Chương 44: Chưa gì đã bị từ chối
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
31/01/2024
“Chị Phỉ, anh Lưu lại tới kìa!”
Tiểu Hạ, nhân viên mới Lục Phỉ tuyển sau khi Hứa Dương đi nhìn thấy Lưu Tranh xuất hiện liền đẩy tay cô một cái nhắc nhở. Thế nhưng thần thái trêu ghẹo lại rất rõ ràng, Lục Phỉ đưa mắt nhìn ra theo sự nhắc nhở của cô bé, có điều vẫn cho cô bé một cái gõ nhẹ vào trán như trừng phạt.
“Lì lợm!”
Cô bé tuổi còn nhỏ liền lè lưỡi cười đùa với cô.
Lúc này Lưu Tranh đã từ bên ngoài đi vào. Khi đến trước mặt Lục Phỉ bỗng nhiên biến từ đâu ra một cành hoa hồng đỏ rực, cánh hoa còn ướt át diễm lệ.
“Tặng em.”
Lục Phỉ không ngờ đến tình huống này không khỏi ngây người một chút, ngơ ngẩn nhìn đóa hoa đang nở rộ trước mặt mình. Đợi cô nghe thấy tiếng suýt xoa của tiểu Hạ sau lưng, cô hoàn hồn, trên mặt lại không kiềm nổi biểu tình bất đắc dĩ. Nhưng sau đó lúc cô nhìn tới người đàn ông đang cầm hoa cười đẹp trai với cô, biểu tình của Lục Phỉ khẽ nhạt đi.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Cô để lại một câu rồi vượt qua Lưu Tranh đi ra ngoài trước.
Biểu tình tươi cười của Lưu Tranh khẽ khựng lại một khắc, nhưng sau đó hắn vẫn phong độ nháy mắt với tiểu Hạ rồi chấp tay sau lưng đi ra ngoài cùng Lục Phỉ.
Đợi đến một nơi không có người qua lại nhiều Lục Phỉ mới ngừng bước, dựa vai vào tường nhìn Lưu Tranh nói: “Cảm ơn anh thời gian qua đã lưu ý, nhưng mà tôi nghĩ họ sẽ không đến làm khó tôi nữa đâu.”
Cho nên anh không cần tới nữa.
Mặc dù Lục Phỉ không nói ra nhưng Lưu Tranh làm sao không nghe ra được chứ.
Quan trọng là vốn dĩ vấn đề không phải cái này!
Lục Phỉ nhìn nụ cười trên môi hắn dần nhạt xuống, bên trong ánh mắt có nhiều ai oán mà mắt khẽ rũ, trong lòng thở dài định quay lưng rời đi. Người thông minh như hắn, làm sao có thể không hiểu ý của cô được. Nhưng mà họ vốn không cùng một thế giới, cô lại chẳng dám trèo cao.
Mặc dù cô chẳng rõ mình có chỗ nào thu hút Lưu đại thiếu gia của Lưu gia.
Cô vốn cho rằng người như hắn không muốn bị mất mặt, sẽ biết nên dừng đúng lúc.
Ai ngờ… Cô vừa quay lưng cánh tay đã bị giữ lại.
“Phỉ Phỉ, anh không tin em không nhìn ra anh đang theo đuổi em.”
“…”
Khoảnh khắc đó Lục Phỉ rất có xúc động muốn đưa tay đỡ trán, trong lòng lại không khỏi chua xót.
Quả thật Lưu Tranh nghĩ không sai, thời điểm hắn tiếp cận cô thật sự rất tốt, đủ để Lục Phỉ có cái nhìn đặc biệt về hắn. Luận vẻ ngoại Lưu đại thiếu gia chẳng thiếu, luận phong độ người phong lưu như hắn càng không có gì để chê. Lại thêm gia thế, sợ rằng bất cứ cô gái nào cũng sẽ chịu không được theo đuổi của hắn mà đồng ý chứ chưa nói thời điểm cô khó khăn, hắn anh hùng xuất hiện đúng lúc.
Lục Phỉ thật sự có cảm xúc với hắn, nhưng con người cô độc lập đã quen, tính cách cứng rắn cũng đã trải đời, cô tự có tự giác khi nhìn nhận một mối quan hệ là thích hợp với mình hay không. Người như Lưu Tranh để xã giao thì được, nhưng làm người yêu…
Mang theo bất lực vì có lẽ không thể giữ được mối quan hệ bạn bè với hắn, cô quay đầu: “Anh Lưu…”
“Gọi Lưu Tranh. Không thì Tranh.”
“…”
Hắn bất ngờ cứng rắn lên khiến Lục Phỉ nhất thời không nói nên lời.
Nhưng không thể không nói, lúc Lưu đại thiếu gia làm mặt lạnh so với bình thường có mị lực hơn hẳn.
Lục Phỉ nghĩ như vậy, nhưng miệng cô lại nói: “Trước đây nghe đâu anh mua mèo là để theo đuổi một cô gái. Sau đó sao lại không theo đuổi nữa rồi?”
“…”
Cô đổi đề tài quá nhanh làm Lưu Tranh suýt thì bị nghẹn.
Lục Phỉ thấy hết, nhưng cô lại dửng dưng nhìn hắn chằm chằm, nhìn đến mức Lưu đại thiếu gia muốn xù lông luôn.
Ở một khía cạnh nào đó có thể nói Lưu đại thiếu rất không biết tán gái. Nói hắn nhiệt tình không đủ, có mới nới cũ cũng không phải sai. Mặc dù có thể lấy lý do hắn chỉ là yêu thích nhất thời, bản tính lại phóng khoáng nên nhiệt tình cũng ngắn. Tính tình lại có hơi đại thiếu gia, nếu cô gái kia làm mình làm mẩy quá mức, tính cách đại tiểu thư không coi ai ra gì hắn sẽ khó chịu mà chia tay liền.
Cho nên nếu nói kiểu người nào hợp ý hắn nhất thì chính là người như Lục Phỉ. Vừa đủ hung dữ để trấn áp được cái tính đại thiếu gia của hắn, vừa lương thiện, dễ gần. Có thể nói là đẹp người đẹp nết.
Trở ngại duy nhất của họ là cách biệt thân phận, nếu Lưu Tranh không cố gắng, Lục Phỉ sẽ biết khó mà lui liền.
Đã vậy hiện tại còn bị cô nắm thót. Còn là chuyện chẳng vẻ vang gì với Lưu đại thiếu gia.
Lưu Tranh cứng miệng một hồi thì không khỏi bực bội nói: “Chẳng lẽ em quen ai cũng phải điều tra chuyện trước đây của người đó sao?”
“…”
Lục Phỉ vốn đang đắc ý vì bắt chẹt được hắn không nhịn được ngẩn ra.
Không thể không nói Lưu Tranh quả thật là mèo mù vớ phải cá rán, đụng trúng khía cạnh đặc biệt của Lục Phỉ. Cô không phải loại người đó thật.
Tiểu Hạ, nhân viên mới Lục Phỉ tuyển sau khi Hứa Dương đi nhìn thấy Lưu Tranh xuất hiện liền đẩy tay cô một cái nhắc nhở. Thế nhưng thần thái trêu ghẹo lại rất rõ ràng, Lục Phỉ đưa mắt nhìn ra theo sự nhắc nhở của cô bé, có điều vẫn cho cô bé một cái gõ nhẹ vào trán như trừng phạt.
“Lì lợm!”
Cô bé tuổi còn nhỏ liền lè lưỡi cười đùa với cô.
Lúc này Lưu Tranh đã từ bên ngoài đi vào. Khi đến trước mặt Lục Phỉ bỗng nhiên biến từ đâu ra một cành hoa hồng đỏ rực, cánh hoa còn ướt át diễm lệ.
“Tặng em.”
Lục Phỉ không ngờ đến tình huống này không khỏi ngây người một chút, ngơ ngẩn nhìn đóa hoa đang nở rộ trước mặt mình. Đợi cô nghe thấy tiếng suýt xoa của tiểu Hạ sau lưng, cô hoàn hồn, trên mặt lại không kiềm nổi biểu tình bất đắc dĩ. Nhưng sau đó lúc cô nhìn tới người đàn ông đang cầm hoa cười đẹp trai với cô, biểu tình của Lục Phỉ khẽ nhạt đi.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Cô để lại một câu rồi vượt qua Lưu Tranh đi ra ngoài trước.
Biểu tình tươi cười của Lưu Tranh khẽ khựng lại một khắc, nhưng sau đó hắn vẫn phong độ nháy mắt với tiểu Hạ rồi chấp tay sau lưng đi ra ngoài cùng Lục Phỉ.
Đợi đến một nơi không có người qua lại nhiều Lục Phỉ mới ngừng bước, dựa vai vào tường nhìn Lưu Tranh nói: “Cảm ơn anh thời gian qua đã lưu ý, nhưng mà tôi nghĩ họ sẽ không đến làm khó tôi nữa đâu.”
Cho nên anh không cần tới nữa.
Mặc dù Lục Phỉ không nói ra nhưng Lưu Tranh làm sao không nghe ra được chứ.
Quan trọng là vốn dĩ vấn đề không phải cái này!
Lục Phỉ nhìn nụ cười trên môi hắn dần nhạt xuống, bên trong ánh mắt có nhiều ai oán mà mắt khẽ rũ, trong lòng thở dài định quay lưng rời đi. Người thông minh như hắn, làm sao có thể không hiểu ý của cô được. Nhưng mà họ vốn không cùng một thế giới, cô lại chẳng dám trèo cao.
Mặc dù cô chẳng rõ mình có chỗ nào thu hút Lưu đại thiếu gia của Lưu gia.
Cô vốn cho rằng người như hắn không muốn bị mất mặt, sẽ biết nên dừng đúng lúc.
Ai ngờ… Cô vừa quay lưng cánh tay đã bị giữ lại.
“Phỉ Phỉ, anh không tin em không nhìn ra anh đang theo đuổi em.”
“…”
Khoảnh khắc đó Lục Phỉ rất có xúc động muốn đưa tay đỡ trán, trong lòng lại không khỏi chua xót.
Quả thật Lưu Tranh nghĩ không sai, thời điểm hắn tiếp cận cô thật sự rất tốt, đủ để Lục Phỉ có cái nhìn đặc biệt về hắn. Luận vẻ ngoại Lưu đại thiếu gia chẳng thiếu, luận phong độ người phong lưu như hắn càng không có gì để chê. Lại thêm gia thế, sợ rằng bất cứ cô gái nào cũng sẽ chịu không được theo đuổi của hắn mà đồng ý chứ chưa nói thời điểm cô khó khăn, hắn anh hùng xuất hiện đúng lúc.
Lục Phỉ thật sự có cảm xúc với hắn, nhưng con người cô độc lập đã quen, tính cách cứng rắn cũng đã trải đời, cô tự có tự giác khi nhìn nhận một mối quan hệ là thích hợp với mình hay không. Người như Lưu Tranh để xã giao thì được, nhưng làm người yêu…
Mang theo bất lực vì có lẽ không thể giữ được mối quan hệ bạn bè với hắn, cô quay đầu: “Anh Lưu…”
“Gọi Lưu Tranh. Không thì Tranh.”
“…”
Hắn bất ngờ cứng rắn lên khiến Lục Phỉ nhất thời không nói nên lời.
Nhưng không thể không nói, lúc Lưu đại thiếu gia làm mặt lạnh so với bình thường có mị lực hơn hẳn.
Lục Phỉ nghĩ như vậy, nhưng miệng cô lại nói: “Trước đây nghe đâu anh mua mèo là để theo đuổi một cô gái. Sau đó sao lại không theo đuổi nữa rồi?”
“…”
Cô đổi đề tài quá nhanh làm Lưu Tranh suýt thì bị nghẹn.
Lục Phỉ thấy hết, nhưng cô lại dửng dưng nhìn hắn chằm chằm, nhìn đến mức Lưu đại thiếu gia muốn xù lông luôn.
Ở một khía cạnh nào đó có thể nói Lưu đại thiếu rất không biết tán gái. Nói hắn nhiệt tình không đủ, có mới nới cũ cũng không phải sai. Mặc dù có thể lấy lý do hắn chỉ là yêu thích nhất thời, bản tính lại phóng khoáng nên nhiệt tình cũng ngắn. Tính tình lại có hơi đại thiếu gia, nếu cô gái kia làm mình làm mẩy quá mức, tính cách đại tiểu thư không coi ai ra gì hắn sẽ khó chịu mà chia tay liền.
Cho nên nếu nói kiểu người nào hợp ý hắn nhất thì chính là người như Lục Phỉ. Vừa đủ hung dữ để trấn áp được cái tính đại thiếu gia của hắn, vừa lương thiện, dễ gần. Có thể nói là đẹp người đẹp nết.
Trở ngại duy nhất của họ là cách biệt thân phận, nếu Lưu Tranh không cố gắng, Lục Phỉ sẽ biết khó mà lui liền.
Đã vậy hiện tại còn bị cô nắm thót. Còn là chuyện chẳng vẻ vang gì với Lưu đại thiếu gia.
Lưu Tranh cứng miệng một hồi thì không khỏi bực bội nói: “Chẳng lẽ em quen ai cũng phải điều tra chuyện trước đây của người đó sao?”
“…”
Lục Phỉ vốn đang đắc ý vì bắt chẹt được hắn không nhịn được ngẩn ra.
Không thể không nói Lưu Tranh quả thật là mèo mù vớ phải cá rán, đụng trúng khía cạnh đặc biệt của Lục Phỉ. Cô không phải loại người đó thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.