Chương 45: Bị cười vào mặt
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
31/01/2024
Ngược lại cô là người yêu hận rõ ràng, không thích lằng nhằng. Đổi lại là bình thường cô sẽ không ngại mà đến với Lưu Tranh, sau đó có vì không hợp mà chia tay hắn với cũng không phải chuyện gì không được.
Tại sao lần này cô chưa bước chân ra đã muốn rút lui rồi?
Lưu Tranh thấy cô ngẩn ra thì hơi dịu lại, dù vẫn rất không tình nguyện nói: “Cô gái kia có bạn trai rồi còn bóng gió đẩy đưa với tôi.”
“…”
“Khụ khụ khụ…”
Lục Phỉ bất ngờ không kịp đề phòng bị sặc nước miếng dữ dội. Nhưng mà khóe môi cô vẫn không nén được nhếch lên, sau đó cuối cùng không nhịn được mà cười ha hả.
“…”
Lưu Tranh bị tiếng cười của cô làm cho bực bội đến mức muốn cào đầu: “Em cười gì hả!?”
“Cười Lưu đại thiếu gia anh phong lưu nổi danh lại bị gái dắt mũi, ha hả!”
“…”
Lục Phỉ cười ra nước mắt nhìn bản mặt đen thùi lùi của hắn, trong lòng vậy mà lại thấy thoải mái hơn. Nút thắt không hiểu tự dưng xuất hiện trong lòng cũng buông lỏng lúc nào không biết.
Bản thân Lưu Tranh vốn rất bực bội nhìn cô cười thỏa thích như vậy biểu tình dần dần cũng trở nên bất đắc dĩ, bên trong lại nhiều thêm chút dung túng.
“Khụ…”
Ánh mắt này của hắn khiến cô gái như Lục Phỉ cũng thấy ngượng mà tự nhịn lại tiếng cười. Cô khẽ đằng hắng một tiếng rồi giả bộ nghiêm chỉnh nói: “Anh đừng để trong lòng, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Lưu Tranh không nói gì, hắn nhìn sườn mặt bởi vì cười mà hơi ửng hồng của cô, một chút không chắc chắn trong lòng cũng tan mất.
Một tia biến hóa đó của hắn chỉ xuất hiện trong một cái chớp mắt, đến Lục Phỉ cũng chưa kịp nhìn rõ đã bị hắn nắm mạnh một cái. Lúc này cô mới nhận ra họ vẫn đang nắm tay nhau nãy giờ.
Nhưng trước khi cô kịp làm gì trong tay đã có thêm một đóa hoa hồng. Cô ngẩn ra, bên tai lại nghe hắn mềm giọng nói: “Anh biết tại sao em lãng tránh tình cảm của anh, mặc dù anh luôn cho rằng em không phải người sẽ câu nệ như vậy.”
“…”
“Nhưng mà anh sẽ không từ bỏ đâu, cho nên em không cần nói bóng nói gió với anh.”
“…”
“Nói sao thì anh vẫn là khách hàng của em, em không thể đuổi khách như vậy được đâu.”
“…”
Lục Phỉ triệt để câm nín.
Đóa hoa cô cầm vô cùng phỏng tay, khiến cô muốn đem nó vả vào mặt người đàn ông kia.
Nhưng trước khi cô kịp làm vậy thì đã nghe hắn nói: “Hôm nay anh không tới mua thức ăn cho mèo, vốn chỉ là nhất thời không có chuyện gì làm nên tiện đường ghé qua thôi.”
“Đúng rồi, anh muốn nhắc em, nếu được thì đóng cửa nghỉ mấy ngày, hoặc là cảnh giác một chút với tình huống xung quanh.”
“Có chuyện gì vậy?”
Lục Phỉ đang muốn phạm tội cũng không khỏi nhíu mày hỏi.
Lưu Tranh thẳng thắn nói: “Hôm nay Tạ Nghiêu đánh gã Điền Hải kia thành đầu heo, sợ rằng hắn sẽ trút giận lên em.”
Mặc dù hắn đã nói sẽ để ý chuyện này, nhưng khó nói không có sai sót, để Điền Hải tranh thủ nổi điên đến chỗ này của Lục Phỉ.
Kẻ điên thì luôn rất khó đoán mà.
Lục Phỉ đương nhiên biết Điền Hải là ai, dù sao một đoạn thời gian gần đây lão ta vẫn luôn cho đàn em phá rối cô, đến khi có Lưu Tranh nhiều để tâm mới tém tém lại bớt.
Cô cũng không phải người sẽ bốc đồng cậy mạnh, nghe hắn nói như vậy liền thành thật gật đầu ý đã biết.
“Vậy anh về đây.”
“…”
Lục Phỉ không nghĩ hắn lại dứt khoát thế. Cô đang muốn nói gì đều bị bước chân của hắn làm nghẹt lại.
Lưu Tranh nhìn thấy nhưng hắn xem như không biết. Khó được hắn thông mình một lần, cho rằng nên lạc mềm buộc chặt một chút mới dễ đạt được kết quả tốt.
“Ngày mai anh lại tới.”
Thả lại câu này xong hắn khẳng khái đi trở lại xe của mình. Lúc đi ngang qua cửa tiệm còn không quên chào tạm biệt cô bé tiểu Hạ kia. Dáng vẻ tiêu sái phong độ vô cùng.
“…”
Lục Phỉ bất lực chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lái xe đi mất.
Trong lòng cô nghĩ không khỏi nghĩ vu vơ… Vậy là cuộc nói chuyện nãy giờ xem như công cóc rồi?
“Haizz…”
Tự bản thân cô biết không phải vậy, cho nên không nhịn được một tiếng thở dài.
…
Tính tới thời điểm này Hứa Dương đã ở cùng Tạ Nghiêu được hơn nửa tháng.
Chuyện ngày hôm đó tuy rằng có chút kinh hồn bạt vía nhưng dưới sự chuyển biến bất ngờ trong mối quan hệ với Tạ Nghiêu, Hứa Dương ngược lại không có bị ảnh hưởng quá nhiều. Có thì cũng là Tạ Nghiêu, hôm sau tỉnh lại thấy thiếu niên nửa hở nửa kín nằm trong lòng mình, dán mặt vào cơ ngực săn chắc của mình, nội tâm vẫn rất phức tạp.
Chung quy ra hắn không nghĩ mình sẽ thích một thiếu niên nhỏ hơn mình tận mười hai mười ba tuổi. Trông như hắn là kẻ luyến đồng ấy, biến thái quá thể.
Nhưng thật ra hắn cũng không có hối hận, chỉ là không nhịn được cảm khái thôi.
Sướng nhất vẫn là Hứa Dương. Bỗng nhiên tình cảm thăng hoa với chú út, Tạ đại gia không còn nơi nơi né tránh cậu như giặc nữa, cậu vui không biết trời đất.
Nhưng người ta nói rất hay, cuộc vui nào rồi cũng sẽ có hồi kết.
Tại sao lần này cô chưa bước chân ra đã muốn rút lui rồi?
Lưu Tranh thấy cô ngẩn ra thì hơi dịu lại, dù vẫn rất không tình nguyện nói: “Cô gái kia có bạn trai rồi còn bóng gió đẩy đưa với tôi.”
“…”
“Khụ khụ khụ…”
Lục Phỉ bất ngờ không kịp đề phòng bị sặc nước miếng dữ dội. Nhưng mà khóe môi cô vẫn không nén được nhếch lên, sau đó cuối cùng không nhịn được mà cười ha hả.
“…”
Lưu Tranh bị tiếng cười của cô làm cho bực bội đến mức muốn cào đầu: “Em cười gì hả!?”
“Cười Lưu đại thiếu gia anh phong lưu nổi danh lại bị gái dắt mũi, ha hả!”
“…”
Lục Phỉ cười ra nước mắt nhìn bản mặt đen thùi lùi của hắn, trong lòng vậy mà lại thấy thoải mái hơn. Nút thắt không hiểu tự dưng xuất hiện trong lòng cũng buông lỏng lúc nào không biết.
Bản thân Lưu Tranh vốn rất bực bội nhìn cô cười thỏa thích như vậy biểu tình dần dần cũng trở nên bất đắc dĩ, bên trong lại nhiều thêm chút dung túng.
“Khụ…”
Ánh mắt này của hắn khiến cô gái như Lục Phỉ cũng thấy ngượng mà tự nhịn lại tiếng cười. Cô khẽ đằng hắng một tiếng rồi giả bộ nghiêm chỉnh nói: “Anh đừng để trong lòng, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Lưu Tranh không nói gì, hắn nhìn sườn mặt bởi vì cười mà hơi ửng hồng của cô, một chút không chắc chắn trong lòng cũng tan mất.
Một tia biến hóa đó của hắn chỉ xuất hiện trong một cái chớp mắt, đến Lục Phỉ cũng chưa kịp nhìn rõ đã bị hắn nắm mạnh một cái. Lúc này cô mới nhận ra họ vẫn đang nắm tay nhau nãy giờ.
Nhưng trước khi cô kịp làm gì trong tay đã có thêm một đóa hoa hồng. Cô ngẩn ra, bên tai lại nghe hắn mềm giọng nói: “Anh biết tại sao em lãng tránh tình cảm của anh, mặc dù anh luôn cho rằng em không phải người sẽ câu nệ như vậy.”
“…”
“Nhưng mà anh sẽ không từ bỏ đâu, cho nên em không cần nói bóng nói gió với anh.”
“…”
“Nói sao thì anh vẫn là khách hàng của em, em không thể đuổi khách như vậy được đâu.”
“…”
Lục Phỉ triệt để câm nín.
Đóa hoa cô cầm vô cùng phỏng tay, khiến cô muốn đem nó vả vào mặt người đàn ông kia.
Nhưng trước khi cô kịp làm vậy thì đã nghe hắn nói: “Hôm nay anh không tới mua thức ăn cho mèo, vốn chỉ là nhất thời không có chuyện gì làm nên tiện đường ghé qua thôi.”
“Đúng rồi, anh muốn nhắc em, nếu được thì đóng cửa nghỉ mấy ngày, hoặc là cảnh giác một chút với tình huống xung quanh.”
“Có chuyện gì vậy?”
Lục Phỉ đang muốn phạm tội cũng không khỏi nhíu mày hỏi.
Lưu Tranh thẳng thắn nói: “Hôm nay Tạ Nghiêu đánh gã Điền Hải kia thành đầu heo, sợ rằng hắn sẽ trút giận lên em.”
Mặc dù hắn đã nói sẽ để ý chuyện này, nhưng khó nói không có sai sót, để Điền Hải tranh thủ nổi điên đến chỗ này của Lục Phỉ.
Kẻ điên thì luôn rất khó đoán mà.
Lục Phỉ đương nhiên biết Điền Hải là ai, dù sao một đoạn thời gian gần đây lão ta vẫn luôn cho đàn em phá rối cô, đến khi có Lưu Tranh nhiều để tâm mới tém tém lại bớt.
Cô cũng không phải người sẽ bốc đồng cậy mạnh, nghe hắn nói như vậy liền thành thật gật đầu ý đã biết.
“Vậy anh về đây.”
“…”
Lục Phỉ không nghĩ hắn lại dứt khoát thế. Cô đang muốn nói gì đều bị bước chân của hắn làm nghẹt lại.
Lưu Tranh nhìn thấy nhưng hắn xem như không biết. Khó được hắn thông mình một lần, cho rằng nên lạc mềm buộc chặt một chút mới dễ đạt được kết quả tốt.
“Ngày mai anh lại tới.”
Thả lại câu này xong hắn khẳng khái đi trở lại xe của mình. Lúc đi ngang qua cửa tiệm còn không quên chào tạm biệt cô bé tiểu Hạ kia. Dáng vẻ tiêu sái phong độ vô cùng.
“…”
Lục Phỉ bất lực chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lái xe đi mất.
Trong lòng cô nghĩ không khỏi nghĩ vu vơ… Vậy là cuộc nói chuyện nãy giờ xem như công cóc rồi?
“Haizz…”
Tự bản thân cô biết không phải vậy, cho nên không nhịn được một tiếng thở dài.
…
Tính tới thời điểm này Hứa Dương đã ở cùng Tạ Nghiêu được hơn nửa tháng.
Chuyện ngày hôm đó tuy rằng có chút kinh hồn bạt vía nhưng dưới sự chuyển biến bất ngờ trong mối quan hệ với Tạ Nghiêu, Hứa Dương ngược lại không có bị ảnh hưởng quá nhiều. Có thì cũng là Tạ Nghiêu, hôm sau tỉnh lại thấy thiếu niên nửa hở nửa kín nằm trong lòng mình, dán mặt vào cơ ngực săn chắc của mình, nội tâm vẫn rất phức tạp.
Chung quy ra hắn không nghĩ mình sẽ thích một thiếu niên nhỏ hơn mình tận mười hai mười ba tuổi. Trông như hắn là kẻ luyến đồng ấy, biến thái quá thể.
Nhưng thật ra hắn cũng không có hối hận, chỉ là không nhịn được cảm khái thôi.
Sướng nhất vẫn là Hứa Dương. Bỗng nhiên tình cảm thăng hoa với chú út, Tạ đại gia không còn nơi nơi né tránh cậu như giặc nữa, cậu vui không biết trời đất.
Nhưng người ta nói rất hay, cuộc vui nào rồi cũng sẽ có hồi kết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.