Chương 49: Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm
Vũ Văn Trường Tên
17/11/2022
Trần Ca cắn chặt răng, cố gắng không phát ra âm thanh, nhìn thấy cái xác kia, hắn lập tức gửi tin nhắn cho Hạc Sơn: “Báo động, mau báo công an!”
Ánh sáng quá yếu, lại cách một cánh cửa, các viewer xem livestream không thể nào biết được chuyện đang xảy ra, giờ Trần Ca cũng chẳng có hơi sức quan tâm đến bọn họ. Hắn ghé sát khe cửa, mắt cũng không hề chớp.
“Vách tường giấu thi thể, hóa ra thứ bọn họ muốn đào là cái này.” Trần Ca núp sau cửa, hắn không dám có bất kỳ hành động khác thường nào, hiện đang là thời khắc nguy hiểm, bọn người kia đang ở cách hắn vài bước, bọn họ chỉ cần quay người, bước vào căn phòng này, Trần Ca sẽ bị bại lộ.
“Lầm bầm cái gì, đào đi!” Chủ nhà trọ quát, cầm công cụ đi tới. Ông ta đặt bao tải xuống đất, bắt đầu xử lý đất đá xung quanh cái xác nữ kia.
Có lẽ là sợ đánh thức khách trọ dưới lầu, nên động tác của bọn họ rất nhẹ, không phát ra tiếng động quá lớn.
Vách tường bị đục ra, xi măng không ngừng rớt xuống, không biết là do nóng, hay bởi vì sợ, mà đầu bọn người kia ướt đẫm mồ hôi.
Bọn họ phân công làm việc, nhưng dù sau cũng là lần đầu làm chuyện như vậy, trong lòng cũng không khỏi sợ hãi, tay chân luống cuống, nên tiến độ rất chậm.
Mười mấy phút sau, bọn họ mới kéo cái xác nữ trong tường ra, nhét vào bao tải.
“Béo, mày ở lại xử lý vách tường, mấy người còn lại theo tôi ra sau núi, chúng ta tìm chỗ chôn cô ta.” Chủ nhà trọ cầm khoan sát, chỉ huy.
“Tôi đi cùng mấy người!” Gã béo vội mở miệng. Sau khi lôi cái xác kia ra, cả người hắn nhũn như con chi chi, nào dám ở lại đây một mình.
“Có tiền đồ quá nhỉ? Quyên Nhi, cô ở lại dọn dẹp với hắn. Lát nữa chúng ta họp mặt ở chỗ cũ phía sau núi.” Chủ nhà trọ dặn dò người phụ nữ lầu một vài câu, sau đó ông ta cùng tên đàn ông có hình xăm khiêng bao tải đi xuống lầu.
Chân của ông ta bị thọt, bước đi khập khiễng, lúc nhẹ lúc nặng. Khi đi ngang qua chỗ Trần Ca ẩn nấp, bỗng nhiên ông ta dừng lại.
“Trên mặt đất sao lại có nhiều sợi bông như vậy?”
Nghe được lời ông chủ nhà trọ nói, tim Trần Ca đã nhảy lên đến cổ họng. Lúc mở con rối, có một ít sợi bông cùng với giấy vụn rơi ra đất, thấy đèn cảm ứng âm thanh sáng lên, biết có người đến, hắn vội tìm chỗ nấp nên không có thời gian nhặt.
“Đừng quản nhiều thứ như vậy, cái thứ này nặng lắm đấy, đem chôn nó trước rồi tính.” Tên đàn ông có hình xăm ở phía sau giục, chủ nhà trọ cũng không tiếp tục truy đến cùng. Hai người bước qua căn phòng mà Trần Ca đang ẩn nấp, càng lúc càng đi xa.
Ánh sáng quá yếu, lại cách một cánh cửa, các viewer xem livestream không thể nào biết được chuyện đang xảy ra, giờ Trần Ca cũng chẳng có hơi sức quan tâm đến bọn họ. Hắn ghé sát khe cửa, mắt cũng không hề chớp.
“Vách tường giấu thi thể, hóa ra thứ bọn họ muốn đào là cái này.” Trần Ca núp sau cửa, hắn không dám có bất kỳ hành động khác thường nào, hiện đang là thời khắc nguy hiểm, bọn người kia đang ở cách hắn vài bước, bọn họ chỉ cần quay người, bước vào căn phòng này, Trần Ca sẽ bị bại lộ.
“Lầm bầm cái gì, đào đi!” Chủ nhà trọ quát, cầm công cụ đi tới. Ông ta đặt bao tải xuống đất, bắt đầu xử lý đất đá xung quanh cái xác nữ kia.
Có lẽ là sợ đánh thức khách trọ dưới lầu, nên động tác của bọn họ rất nhẹ, không phát ra tiếng động quá lớn.
Vách tường bị đục ra, xi măng không ngừng rớt xuống, không biết là do nóng, hay bởi vì sợ, mà đầu bọn người kia ướt đẫm mồ hôi.
Bọn họ phân công làm việc, nhưng dù sau cũng là lần đầu làm chuyện như vậy, trong lòng cũng không khỏi sợ hãi, tay chân luống cuống, nên tiến độ rất chậm.
Mười mấy phút sau, bọn họ mới kéo cái xác nữ trong tường ra, nhét vào bao tải.
“Béo, mày ở lại xử lý vách tường, mấy người còn lại theo tôi ra sau núi, chúng ta tìm chỗ chôn cô ta.” Chủ nhà trọ cầm khoan sát, chỉ huy.
“Tôi đi cùng mấy người!” Gã béo vội mở miệng. Sau khi lôi cái xác kia ra, cả người hắn nhũn như con chi chi, nào dám ở lại đây một mình.
“Có tiền đồ quá nhỉ? Quyên Nhi, cô ở lại dọn dẹp với hắn. Lát nữa chúng ta họp mặt ở chỗ cũ phía sau núi.” Chủ nhà trọ dặn dò người phụ nữ lầu một vài câu, sau đó ông ta cùng tên đàn ông có hình xăm khiêng bao tải đi xuống lầu.
Chân của ông ta bị thọt, bước đi khập khiễng, lúc nhẹ lúc nặng. Khi đi ngang qua chỗ Trần Ca ẩn nấp, bỗng nhiên ông ta dừng lại.
“Trên mặt đất sao lại có nhiều sợi bông như vậy?”
Nghe được lời ông chủ nhà trọ nói, tim Trần Ca đã nhảy lên đến cổ họng. Lúc mở con rối, có một ít sợi bông cùng với giấy vụn rơi ra đất, thấy đèn cảm ứng âm thanh sáng lên, biết có người đến, hắn vội tìm chỗ nấp nên không có thời gian nhặt.
“Đừng quản nhiều thứ như vậy, cái thứ này nặng lắm đấy, đem chôn nó trước rồi tính.” Tên đàn ông có hình xăm ở phía sau giục, chủ nhà trọ cũng không tiếp tục truy đến cùng. Hai người bước qua căn phòng mà Trần Ca đang ẩn nấp, càng lúc càng đi xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.