Chương 29:
Vũ Văn Trường Tên
17/11/2022
Gã chủ nhà thọt chân kia đang đứng ở cửa. Không biết hắn đã đứng đây bao lâu rồi.
Đối phương cũng không nghĩ tới Trần Ca lại đột nhiên mở cửa, chỉ bởi vì cánh cửa mở ra mà cả hai đều bị giật mình hoảng sợ.
"Ông chủ, ông tìm tôi có gì không?" Sắc mặt của Trần Ca càng lúc càng khó coi, hắn cảm thấy người này chắc chắn có vấn đề.
"Không phải cậu nói khát sao? Tôi tính mang cho cậu cái này." Sau đó ông chủ thọt chân đặt một phích nước nóng trước cửa phòng Trần Ca, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.
"Cảm ơn." Trần Ca cũng không vạch trần, thuận thế đem phích nước vào nhà rồi hỏi: "Ông còn có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, nghỉ ngơi sớm đi." Ông chủ thọt chân liếc nhìn vào phòng, rồi lẩm bẩm bổ sung thêm một câu: "Trong hành lang không có đèn, ban đêm rất tối, tốt nhất là cậu đừng chạy lung tung."
Sau đó ông ta xoay người rời đi, chờ ông ta trở về phòng, đóng cửa lại, lúc này Trần Ca mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tên chủ nhà thuê này có tướng mạo xấu xí, tính khí nóng nảy, lời nói không chút gì tốt đẹp, tuy bản thân bị tật nhưng thể trạng cường tráng, có thể đẩy ngã được một người trung niên."
Trần Ca cảm thấy rất khó hiểu, căn cứ vào mấy tình tiết giết người trong phim, hắn bắt đầu suy nghĩ: "Trời sinh đã bị thọt chân, từ nhỏ bị người ta bắt nạt, khiến cho nội tâm ông ta cực kỳ tự ti, loại tâm lý này đến một trình độ nhất định sẽ có suy nghĩ vặn vẹo, muốn hủy diệt người khác. Nếu nghĩ theo hướng như vậy thì ông ta gần như có đầy đủ các đặc điểm của một tên sát nhân điên cuồng giết người."
Trần Ca buông phích nước nóng xuống, hắn đang cố suy nghĩ một vấn đề: "Giả như chủ nhà thật sự là một sát nhân điên cuồng, mình đến đây chẳng phải muốn vào một ngôi nhà ma, ở cùng một tên hung thủ giết người một đêm?"
Nghĩ đến đây, Trần Ca đã cảm thấy tê cả da đầu, cái lão biến thái kia thậm chí có khả năng cả đêm đứng ở cửa phòng mình. Đáng sợ hơn là, hắn là chủ nhà, chắc chắn sẽ có chìa khóa dự bị.
Đối phương cũng không nghĩ tới Trần Ca lại đột nhiên mở cửa, chỉ bởi vì cánh cửa mở ra mà cả hai đều bị giật mình hoảng sợ.
"Ông chủ, ông tìm tôi có gì không?" Sắc mặt của Trần Ca càng lúc càng khó coi, hắn cảm thấy người này chắc chắn có vấn đề.
"Không phải cậu nói khát sao? Tôi tính mang cho cậu cái này." Sau đó ông chủ thọt chân đặt một phích nước nóng trước cửa phòng Trần Ca, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.
"Cảm ơn." Trần Ca cũng không vạch trần, thuận thế đem phích nước vào nhà rồi hỏi: "Ông còn có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, nghỉ ngơi sớm đi." Ông chủ thọt chân liếc nhìn vào phòng, rồi lẩm bẩm bổ sung thêm một câu: "Trong hành lang không có đèn, ban đêm rất tối, tốt nhất là cậu đừng chạy lung tung."
Sau đó ông ta xoay người rời đi, chờ ông ta trở về phòng, đóng cửa lại, lúc này Trần Ca mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tên chủ nhà thuê này có tướng mạo xấu xí, tính khí nóng nảy, lời nói không chút gì tốt đẹp, tuy bản thân bị tật nhưng thể trạng cường tráng, có thể đẩy ngã được một người trung niên."
Trần Ca cảm thấy rất khó hiểu, căn cứ vào mấy tình tiết giết người trong phim, hắn bắt đầu suy nghĩ: "Trời sinh đã bị thọt chân, từ nhỏ bị người ta bắt nạt, khiến cho nội tâm ông ta cực kỳ tự ti, loại tâm lý này đến một trình độ nhất định sẽ có suy nghĩ vặn vẹo, muốn hủy diệt người khác. Nếu nghĩ theo hướng như vậy thì ông ta gần như có đầy đủ các đặc điểm của một tên sát nhân điên cuồng giết người."
Trần Ca buông phích nước nóng xuống, hắn đang cố suy nghĩ một vấn đề: "Giả như chủ nhà thật sự là một sát nhân điên cuồng, mình đến đây chẳng phải muốn vào một ngôi nhà ma, ở cùng một tên hung thủ giết người một đêm?"
Nghĩ đến đây, Trần Ca đã cảm thấy tê cả da đầu, cái lão biến thái kia thậm chí có khả năng cả đêm đứng ở cửa phòng mình. Đáng sợ hơn là, hắn là chủ nhà, chắc chắn sẽ có chìa khóa dự bị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.