Chương 13:
Vũ Văn Trường Tên
10/11/2022
“Đàn chị, sao em cứ cảm thấy những người giấy này hình như đang nhìn chúng ta?” Hạc Sơn cầm chặt tay nắm cửa, nói cách nào cũng không chịu bước vào phòng: “Không đùa đâu! Những... người giấy này chắc chắn có vấn đề! Có phải là người hóa trang hay không? Ôi ôi, em cảm thấy nếu chúng ta đến gần, chúng sẽ đứng bật dậy!”
Người giấy được Trần Ca xử lý bằng Liễm Dung, trên thân đều mang theo một loại quỷ dị khó có thể diễn tả bằng lời, rõ ràng là vật chết, nhưng lại lộ ra sinh mệnh.
Cao Nhữ Tuyết hung hăng trừng Hạc Sơn, rất muốn mắng một tiếng “Đồng đội heo”, sợ hãi sẽ lây, vốn dĩ cô cũng không sợ cho lắm, nhưng nghe gã nói như vậy, tự dưng trong lòng lại bắt đầu có cảm giác sợ: “Em có thể bớt nói được không hả, còn dong dài nữa, chị sẽ bỏ em lại đây một mình.”
Cô dẫn đầu tiến vào phòng, đánh giá xung quanh một lượt. Mấy cửa sổ trên vách tường chỉ là đồ trang trí, không thể thông ra ngoài.
“Đàn chị, chúng ta đi nhanh đi, chỗ này quá tà môn, bốn phía bịt kín, lối ra chắc chắn không có ở đây.”
“Ông chủ của Nhà ma tinh thông thuật ám thị tâm lý, đoán được lòng người, cho nên chúng ta phải nghĩ ngược lại, chỗ càng không có khả năng thì càng phải điều tra cẩn thận.” Cao Nhữ Tuyết đi đi lại lại trong phòng, hành động của cô kéo theo gió, khiến cho người giấy trên mặt đất lay động.
Hạc Sơn sợ hãi đứng ở cửa nhìn quanh: “Nhưng trong phòng không có thứ gì che đậy, vừa nhìn là thấy ngay, lối ra có thể giấu ở đâu được?”
“Không có thứ gì che đậy? Ai nói với em như vậy?” Cao Nhữ Tuyết đứng ở chính giữa phòng, giơ lên cái chân dài trắng như tuyết, một cước giẫm lên quan tài màu đỏ: “Tới đây giúp một tay, chị muốn mở quan tài!”
“Mở quan tài?” Khóe miệng Hạc Sơn co giật, bủn rủn hết người: “Làm như vậy, hình như không được thích hợp cho lắm...”
“Chẳng lẽ em định ngồi ngốc ở trong đây cả đời à?” Dưới sự ép buộc của Cao Nhữ Tuyết, Hạc Sơn từng bước, từng bước đi vào phòng, cẩn thận tránh đám người giấy trên mặt đất, xoay người, nâng một bên nắp quan tài.”
“Chị đếm đến ba, cùng dùng sức.”
“Được.”
“Một, hai...”
“Cạch!”
Cao Nhữ Tuyết chỉ vừa đếm được một nửa, trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh quái dị.
“Tiếng gì vậy?” Hạc Sơn ôm vách quanh tòa, bị dọa run lẩy bẩy.
“Suỵt.” Cao Nhữ Tuyết đưa ngón trỏ lên, làm động tác chớ lên tiếng, cô liếc nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía cái quan tài màu đỏ trước mặt: “Hình như là từ trong quan tài vọng ra.”
Cao Nhữ Tuyết nói xong thì mặt Hạc Sơn đã xanh lè, yết hầu run rẩy, cánh tay đang ôm quan tài tựa như ôm một miếng sắt nung: “Chị của em ơi, chị tha cho em đi, chúng ta mau rời khỏi chỗ này thôi.”
“Bình tĩnh lại, lúc chúng ta mở quan tài, bên trong có tiếng động, em không thấy kỳ quái à?”
“Trong quan tài có tiếng động, lại ở cái nơi quái dị này, chuyện này... quả thực là khủng bố mà!” Dưới ảnh hưởng của Black Friday, nỗi sợ trong lòng Hạc Sơn bị phóng đại đến cực hạn, hiện tại gã chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.
Người giấy được Trần Ca xử lý bằng Liễm Dung, trên thân đều mang theo một loại quỷ dị khó có thể diễn tả bằng lời, rõ ràng là vật chết, nhưng lại lộ ra sinh mệnh.
Cao Nhữ Tuyết hung hăng trừng Hạc Sơn, rất muốn mắng một tiếng “Đồng đội heo”, sợ hãi sẽ lây, vốn dĩ cô cũng không sợ cho lắm, nhưng nghe gã nói như vậy, tự dưng trong lòng lại bắt đầu có cảm giác sợ: “Em có thể bớt nói được không hả, còn dong dài nữa, chị sẽ bỏ em lại đây một mình.”
Cô dẫn đầu tiến vào phòng, đánh giá xung quanh một lượt. Mấy cửa sổ trên vách tường chỉ là đồ trang trí, không thể thông ra ngoài.
“Đàn chị, chúng ta đi nhanh đi, chỗ này quá tà môn, bốn phía bịt kín, lối ra chắc chắn không có ở đây.”
“Ông chủ của Nhà ma tinh thông thuật ám thị tâm lý, đoán được lòng người, cho nên chúng ta phải nghĩ ngược lại, chỗ càng không có khả năng thì càng phải điều tra cẩn thận.” Cao Nhữ Tuyết đi đi lại lại trong phòng, hành động của cô kéo theo gió, khiến cho người giấy trên mặt đất lay động.
Hạc Sơn sợ hãi đứng ở cửa nhìn quanh: “Nhưng trong phòng không có thứ gì che đậy, vừa nhìn là thấy ngay, lối ra có thể giấu ở đâu được?”
“Không có thứ gì che đậy? Ai nói với em như vậy?” Cao Nhữ Tuyết đứng ở chính giữa phòng, giơ lên cái chân dài trắng như tuyết, một cước giẫm lên quan tài màu đỏ: “Tới đây giúp một tay, chị muốn mở quan tài!”
“Mở quan tài?” Khóe miệng Hạc Sơn co giật, bủn rủn hết người: “Làm như vậy, hình như không được thích hợp cho lắm...”
“Chẳng lẽ em định ngồi ngốc ở trong đây cả đời à?” Dưới sự ép buộc của Cao Nhữ Tuyết, Hạc Sơn từng bước, từng bước đi vào phòng, cẩn thận tránh đám người giấy trên mặt đất, xoay người, nâng một bên nắp quan tài.”
“Chị đếm đến ba, cùng dùng sức.”
“Được.”
“Một, hai...”
“Cạch!”
Cao Nhữ Tuyết chỉ vừa đếm được một nửa, trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh quái dị.
“Tiếng gì vậy?” Hạc Sơn ôm vách quanh tòa, bị dọa run lẩy bẩy.
“Suỵt.” Cao Nhữ Tuyết đưa ngón trỏ lên, làm động tác chớ lên tiếng, cô liếc nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía cái quan tài màu đỏ trước mặt: “Hình như là từ trong quan tài vọng ra.”
Cao Nhữ Tuyết nói xong thì mặt Hạc Sơn đã xanh lè, yết hầu run rẩy, cánh tay đang ôm quan tài tựa như ôm một miếng sắt nung: “Chị của em ơi, chị tha cho em đi, chúng ta mau rời khỏi chỗ này thôi.”
“Bình tĩnh lại, lúc chúng ta mở quan tài, bên trong có tiếng động, em không thấy kỳ quái à?”
“Trong quan tài có tiếng động, lại ở cái nơi quái dị này, chuyện này... quả thực là khủng bố mà!” Dưới ảnh hưởng của Black Friday, nỗi sợ trong lòng Hạc Sơn bị phóng đại đến cực hạn, hiện tại gã chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.