Chương 18:
Vũ Văn Trường Tên
10/11/2022
Trần Ca thật sự không hiểu sao mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng như vậy. Hắn thu tiền, đưa cho người thanh niên một tấm vé. Sau đó, hắn thấy người kia giơ cái điện thoại đã bị vỡ màn hình lên, bắt đầu chụp ảnh, gửi lên weibo kèm theo một dòng caption: “Ai ui!!! Làm sao bây giờ? Cảm giác lá gan của mình lại nhỏ thêm nữa rồi! Chơi nhà ma thôi mà cũng bị dọa ra mồ hôi lạnh!”
Người thanh niên nhìn vào mấy cái bình luận đầy sợ hãi trên weibo, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười “quỷ dị”.
“Cho tôi một vé!”
“Tôi nữa!”
“Giảm 50% hả, tôi hai vé!”
Bên trong Nhà ma trống rỗng, một người cũng không có, nhưng vé vào cửa đã bán được hơn một nửa.
Đám người từ từ tản ra, Trần Ca nhìn số tiền trong tay, bắt đầu hí hửng kiểm đếm.
“Ông chủ, số vé mà sáng nay bán còn nhiều hơn so với nửa tháng trước.” Từ Uyển ngồi xổm bên cạnh Trần Ca, mắt sáng lên, cực kỳ hưng phấn.
“Sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian khó, hôm nay chỉ là gặp may, nếu muốn níu kéo du khách thật sự, thì tự bản thân chúng ta phải cố gắng!” Sau khi đếm xong, Trần Ca cất hết số vé còn lại và tiền vào người, sau đó hắn ngước mắt nhìn phía ngoài hàng rào bảo vệ của Nhà ma. Cao Nhữ Tuyết và Hạc Sơn vẫn chưa rời khỏi.
“Hai người đỡ hơn chút nào chưa?” Trần Ca mang đến cho bọn họ hai chai nước khoáng. Hôm nay hắn bán được nhiều vé như vậy, một phần cũng nhờ vào hai sinh viên của học viện pháp y này.
“Ừm, không sao, đã làm phiền anh!”
Hạc Sơn ngượng ngùng ngồi trên bậc thang, bên cạnh, vẻ mặt Cao Nhữ Tuyết vẫn còn hơi tái. Ánh mắt cô di động qua lại giữa Trần Ca và Từ Uyển: “Tôi có hai vấn đề muốn hỏi, không biết có được không?”
“Cô hỏi đi.” Trần Ca không từ chối.
“Thứ nhất, ở Tây sương phòng, tôi thấy rất rõ cô gái này ở trong gương, sao đột nhiên cô ấy lại xuất hiện sau lưng tôi?” Cao Nhữ Tuyết mang bộ dạng nhất quyết phải hỏi đến cùng, cô thật sự không thể chấp nhận rằng mình đã khóc.
“Cô cho rằng đó chỉ là một tấm gương bình thường, nhưng thật ra, đó là một cái gương có ba mặt hợp thành hình tam giác trụ, chỉ có đều là hai mặt còn lại được giấu trong vách tường, dùng sức đẩy là có thể chuyển động được nó. Về phần cô gái trong gương, chẳng qua là một bức ảnh chân dung lớn đã được chụp từ trước, nhờ vào ánh sáng và hiệu ứng hình ảnh, cho nên mới khiến cô sinh ra ảo giác đó là người thật. Tiểu Uyển vẫn luôn trốn ở một mặt khác của gương. Những bước chân mà cô nghe thấy cũng chỉ là hiệu ứng âm thanh mà thôi.”
“Nghe Trần Ca giải thích, Cao Nhữ Tuyết khẽ gật đầu: “Vấn đề thứ hai.”
Cô giơ tay chỉ về phía Từ Uyển: “Vì sao cô ta rõ ràng là người sống, nhưng lại khiến cho tôi có cảm giác rất kỳ quái, nhìn cô ta chẳng khác nào nhìn một cái xác.”
Người thanh niên nhìn vào mấy cái bình luận đầy sợ hãi trên weibo, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười “quỷ dị”.
“Cho tôi một vé!”
“Tôi nữa!”
“Giảm 50% hả, tôi hai vé!”
Bên trong Nhà ma trống rỗng, một người cũng không có, nhưng vé vào cửa đã bán được hơn một nửa.
Đám người từ từ tản ra, Trần Ca nhìn số tiền trong tay, bắt đầu hí hửng kiểm đếm.
“Ông chủ, số vé mà sáng nay bán còn nhiều hơn so với nửa tháng trước.” Từ Uyển ngồi xổm bên cạnh Trần Ca, mắt sáng lên, cực kỳ hưng phấn.
“Sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian khó, hôm nay chỉ là gặp may, nếu muốn níu kéo du khách thật sự, thì tự bản thân chúng ta phải cố gắng!” Sau khi đếm xong, Trần Ca cất hết số vé còn lại và tiền vào người, sau đó hắn ngước mắt nhìn phía ngoài hàng rào bảo vệ của Nhà ma. Cao Nhữ Tuyết và Hạc Sơn vẫn chưa rời khỏi.
“Hai người đỡ hơn chút nào chưa?” Trần Ca mang đến cho bọn họ hai chai nước khoáng. Hôm nay hắn bán được nhiều vé như vậy, một phần cũng nhờ vào hai sinh viên của học viện pháp y này.
“Ừm, không sao, đã làm phiền anh!”
Hạc Sơn ngượng ngùng ngồi trên bậc thang, bên cạnh, vẻ mặt Cao Nhữ Tuyết vẫn còn hơi tái. Ánh mắt cô di động qua lại giữa Trần Ca và Từ Uyển: “Tôi có hai vấn đề muốn hỏi, không biết có được không?”
“Cô hỏi đi.” Trần Ca không từ chối.
“Thứ nhất, ở Tây sương phòng, tôi thấy rất rõ cô gái này ở trong gương, sao đột nhiên cô ấy lại xuất hiện sau lưng tôi?” Cao Nhữ Tuyết mang bộ dạng nhất quyết phải hỏi đến cùng, cô thật sự không thể chấp nhận rằng mình đã khóc.
“Cô cho rằng đó chỉ là một tấm gương bình thường, nhưng thật ra, đó là một cái gương có ba mặt hợp thành hình tam giác trụ, chỉ có đều là hai mặt còn lại được giấu trong vách tường, dùng sức đẩy là có thể chuyển động được nó. Về phần cô gái trong gương, chẳng qua là một bức ảnh chân dung lớn đã được chụp từ trước, nhờ vào ánh sáng và hiệu ứng hình ảnh, cho nên mới khiến cô sinh ra ảo giác đó là người thật. Tiểu Uyển vẫn luôn trốn ở một mặt khác của gương. Những bước chân mà cô nghe thấy cũng chỉ là hiệu ứng âm thanh mà thôi.”
“Nghe Trần Ca giải thích, Cao Nhữ Tuyết khẽ gật đầu: “Vấn đề thứ hai.”
Cô giơ tay chỉ về phía Từ Uyển: “Vì sao cô ta rõ ràng là người sống, nhưng lại khiến cho tôi có cảm giác rất kỳ quái, nhìn cô ta chẳng khác nào nhìn một cái xác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.