Chương 17:
Vũ Văn Trường Tên
10/11/2022
Lúc nâng Hạc Sơn bị ngất xỉu bởi vì tấm gương của mình lên, tim của Trần Ca nhói một cái. Hắn nhớ đêm hôm qua, chính hắn đã chơi cái trò chơi kia, bởi vì bị con rối ngăn cản, nên thứ trong gương không chui ra được.
Hiện tại, theo như Hạc Sơn đã nói, rất có thể là con quái vật kia không rời khỏi, mà vẫn ẩn nấp bên trong tấm gương.
“Ông chủ, đây là hạng mục mới của Nhà ma à? Sao em lại không biết?” Từ Uyển bước lại gần, rất nhiều ánh mắt khó hiểu của quần chúng đều đang chú mục vào Trần Ca.
Hiện tại, hắn đã đâm lao thì đành phải theo lao, hắn không thể nói thẳng ra là bên trong Nhà ma có quỷ, ai không sợ chết thì cứ bước vào được.
Nếu nói vậy, Nhà ma bị đóng cửa chỉ là chuyện nhỏ, e rằng bản thân hắn cũng sẽ bị đưa đến bệnh viện tâm thần.
“Là một dự án mới. Nội dung cụ thể giống như đoạn video ngắn mà tôi đã phát ngày hôm qua. Nhưng tôi khuyên các bạn, nếu không có người hướng dẫn thì không nên tham gia.” Trần Ca vỗ vỗ bả vai của Hạc Sơn: “Tùy tiện tham gia, kết cục sẽ giống với anh bạn này. Được rồi, còn ai muốn vào tham quan nữa không, mọi người đừng sợ, tham gia Nhà ma khó tránh sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chính vì vậy mới kích thích!”
“Kích thích cái đầu anh đó! Có người bị dọa ngất rồi, chúng ta đến chơi Nhà ma thôi mà, không đáng để đặt mạng của mình vào đó!”
“Đúng vậy! Anh không cần bồi thường màn hình điện thoại cho tôi, chỉ van anh sau này đừng có mà phát mấy cái video dạng này vào lúc nửa đêm nữa!”
“Không chọc được! Không chọc được! Cáo từ!”
Trần Ca vừa dứt lời, quần chúng đồng loạt lui về sau một bước, thấy vậy, hắn cười khổ: “Không đến nỗi nào đâu mà, Nhà ma của tôi thật sự không đáng sợ đâu.”
“Đại ca, hai sinh viên pháp y này mỗi ngày đều tiếp xúc với xác chết, một người thì bị dọa khóc, một người thì bị dọa ngất. Vậy mà anh còn bình chân như vại nói Nhà ma của mình không đáng sợ, anh đang tự lừa mình hay sao vậy? Lương tâm của anh không biết đau sao?”
“Người anh em, làm người cần phải phúc hậu một chút nha!”
Du khách xung quanh nhao nhao bàn tán, Trần Ca chỉ biết im lặng. Lúc Nhà ma không đáng sợ, thì không có người tham quan, nói trò này vô nghĩa. Bây giờ nó trở nên khủng bố rồi… nhưng hình như là hắn đã chơi quá tay, làm phản tác dụng: “Các người từ xa tới đây chỉ để đứng ở cửa vây xem thôi à? Lòng can đảm cần phải rèn luyện mới được, ngẫu nhiên trải nghiệm một chút kinh hãi và kích thích thì mới có thể thúc đẩy hệ tuần hoàn máu.”
“Dù cho anh có nói đến nở hoa thì tôi cũng không vào đâu, ở đó mà thúc đẩy hệ tuần hoàn máu, sao anh không nói là Nhà ma của anh có thể trị được ung thư luôn đi?” Anh bạn bị vỡ điện thoại di động kia khoát tay, quay đầu muốn đi.
Nhưng đúng lúc này, ông chú trung niên đứng bên cạnh hắn bỗng nhiên mở miệng, giọng rất lớn, gần như đã quyết định sau khi suy nghĩ cẩn thận: “Ông chủ, cho tôi một vé!”
“Cmn, thực sự không sợ chết.”
“Chú à, đừng xúc động, nhà ma của người khác đòi tiền, còn nhà ma của hắn đòi mệnh đó!”
“Tôi kính anh là một nam tử hán! Yên tâm đi, chị dâu cùng cháu gái cứ giao cho tôi lo.”
Ông chú kia thoạt nhìn hơn 40 tuổi, đầu hơi hói, ông ta bước ra từ trong đám người, nhét cho Trần Ca 10 đồng: “Tôi mua một vé!”
“Một mình chú đi vào à?” Đối với ông chú này, Trần Ca cũng có hơi kinh ngạc, cái này gọi là gì nhỉ? Hẳn là… Biết rõ núi có hổ mà vẫn cứ lên núi!
Thu tiền xong, Trần Ca đưa vé vào cổng cho ông chú kia. Hắn đang chuẩn bị nói một vài chú ý thì đột nhiên ông chú lại cầm vé đi ngược ra ngoài cửa.
“Chú ơi, cửa vào ở bên này…”
“Tôi biết.” Ông chú kia cũng không quay đầu lại, ông ta quay về chỗ cũ, lấy điện thoại di động ra, chụp Nhà ma và vé cổng, sau đó bắt đầu gửi status lên wechat: “Tháng tư hoa cỏ nảy mầm, là thời điểm thích hợp để ra ngoài du ngoạn. Ngôi nhà kinh dị ở ngoại ô phía Tây, rất đáng sợ, sau khi vào tham quan, tôi bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh…”
Du khách chung quanh đều không nhìn nổi nữa, ông meo meo chít chít ở cửa hết 20 phút, sau đó mua một tấm vé vào cửa, vậy cũng coi là đã vào rồi hả?
Không đợi du khách lên tiếng, đã có bạn bè trên wechat like cho ông chú kia, bên dưới còn có bình luận.
Tiểu Lý – Bộ phận nhân sự: “Anh Trương, ngay cả con chuột mà anh cũng sợ, vậy mà lại dám đi vào nhà ma à? Lợi hại, lợi hại!”
Vương Đại Hữu – Bộ phận sản xuất: “Lão Trương mà dám đi nhà ma thì đó chắc là nhà ma cho trẻ con rồi!”
Vợ: “Mau về nấu cơm!!!!”
Vương Tịnh – Con gái cưng: “Aihihihi, con biết rõ lá gan của bố mà, đừng có mà vùng vẫy vô ích.”
Ông chú hói đầu cũng không so đo với đám bạn tốt của mình, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, quay đầu nói: “Mấy người cũng có thể thử, dù sao thì lá gan của mấy người đều lớn hơn tôi, chắc chắn sẽ không cảm thấy sợ.”
Động tác của ông ta khiến cho đám du khách bên cạnh nhìn mà ngây người.
“Chú à, đúng là gừng càng già càng cay nha! Vì không muốn bị nói là nhát gan nữa, ngay cả lão bà và con gái cũng lừa…” Người thanh niên bị vỡ điện thoại đứng bên cạnh ông chú, hắn thấy hết toàn bộ quá trình, liền không nói hai lời, đi về phía Trần Ca: “Tôi cũng muốn một vé!”
Hiện tại, theo như Hạc Sơn đã nói, rất có thể là con quái vật kia không rời khỏi, mà vẫn ẩn nấp bên trong tấm gương.
“Ông chủ, đây là hạng mục mới của Nhà ma à? Sao em lại không biết?” Từ Uyển bước lại gần, rất nhiều ánh mắt khó hiểu của quần chúng đều đang chú mục vào Trần Ca.
Hiện tại, hắn đã đâm lao thì đành phải theo lao, hắn không thể nói thẳng ra là bên trong Nhà ma có quỷ, ai không sợ chết thì cứ bước vào được.
Nếu nói vậy, Nhà ma bị đóng cửa chỉ là chuyện nhỏ, e rằng bản thân hắn cũng sẽ bị đưa đến bệnh viện tâm thần.
“Là một dự án mới. Nội dung cụ thể giống như đoạn video ngắn mà tôi đã phát ngày hôm qua. Nhưng tôi khuyên các bạn, nếu không có người hướng dẫn thì không nên tham gia.” Trần Ca vỗ vỗ bả vai của Hạc Sơn: “Tùy tiện tham gia, kết cục sẽ giống với anh bạn này. Được rồi, còn ai muốn vào tham quan nữa không, mọi người đừng sợ, tham gia Nhà ma khó tránh sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chính vì vậy mới kích thích!”
“Kích thích cái đầu anh đó! Có người bị dọa ngất rồi, chúng ta đến chơi Nhà ma thôi mà, không đáng để đặt mạng của mình vào đó!”
“Đúng vậy! Anh không cần bồi thường màn hình điện thoại cho tôi, chỉ van anh sau này đừng có mà phát mấy cái video dạng này vào lúc nửa đêm nữa!”
“Không chọc được! Không chọc được! Cáo từ!”
Trần Ca vừa dứt lời, quần chúng đồng loạt lui về sau một bước, thấy vậy, hắn cười khổ: “Không đến nỗi nào đâu mà, Nhà ma của tôi thật sự không đáng sợ đâu.”
“Đại ca, hai sinh viên pháp y này mỗi ngày đều tiếp xúc với xác chết, một người thì bị dọa khóc, một người thì bị dọa ngất. Vậy mà anh còn bình chân như vại nói Nhà ma của mình không đáng sợ, anh đang tự lừa mình hay sao vậy? Lương tâm của anh không biết đau sao?”
“Người anh em, làm người cần phải phúc hậu một chút nha!”
Du khách xung quanh nhao nhao bàn tán, Trần Ca chỉ biết im lặng. Lúc Nhà ma không đáng sợ, thì không có người tham quan, nói trò này vô nghĩa. Bây giờ nó trở nên khủng bố rồi… nhưng hình như là hắn đã chơi quá tay, làm phản tác dụng: “Các người từ xa tới đây chỉ để đứng ở cửa vây xem thôi à? Lòng can đảm cần phải rèn luyện mới được, ngẫu nhiên trải nghiệm một chút kinh hãi và kích thích thì mới có thể thúc đẩy hệ tuần hoàn máu.”
“Dù cho anh có nói đến nở hoa thì tôi cũng không vào đâu, ở đó mà thúc đẩy hệ tuần hoàn máu, sao anh không nói là Nhà ma của anh có thể trị được ung thư luôn đi?” Anh bạn bị vỡ điện thoại di động kia khoát tay, quay đầu muốn đi.
Nhưng đúng lúc này, ông chú trung niên đứng bên cạnh hắn bỗng nhiên mở miệng, giọng rất lớn, gần như đã quyết định sau khi suy nghĩ cẩn thận: “Ông chủ, cho tôi một vé!”
“Cmn, thực sự không sợ chết.”
“Chú à, đừng xúc động, nhà ma của người khác đòi tiền, còn nhà ma của hắn đòi mệnh đó!”
“Tôi kính anh là một nam tử hán! Yên tâm đi, chị dâu cùng cháu gái cứ giao cho tôi lo.”
Ông chú kia thoạt nhìn hơn 40 tuổi, đầu hơi hói, ông ta bước ra từ trong đám người, nhét cho Trần Ca 10 đồng: “Tôi mua một vé!”
“Một mình chú đi vào à?” Đối với ông chú này, Trần Ca cũng có hơi kinh ngạc, cái này gọi là gì nhỉ? Hẳn là… Biết rõ núi có hổ mà vẫn cứ lên núi!
Thu tiền xong, Trần Ca đưa vé vào cổng cho ông chú kia. Hắn đang chuẩn bị nói một vài chú ý thì đột nhiên ông chú lại cầm vé đi ngược ra ngoài cửa.
“Chú ơi, cửa vào ở bên này…”
“Tôi biết.” Ông chú kia cũng không quay đầu lại, ông ta quay về chỗ cũ, lấy điện thoại di động ra, chụp Nhà ma và vé cổng, sau đó bắt đầu gửi status lên wechat: “Tháng tư hoa cỏ nảy mầm, là thời điểm thích hợp để ra ngoài du ngoạn. Ngôi nhà kinh dị ở ngoại ô phía Tây, rất đáng sợ, sau khi vào tham quan, tôi bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh…”
Du khách chung quanh đều không nhìn nổi nữa, ông meo meo chít chít ở cửa hết 20 phút, sau đó mua một tấm vé vào cửa, vậy cũng coi là đã vào rồi hả?
Không đợi du khách lên tiếng, đã có bạn bè trên wechat like cho ông chú kia, bên dưới còn có bình luận.
Tiểu Lý – Bộ phận nhân sự: “Anh Trương, ngay cả con chuột mà anh cũng sợ, vậy mà lại dám đi vào nhà ma à? Lợi hại, lợi hại!”
Vương Đại Hữu – Bộ phận sản xuất: “Lão Trương mà dám đi nhà ma thì đó chắc là nhà ma cho trẻ con rồi!”
Vợ: “Mau về nấu cơm!!!!”
Vương Tịnh – Con gái cưng: “Aihihihi, con biết rõ lá gan của bố mà, đừng có mà vùng vẫy vô ích.”
Ông chú hói đầu cũng không so đo với đám bạn tốt của mình, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, quay đầu nói: “Mấy người cũng có thể thử, dù sao thì lá gan của mấy người đều lớn hơn tôi, chắc chắn sẽ không cảm thấy sợ.”
Động tác của ông ta khiến cho đám du khách bên cạnh nhìn mà ngây người.
“Chú à, đúng là gừng càng già càng cay nha! Vì không muốn bị nói là nhát gan nữa, ngay cả lão bà và con gái cũng lừa…” Người thanh niên bị vỡ điện thoại đứng bên cạnh ông chú, hắn thấy hết toàn bộ quá trình, liền không nói hai lời, đi về phía Trần Ca: “Tôi cũng muốn một vé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.