Chương 7: Trường trung học St. Thorns
Chân Ngu Lão Nhân
21/01/2022
Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Lần này là trong phòng ngủ, Đường Kỳ cất bộ quần áo cuối cùng vào rương gỗ trước mặt, khóa lại, sau đó cầm lấy một bì thư tươm tất trên chiếc giường bên cạnh lên. Trong bì thư đó có một tờ giấy thông báo nhập học - cũng chính là vật mà Đường Kỳ chờ đợi suốt 3 ngày nay.
Tờ giấy thông báo này là một loại giấy nào đó có chất liệu lành lạnh, phần mép có vẽ những hoa văn trông khá phức tạp; phần trên tờ giấy có in một chiếc huy hiệu trong hình dạng của một thanh thánh kiếm cùng những nhành gai quấn quanh. Vừa nhìn vào, hắn chợt có cảm giác vật này vô cùng cao quý và thánh khiết.
Ở giữa trang giấy, có một dòng chữ với nội dung rằng:
Đường Kỳ thân mến, sau khi khảo hạch, chúng tôi tin rằng cậu là một thanh niên chính trực và tốt bụng. Cậu hoàn toàn đáp ứng đủ các yêu cầu của chúng tôi đối với một học sinh của Đức Thorns. Cậu đã trúng tuyển vào trường trung học St. Thorns.
Mời cậu đến báo danh tại Trường trung học St. Thorns trong khoảng thời gian từ ngày 03 đến ngày 09/5/102 theo Lịch Condor.
Dòng cuối cùng chính là khẩu hiệu của trường:
Cầu mong cậu được gai nhọn bao bọc, và mong rằng cuối cùng cậu sẽ có thể cắt đứt những nhành gai kia.
Nếu chỉ đọc dòng khẩu hiệu của trường, e rằng người ta sẽ nghĩ đây là một ngôi trường trung học của giáo hội.
Trên thực tế, trường trung học St. Thorns đúng là như vậy cách đây 100 năm trước. Nhưng với sự suy yếu của thế lực giáo hội, trường trung học St. Thorns ngày nay giống một trường trung học quý tộc hơn. Tại tiểu bang Mật Hoàng, nơi đây nổi tiếng với việc chất lượng giảng dạy cực kỳ cao và môi trường học đường vô cùng lành mạnh, đồng thời còn đóng vai trò như một tấm danh thiếp đối ngoại của thành phố Moses.
Đây cũng là vấn đề thứ hai mà Đường Kỳ nhờ ngài Ronald hỗ trợ mình.
Nguyên chủ khoảng 15 tuổi, chính là độ tuổi vừa lên cấp ba.
Nếu cha mẹ của nguyên chủ không chết bất đắc kỳ tử như thế, với nguồn tài chính và các mối liên hệ của nhà họ Đường, Đường Kỳ cũng có thể miễn cưỡng đủ điều kiện trúng tuyển vào trường St. Thorns.
Đáng tiếc, Đường Kỳ lúc này lại lẻ loi một mình; dù hắn có đánh tiếng cho các mối quan hệ khác, người ta cũng chẳng thèm quan tâm.
Nhưng Ronald đã ra mặt, mọi thứ lập tức khác hẳn.
Mà lý do khiến Đường Kỳ nhất định phải vào trường trung học St. Thorns, đầu tiên là vì giữ lấy danh nghĩa của một học sinh quý tộc. Nhờ vào việc này, ngoài chuyện tìm một nơi để học tập thật tốt và tăng vốn kiến thức về thế giới mới, điều quan trọng hơn đối với hắn là để né tránh sự trả thù của gia tộc Samra.
Theo nhật ký của lão Morgan, chỉ cần các thành viên trong gia tộc ấy đến gần trường trung học St. Thorns, sức mạnh của họ sẽ nhanh chóng suy yếu, thậm chí còn trở nên yếu đuối hơn cả người bình thường.
Vấn đề này, ngay cả mụ Samra cũng không thể miễn trừ. Mụ Vu bà kia đoán rằng, đây là do sức mạnh của giáo hội vẫn còn tồn tại bên trong trường trung học St. Thorns. Không những thế, đó là một sức mạnh không hề tầm thường; ngay cả khi không giao tranh lẫn nhau, hơi thở của luồng sức mạnh ấy tự động lan tỏa ra cũng có thể áp chế Vu Thuật Đen tà ác.
Với thông tin này, Đường Kỳ trông sẽ thật ngu ngốc nếu không biết cách lợi dụng nó.
Cất lá thư thông báo vào ngực, nhấc rương gỗ lên, hắn khóa hết tất cả các căn phòng trong ngôi biệt thự, tiện thể còn khóa chặt luôn cổng sắt lớn. Cuối cùng, Đường Kỳ liếc mắt nhìn về phía ngôi “nhà” hoàn toàn quạnh quẽ này, yên lặng quay người rời đi một cách quyết đoán.
Một cậu ấm giàu có với rất nhiều của cải và không bị ai quản thúc cả, nghe thật tuyệt vời.
Đáng tiếc, đây không phải là điều mà Đường Kỳ muốn.
Nếu chưa từng nhìn thấy sức mạnh phi phàm, có lẽ Đường Kỳ sẽ an nhiên hưởng thụ.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác.
Đường Kỳ xách hộp gỗ, dạo bước ra khỏi đại lộ rợp bóng cây bên ngoài ngôi biệt thự. Lúc này, hình tượng của hắn có chút khác biệt so với lúc vừa mới tái sinh. Với quần tây đen thoải mái, áo sơ mi vải lanh màu xanh lam, một chiếc áo khoắc ngắn cũn cỡn đi kèm với bộ tóc và đôi mắt màu đen, trông hắn vừa thanh tú, vừa trẻ trung.
Phải nói một câu rằng, nguyên chủ có ngoại hình xuất sắc, còn trông có vẻ khá thân thiện.
Vì vậy, để ẩn mình một chút, Đường Kỳ vội tìm một cặp kính gọng đen đeo vào, khiến bản thân trông bớt nổi bật hơn.
Khu vực mà nhà họ Đường sinh sống là một cộng đồng có tên “Rocky.” Không gian nơi đây rất yên tĩnh, và những người sống tại địa phương này đều là các tay khá giả, đa phần đều có phương tiện đi lại riêng.
Tuy nhiên, rõ ràng là có khá nhiều trẻ em tại đây, nên ở đại lộ trung tâm khu biệt thự cũng có các phương tiện công cộng.
Hiện tại, vừa có một chiếc xe buýt màu vàng chạy tới trước mặt Đường Kỳ.
Lên xe, Đường Kỳ chẳng giao tiếp với ai cả, trực tiếp ngồi xuống một chiếc ghế trống.
Xe buýt nơi đây đều miễn phí. Cơ bản là, mọi chi phí có lẽ đã được bao gồm trong danh mục phí quản lý biệt thự rồi. Thế cho nên, cũng không có nhân viên thu phí; mà Đường Kỳ cũng không cần nói điểm đến, vì chắc chắn là chiếc xe này sẽ chạy đến đó.
Thực tế thì khi vừa ngồi xuống, hắn đã phát hiện ra rằng, mục đích của tất cả những người trên chuyến xe này đều giống hắn.
Trên xe, cơ bản đều là học sinh.
Nhóm học sinh này cũng có độ tuổi xấp xỉ Đường Kỳ, cũng có một hai người trông lớn hơn. Nhưng khác với hắn, những người xung quanh đều mặc quần áo trông giống như đồng phục học sinh vậy. Mấy bộ đồ này không khác gì lắm với hình mẫu của các bộ đồng phục quý tộc mà hắn từng tưởng tượng, chỉ là ngay vị trí trái tim đều có thêu hình một chiếc huy chương.
Cũng chính là chiếc huy chương hình Thánh kiếm Thorns trên tờ giấy thông báo trúng tuyển kia.
Có lẽ là do Đường Kỳ không mặc đồng phục học sinh, tất cả các học sinh khác trên xe đều liếc mắt nhìn hắn trong thoáng chốc rồi thờ ơ quay đầu đi. Cũng có vài người thân thiện hơn, cười nhẹ với hắn, và hoàn toàn không có các tình trạng vô lý kiểu học sinh cá biệt hay cậu ấm cô chiêu nào đó bước ra bắt nạt hắn.
Đường Kỳ mỉm cười đáp lại, khắc họa bản thân hoàn hảo trong hình ảnh của một cậu học sinh tóc đen nhút nhát và cực kỳ bình thường.
Hắn ngồi xuống một góc trong xe; cả chuyến đi đều rất bình yên. Không lâu sau đó, xe buýt của trường đã chạy đến điểm dừng gần như là duy nhất - đường Thorns.
Theo chân một nhóm học sinh xuống xe, đám đông cùng nhau di chuyển đến một khu phức hợp ở cuối con phố.
Trước mặt là một quảng trường được lát bằng gạch trắng, tại vị trí trung tâm có một ngôi giáo đường thấp bé, trông rất cổ kính, lại không có bất cứ vẻ xa hoa nào. Kiểu kiến trúc thế này đúng thật phù hợp với định nghĩa của giáo hội Thánh Thorns rằng, Ta tôn trọng nỗi đau và sự cực nhọc, và không bao giờ chạy theo sự hoa mỹ.
Đám đông tách ra khi đến quảng trường; đa phần các học sinh sẽ cùng tiến về một khu vực nào đó, trong khi những người lớn hơn - có vẻ là giáo viên hoặc nhân viên của trường - lại đi về hướng ngược lại.
Quan sát một lúc, Đường Kỳ chọn hướng ngược lại với các học sinh kia.
Bên kia quảng trường, đó là một chuỗi kiến trúc được xây dựng lộn xộn; một vài giáo viên đang đi tới đi lui tại nơi đó.
Ngay lúc Đường Kỳ đang muốn giữ ai đó lại và hỏi “nơi tiếp nhận đăng ký dành cho học sinh mới” ở đâu, một người đàn ông trung niên mặc trang phục mục sư cổ điển chợt đuổi theo hắn từ phía sau, vừa thấy Đường Kỳ quay lại bèn hỏi thẳng: “Cậu bé, cháu tên Đường Kỳ phải không?”
“Vâng, là cháu đây!”
Đường Kỳ nghi ngờ đáp.
Nghe câu trả lời khẳng định như thế, vị mục sư trung niên này thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Tôi cứ nghĩ mình đến trễ rồi! Thật may quá.
Cậu bé, chú được ngài Ronald ủy thác, đến giúp cháu làm thủ tục nhập học. Cháu có thể gọi chú là Benny Hinn. Giờ thì đi theo chú nào!”
Nói xong, gã xoay người, dẫn Đường Kỳ tiến đến một tòa nhà thấp màu đỏ trong khu kiến trúc trước mặt.
Khi đến gần, hắn quả thật trông thấy tại văn phòng thứ 3 ở tầng trệt của tòa nhà này, trên cánh cửa gỗ có một tấm biển ghi: “Tiếp nhận đăng ký dành cho học sinh mới.”
...
“Mục sư Benny Hinn, cám ơn sự giúp đỡ của ngài.”
Khi hai người đi ra khỏi quầy đăng ký, Đường Kỳ quay lại, cúi nhẹ đầu cảm ơn gã mục sư, nói năng rất lễ phép.
Trước khi đợi vị mục sư trước mặt trả lời, Đường Kỳ hỏi tiếp: “Thưa mục sư Benny Hinn, trong khuôn viên trường học này, có chỗ nào cho thuê phòng trọ không? Cháu định chọn sống trong khuôn viên trường để trải qua ba năm thử thách tại Thorns. Vì tính cách cá nhân, cháu hy vọng đó là một căn phòng đơn, càng yên tĩnh càng tốt. Chẳng hay, ngài có đề nghị nào không?”
Cái gọi là thử thách trong câu nói của Đường Kỳ dĩ nhiên chính là chuyện học tập.
Nhưng ở đây, ai cũng gọi đó là một cuộc thử thách chông gai - ít nhất là đối với quý bà tóc vàng trông nghiêm túc phụ trách tiếp nhận học sinh mới, đã nói như vậy.
Không rõ là do tính cách vốn có của bản thân, hay là do Ronald giao phó, thái độ của mục sư Benny Hinn đối với Đường Kỳ rất hòa nhã. Nghe câu hỏi này, gã cười nhẹ và nói: “Vậy à? Đúng là một cậu bé dũng cảm! Để chú nghĩ xem nơi nào còn cho thuê phòng trọ!”
Vào thời điểm này, thực sự không có nhiều sự lựa chọn.
Nhưng cháu hỏi đúng người rồi đấy! Chú nhớ là, vẫn còn có một vài nơi đáp ứng được yêu cầu của cháu.”
…
“Thưa ngài mục sư, còn nơi khác không ạ? Mặc dù chỗ này rất tốt, nhưng nếu có đâu đó tốt hơn, cháu có thể chi trả cao hơn một chút cũng được.”
Trong lúc bước xuống bậc thềm của một ngôi nhà nhỏ, Đường Kỳ quay sang nói với mục sư Benny Hinn bằng vẻ mặt áy náy.
Trong ngôi nhà nhỏ này có phòng cho thuê, tuy không phải chia sẻ phòng với khách khác, nhưng chủ nhân của ngôi nhà này lại sinh hoạt ở tầng trệt. Dù so với những căn phòng mà hắn đã ghé xem trước đó thì nơi đây cũng đã đáp ứng được yêu cầu của Đường Kỳ rồi, nhưng hắn vẫn muốn tìm thử một nơi khác nữa.
Vì sự ủy thác của Ronald, mục sư Benny Hinn quả thực rất tận tình. Nghe Đường Kỳ nhờ vả như vậy, gã cũng không hề khó chịu. Sau khi nhíu mày suy nghĩ một hồi, gã bối rối đáp: “Để đáp ứng được yêu cầu của cháu, quả thật vẫn còn một nơi khác. Cơ mà, địa phương đó hơi đặc biệt một chút. Vị trí đó nằm gần với câu lạc bộ Hội Khổ Tu nên đa phần thời gian đều rất yên tĩnh, ngoại trừ buổi sáng sớm - lúc bọn họ rèn luyện. Khi đó, có thể là cháu sẽ nghe thấy một số âm thanh quái dị nào đó. Nếu cháu đồng ý...”
Benny Hinn vừa nói được một nửa, mắt Đường Kỳ đã sáng lên.
...
Không lâu sau, tại một góc hẻo lánh yên tĩnh nằm sâu bên trong khuôn viên trường St. Thorns.
Đường Kỳ đang chào tạm biệt hai người với nụ cười trên môi. Một trong hai chính là mục sư Benny Hinn vừa đảm trách nhiệm vụ dẫn đường cho hắn, trong khi người còn lại là một lão già da trắng với chiếc mũi ửng đỏ vì say rượu. Đường Kỳ vừa ký hợp đồng thuê lấy một căn nhà nhỏ 2 tầng từ ông ta với cái giá rất đắc đỏ so với mặt bằng chung.
Sau khi chào tạm biệt một cách lịch sự, Đường Kỳ không nhìn về phía tòa nhà nhỏ mang phong cách khá tinh tế được phủ đầy dây thường xuân ở sau lưng; mà thay vào đó, lại dõi mắt quan sát một khu kiến trúc khác ở cuối con đường rợp bóng cây, cách xa nơi này bởi một khu rừng nhỏ. Nơi đó có một tòa tháp chuông, một số cụm nhà nhỏ vây xung quanh một khối kiến trúc chính và một quảng trường be bé trông như sân tập.
“Câu lạc bộ Hội Khổ Tu!”
Sau vài ánh nhìn thoáng qua, vì không thấy có gì đặc biệt cả nên Đường Kỳ chỉ lắc đầu, lẩm bẩm một tiếng liền quay trở lại ngôi nhà mà mình vừa thuê phòng.
Đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, bố trí bên trong ngôi nhà nhỏ xuất hiện rõ ràng trước mắt hắn. Có một phòng khách nhỏ được sắp đặt tinh tế, một căn phòng nghỉ, một phòng tắm; lầu hai là một phòng ngủ và phòng khách. Nơi đây có sẵn nội thất và đồ gia dụng, thế nên Đường Kỳ cũng chẳng phải mua sắm gì.
Chủ nhà còn tặng kèm một kệ sách; tất cả đều để trong phòng ngủ.
Mặc dù tiền thuê nhà mà Đường Kỳ phải trả có hơi quá đắt so với những thứ này, nhưng đối với hắn cũng chẳng thấm thía là bao. Trách sao được, vì nhu cầu của hắn quá đặc biệt mà.
Bên cạnh đó, hắn vừa mới thu lấy một đống tiền mặt kếch sù nữa.
Lần này là trong phòng ngủ, Đường Kỳ cất bộ quần áo cuối cùng vào rương gỗ trước mặt, khóa lại, sau đó cầm lấy một bì thư tươm tất trên chiếc giường bên cạnh lên. Trong bì thư đó có một tờ giấy thông báo nhập học - cũng chính là vật mà Đường Kỳ chờ đợi suốt 3 ngày nay.
Tờ giấy thông báo này là một loại giấy nào đó có chất liệu lành lạnh, phần mép có vẽ những hoa văn trông khá phức tạp; phần trên tờ giấy có in một chiếc huy hiệu trong hình dạng của một thanh thánh kiếm cùng những nhành gai quấn quanh. Vừa nhìn vào, hắn chợt có cảm giác vật này vô cùng cao quý và thánh khiết.
Ở giữa trang giấy, có một dòng chữ với nội dung rằng:
Đường Kỳ thân mến, sau khi khảo hạch, chúng tôi tin rằng cậu là một thanh niên chính trực và tốt bụng. Cậu hoàn toàn đáp ứng đủ các yêu cầu của chúng tôi đối với một học sinh của Đức Thorns. Cậu đã trúng tuyển vào trường trung học St. Thorns.
Mời cậu đến báo danh tại Trường trung học St. Thorns trong khoảng thời gian từ ngày 03 đến ngày 09/5/102 theo Lịch Condor.
Dòng cuối cùng chính là khẩu hiệu của trường:
Cầu mong cậu được gai nhọn bao bọc, và mong rằng cuối cùng cậu sẽ có thể cắt đứt những nhành gai kia.
Nếu chỉ đọc dòng khẩu hiệu của trường, e rằng người ta sẽ nghĩ đây là một ngôi trường trung học của giáo hội.
Trên thực tế, trường trung học St. Thorns đúng là như vậy cách đây 100 năm trước. Nhưng với sự suy yếu của thế lực giáo hội, trường trung học St. Thorns ngày nay giống một trường trung học quý tộc hơn. Tại tiểu bang Mật Hoàng, nơi đây nổi tiếng với việc chất lượng giảng dạy cực kỳ cao và môi trường học đường vô cùng lành mạnh, đồng thời còn đóng vai trò như một tấm danh thiếp đối ngoại của thành phố Moses.
Đây cũng là vấn đề thứ hai mà Đường Kỳ nhờ ngài Ronald hỗ trợ mình.
Nguyên chủ khoảng 15 tuổi, chính là độ tuổi vừa lên cấp ba.
Nếu cha mẹ của nguyên chủ không chết bất đắc kỳ tử như thế, với nguồn tài chính và các mối liên hệ của nhà họ Đường, Đường Kỳ cũng có thể miễn cưỡng đủ điều kiện trúng tuyển vào trường St. Thorns.
Đáng tiếc, Đường Kỳ lúc này lại lẻ loi một mình; dù hắn có đánh tiếng cho các mối quan hệ khác, người ta cũng chẳng thèm quan tâm.
Nhưng Ronald đã ra mặt, mọi thứ lập tức khác hẳn.
Mà lý do khiến Đường Kỳ nhất định phải vào trường trung học St. Thorns, đầu tiên là vì giữ lấy danh nghĩa của một học sinh quý tộc. Nhờ vào việc này, ngoài chuyện tìm một nơi để học tập thật tốt và tăng vốn kiến thức về thế giới mới, điều quan trọng hơn đối với hắn là để né tránh sự trả thù của gia tộc Samra.
Theo nhật ký của lão Morgan, chỉ cần các thành viên trong gia tộc ấy đến gần trường trung học St. Thorns, sức mạnh của họ sẽ nhanh chóng suy yếu, thậm chí còn trở nên yếu đuối hơn cả người bình thường.
Vấn đề này, ngay cả mụ Samra cũng không thể miễn trừ. Mụ Vu bà kia đoán rằng, đây là do sức mạnh của giáo hội vẫn còn tồn tại bên trong trường trung học St. Thorns. Không những thế, đó là một sức mạnh không hề tầm thường; ngay cả khi không giao tranh lẫn nhau, hơi thở của luồng sức mạnh ấy tự động lan tỏa ra cũng có thể áp chế Vu Thuật Đen tà ác.
Với thông tin này, Đường Kỳ trông sẽ thật ngu ngốc nếu không biết cách lợi dụng nó.
Cất lá thư thông báo vào ngực, nhấc rương gỗ lên, hắn khóa hết tất cả các căn phòng trong ngôi biệt thự, tiện thể còn khóa chặt luôn cổng sắt lớn. Cuối cùng, Đường Kỳ liếc mắt nhìn về phía ngôi “nhà” hoàn toàn quạnh quẽ này, yên lặng quay người rời đi một cách quyết đoán.
Một cậu ấm giàu có với rất nhiều của cải và không bị ai quản thúc cả, nghe thật tuyệt vời.
Đáng tiếc, đây không phải là điều mà Đường Kỳ muốn.
Nếu chưa từng nhìn thấy sức mạnh phi phàm, có lẽ Đường Kỳ sẽ an nhiên hưởng thụ.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác.
Đường Kỳ xách hộp gỗ, dạo bước ra khỏi đại lộ rợp bóng cây bên ngoài ngôi biệt thự. Lúc này, hình tượng của hắn có chút khác biệt so với lúc vừa mới tái sinh. Với quần tây đen thoải mái, áo sơ mi vải lanh màu xanh lam, một chiếc áo khoắc ngắn cũn cỡn đi kèm với bộ tóc và đôi mắt màu đen, trông hắn vừa thanh tú, vừa trẻ trung.
Phải nói một câu rằng, nguyên chủ có ngoại hình xuất sắc, còn trông có vẻ khá thân thiện.
Vì vậy, để ẩn mình một chút, Đường Kỳ vội tìm một cặp kính gọng đen đeo vào, khiến bản thân trông bớt nổi bật hơn.
Khu vực mà nhà họ Đường sinh sống là một cộng đồng có tên “Rocky.” Không gian nơi đây rất yên tĩnh, và những người sống tại địa phương này đều là các tay khá giả, đa phần đều có phương tiện đi lại riêng.
Tuy nhiên, rõ ràng là có khá nhiều trẻ em tại đây, nên ở đại lộ trung tâm khu biệt thự cũng có các phương tiện công cộng.
Hiện tại, vừa có một chiếc xe buýt màu vàng chạy tới trước mặt Đường Kỳ.
Lên xe, Đường Kỳ chẳng giao tiếp với ai cả, trực tiếp ngồi xuống một chiếc ghế trống.
Xe buýt nơi đây đều miễn phí. Cơ bản là, mọi chi phí có lẽ đã được bao gồm trong danh mục phí quản lý biệt thự rồi. Thế cho nên, cũng không có nhân viên thu phí; mà Đường Kỳ cũng không cần nói điểm đến, vì chắc chắn là chiếc xe này sẽ chạy đến đó.
Thực tế thì khi vừa ngồi xuống, hắn đã phát hiện ra rằng, mục đích của tất cả những người trên chuyến xe này đều giống hắn.
Trên xe, cơ bản đều là học sinh.
Nhóm học sinh này cũng có độ tuổi xấp xỉ Đường Kỳ, cũng có một hai người trông lớn hơn. Nhưng khác với hắn, những người xung quanh đều mặc quần áo trông giống như đồng phục học sinh vậy. Mấy bộ đồ này không khác gì lắm với hình mẫu của các bộ đồng phục quý tộc mà hắn từng tưởng tượng, chỉ là ngay vị trí trái tim đều có thêu hình một chiếc huy chương.
Cũng chính là chiếc huy chương hình Thánh kiếm Thorns trên tờ giấy thông báo trúng tuyển kia.
Có lẽ là do Đường Kỳ không mặc đồng phục học sinh, tất cả các học sinh khác trên xe đều liếc mắt nhìn hắn trong thoáng chốc rồi thờ ơ quay đầu đi. Cũng có vài người thân thiện hơn, cười nhẹ với hắn, và hoàn toàn không có các tình trạng vô lý kiểu học sinh cá biệt hay cậu ấm cô chiêu nào đó bước ra bắt nạt hắn.
Đường Kỳ mỉm cười đáp lại, khắc họa bản thân hoàn hảo trong hình ảnh của một cậu học sinh tóc đen nhút nhát và cực kỳ bình thường.
Hắn ngồi xuống một góc trong xe; cả chuyến đi đều rất bình yên. Không lâu sau đó, xe buýt của trường đã chạy đến điểm dừng gần như là duy nhất - đường Thorns.
Theo chân một nhóm học sinh xuống xe, đám đông cùng nhau di chuyển đến một khu phức hợp ở cuối con phố.
Trước mặt là một quảng trường được lát bằng gạch trắng, tại vị trí trung tâm có một ngôi giáo đường thấp bé, trông rất cổ kính, lại không có bất cứ vẻ xa hoa nào. Kiểu kiến trúc thế này đúng thật phù hợp với định nghĩa của giáo hội Thánh Thorns rằng, Ta tôn trọng nỗi đau và sự cực nhọc, và không bao giờ chạy theo sự hoa mỹ.
Đám đông tách ra khi đến quảng trường; đa phần các học sinh sẽ cùng tiến về một khu vực nào đó, trong khi những người lớn hơn - có vẻ là giáo viên hoặc nhân viên của trường - lại đi về hướng ngược lại.
Quan sát một lúc, Đường Kỳ chọn hướng ngược lại với các học sinh kia.
Bên kia quảng trường, đó là một chuỗi kiến trúc được xây dựng lộn xộn; một vài giáo viên đang đi tới đi lui tại nơi đó.
Ngay lúc Đường Kỳ đang muốn giữ ai đó lại và hỏi “nơi tiếp nhận đăng ký dành cho học sinh mới” ở đâu, một người đàn ông trung niên mặc trang phục mục sư cổ điển chợt đuổi theo hắn từ phía sau, vừa thấy Đường Kỳ quay lại bèn hỏi thẳng: “Cậu bé, cháu tên Đường Kỳ phải không?”
“Vâng, là cháu đây!”
Đường Kỳ nghi ngờ đáp.
Nghe câu trả lời khẳng định như thế, vị mục sư trung niên này thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Tôi cứ nghĩ mình đến trễ rồi! Thật may quá.
Cậu bé, chú được ngài Ronald ủy thác, đến giúp cháu làm thủ tục nhập học. Cháu có thể gọi chú là Benny Hinn. Giờ thì đi theo chú nào!”
Nói xong, gã xoay người, dẫn Đường Kỳ tiến đến một tòa nhà thấp màu đỏ trong khu kiến trúc trước mặt.
Khi đến gần, hắn quả thật trông thấy tại văn phòng thứ 3 ở tầng trệt của tòa nhà này, trên cánh cửa gỗ có một tấm biển ghi: “Tiếp nhận đăng ký dành cho học sinh mới.”
...
“Mục sư Benny Hinn, cám ơn sự giúp đỡ của ngài.”
Khi hai người đi ra khỏi quầy đăng ký, Đường Kỳ quay lại, cúi nhẹ đầu cảm ơn gã mục sư, nói năng rất lễ phép.
Trước khi đợi vị mục sư trước mặt trả lời, Đường Kỳ hỏi tiếp: “Thưa mục sư Benny Hinn, trong khuôn viên trường học này, có chỗ nào cho thuê phòng trọ không? Cháu định chọn sống trong khuôn viên trường để trải qua ba năm thử thách tại Thorns. Vì tính cách cá nhân, cháu hy vọng đó là một căn phòng đơn, càng yên tĩnh càng tốt. Chẳng hay, ngài có đề nghị nào không?”
Cái gọi là thử thách trong câu nói của Đường Kỳ dĩ nhiên chính là chuyện học tập.
Nhưng ở đây, ai cũng gọi đó là một cuộc thử thách chông gai - ít nhất là đối với quý bà tóc vàng trông nghiêm túc phụ trách tiếp nhận học sinh mới, đã nói như vậy.
Không rõ là do tính cách vốn có của bản thân, hay là do Ronald giao phó, thái độ của mục sư Benny Hinn đối với Đường Kỳ rất hòa nhã. Nghe câu hỏi này, gã cười nhẹ và nói: “Vậy à? Đúng là một cậu bé dũng cảm! Để chú nghĩ xem nơi nào còn cho thuê phòng trọ!”
Vào thời điểm này, thực sự không có nhiều sự lựa chọn.
Nhưng cháu hỏi đúng người rồi đấy! Chú nhớ là, vẫn còn có một vài nơi đáp ứng được yêu cầu của cháu.”
…
“Thưa ngài mục sư, còn nơi khác không ạ? Mặc dù chỗ này rất tốt, nhưng nếu có đâu đó tốt hơn, cháu có thể chi trả cao hơn một chút cũng được.”
Trong lúc bước xuống bậc thềm của một ngôi nhà nhỏ, Đường Kỳ quay sang nói với mục sư Benny Hinn bằng vẻ mặt áy náy.
Trong ngôi nhà nhỏ này có phòng cho thuê, tuy không phải chia sẻ phòng với khách khác, nhưng chủ nhân của ngôi nhà này lại sinh hoạt ở tầng trệt. Dù so với những căn phòng mà hắn đã ghé xem trước đó thì nơi đây cũng đã đáp ứng được yêu cầu của Đường Kỳ rồi, nhưng hắn vẫn muốn tìm thử một nơi khác nữa.
Vì sự ủy thác của Ronald, mục sư Benny Hinn quả thực rất tận tình. Nghe Đường Kỳ nhờ vả như vậy, gã cũng không hề khó chịu. Sau khi nhíu mày suy nghĩ một hồi, gã bối rối đáp: “Để đáp ứng được yêu cầu của cháu, quả thật vẫn còn một nơi khác. Cơ mà, địa phương đó hơi đặc biệt một chút. Vị trí đó nằm gần với câu lạc bộ Hội Khổ Tu nên đa phần thời gian đều rất yên tĩnh, ngoại trừ buổi sáng sớm - lúc bọn họ rèn luyện. Khi đó, có thể là cháu sẽ nghe thấy một số âm thanh quái dị nào đó. Nếu cháu đồng ý...”
Benny Hinn vừa nói được một nửa, mắt Đường Kỳ đã sáng lên.
...
Không lâu sau, tại một góc hẻo lánh yên tĩnh nằm sâu bên trong khuôn viên trường St. Thorns.
Đường Kỳ đang chào tạm biệt hai người với nụ cười trên môi. Một trong hai chính là mục sư Benny Hinn vừa đảm trách nhiệm vụ dẫn đường cho hắn, trong khi người còn lại là một lão già da trắng với chiếc mũi ửng đỏ vì say rượu. Đường Kỳ vừa ký hợp đồng thuê lấy một căn nhà nhỏ 2 tầng từ ông ta với cái giá rất đắc đỏ so với mặt bằng chung.
Sau khi chào tạm biệt một cách lịch sự, Đường Kỳ không nhìn về phía tòa nhà nhỏ mang phong cách khá tinh tế được phủ đầy dây thường xuân ở sau lưng; mà thay vào đó, lại dõi mắt quan sát một khu kiến trúc khác ở cuối con đường rợp bóng cây, cách xa nơi này bởi một khu rừng nhỏ. Nơi đó có một tòa tháp chuông, một số cụm nhà nhỏ vây xung quanh một khối kiến trúc chính và một quảng trường be bé trông như sân tập.
“Câu lạc bộ Hội Khổ Tu!”
Sau vài ánh nhìn thoáng qua, vì không thấy có gì đặc biệt cả nên Đường Kỳ chỉ lắc đầu, lẩm bẩm một tiếng liền quay trở lại ngôi nhà mà mình vừa thuê phòng.
Đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, bố trí bên trong ngôi nhà nhỏ xuất hiện rõ ràng trước mắt hắn. Có một phòng khách nhỏ được sắp đặt tinh tế, một căn phòng nghỉ, một phòng tắm; lầu hai là một phòng ngủ và phòng khách. Nơi đây có sẵn nội thất và đồ gia dụng, thế nên Đường Kỳ cũng chẳng phải mua sắm gì.
Chủ nhà còn tặng kèm một kệ sách; tất cả đều để trong phòng ngủ.
Mặc dù tiền thuê nhà mà Đường Kỳ phải trả có hơi quá đắt so với những thứ này, nhưng đối với hắn cũng chẳng thấm thía là bao. Trách sao được, vì nhu cầu của hắn quá đặc biệt mà.
Bên cạnh đó, hắn vừa mới thu lấy một đống tiền mặt kếch sù nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.