Chương 46: Đi học?
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
31/01/2024
Còn có một câu gọi là vui quá hóa buồn.
Bỗng nhiên một hôm Tạ Nghiêu bất chợt hỏi Hứa Dương: “Có muốn đi học lại không?”
“Dạ?”
Hứa Dương bất ngờ bị hỏi thì có hơi đần ngốc ra.
Đến khi đối diện với ánh mắt không gợn sóng của Tạ Nghiêu một hồi cậu mới hiểu được điều hắn mới nói. Sau đó cậu không trả lời liền mà lại yếu ớt hỏi: “Đi học ở đây sao?”
Bên trong mang theo hương vị rất không tình nguyện.
Tạ Nghiêu nhìn cậu, hiểu được sao cậu lại hỏi thế.
Tuy rằng thời gian họ ở chung không nhiều nhưng hắn biết đứa nhỏ này vô cùng sợ cùng hắn tách ra. Hứa Dương còn biết hắn không phải người Hải thành, đương nhiên sẽ sợ hắn bỏ cậu lại đây.
Nếu thế thì cậu nhất định sẽ không chịu đi học.
“Không phải. Đợi tôi xong việc sẽ về Giang thành, đến lúc đó mới tìm trường cho em nhập học.”
Nghe được đáp án mình muốn, Hứa Dương vô thức thở nhẹ một hơi. Nhưng sau đó cậu vẫn hỏi: “Nhất định phải đi học sao?”
Đôi mắt thiếu niên trong vắt, đối với hắn tràn ngập lưu luyến.
Tạ Nghiêu im lặng một chút rồi hướng cậu vẫy tay: “Lại đây.”
Thiếu niên liền nhào vào người hắn, thật tự nhiên như đã làm rất nhiều lần ngồi lên đùi hắn, ôm cổ hắn trông ngóng.
“Sao vậy?”
Hứa Dương ngẩn ra một chút, sau đó mới hiểu ý hắn mà hơi cúi đầu lí nhí đáp: “Em học không có giỏi.”
Tạ Nghiêu trầm ngưng nhìn cậu.
Thiếu niên tự ti khiến hắn đau lòng, không nhịn được vuốt ve tóc cậu, sau đó đặt lên trán cậu một cái hôn dịu dàng.
Sau đó y như rằng thiếu niên sẽ chủ động câu lấy cổ hắn, đáp lại bằng một cái hôn lên môi, còn rất cố gắng mà dùng lưỡi liếm một cái, như con chó nhỏ vậy.
Hôn xong cũng không ngại ngùng mà giương đôi mắt to tròn nhìn hắn.
“Tôi không cần em phải học giỏi. Nhưng đi học là đặc quyền của em, sau này còn có chỗ đứng trong xã hội.”
Hắn khẽ nặn nặn vành tai nhỏ của thiếu niên, ôn nhu giảng giải: “Quan trọng nhất là đi học sẽ có bạn.”
“Tôi không thể giống như bây giờ có nhiều thời gian ở bên em.”
Hứa Dương đương nhiên biết hắn sẽ cần đi làm, cho nên cậu mân miệng một hồi mới nhẹ giọng nói: “Nếu chú muốn em đi học thì em sẽ đi.”
Tạ Nghiêu im lặng.
Bản thân hắn tự biết ý mình không phải như vậy, nhưng hắn cũng không rõ vì sao, cho dù biết đứa nhỏ này ngoan ngoãn từ lâu vẫn không nhịn được nhìn nhiều cậu một chút.
Thiếu niên lông mi rất dài, xòe ra như cánh bướm. Lúc này đôi cánh kia khẽ rũ, cho người ta cảm giác ngoan ngoãn nhu thuận, cũng khiến người ta muốn bắt nạt.
Bắt nạt?
Tạ Nghiêu rốt cuộc ý thức được cái gì, vì sao thiếu niên trông có vẻ kháng cự việc đi học như thế.
“Hứa Dương.”
Bình thường hắn rất ít khi gọi cả tên thiếu niên ra như vậy, thường là Dương Dương. Trừ những lúc chịu hết nổi thiếu niên lì lợm, thì việc dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy gọi cậu là gần như không có.
Cho nên liền dọa cho con cừu nhỏ kia vô thức run lên, giương mắt hoang mang nhìn hắn.
Biết mình có lẽ đã dọa cậu, Tạ Nghiêu hơi hoãn lại, sau đó cúi đầu ngập lấy môi nhỏ của thiếu niên.
Y như rằng Hứa Dương sẽ ngoan ngoãn dâng mình lên, chủ động hé miệng cho hắn xâm nhập sâu hơn, đem không khí trong phổi cậu hút sạch, đến khi cậu thở không nổi mới thả ra.
Sau khi rời khỏi, Tạ Nghiêu đợi cho cậu hòa hoãn lại mới rũ mắt khó lường chà nhẹ cánh môi bị hắn làm ướt vừa nói: “Hứa Dương bây giờ không phải Hứa Dương trước đây.”
Hứa Dương bị một câu không rõ làm sao của hắn chọc cho ngu ngơ, vô thức giương đôi mắt ướt sũng nhìn hắn.
Tạ Nghiêu vẫn đang nói: “Hứa Dương trước đây không có chỗ dựa, chỉ có thể mặc cho người bắt nạt cũng không dám phản kháng. Đối mặt với bạn học luôn mặc cảm tự ti.”
“Hứa Dương bây giờ đã có tôi, em có thể ngẩng cao đầu tự tin mà kết bạn với người khác.”
Thiếu niên mắt mở ra thật lớn, thật to thật tròn, tiên minh linh diễm.
Vô cùng xinh đẹp.
Đây chính là đứa nhỏ hắn lụm về.
Tạ đai gia trong lòng tràn ngập một cỗ thỏa mãn, lại khẽ hôn cái chóc lên chóp mũi thiếu niên nữa.
“Hiểu chưa?”
Hôn xong hắn mới hỏi.
Thiếu niên liền gật mạnh đầu, còn nói: “Em sẽ không làm chú mất mặt.”
“…”
Thôi kệ, vậy cũng được đi.
“Vậy bao giờ chúng ta đi?”
Ý cậu là rời khỏi Hải thành. Thiếu niên háo hức nhìn hắn hỏi, trong đôi mắt thanh minh đều là kỳ vọng đối với tương lai.
Tạ Nghiêu sủng nịnh nhìn cậu, rồi bất giác hỏi: “Em không lưu luyến ư?”
Hứa Dương ngẩn ra.
Tạ Nghiêu cũng không thúc giục, chỉ im lặng nhìn cậu.
Mãi một lúc Hứa Dương mới hiểu được, khi đôi mắt thông linh kia vừa sáng lên một tia thấu hiểu cậu đã ngay lập tức lắc đầu. Vô cùng dứt khoát.
Mặc dù sau đó cậu vẫn nói: “Bà ấy đã có đứa con trai bà yêu thương.”
“Ngẫm lại lúc cha em còn sống, bà ấy cũng rất lãnh đạm với em. Có lẽ bà không thích đứa con trai bà cùng chồng trước sinh ra.”
Chính vì không được yêu thương nên không có nhiều lưu luyến.
Tạ Nghiêu hiểu, nhưng vẫn nói: “Tạ gia đang gặp khó khăn, Tạ Thạch muốn dựa vào em trèo lên cây đại thụ Điền Hải nhưng không thành còn bị té gãy chân. Hắn sắp không trụ được Tạ gia nữa rồi. Chắc không lâu nữa căn nhà đang ở cũng phải bán đi mới không đến mức phải nợ nần chồng chất.”
Bỗng nhiên một hôm Tạ Nghiêu bất chợt hỏi Hứa Dương: “Có muốn đi học lại không?”
“Dạ?”
Hứa Dương bất ngờ bị hỏi thì có hơi đần ngốc ra.
Đến khi đối diện với ánh mắt không gợn sóng của Tạ Nghiêu một hồi cậu mới hiểu được điều hắn mới nói. Sau đó cậu không trả lời liền mà lại yếu ớt hỏi: “Đi học ở đây sao?”
Bên trong mang theo hương vị rất không tình nguyện.
Tạ Nghiêu nhìn cậu, hiểu được sao cậu lại hỏi thế.
Tuy rằng thời gian họ ở chung không nhiều nhưng hắn biết đứa nhỏ này vô cùng sợ cùng hắn tách ra. Hứa Dương còn biết hắn không phải người Hải thành, đương nhiên sẽ sợ hắn bỏ cậu lại đây.
Nếu thế thì cậu nhất định sẽ không chịu đi học.
“Không phải. Đợi tôi xong việc sẽ về Giang thành, đến lúc đó mới tìm trường cho em nhập học.”
Nghe được đáp án mình muốn, Hứa Dương vô thức thở nhẹ một hơi. Nhưng sau đó cậu vẫn hỏi: “Nhất định phải đi học sao?”
Đôi mắt thiếu niên trong vắt, đối với hắn tràn ngập lưu luyến.
Tạ Nghiêu im lặng một chút rồi hướng cậu vẫy tay: “Lại đây.”
Thiếu niên liền nhào vào người hắn, thật tự nhiên như đã làm rất nhiều lần ngồi lên đùi hắn, ôm cổ hắn trông ngóng.
“Sao vậy?”
Hứa Dương ngẩn ra một chút, sau đó mới hiểu ý hắn mà hơi cúi đầu lí nhí đáp: “Em học không có giỏi.”
Tạ Nghiêu trầm ngưng nhìn cậu.
Thiếu niên tự ti khiến hắn đau lòng, không nhịn được vuốt ve tóc cậu, sau đó đặt lên trán cậu một cái hôn dịu dàng.
Sau đó y như rằng thiếu niên sẽ chủ động câu lấy cổ hắn, đáp lại bằng một cái hôn lên môi, còn rất cố gắng mà dùng lưỡi liếm một cái, như con chó nhỏ vậy.
Hôn xong cũng không ngại ngùng mà giương đôi mắt to tròn nhìn hắn.
“Tôi không cần em phải học giỏi. Nhưng đi học là đặc quyền của em, sau này còn có chỗ đứng trong xã hội.”
Hắn khẽ nặn nặn vành tai nhỏ của thiếu niên, ôn nhu giảng giải: “Quan trọng nhất là đi học sẽ có bạn.”
“Tôi không thể giống như bây giờ có nhiều thời gian ở bên em.”
Hứa Dương đương nhiên biết hắn sẽ cần đi làm, cho nên cậu mân miệng một hồi mới nhẹ giọng nói: “Nếu chú muốn em đi học thì em sẽ đi.”
Tạ Nghiêu im lặng.
Bản thân hắn tự biết ý mình không phải như vậy, nhưng hắn cũng không rõ vì sao, cho dù biết đứa nhỏ này ngoan ngoãn từ lâu vẫn không nhịn được nhìn nhiều cậu một chút.
Thiếu niên lông mi rất dài, xòe ra như cánh bướm. Lúc này đôi cánh kia khẽ rũ, cho người ta cảm giác ngoan ngoãn nhu thuận, cũng khiến người ta muốn bắt nạt.
Bắt nạt?
Tạ Nghiêu rốt cuộc ý thức được cái gì, vì sao thiếu niên trông có vẻ kháng cự việc đi học như thế.
“Hứa Dương.”
Bình thường hắn rất ít khi gọi cả tên thiếu niên ra như vậy, thường là Dương Dương. Trừ những lúc chịu hết nổi thiếu niên lì lợm, thì việc dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy gọi cậu là gần như không có.
Cho nên liền dọa cho con cừu nhỏ kia vô thức run lên, giương mắt hoang mang nhìn hắn.
Biết mình có lẽ đã dọa cậu, Tạ Nghiêu hơi hoãn lại, sau đó cúi đầu ngập lấy môi nhỏ của thiếu niên.
Y như rằng Hứa Dương sẽ ngoan ngoãn dâng mình lên, chủ động hé miệng cho hắn xâm nhập sâu hơn, đem không khí trong phổi cậu hút sạch, đến khi cậu thở không nổi mới thả ra.
Sau khi rời khỏi, Tạ Nghiêu đợi cho cậu hòa hoãn lại mới rũ mắt khó lường chà nhẹ cánh môi bị hắn làm ướt vừa nói: “Hứa Dương bây giờ không phải Hứa Dương trước đây.”
Hứa Dương bị một câu không rõ làm sao của hắn chọc cho ngu ngơ, vô thức giương đôi mắt ướt sũng nhìn hắn.
Tạ Nghiêu vẫn đang nói: “Hứa Dương trước đây không có chỗ dựa, chỉ có thể mặc cho người bắt nạt cũng không dám phản kháng. Đối mặt với bạn học luôn mặc cảm tự ti.”
“Hứa Dương bây giờ đã có tôi, em có thể ngẩng cao đầu tự tin mà kết bạn với người khác.”
Thiếu niên mắt mở ra thật lớn, thật to thật tròn, tiên minh linh diễm.
Vô cùng xinh đẹp.
Đây chính là đứa nhỏ hắn lụm về.
Tạ đai gia trong lòng tràn ngập một cỗ thỏa mãn, lại khẽ hôn cái chóc lên chóp mũi thiếu niên nữa.
“Hiểu chưa?”
Hôn xong hắn mới hỏi.
Thiếu niên liền gật mạnh đầu, còn nói: “Em sẽ không làm chú mất mặt.”
“…”
Thôi kệ, vậy cũng được đi.
“Vậy bao giờ chúng ta đi?”
Ý cậu là rời khỏi Hải thành. Thiếu niên háo hức nhìn hắn hỏi, trong đôi mắt thanh minh đều là kỳ vọng đối với tương lai.
Tạ Nghiêu sủng nịnh nhìn cậu, rồi bất giác hỏi: “Em không lưu luyến ư?”
Hứa Dương ngẩn ra.
Tạ Nghiêu cũng không thúc giục, chỉ im lặng nhìn cậu.
Mãi một lúc Hứa Dương mới hiểu được, khi đôi mắt thông linh kia vừa sáng lên một tia thấu hiểu cậu đã ngay lập tức lắc đầu. Vô cùng dứt khoát.
Mặc dù sau đó cậu vẫn nói: “Bà ấy đã có đứa con trai bà yêu thương.”
“Ngẫm lại lúc cha em còn sống, bà ấy cũng rất lãnh đạm với em. Có lẽ bà không thích đứa con trai bà cùng chồng trước sinh ra.”
Chính vì không được yêu thương nên không có nhiều lưu luyến.
Tạ Nghiêu hiểu, nhưng vẫn nói: “Tạ gia đang gặp khó khăn, Tạ Thạch muốn dựa vào em trèo lên cây đại thụ Điền Hải nhưng không thành còn bị té gãy chân. Hắn sắp không trụ được Tạ gia nữa rồi. Chắc không lâu nữa căn nhà đang ở cũng phải bán đi mới không đến mức phải nợ nần chồng chất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.