Chương 12:
Vũ Văn Trường Tên
10/11/2022
"Lẽ nào là mình đang sợ? Biết rõ đồ đạc trong Nhà ma đều là giả, việc gì phải sợ?" Trong lòng Cao Nhữ Tuyết xuất hiện vết nứt, hai người không tìm ra được nguyên nhân, dưới sự hoài nghi và tâm lý không vững khiến cho mầm móng sợ hãi đang mọc rể nảy mầm.
"Chị nói xem có phải ở đây có thứ gì không sạch sẽ không? Có khi nào Nhà ma này xây trên bãi tha ma hay là vì dùng cơ sở của bệnh viện cũ,..."
"Câm miệng! Phía dưới trường học chúng ta đặt cả một nhà xác, so với nơi này còn dọa người hơn. Dù gì em cũng là người học y, làm sao lại sợ hãi như thế?" Cao Nhữ Tuyết ngoài miệng nói không để ý, nhưng tốc độ nói chuyện càng ngày càng nhanh. Cô ngồi ở hành lang nhìn bốn phía, cổ trạch(1), linh đường, cây khô, tiền giấy đầy đất, mấy thứ này đều không khiến người ta kiếp sợ: "Rốt cuộc là mình đang sợ cái gì?"
(1) Cổ trạch: nhà cổ.
Hai người đều bị mọi thứ xung quanh hấp dẫn, hoàn toàn không chú ý đến nhạc nền đang phát ra liên tục.
Khúc nhạc cấm kỵ "Black Friday" này trong lúc bất tri bất giác đã quấn quanh trái tim họ, tựa như một dòng chảy u ám tàn phá linh hồn họ, từng bước kéo họ vào vực sâu không đáy.
"Tiểu Sơn, chúng ta đến đây bao lâu rồi?"
"Không biết nữa, nhưng em chắc chắn trong vòng 15 phút không thể chạy ra ngoài rồi!"
"Đừng hoảng hốt, để chị suy nghĩ một chút." Cao Nhữ Tuyết không để ý đến những thứ xung quanh, đi thẳng đến hành lang khác: "Cái Nhà ma này chẳng có gì phải sợ, chủ yếu là ông chủ kia đành đòn tâm lý, cứ nói mấy câu ám chỉ, sau khi bắt đầu vào Nhà ma thì hắn vẫn cường điệu nói mấy từ như bãi tha ma, chôn sống, nữ quỷ... Hắn muốn chúng ta tự dọa chính bản thân mình, cái người giảo hoạt này quy định thời gian hạn chế ở đây nhưng lại không nói rõ sẽ gặp cái gì. Điều này sẽ làm chúng ta cảm thấy áp lực, làm cho chúng ta nhớ đến những đồ vật kinh khủng nhất."
"Vậy chị nói xem giờ chúng ta phải làm gì bây giờ? Nhà ma này luôn có cảm giác không giống mấy Nhà ma khác." Hạc Sơn là một tiểu tử thành thật, đàn chị nói cái gì hắn sẽ tin cái đó.
"Cảm giác của cậu không sai, bình thường các Nhà ma sẽ có các diễn viên chuyên nghiệp đóng quỷ, rồi dùng một đống đồ nghề tạo thành cảnh máu me kinh khủng, sau đó làm cho chúng ta từng bước thử nghiệm. Thế nhưng nhà quỷ này không làm như thế, hắn dựng xong khung cảnh, để cho chúng ta tự do tìm hiểu, không có chỉ dẫn, cũng không có ràng buộc, ai cũng không rõ tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.
"Em hiểu ý của chị, thứ không biết mới là thứ đáng sợ nhất." Hạc Sơn tỏ vẻ đã hiểu.
"Chuyện cho đến bây giờ cũng chỉ giải thích được như vậy." Cao Nhữ Tuyết không khỏi nhíu mày: "Được rồi! Chúng ta chuẩn bị đi xuống phòng phía dưới!"
Tại một phòng sát bên nhà chính, nơi này là nơi ở của gia chủ, đẩy cửa gỗ ra, trong phòng đầy quần áo tang, chính giữa phòng bày một quan tài gỗ đỏ.
Quan tài gỗ đỏ đó ở giữa dán hai thiếp màu trắng, rồi một có là chữ "Hỷ" to. Phía hai bên có một hàng người giấy (2) quỳ chỉnh tề.
(2) người giấy: búp bê hình người bằng giấy.
Sau lưng chúng có viết tên, trên mặt trang điểm, hai mắt cực kỳ có hồn, biểu cảm khác nhau, thật giống như đang len lén nhìn chằm chằm hai người.
"Chị nói xem có phải ở đây có thứ gì không sạch sẽ không? Có khi nào Nhà ma này xây trên bãi tha ma hay là vì dùng cơ sở của bệnh viện cũ,..."
"Câm miệng! Phía dưới trường học chúng ta đặt cả một nhà xác, so với nơi này còn dọa người hơn. Dù gì em cũng là người học y, làm sao lại sợ hãi như thế?" Cao Nhữ Tuyết ngoài miệng nói không để ý, nhưng tốc độ nói chuyện càng ngày càng nhanh. Cô ngồi ở hành lang nhìn bốn phía, cổ trạch(1), linh đường, cây khô, tiền giấy đầy đất, mấy thứ này đều không khiến người ta kiếp sợ: "Rốt cuộc là mình đang sợ cái gì?"
(1) Cổ trạch: nhà cổ.
Hai người đều bị mọi thứ xung quanh hấp dẫn, hoàn toàn không chú ý đến nhạc nền đang phát ra liên tục.
Khúc nhạc cấm kỵ "Black Friday" này trong lúc bất tri bất giác đã quấn quanh trái tim họ, tựa như một dòng chảy u ám tàn phá linh hồn họ, từng bước kéo họ vào vực sâu không đáy.
"Tiểu Sơn, chúng ta đến đây bao lâu rồi?"
"Không biết nữa, nhưng em chắc chắn trong vòng 15 phút không thể chạy ra ngoài rồi!"
"Đừng hoảng hốt, để chị suy nghĩ một chút." Cao Nhữ Tuyết không để ý đến những thứ xung quanh, đi thẳng đến hành lang khác: "Cái Nhà ma này chẳng có gì phải sợ, chủ yếu là ông chủ kia đành đòn tâm lý, cứ nói mấy câu ám chỉ, sau khi bắt đầu vào Nhà ma thì hắn vẫn cường điệu nói mấy từ như bãi tha ma, chôn sống, nữ quỷ... Hắn muốn chúng ta tự dọa chính bản thân mình, cái người giảo hoạt này quy định thời gian hạn chế ở đây nhưng lại không nói rõ sẽ gặp cái gì. Điều này sẽ làm chúng ta cảm thấy áp lực, làm cho chúng ta nhớ đến những đồ vật kinh khủng nhất."
"Vậy chị nói xem giờ chúng ta phải làm gì bây giờ? Nhà ma này luôn có cảm giác không giống mấy Nhà ma khác." Hạc Sơn là một tiểu tử thành thật, đàn chị nói cái gì hắn sẽ tin cái đó.
"Cảm giác của cậu không sai, bình thường các Nhà ma sẽ có các diễn viên chuyên nghiệp đóng quỷ, rồi dùng một đống đồ nghề tạo thành cảnh máu me kinh khủng, sau đó làm cho chúng ta từng bước thử nghiệm. Thế nhưng nhà quỷ này không làm như thế, hắn dựng xong khung cảnh, để cho chúng ta tự do tìm hiểu, không có chỉ dẫn, cũng không có ràng buộc, ai cũng không rõ tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.
"Em hiểu ý của chị, thứ không biết mới là thứ đáng sợ nhất." Hạc Sơn tỏ vẻ đã hiểu.
"Chuyện cho đến bây giờ cũng chỉ giải thích được như vậy." Cao Nhữ Tuyết không khỏi nhíu mày: "Được rồi! Chúng ta chuẩn bị đi xuống phòng phía dưới!"
Tại một phòng sát bên nhà chính, nơi này là nơi ở của gia chủ, đẩy cửa gỗ ra, trong phòng đầy quần áo tang, chính giữa phòng bày một quan tài gỗ đỏ.
Quan tài gỗ đỏ đó ở giữa dán hai thiếp màu trắng, rồi một có là chữ "Hỷ" to. Phía hai bên có một hàng người giấy (2) quỳ chỉnh tề.
(2) người giấy: búp bê hình người bằng giấy.
Sau lưng chúng có viết tên, trên mặt trang điểm, hai mắt cực kỳ có hồn, biểu cảm khác nhau, thật giống như đang len lén nhìn chằm chằm hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.