Chương 6: Xử lý di sản
Chân Ngu Lão Nhân
19/01/2022
Mở cửa phòng làm việc ra lần nữa, mọi thứ bên
trong vẫn không thay đổi. Từ nghi thức tà ác trên mặt đất đến ngọn nến
đã cháy hết, xác của lão Morgan bị trói chặt, rèm cửa đã được kéo ra,
tất cả vẫn như cũ, chờ Đường Kỳ vào xử lý.
Dù đã kiểm soát hoàn toàn cơ thể này, hắn vẫn không thể thay đổi một số thói quen của nguyên chủ.
Đường Kỳ vô thức đi tới chiếc ghế tựa cao phía sau bàn làm việc rồi ngồi xuống, tự động thầm suy nghĩ biện pháp.
Dưới hoàn cảnh hiện tại, hắn là một thanh niên mười mấy tuổi không nơi nương tựa. Mặc dù bản thân là một cậu ấm, nhưng dường như trong ấn tượng của hắn vẫn không thể tìm thấy bất cứ ai có thể tin tưởng được. Ngoài cha mẹ đã chết của mình ra, nguyên chủ không có bất cứ người thân nào khác.
Công ty thép nhà họ Đường mà bản thân thừa kế rõ ràng không phải là thứ mà một thanh niên trẻ người non dạ như hắn có thể đủ khả năng quản lý. Không những thế, một vài gia sản khác, bao gồm những chuyện vặt vãnh xung quanh, lại rối nùi thành một đoàn cùng nhau.
Mà điều cấp bách hơn cả chính là thi thể của lão Morgan ngay trước mặt.
Về sự trả thù của gia tộc Samra, theo nhật ký của lão Morgan, ắt hẳn còn phải trì hoãn một thời gian nữa.
“Xác chết thì dễ giải quyết rồi. Dù sao, để thuận tiện cho việc giết chết nguyên chủ và chiếm lấy cơ thể, lão Morgan đã chuẩn bị kỹ nguyên nhân cái chết cho chính bản thân. Thậm chí, có lẽ lão ta còn chuẩn bị sẵn các tài liệu liên quan về một cái chết do tai nạn nào đó, rồi chỉ cần ký tên vào và đem đi hỏa táng là xong.
Nhưng công ty của mình và phần gia sản này thì hơi phiền phức. Mặc dù phần lớn cổ phần chắc chắn sẽ được nguyên chủ thừa kế, nhưng quyền sử dụng vẫn còn nằm rải rác trong tay một số người khác. Và ở thời điểm hiện tại, những kẻ nắm thực quyền trong công ty chắc chắn sẽ không thể chấp nhận một tay lãnh đạo mới ở độ tuổi thanh thiếu niên.
Cơ mà, có vẻ như bản thân mình cũng không phải đi làm ở độ tuổi hiện tại. Giá mà thế giới này giống hệt như Trái đất khi trước thì tốt rồi, nhưng lúc này mình đã tận mắt trông thấy tất cả. Ngoài mặt là một xã hội an bình, nhưng sau lưng lại chính là một thế giới bao gồm sức mạnh siêu phàm đáng sợ.
Thứ mà mình cần làm bây giờ chính là tiến vào lĩnh vực siêu phàm thực sự, đạt được những sức mạnh trong truyền thuyết kia. Nếu có cơ hội, mong là sẽ tìm ra được đường quay về.
Phải xử lý gọn gàng tất cả, tranh thủ lúc còn ở độ tuổi trẻ trung này, mà phải thao tác sao cho không đánh rắn động cỏ nữa... Phiền phức quá đi!”
Đường Kỳ hơi đau đầu, tự xoa nhẹ mi tâm một chút. Lúc này, ánh mắt của hắn vô thức liếc đến chiếc bàn làm việc trước mặt.
Trên mặt bàn bày biện một số sách vở, vài chiếc ống đựng bút và những món văn phòng phẩm khác. Đồng thời, còn có một chiếc đèn bàn xinh đẹp và một vật mà theo quan niệm của Đường Kỳ thì đó chính là chiếc điện thoại kiểu quay số cổ điển.
Bên cạnh chiếc điện thoại là một cuốn sổ nhỏ.
Theo trí nhớ, cuốn sổ nhỏ này là của cha mẹ nguyên chủ để lại; bên trong đa phần ghi một vài số điện thoại quan trọng, chủ yếu là các đối tác kinh doanh.
“À...”
Đường Kỳ dường như vừa nghĩ ra điều gì đó, một ý tưởng sáng suốt chợt lóe lên.
Do dự một hồi, sắc mặt của hắn trở nên quyết đoán hẳn. Sau khi hạ quyết tâm, Đường Kỳ mạnh dạn với tay cầm lấy quyển sổ nhỏ kia.
Mở nó ra, hắn dựa theo trí nhớ của bản thân mà nhanh chóng tìm ra một cái tên.
“Kerry Ronald, cổ đông lớn thứ hai trong công ty Thép nhà họ Đường, cũng là Ủy viên hội đồng thành phố Moses, lại là một cổ đông của nhiều công ty khác. Người này có sức ảnh hưởng không nhỏ trong cả thành phố này, là một tay cộm cán thực sự. Gần đây, ông ta đang xúc tiến việc thành lập Hiệp hội Sắt thép thành phố Moses và cạnh tranh vị trí Chủ tịch Hiệp hội.
Một ông lớn như vậy, chắc hẳn sẽ có thể xử lý hết tất cả những việc mà mình đang đau đầu theo một cách hoàn hảo nhất, lại có thể thuận tiện thỏa mãn 2 yêu cầu khác của mình.”
Nghĩ đến đây, Đường Kỳ nhấc điện thoại lên, dùng những ngón tay gầy và trắng của bản thân để quay từng con số dựa theo thông tin trong cuốn sổ nhỏ ghi lại.
Tách!
Tút... tút... tút...
Không lâu sau đó, có tiếng “cành cạnh” vang lên từ đầu dây bên kia trong ống nghe. Một giọng nói vọng đến: “Xin chào, đây là văn phòng của ông Ronald, xin hỏi…?”
Nghe có người bắt máy, Đường Kỳ nói thẳng: “Xin chào, tôi là Đường Kỳ, tôi cần nói chuyện với ông Ronald.”
Nói xong, Đường Kỳ suy nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Cha mẹ tôi và ông Ronald là đối tác nhiều năm với nhau, nhờ cô cho tôi trò chuyện đôi lời với ông ấy.”
“Vâng, cậu vui lòng chờ trong giây lát.”
Bên kia im lặng trong một giây, kế tiếp là câu trả lời theo kiểu công thức hóa; sau đó chỉ còn lại những tiếng côm cốp do giày cao gót nện xuống sàn nhà.
Một lúc sau, ống nghe được ai đó nhấc lên, đi kèm với một giọng nói trầm ổn: “Nhóc con, chú cũng rất buồn vì những gì đã xảy ra với gia đình nhóc. Chú với cha mẹ cháu là bạn bè lâu năm với nhau, có cần giúp gì thì cứ nói chú biết.”
Nghe thấy giọng nói này, trong đầu Đường Kỳ tự mường tượng nên hình ảnh về một người đàn ông trung niên quyền cao chức trọng, ăn mặc chỉnh tề, vẻ ngoài điềm đạm, có tác phong làm việc và ăn nói uy tín. Người này có thể khiến người khác cực kỳ tin tưởng, bao gồm cả nguyên chủ trong đó.
Đáng tiếc, Đường Kỳ không dễ bị lừa như vậy.
Theo một số mảnh vỡ ký ức về người này, Đường Kỳ có thể dễ dàng nhận ra đây là một nhân vật có dã tâm rất lớn, có bản lĩnh vững vàng trong cả kinh doanh và chính trị. Nếu thấy ông ta ôn hòa như thế mà nghĩ là mình có thể kiếm được một món hời lớn, vậy sẽ lầm to và phải trả một cái giá cực đắc sau đó.
Ý tưởng ban đầu của nguyên chủ chính là ủy thác cổ phần của công ty Sắt thép họ Đường cho quý ngài Ronald đây, sau đó bình chân như vại mà hưởng hoa hồng thôi.
Phải thừa nhận rằng, ý tưởng này khá ổn - nhưng thực tế thì tàn nhẫn hơn nhiều.
Nếu thực sự làm thế, e rằng chỉ trong vài năm nữa, sau khi nguyên chủ nhận được một ít cổ tức thì công ty Sắt thép họ Đường cũng đã hoàn toàn trở thành vật trong túi của quý ngài Ronald - mà thứ nguyên chủ có được cũng chỉ là hai bàn tay trắng.
Thương trường, chính là một nơi tàn nhẫn như vậy.
Chưa kể đến việc không rõ cha mẹ của nguyên chủ có tình nghĩa sâu đậm với người này nhiều bao nhiêu, và ngay cả khi có đi nữa, thì chút tình nghĩa này cũng sẽ tan thành mây khói sau cái chết của song thân rồi. Tựu chung lại, lợi ích vẫn là tất cả.
Đương nhiên, dù nhận biết rõ ràng như thế cũng không có nghĩa là Đường Kỳ đủ khả năng tranh đấu với kẻ này.
Cho dù có chút nghị lực và sức lực, hai người hiện tại cũng không cùng một đẳng cấp.
Cũng may, mục đích lần này của Đường Kỳ cũng không phải là lợi dụng ông ta. Nói chính xác hơn, hắn chuẩn bị trao tiền.
“Chú Ronald, cháu thực sự muốn nhờ chú giúp đỡ hai việc.”
“Ồ, cháu cứ nói đi.”
Đường Kỳ có thể tưởng tượng ra được, người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia khẽ cười, kiên nhẫn đáp lời một thằng nhóc quen biết.
Hắn cũng cười nhẹ, không hề khách sáo mà trực tiếp nói rõ kế hoạch của mình với đầu dây bên kia.
“Cháu nghe nói chú có một tổ chức đấu giá. Cháu muốn ủy thác cho chú bán đấu giá tất cả tài sản mà cháu được thừa kế, ngoại trừ căn biệt thự mà cháu đang ở. Những thứ còn lại, bao gồm cổ phần công ty, bất động sản và quặng mỏ, đều gửi bán đấu giá.”
“...”
Sau khi Đường Kỳ nói xong, đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, để rồi cuối cùng mới mở lời bằng giọng điệu phập phồng.
“Nhóc con, cháu có chắc không? Những thứ này đều do cha cháu để lại cho cháu. Tuy sau khi đấu giá xong, cháu sẽ ôm vào một đống tiền mặt khá lớn, nhưng mất nhiều hơn được. Cháu có muốn suy nghĩ thêm hay không?”
Ân cần dạy bảo, đúng là một bậc cha chú hoàn mỹ.
Tuy nhiên, Đường Kỳ hiểu hết, thế nên chỉ trả lời đơn giản rằng: “Cháu hiểu chú Ronald lo lắng cho cháu, nhưng chí hướng của cháu không đặt vào những thứ này. Cơ bản thì, cháu không có khả năng vận hành mớ gia sản đó, vậy tốt hơn hết là đổi lấy mớ vàng Condor cho tiện tay. Bởi vậy, nhờ chú Ronald giúp cháu lần này nhé.
À mà, ngoại trừ việc này, cháu nhờ chú Ronald giúp cháu thêm một việc nho nhỏ khác nữa nhé...”
“Nếu cháu đã suy nghĩ kỹ hết rồi, chú cũng không khuyên bảo nữa. Cháu cứ đợi ở nhà nhé; chờ vài phút nữa là chú cho người xử lý tất cả.”
...
Cúp điện thoại, Đường Kỳ đứng dậy.
Hắn đi lấy một số dụng cụ vệ sinh, tự tay xóa bỏ mọi dấu vết liên quan đến nghi thức hoán hồn trên mặt đất. Tiếp theo, Đường Kỳ liếc nhìn thi thể của lão Morgan lần nữa, cười lạnh lùng rời cởi dây trói quanh xác lão ta ra.
Ổn thỏa hết mọi thứ, Đường Kỳ mới đi rửa tay trước khi quay lại đại sảnh, pha một ấm trà rồi yên lặng chờ đợi.
Vài phút nữa ư?
Không! Chỉ một phút sau, Đường Kỳ đã nghe thấy tiếng chuông vọng đến từ bên ngoài biệt thự.
Đặt tách trà xuống, hắn đi ra mở cửa sắt lớn, để rồi trông thấy một chiếc ô tô màu đen lạ lẫm đang đỗ tại đó. Cửa xe mở ra, kẻ bước xuống là một người đàn ông trung niên cùng hai tay đô con mặc đồ đen. Người đàn ông trung niên thì mặc một bộ đồ vest, có gương mặt rất khôn khéo, già đời.
Vừa nhìn thấy Đường Kỳ, gã bèn bước tới, vừa cúi đầu chào, vừa nói: “Cậu Đường, ngài Ronald gọi chúng tôi đến đây.”
Thoáng quan sát cả ba người, Đường Kỳ nhẹ gật đầu nói: “Lão Morgan đang ở trong phòng làm việc. Nhờ các anh mang ông ấy đi, an táng theo phong tục của quê quán ông ấy nhé. Sau khi hỏa táng, nhớ rắc tro cốt xuống biển là xong. Ôi, ông cụ đáng thương, bị đột quỵ mà qua đời. Mong cho ông ấy có thể ra đi thanh thản.”
“Thưa vâng!”
Ứng tiếng xong, hai gã đô con áo đen hành động rất nhanh. Sau khi biết được vị trí của phòng làm việc, họ chỉ mất một phút để di chuyển thi thể cứng đờ của lão Morgan ra ngoài, nhét vào chiếc ô tô.
Lúc này, Đường Kỳ cũng bước ra trước cổng một lần nữa, trong tay mang theo một xấp văn kiện. Xem tình hình, hắn đã ký tên hết cả rồi, sau đó đưa tận tay cho người đàn ông trung niên già dặn kia.
Gã nhận lấy, không thèm kiểm tra mà lập tức cất kỹ vào, sau đó bèn cung kính cười với Đường Kỳ và nói: “Cậu Đường, chúng tôi sẽ gửi thứ mà cậu cần sau 3 ngày. Cậu chỉ cần kiểm tra và nhận lấy là xong. Giờ, chúng tôi đi trước nhé!”
Nghe vậy, Đường Kỳ gật nhẹ, nói câu tạm biệt rồi xoay người trở lại biệt thự.
Sau khi dạo một vòng, hắn quay lại phòng làm việc ban nãy.
Căn phòng từng có bầu không khí kinh khủng khi trước, giờ trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều.
Không có thi thể lão Morgan nằm tại đó, trông nơi đây hoàn hảo hơn thấy rõ.
Đường Kỳ đi tới bệ cửa sổ, để rồi thở phào một hơi khi quan sát thấy nhóm người kia đang dần đi xa.
Từ hôm nay trở đi, hắn rõ ràng là đã mất sạch “gia tài,” trừ căn biệt thự này.
Vừa rồi, hắn đã giao toàn bộ tài sản cho thuộc hạ của ngài Ronald. Dù trên danh nghĩa là nhờ ngài Ronald giúp hắn bán đấu giá tài sản, nhưng Đường Kỳ hiểu rõ rằng, đây chính là chủ động bán công ty Sắt thép họ Đường và một số tài sản liên đới cho bản thân ngài Ronald.
Về phần Đường Kỳ, đống tài sản ấy đã được chuyển hóa thành một mớ tiền mặt kếch sù.
Về phần ngài Ronald, ý nghĩa của đợt làm ăn này còn giá trị hơn rất nhiều. Mặc dù không thể khiến kế hoạch thành lập Hiệp hội Sắt thép thành công ngay lập tức, nhưng mớ tài sản mới mẻ này có thể giúp ông ta đẩy nhanh tiến độ và góp vào một vài đòn bẩy khác.
Thế nên, ngài Ronald cũng đã giúp Đường Kỳ xử lý hai việc nhỏ nhặt.
Việc đầu tiên chính là xử lý thi thể của lão Morgan thay cho hắn. Đường Kỳ có thể tự làm việc này, nhưng rất phiền phức. Hắn có lẽ sẽ phải đối mặt với sự tra hỏi của cảnh sát, nhưng khi một ông lớn như Ronald ra mặt xử lý thì chuyện này lại êm xuôi hẳn đi. Đặc biệt với trường hợp lão Morgan qua đời “như thế này,” quá trình sau đó lại càng đơn giản hơn nữa.
Về việc thứ hai, ba ngày sau sẽ có kết quả.
Dù đã kiểm soát hoàn toàn cơ thể này, hắn vẫn không thể thay đổi một số thói quen của nguyên chủ.
Đường Kỳ vô thức đi tới chiếc ghế tựa cao phía sau bàn làm việc rồi ngồi xuống, tự động thầm suy nghĩ biện pháp.
Dưới hoàn cảnh hiện tại, hắn là một thanh niên mười mấy tuổi không nơi nương tựa. Mặc dù bản thân là một cậu ấm, nhưng dường như trong ấn tượng của hắn vẫn không thể tìm thấy bất cứ ai có thể tin tưởng được. Ngoài cha mẹ đã chết của mình ra, nguyên chủ không có bất cứ người thân nào khác.
Công ty thép nhà họ Đường mà bản thân thừa kế rõ ràng không phải là thứ mà một thanh niên trẻ người non dạ như hắn có thể đủ khả năng quản lý. Không những thế, một vài gia sản khác, bao gồm những chuyện vặt vãnh xung quanh, lại rối nùi thành một đoàn cùng nhau.
Mà điều cấp bách hơn cả chính là thi thể của lão Morgan ngay trước mặt.
Về sự trả thù của gia tộc Samra, theo nhật ký của lão Morgan, ắt hẳn còn phải trì hoãn một thời gian nữa.
“Xác chết thì dễ giải quyết rồi. Dù sao, để thuận tiện cho việc giết chết nguyên chủ và chiếm lấy cơ thể, lão Morgan đã chuẩn bị kỹ nguyên nhân cái chết cho chính bản thân. Thậm chí, có lẽ lão ta còn chuẩn bị sẵn các tài liệu liên quan về một cái chết do tai nạn nào đó, rồi chỉ cần ký tên vào và đem đi hỏa táng là xong.
Nhưng công ty của mình và phần gia sản này thì hơi phiền phức. Mặc dù phần lớn cổ phần chắc chắn sẽ được nguyên chủ thừa kế, nhưng quyền sử dụng vẫn còn nằm rải rác trong tay một số người khác. Và ở thời điểm hiện tại, những kẻ nắm thực quyền trong công ty chắc chắn sẽ không thể chấp nhận một tay lãnh đạo mới ở độ tuổi thanh thiếu niên.
Cơ mà, có vẻ như bản thân mình cũng không phải đi làm ở độ tuổi hiện tại. Giá mà thế giới này giống hệt như Trái đất khi trước thì tốt rồi, nhưng lúc này mình đã tận mắt trông thấy tất cả. Ngoài mặt là một xã hội an bình, nhưng sau lưng lại chính là một thế giới bao gồm sức mạnh siêu phàm đáng sợ.
Thứ mà mình cần làm bây giờ chính là tiến vào lĩnh vực siêu phàm thực sự, đạt được những sức mạnh trong truyền thuyết kia. Nếu có cơ hội, mong là sẽ tìm ra được đường quay về.
Phải xử lý gọn gàng tất cả, tranh thủ lúc còn ở độ tuổi trẻ trung này, mà phải thao tác sao cho không đánh rắn động cỏ nữa... Phiền phức quá đi!”
Đường Kỳ hơi đau đầu, tự xoa nhẹ mi tâm một chút. Lúc này, ánh mắt của hắn vô thức liếc đến chiếc bàn làm việc trước mặt.
Trên mặt bàn bày biện một số sách vở, vài chiếc ống đựng bút và những món văn phòng phẩm khác. Đồng thời, còn có một chiếc đèn bàn xinh đẹp và một vật mà theo quan niệm của Đường Kỳ thì đó chính là chiếc điện thoại kiểu quay số cổ điển.
Bên cạnh chiếc điện thoại là một cuốn sổ nhỏ.
Theo trí nhớ, cuốn sổ nhỏ này là của cha mẹ nguyên chủ để lại; bên trong đa phần ghi một vài số điện thoại quan trọng, chủ yếu là các đối tác kinh doanh.
“À...”
Đường Kỳ dường như vừa nghĩ ra điều gì đó, một ý tưởng sáng suốt chợt lóe lên.
Do dự một hồi, sắc mặt của hắn trở nên quyết đoán hẳn. Sau khi hạ quyết tâm, Đường Kỳ mạnh dạn với tay cầm lấy quyển sổ nhỏ kia.
Mở nó ra, hắn dựa theo trí nhớ của bản thân mà nhanh chóng tìm ra một cái tên.
“Kerry Ronald, cổ đông lớn thứ hai trong công ty Thép nhà họ Đường, cũng là Ủy viên hội đồng thành phố Moses, lại là một cổ đông của nhiều công ty khác. Người này có sức ảnh hưởng không nhỏ trong cả thành phố này, là một tay cộm cán thực sự. Gần đây, ông ta đang xúc tiến việc thành lập Hiệp hội Sắt thép thành phố Moses và cạnh tranh vị trí Chủ tịch Hiệp hội.
Một ông lớn như vậy, chắc hẳn sẽ có thể xử lý hết tất cả những việc mà mình đang đau đầu theo một cách hoàn hảo nhất, lại có thể thuận tiện thỏa mãn 2 yêu cầu khác của mình.”
Nghĩ đến đây, Đường Kỳ nhấc điện thoại lên, dùng những ngón tay gầy và trắng của bản thân để quay từng con số dựa theo thông tin trong cuốn sổ nhỏ ghi lại.
Tách!
Tút... tút... tút...
Không lâu sau đó, có tiếng “cành cạnh” vang lên từ đầu dây bên kia trong ống nghe. Một giọng nói vọng đến: “Xin chào, đây là văn phòng của ông Ronald, xin hỏi…?”
Nghe có người bắt máy, Đường Kỳ nói thẳng: “Xin chào, tôi là Đường Kỳ, tôi cần nói chuyện với ông Ronald.”
Nói xong, Đường Kỳ suy nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Cha mẹ tôi và ông Ronald là đối tác nhiều năm với nhau, nhờ cô cho tôi trò chuyện đôi lời với ông ấy.”
“Vâng, cậu vui lòng chờ trong giây lát.”
Bên kia im lặng trong một giây, kế tiếp là câu trả lời theo kiểu công thức hóa; sau đó chỉ còn lại những tiếng côm cốp do giày cao gót nện xuống sàn nhà.
Một lúc sau, ống nghe được ai đó nhấc lên, đi kèm với một giọng nói trầm ổn: “Nhóc con, chú cũng rất buồn vì những gì đã xảy ra với gia đình nhóc. Chú với cha mẹ cháu là bạn bè lâu năm với nhau, có cần giúp gì thì cứ nói chú biết.”
Nghe thấy giọng nói này, trong đầu Đường Kỳ tự mường tượng nên hình ảnh về một người đàn ông trung niên quyền cao chức trọng, ăn mặc chỉnh tề, vẻ ngoài điềm đạm, có tác phong làm việc và ăn nói uy tín. Người này có thể khiến người khác cực kỳ tin tưởng, bao gồm cả nguyên chủ trong đó.
Đáng tiếc, Đường Kỳ không dễ bị lừa như vậy.
Theo một số mảnh vỡ ký ức về người này, Đường Kỳ có thể dễ dàng nhận ra đây là một nhân vật có dã tâm rất lớn, có bản lĩnh vững vàng trong cả kinh doanh và chính trị. Nếu thấy ông ta ôn hòa như thế mà nghĩ là mình có thể kiếm được một món hời lớn, vậy sẽ lầm to và phải trả một cái giá cực đắc sau đó.
Ý tưởng ban đầu của nguyên chủ chính là ủy thác cổ phần của công ty Sắt thép họ Đường cho quý ngài Ronald đây, sau đó bình chân như vại mà hưởng hoa hồng thôi.
Phải thừa nhận rằng, ý tưởng này khá ổn - nhưng thực tế thì tàn nhẫn hơn nhiều.
Nếu thực sự làm thế, e rằng chỉ trong vài năm nữa, sau khi nguyên chủ nhận được một ít cổ tức thì công ty Sắt thép họ Đường cũng đã hoàn toàn trở thành vật trong túi của quý ngài Ronald - mà thứ nguyên chủ có được cũng chỉ là hai bàn tay trắng.
Thương trường, chính là một nơi tàn nhẫn như vậy.
Chưa kể đến việc không rõ cha mẹ của nguyên chủ có tình nghĩa sâu đậm với người này nhiều bao nhiêu, và ngay cả khi có đi nữa, thì chút tình nghĩa này cũng sẽ tan thành mây khói sau cái chết của song thân rồi. Tựu chung lại, lợi ích vẫn là tất cả.
Đương nhiên, dù nhận biết rõ ràng như thế cũng không có nghĩa là Đường Kỳ đủ khả năng tranh đấu với kẻ này.
Cho dù có chút nghị lực và sức lực, hai người hiện tại cũng không cùng một đẳng cấp.
Cũng may, mục đích lần này của Đường Kỳ cũng không phải là lợi dụng ông ta. Nói chính xác hơn, hắn chuẩn bị trao tiền.
“Chú Ronald, cháu thực sự muốn nhờ chú giúp đỡ hai việc.”
“Ồ, cháu cứ nói đi.”
Đường Kỳ có thể tưởng tượng ra được, người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia khẽ cười, kiên nhẫn đáp lời một thằng nhóc quen biết.
Hắn cũng cười nhẹ, không hề khách sáo mà trực tiếp nói rõ kế hoạch của mình với đầu dây bên kia.
“Cháu nghe nói chú có một tổ chức đấu giá. Cháu muốn ủy thác cho chú bán đấu giá tất cả tài sản mà cháu được thừa kế, ngoại trừ căn biệt thự mà cháu đang ở. Những thứ còn lại, bao gồm cổ phần công ty, bất động sản và quặng mỏ, đều gửi bán đấu giá.”
“...”
Sau khi Đường Kỳ nói xong, đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, để rồi cuối cùng mới mở lời bằng giọng điệu phập phồng.
“Nhóc con, cháu có chắc không? Những thứ này đều do cha cháu để lại cho cháu. Tuy sau khi đấu giá xong, cháu sẽ ôm vào một đống tiền mặt khá lớn, nhưng mất nhiều hơn được. Cháu có muốn suy nghĩ thêm hay không?”
Ân cần dạy bảo, đúng là một bậc cha chú hoàn mỹ.
Tuy nhiên, Đường Kỳ hiểu hết, thế nên chỉ trả lời đơn giản rằng: “Cháu hiểu chú Ronald lo lắng cho cháu, nhưng chí hướng của cháu không đặt vào những thứ này. Cơ bản thì, cháu không có khả năng vận hành mớ gia sản đó, vậy tốt hơn hết là đổi lấy mớ vàng Condor cho tiện tay. Bởi vậy, nhờ chú Ronald giúp cháu lần này nhé.
À mà, ngoại trừ việc này, cháu nhờ chú Ronald giúp cháu thêm một việc nho nhỏ khác nữa nhé...”
“Nếu cháu đã suy nghĩ kỹ hết rồi, chú cũng không khuyên bảo nữa. Cháu cứ đợi ở nhà nhé; chờ vài phút nữa là chú cho người xử lý tất cả.”
...
Cúp điện thoại, Đường Kỳ đứng dậy.
Hắn đi lấy một số dụng cụ vệ sinh, tự tay xóa bỏ mọi dấu vết liên quan đến nghi thức hoán hồn trên mặt đất. Tiếp theo, Đường Kỳ liếc nhìn thi thể của lão Morgan lần nữa, cười lạnh lùng rời cởi dây trói quanh xác lão ta ra.
Ổn thỏa hết mọi thứ, Đường Kỳ mới đi rửa tay trước khi quay lại đại sảnh, pha một ấm trà rồi yên lặng chờ đợi.
Vài phút nữa ư?
Không! Chỉ một phút sau, Đường Kỳ đã nghe thấy tiếng chuông vọng đến từ bên ngoài biệt thự.
Đặt tách trà xuống, hắn đi ra mở cửa sắt lớn, để rồi trông thấy một chiếc ô tô màu đen lạ lẫm đang đỗ tại đó. Cửa xe mở ra, kẻ bước xuống là một người đàn ông trung niên cùng hai tay đô con mặc đồ đen. Người đàn ông trung niên thì mặc một bộ đồ vest, có gương mặt rất khôn khéo, già đời.
Vừa nhìn thấy Đường Kỳ, gã bèn bước tới, vừa cúi đầu chào, vừa nói: “Cậu Đường, ngài Ronald gọi chúng tôi đến đây.”
Thoáng quan sát cả ba người, Đường Kỳ nhẹ gật đầu nói: “Lão Morgan đang ở trong phòng làm việc. Nhờ các anh mang ông ấy đi, an táng theo phong tục của quê quán ông ấy nhé. Sau khi hỏa táng, nhớ rắc tro cốt xuống biển là xong. Ôi, ông cụ đáng thương, bị đột quỵ mà qua đời. Mong cho ông ấy có thể ra đi thanh thản.”
“Thưa vâng!”
Ứng tiếng xong, hai gã đô con áo đen hành động rất nhanh. Sau khi biết được vị trí của phòng làm việc, họ chỉ mất một phút để di chuyển thi thể cứng đờ của lão Morgan ra ngoài, nhét vào chiếc ô tô.
Lúc này, Đường Kỳ cũng bước ra trước cổng một lần nữa, trong tay mang theo một xấp văn kiện. Xem tình hình, hắn đã ký tên hết cả rồi, sau đó đưa tận tay cho người đàn ông trung niên già dặn kia.
Gã nhận lấy, không thèm kiểm tra mà lập tức cất kỹ vào, sau đó bèn cung kính cười với Đường Kỳ và nói: “Cậu Đường, chúng tôi sẽ gửi thứ mà cậu cần sau 3 ngày. Cậu chỉ cần kiểm tra và nhận lấy là xong. Giờ, chúng tôi đi trước nhé!”
Nghe vậy, Đường Kỳ gật nhẹ, nói câu tạm biệt rồi xoay người trở lại biệt thự.
Sau khi dạo một vòng, hắn quay lại phòng làm việc ban nãy.
Căn phòng từng có bầu không khí kinh khủng khi trước, giờ trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều.
Không có thi thể lão Morgan nằm tại đó, trông nơi đây hoàn hảo hơn thấy rõ.
Đường Kỳ đi tới bệ cửa sổ, để rồi thở phào một hơi khi quan sát thấy nhóm người kia đang dần đi xa.
Từ hôm nay trở đi, hắn rõ ràng là đã mất sạch “gia tài,” trừ căn biệt thự này.
Vừa rồi, hắn đã giao toàn bộ tài sản cho thuộc hạ của ngài Ronald. Dù trên danh nghĩa là nhờ ngài Ronald giúp hắn bán đấu giá tài sản, nhưng Đường Kỳ hiểu rõ rằng, đây chính là chủ động bán công ty Sắt thép họ Đường và một số tài sản liên đới cho bản thân ngài Ronald.
Về phần Đường Kỳ, đống tài sản ấy đã được chuyển hóa thành một mớ tiền mặt kếch sù.
Về phần ngài Ronald, ý nghĩa của đợt làm ăn này còn giá trị hơn rất nhiều. Mặc dù không thể khiến kế hoạch thành lập Hiệp hội Sắt thép thành công ngay lập tức, nhưng mớ tài sản mới mẻ này có thể giúp ông ta đẩy nhanh tiến độ và góp vào một vài đòn bẩy khác.
Thế nên, ngài Ronald cũng đã giúp Đường Kỳ xử lý hai việc nhỏ nhặt.
Việc đầu tiên chính là xử lý thi thể của lão Morgan thay cho hắn. Đường Kỳ có thể tự làm việc này, nhưng rất phiền phức. Hắn có lẽ sẽ phải đối mặt với sự tra hỏi của cảnh sát, nhưng khi một ông lớn như Ronald ra mặt xử lý thì chuyện này lại êm xuôi hẳn đi. Đặc biệt với trường hợp lão Morgan qua đời “như thế này,” quá trình sau đó lại càng đơn giản hơn nữa.
Về việc thứ hai, ba ngày sau sẽ có kết quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.