Chương 83
Diệp Tử Vân
06/03/2021
Còn về phía Nhật Minh thì sau khi anh nhận được địa chỉ từ Hạo Nhiên thì nhanh chóng kêu Tiểu A đi gọi phi cơ riêng tới. Anh muốn bây giờ bay sang đó gặp cô ngay, nếu chờ đợi mua vé máy bay này nọ thì anh thật sự không thể ngồi yên.
Nắm chặt điện thoại có địa chỉ nơi cô ở trên tay, gương mặt anh cuối cùng cũng xuất hiện được vài nét vui cười, khác hẳn tâm trạng âm u mấy ngày qua. Dù cho bây giờ anh vẫn chưa biết anh và Hạ Linh có quan hệ với nhau hay không nhưng trước hết phải tìm cô nói hết sự thật và mong cô sẽ tha thứ cho anh. Anh không thể mất đi cô được, không có cô cuộc sống của anh sẽ trở về thế giới tăm tối không chút ánh sáng.
Ngồi được một lát thì anh lại nhíu mài lo lắng.
Không biết cô có hiểu và tha thứ cho anh không? Rồi cô có vì thấy anh mà lại lần nữa trốn đi hay không?
Lắc đầu một cái anh thầm thì:
“Anh sẽ tuyệt đối không cho chuyện đó xảy ra.”
Tiểu A ngồi bên cạnh thấy Tổng giám đốc ngồi đó hết vui rồi buồn mà cậu thầm thở dài, xem ra mọi chuyện vẫn chưa giải quyết xong xuôi. Cậu mong Hạ Du tiểu thư sẽ tha thứ cho anh và sớm trở về cuộc sống như trước, chỉ có cô ấy mới khiến Tổng giám đốc cởi mở bản thân ra hơn.
****
Hạ Du hôm nay vẫn đi học như bình thường, tuy nhiên bước chân không chạy nhảy như trước mà đi nhẹ nhàng lại. Cô đang mang thai nên không thể làm những hành động mạnh mẽ gây tổn hại đến đứa bé. Cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi, có lẽ ông trời cảm thấy cô buồn chán quá nên cử bé cưng đến làm bạn với cô cũng nên. Nghĩ như thế cô cười hạnh phúc xách balo lên đi ra khỏi nhà.
Khánh Ân vẫn đứng đó đợi cô, chỉ khác là không còn chiếc xe moto ngày thường mà thay vào đó là một chiếc xe hơi màu đen sang trọng, cô khó hiểu đi lại hỏi:
“Ơ…xe kia đâu? Cậu mới đổi xe à?”
Dạo này cô thấy Khánh Ân cứ sao sao đấy, thái độ không như trước bây giờ cậu ta nói nhiều hơn biết chăm sóc cô hơn và đặc biệt là dẫn cô đi ăn nhiều hơn. Cậu ta đang muốn nuôi cô thành heo luôn đây mà.
Khánh Ân không trả lời mà nhìn chằm chằm vào bụng cô.
Hạ Linh nhìn theo hướng cậu nhìn sau đó lùi lại một bước lắp bắp hỏi:
“Cậu…cậu biết rồi hả?”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn cô gật đầu.
“Minh Vũ nói phải không?”
Cậu lại lần nữa gật đầu.
“Chắc cậu chê cười tôi lắm, cô gái không chồng mà có con như tôi không xứng làm bạn của cậu đâu.”
Nói xong cô nhẹ mỉm cười rồi định lướt qua người cậu bỏ đi thì bị cậu nắm tay nhẹ nhàng kéo ngược lại đứng đối diện cậu.
Cậu nhìn cô thật lâu rồi lắc đầu nói:
“Tôi không chê cười cậu chỉ là tôi muốn nói, tôi có thể giúp đỡ gì cho cậu không?”
Cô nghe cậu nói thế liền bật cười thành tiếng sau đó đưa tay lên đánh nhẹ ngay ngực cậu nói:
“Nay nói nhiều đấy.”
Cậu nhìn cô gãi đầu ngượng ngùng.
Cô nghiêng đầu nháy mắt khiến cậu càng đỏ mặt hơn, cô thôi không chọc nữa mà đi qua luồng hai tay ra sau ôm lấy cậu giọng thỏ thẻ vang lên:
“Cảm ơn cậu đã chăm sóc và bảo vệ tôi trong thời gian qua.”
Khánh Ân mới đầu có chút bất ngờ vì hành động của cô nhưng rồi cũng bình tĩnh đưa tay lên ôm cô lại rồi nhẹ vuốt lưng cô nói:
“Không sao, có tôi ở đây.”
****
Nhật Minh sau chuyến bay dài thì đến khi đặt chân lên đất Mỹ trời cũng đã tối đi. Anh gấp gáp di chuyển nhanh ra xe đã chuẩn bị sẵn, rồi dặn chạy đến địa chỉ mà Hạo Nhiên đưa.
Anh hồi hộp không biết nên nói gì và làm gì với cô đầu tiên sau khi nhiều tháng đã không gặp. Cô có khỏe mạnh hay ốm đi không? Cô thấy anh có tức giận hay đau lòng? Tất cả mọi thứ về cô anh đều muốn biết ngay bây giờ.
Cũng không để anh đợi lâu thì bốn mươi phút sau xe dừng lại dưới một khu chung cư cao cấp. Nhìn lên đồng hồ thì đã chín giờ năm mươi lăm tối, anh nghĩ chắc cô cũng đã ngủ nhưng bây giờ muốn anh đi tìm khách sạn thuê để ngủ thì là chuyện không thể.
Sau vài phút suy nghĩ thì anh quyết định cùng Tiểu A và người của mình đi vào và đi kiếm phòng nơi cô đang ở.
Anh quay qua nhìn tên áo đen đứng bên cạnh nói:
“Phá cho tôi.”
“Dạ được Tổng giám đốc.”
Anh ta định đi lên thì anh kêu lại.
“Nhớ làm nhẹ tay kẻo phá giấc ngủ của cô ấy.”
“Dạ tôi biết rồi.”
Anh ta đưa dụng cụ mà bản thân vừa mới lấy làm vài động tác nhanh gọn lẹ là đã mở được ổ khóa phòng của cô.
Anh nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy bên trong ánh sáng mờ mờ nghĩ chắc cô thật sự đã đi ngủ thì anh mới quay người ra căn dặn.
“Tiểu A, cậu dắt mọi người đi tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi, khi nào có việc tôi sẽ gọi.”
Cậu ta gật đầu với anh rồi cùng đám người mặc đồ đen lui về sau và rời đi.
Anh cẩn thận đóng cửa lại rồi men theo ánh sáng nhỏ nhoi mà đi tìm phòng của cô.
Không quá khó với anh khi thấy cô đang ngủ ở phòng thứ nhất, trên giường cô đang ôm gối ôm ngủ một cách say sưa không hay biết chuyện gì.
Anh thở dài một hơi rồi nói nhỏ:
“Ngủ không phòng bị như thế có ngày trộm vào cô cũng chả hay biết gì.”
Từng bước đi về phía cô, mắt anh đỏ lên khi thấy cô có vẻ xanh xao ốm hẳn đi. Cô rốt cuộc ở bên đây đã chịu khổ những gì mà khiến bản thân trở thành bộ dạng như thế này.
Ngồi xuống cạnh giường, anh đưa tay lên sờ vào mặt cô, khuôn mặt mà mấy tháng nay anh luôn nhớ nhung thì hôm nay cũng được trực tiếp đụng vào rồi. Anh chồm người lên ở trên trán cô đặt một nụ hôn xem như lời chào hỏi.
Sau đó đứng lên vòng qua phía bên kia giường cởi giày ra và leo lên ôm lấy cô.
Khi tay vòng qua ôm lấy eo cô thì anh cảm thấy có gì đó không đúng ở đây, hình như cô mập ra thì phải, không thể nào, khi nảy anh còn thấy mặt cô xanh xao thì làm sao có thể béo lên được.
Anh kéo tấm mền đang đắp trên người cô ra thì thấy cô đang mặc trên người một bộ váy khá to, thêm vào đó vì nằm mà chiếc váy bị bó lại lộ ra phần bụng có hơi nhô cao.
Anh trợn to mắt vui vẻ không tin vào mắt mình, anh như thế vậy mà lại sắp được làm ba sao? Cô cư nhiên không hề nói với anh một tiếng nào về sự hiện diện của đứa con này. Chờ ngày mai thức giấc anh nhất định sẽ hỏi tội cô cho ra lẽ.
Anh nằm xuống ôm lấy cô vào lòng thật chặt, anh sợ sau khi thức dậy lại là một giấc mơ khi thấy cô còn ở bên cạnh anh.
Nắm chặt điện thoại có địa chỉ nơi cô ở trên tay, gương mặt anh cuối cùng cũng xuất hiện được vài nét vui cười, khác hẳn tâm trạng âm u mấy ngày qua. Dù cho bây giờ anh vẫn chưa biết anh và Hạ Linh có quan hệ với nhau hay không nhưng trước hết phải tìm cô nói hết sự thật và mong cô sẽ tha thứ cho anh. Anh không thể mất đi cô được, không có cô cuộc sống của anh sẽ trở về thế giới tăm tối không chút ánh sáng.
Ngồi được một lát thì anh lại nhíu mài lo lắng.
Không biết cô có hiểu và tha thứ cho anh không? Rồi cô có vì thấy anh mà lại lần nữa trốn đi hay không?
Lắc đầu một cái anh thầm thì:
“Anh sẽ tuyệt đối không cho chuyện đó xảy ra.”
Tiểu A ngồi bên cạnh thấy Tổng giám đốc ngồi đó hết vui rồi buồn mà cậu thầm thở dài, xem ra mọi chuyện vẫn chưa giải quyết xong xuôi. Cậu mong Hạ Du tiểu thư sẽ tha thứ cho anh và sớm trở về cuộc sống như trước, chỉ có cô ấy mới khiến Tổng giám đốc cởi mở bản thân ra hơn.
****
Hạ Du hôm nay vẫn đi học như bình thường, tuy nhiên bước chân không chạy nhảy như trước mà đi nhẹ nhàng lại. Cô đang mang thai nên không thể làm những hành động mạnh mẽ gây tổn hại đến đứa bé. Cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi, có lẽ ông trời cảm thấy cô buồn chán quá nên cử bé cưng đến làm bạn với cô cũng nên. Nghĩ như thế cô cười hạnh phúc xách balo lên đi ra khỏi nhà.
Khánh Ân vẫn đứng đó đợi cô, chỉ khác là không còn chiếc xe moto ngày thường mà thay vào đó là một chiếc xe hơi màu đen sang trọng, cô khó hiểu đi lại hỏi:
“Ơ…xe kia đâu? Cậu mới đổi xe à?”
Dạo này cô thấy Khánh Ân cứ sao sao đấy, thái độ không như trước bây giờ cậu ta nói nhiều hơn biết chăm sóc cô hơn và đặc biệt là dẫn cô đi ăn nhiều hơn. Cậu ta đang muốn nuôi cô thành heo luôn đây mà.
Khánh Ân không trả lời mà nhìn chằm chằm vào bụng cô.
Hạ Linh nhìn theo hướng cậu nhìn sau đó lùi lại một bước lắp bắp hỏi:
“Cậu…cậu biết rồi hả?”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn cô gật đầu.
“Minh Vũ nói phải không?”
Cậu lại lần nữa gật đầu.
“Chắc cậu chê cười tôi lắm, cô gái không chồng mà có con như tôi không xứng làm bạn của cậu đâu.”
Nói xong cô nhẹ mỉm cười rồi định lướt qua người cậu bỏ đi thì bị cậu nắm tay nhẹ nhàng kéo ngược lại đứng đối diện cậu.
Cậu nhìn cô thật lâu rồi lắc đầu nói:
“Tôi không chê cười cậu chỉ là tôi muốn nói, tôi có thể giúp đỡ gì cho cậu không?”
Cô nghe cậu nói thế liền bật cười thành tiếng sau đó đưa tay lên đánh nhẹ ngay ngực cậu nói:
“Nay nói nhiều đấy.”
Cậu nhìn cô gãi đầu ngượng ngùng.
Cô nghiêng đầu nháy mắt khiến cậu càng đỏ mặt hơn, cô thôi không chọc nữa mà đi qua luồng hai tay ra sau ôm lấy cậu giọng thỏ thẻ vang lên:
“Cảm ơn cậu đã chăm sóc và bảo vệ tôi trong thời gian qua.”
Khánh Ân mới đầu có chút bất ngờ vì hành động của cô nhưng rồi cũng bình tĩnh đưa tay lên ôm cô lại rồi nhẹ vuốt lưng cô nói:
“Không sao, có tôi ở đây.”
****
Nhật Minh sau chuyến bay dài thì đến khi đặt chân lên đất Mỹ trời cũng đã tối đi. Anh gấp gáp di chuyển nhanh ra xe đã chuẩn bị sẵn, rồi dặn chạy đến địa chỉ mà Hạo Nhiên đưa.
Anh hồi hộp không biết nên nói gì và làm gì với cô đầu tiên sau khi nhiều tháng đã không gặp. Cô có khỏe mạnh hay ốm đi không? Cô thấy anh có tức giận hay đau lòng? Tất cả mọi thứ về cô anh đều muốn biết ngay bây giờ.
Cũng không để anh đợi lâu thì bốn mươi phút sau xe dừng lại dưới một khu chung cư cao cấp. Nhìn lên đồng hồ thì đã chín giờ năm mươi lăm tối, anh nghĩ chắc cô cũng đã ngủ nhưng bây giờ muốn anh đi tìm khách sạn thuê để ngủ thì là chuyện không thể.
Sau vài phút suy nghĩ thì anh quyết định cùng Tiểu A và người của mình đi vào và đi kiếm phòng nơi cô đang ở.
Anh quay qua nhìn tên áo đen đứng bên cạnh nói:
“Phá cho tôi.”
“Dạ được Tổng giám đốc.”
Anh ta định đi lên thì anh kêu lại.
“Nhớ làm nhẹ tay kẻo phá giấc ngủ của cô ấy.”
“Dạ tôi biết rồi.”
Anh ta đưa dụng cụ mà bản thân vừa mới lấy làm vài động tác nhanh gọn lẹ là đã mở được ổ khóa phòng của cô.
Anh nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy bên trong ánh sáng mờ mờ nghĩ chắc cô thật sự đã đi ngủ thì anh mới quay người ra căn dặn.
“Tiểu A, cậu dắt mọi người đi tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi, khi nào có việc tôi sẽ gọi.”
Cậu ta gật đầu với anh rồi cùng đám người mặc đồ đen lui về sau và rời đi.
Anh cẩn thận đóng cửa lại rồi men theo ánh sáng nhỏ nhoi mà đi tìm phòng của cô.
Không quá khó với anh khi thấy cô đang ngủ ở phòng thứ nhất, trên giường cô đang ôm gối ôm ngủ một cách say sưa không hay biết chuyện gì.
Anh thở dài một hơi rồi nói nhỏ:
“Ngủ không phòng bị như thế có ngày trộm vào cô cũng chả hay biết gì.”
Từng bước đi về phía cô, mắt anh đỏ lên khi thấy cô có vẻ xanh xao ốm hẳn đi. Cô rốt cuộc ở bên đây đã chịu khổ những gì mà khiến bản thân trở thành bộ dạng như thế này.
Ngồi xuống cạnh giường, anh đưa tay lên sờ vào mặt cô, khuôn mặt mà mấy tháng nay anh luôn nhớ nhung thì hôm nay cũng được trực tiếp đụng vào rồi. Anh chồm người lên ở trên trán cô đặt một nụ hôn xem như lời chào hỏi.
Sau đó đứng lên vòng qua phía bên kia giường cởi giày ra và leo lên ôm lấy cô.
Khi tay vòng qua ôm lấy eo cô thì anh cảm thấy có gì đó không đúng ở đây, hình như cô mập ra thì phải, không thể nào, khi nảy anh còn thấy mặt cô xanh xao thì làm sao có thể béo lên được.
Anh kéo tấm mền đang đắp trên người cô ra thì thấy cô đang mặc trên người một bộ váy khá to, thêm vào đó vì nằm mà chiếc váy bị bó lại lộ ra phần bụng có hơi nhô cao.
Anh trợn to mắt vui vẻ không tin vào mắt mình, anh như thế vậy mà lại sắp được làm ba sao? Cô cư nhiên không hề nói với anh một tiếng nào về sự hiện diện của đứa con này. Chờ ngày mai thức giấc anh nhất định sẽ hỏi tội cô cho ra lẽ.
Anh nằm xuống ôm lấy cô vào lòng thật chặt, anh sợ sau khi thức dậy lại là một giấc mơ khi thấy cô còn ở bên cạnh anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.