cho con, nhưng bắt buộc phải là máu dây rốn của con hoặc người có cùng huyết thống. Lúc sinh con ba mẹ không biết về cái này nên là không có giữ lại, còn về huyết thống thì ba mẹ chỉ có một mình con muốn tìm người có cùng dòng máu thì chỉ có việc sinh thêm em cho con.”
“Ba rất yêu mẹ con và khi chứng kiến tận mắt thấy mẹ con vì sinh ra con mà đau đớn như chết đi sống lại. Lúc đó ba từng nói sẽ không cho mẹ con sinh bất cứ đứa nào nữa, có mình con là đủ rồi. Nhưng ba thật không ngờ có một ngày lại vì con mà phải chấp nhận sinh em con ra để lấy máu dây rốn của nó điều trị cho con. Rất may ông trời thương cho gia đình chúng ta là đã kịp thời cứu chữa, bác sĩ nói nếu chậm hơn hai tháng nữa con sẽ không còn cách nào để hồi phục mà sẽ làm người thực vật suốt đời.”
Nước mắt giàn dụa chảy đầy trên mặt Hạ Linh, cô ta lắc đầu không tin vào những gì mà mình vừa được nghe.
“Tại sao con không nhớ gì cả? Rồi ba mẹ vì sao lại không nói gì với tụi con?”
Mẹ Diệp lúc này đã bình tĩnh mà từ trong ngực của ông lùi ra đứng trước mặt cô ta nhỏ giọng nói:
“Vì ca phẫu thuật đó thành công nhưng để lại di chứng là con sẽ quên mất đoạn kí ức từ khi con xảy ra chuyện đến khi hồi phục. Còn về việc ba mẹ không nói là sợ sẽ tổn thương em con, ba mẹ sợ con bé nghĩ vì con, nó mới được sinh ra đời mới được mọi người chào đón. Nên mấy năm nay ba mẹ luôn chọn cách yêu thương em nó hết mình, không để nó chịu mọi ủy khuất. Không ngờ vì để bù đắp cho em nó mà quên đi con khiến con chịu uất ức, là ba mẹ sai con có thể tha thứ cho mọi người được không con?”
Nói xong chữ cuối cùng, sự kiềm nén của bà lại lần nữa vỡ òa ra nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đã xuất hiện vài nếp nhăn đi qua từng năm tháng.
Bà và chồng cũng đã nói ra được sự tình năm xưa rồi, chỉ là Hạ Du vẫn chưa biết, đợi cô về bà nhất định sẽ nói với cô và không bao giờ giấu giếm gì các con nữa.
Hạ Linh khóc lóc gào thét lên:
“Tại sao ba mẹ không nói sự việc ra sớm, mẹ có biết mấy năm nay con đã tỏ thái độ như thế nào với em của mình không? Con giống như một người chị khốn nạn luôn tranh giành mọi chuyện vui của em, ngay cả đến Nhật Minh con cũng vì sự ghen ghét đố kị làm mờ mắt mà làm đủ mọi chuyện để có được anh ấy. Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?”
“Con đã chính tay đẩy đứa em mà mình từng yêu thương nhất đi xa và cũng bao lần tổn thương nó.”
“Không…không”
Hạ Linh hoảng sợ thở gấp ôm lấy bụng sau đó nhắm mắt lại ngã người về sau ngất xỉu.
Hạo Nhiên nảy giờ đứng yên bên cạnh lắng nghe không tiện xen vào, thấy cô ta ngã cậu hoảng sợ lao đến ôm lấy cô ta vào lồng.
Ba mẹ Diệp cũng từ trong sự đau đớn mà hoảng hốt chạy lại.
Nếu chậm một chút Hạ Linh sẽ từ đây mà ngã xuống bật thang mất và đứa bé cũng vì thế mà không còn. Nghĩ đến điều đó Hạo Nhiên lại càng lo lắng mà nhanh chóng bế cô ta lên đưa ra xe.
“Hạ Linh! Con đừng có xảy ra chuyện gì nha, ba mẹ sẽ sống không nổi mất.”
Mẹ Diệp nhỏ giọng nói rồi cùng ba Diệp đuổi theo Hạo Nhiên.
Khách ở dưới sân khấu sau khi nghe xong câu chuyện thì từ ác cảm với cô ta cũng từ từ chuyển sang thông cảm. Vì chút hiểu lầm mà dẫn đến hai chị em ghét bỏ tranh giành nhau.
Thấy mọi chuyện cũng đã kết thúc, khách lần lượt đi ra về.
Sân khấu nhanh chóng không còn một bóng người, không gian trở nên im lặng như ngày thường.
Nếu mọi chuyện nói ra sớm có lẽ kết cục sẽ không như ngày hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.