Chương 13: Sơ Chiến.(trung)
Nhất Bút Thư
17/04/2013
“Hỏa cầu thuật!”
Tay trái Duy Khắc Lai Ân vung lên, một hỏa cầu to bằng cái chén bay thẳng tới chỗ Mã Đặc Sâm.
Hỏa cầu thuật bên này mới đi được nửa đường, Duy Khắc Lai Ân lại quát nhẹ: “Bạo viêm đạn!” Theo tay phải của hắn huy vũ, một viên hỏa cầu màu đỏ sậm bắn nhanh ra, tốc độ nhanh hơn gấp đôi so với tiểu hỏa cầu đầu tiên!
“Hảo gia hỏa, thi triển bạo viêm đạn cũng có thể nhanh như vậy, điểm này còn mạnh hơn Lô Bản Đạt đến mười lần rồi! Hơn nữa phát ra hai ma pháp với tốc độ khác nhau, đồng thời có thể đánh trúng mục tiêu, ý tưởng này thực sự rất tốt!” Mã Đặc Sâm vừa nhìn Duy Khắc Lai Ân xuất thủ, hai mắt liền sáng lên.
Ngoài miệng khen ngợi thủ pháp của Duy Khắc Lai Ân, tay Mã Đặc Sâm cũng không chậm, “vụt” một tiếng, rút ra bội kiếm tùy thân, bổ ra trước người một đường kiếm, ngăn chặn hai ma pháp kia.
Khóe miệng Duy Khắc Lai Ân nở ra nụ cười quỷ dị, ngâm xướng ma pháp chú ngữ càng cấp tốc.
Tốc độ bạo viêm đạn so với hỏa cầu thuật lớn hơn nhiều, vì vậy cả hai gần như đồng thời phát nổ trước mặt Mã Đặc Sâm. Mã Đặc Sâm giơ kiếm bảo vệ trước ngực, chỉ nghe “Oanh” một tiếng, bạo viêm đạn đã phát nổ.
Ngay lúc này, cánh tay Duy Khắc Lai Ân nhẹ nhàng phất, đôi môi thổ ra âm thanh tươi mát: “Phân!”
Vì thế xuất hiện chuyện tình ngoài dự liệu Mã Đặc Sâm, song song thời điểm bạo viêm đạn nổ tung, tiểu hỏa cầu lại chia làm hai ngay lúc một đạo kiếm quang xẹt qua giữa tiểu hỏa cầu.
‘Huyền Tiêu Đạo Lục’ ghi lại tất cả pháp quyết thần thông của Huyền Tiêu phái, bất quá lấy tu vị luyện khí trung kỳ của Duy Khắc Lai Ân, cũng chỉ thi triển được một chút pháp thuật cơ bản nhất mà thôi, ví dụ như hỏa cầu thuật, khu vật pháp.
Khu vật pháp có thể coi như là một loại đại thần thông trong ‘Huyền Tiêu Đạo Lục’, người có tu vị cao thâm thậm chí có thể dời núi lấp biển, nhưng mà với thực lực bản thân hiện nay, Duy Khắc Lai Ân chỉ khu động trứng gà hay hòn đá nhỏ thôi.
Trừ trứng gà cùng tảng đá thì còn điều khiển được một số thứ khác nữa, ví dụ như ----- động tay động chân vào tiểu hỏa cầu.
Tiểu hỏa cầu kia nhìn giống như hỏa cầu bình thường, nhưng trên thực tế có dấu giếm cơ quan. Chỉ thấy Duy Khắc Lai Ân vừa vận bí quyết khu vật thuật, tiểu hỏa cầu liền chia ra làm đôi, vừa kịp tránh né một kiếm Mã Đặc Sâm bổ ra.
Tình huống đó không phải là trùng hợp, mặc dù bây giờ Duy Khắc Lai Ân không có thực lực mạnh mẽ, tuy nhiên ánh mắt rất tinh tường, phải biết rằng kiếp trước hắn tu luyện ‘Cửu Tiêu Ngự Kiếm Quyết’ hơn ba trăm năm, nhận thức về kiếm đạo không phải người bình thường có khả năng so sánh bằng! Ở trong mắt hắn, kiếm pháp Mã Đặc Sâm giống như kỹ năng tầm thường của nông dân, hắn chính là đợi một kiếm Mã Đặc Sâm đánh tới tiểu hỏa cầu mới để cho nó tách ra.
Tiểu hỏa cầu vốn đang phi hành thẳng tắp vừa chia ra, đường bay lập tức trở nên quỷ dị, một viên thì trầm xuống, nhắm phần bụng Mã Đặc Sâm vọt tới, một viên khác uốn lượn theo đường vòng cung, không biết mục tiêu nhắm vào đâu.
Thấy biến hóa quỷ dị này, sắc mặt Mã Đặc Sâm nhất thời biến đổi, vội vàng dậm một chân, thân thể bắn ra, kiếm thế trên tay đột nhiên tăng tốc.
Quét ra một kiếm, đầu tiên đánh tan viên cầu bay vòng vèo, mà theo thân hình hắn thay đổi, viên tiểu hỏa cầu khác mất đi mục tiêu, phù một tiếng rồi tiêu tán.
“Khá lắm, không trách được Lô Bản Đạt pháp sư lực nói khống chế ma pháp của ngươi đã đạt đến trình độ cửu cấp ma pháp sư, ma pháp linh hoạt như vậy ngay cả khi ta đối chiến cùng đại ma pháp sư cũng chưa hề gặp qua!” Thấy tiểu hỏa cầu tiêu thất, Mã Đặc Sâm không nhịn được khen ngợi một câu.
Duy Khắc Lai Ân cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hắn cho là Mã Đặc Sâm trước tiên sẽ giải quyết hỏa cầu ở tương đối gần, lại không nghĩ tới hắn ngược lại bỏ gần cầu xa! Đây chính là cái gọi xuất kỳ bất ý trong binh pháp, quả nhiên không hổ là nguyên soái từng mang binh ra trận giết giặc.
Cho dù có chút ngoài ý muốn, Duy Khắc Lai Ân không hoang mang chút nào, chỉ thấy thủ quyết ở tay hơi đổi, khe khẽ hô lên một chữ: “Hợp!”
Chỉ một thoáng trước mặt Mã Đặc Sâm xuất hiện hào quang mãnh liệt, một đại hỏa cầu dường như được tạo thành từ trong hư không, với lại vừa hiện ra đã hướng thẳng vào ngực hắn.
“A -----” Một tiếng thét kinh hãi từ bên cạnh truyền tới, Tác Luân cũng không ngờ tới loại biến hóa này, cả kinh kêu thành tiếng.
Mí mắt Mã Đặc Sâm bên này lại càng nhảy lên, mới rồi hắn còn vì tiểu hỏa cầu tiêu tán mà thở phào nhẹ nhõm, lại không tính tới ngay tức khắc lại có một đại hỏa cầu bay đến trước mặt. May mắn là bản thân hắn có thực lực bát cấp Đại Kiếm Sư, cho dù chỉ dùng lực lượng cửu cấp Kiếm Sư, trong lúc gấp gáp cũng hoàn toàn kịp đề khởi đấu khí.
“Hổ Bào Hao!”
Mã Đặc Sâm quát nhẹ, lúc xuất thủ trên người ẩn hiện một tầng ánh sáng hình dáng mãnh hổ gầm thét, kiếm trong tay chính là răng nhọn trong miệng mãnh hổ.
“Oanh -----” Đại hỏa cầu cùng lợi xỉ mãnh hổ đụng vào nhau, nhất thời một đạo ánh sáng đỏ như lửa chợt bùng lên, đem cả sơn cốc nhuộm thành màu đỏ rực. Luồng ánh sáng này tản ra xung quanh khiến cát đá văng tung tóe, thậm chí cỏ dại trên mặt đất gần đó cũng bị tầng lửa này thiêu rụi thành tro tàn, khói bốc lên mù mịt.
Thấy cảnh tượng như vậy, Á Lịch Khắc Tư kinh ngạc há hốc miêng đến nỗi không khép lại được. Đây là lần đầu tiên hắn thấy ma pháp sư thi triển ma pháp chiến đấu, nhưng không nghĩ tới hiệu quả ma pháp tạo thành so với hắn tưởng tượng còn muốn rung động và hoa lệ hơn nhiều.
“Băng phong toản, thố thứ, liên châu hỏa cầu!” Duy Khắc Lai Ân không hề khiếp sợ, hiệu quả này hắn đã dự đoán được ngay từ đầu. Lúc này ma pháp hắn chuẩn bị rút cuộc cũng phóng thích ra, vung tay lên chính là ba chiêu liên tục.
“Hảo tiểu tử, quả nhiên là còn con bài chưa lật! Nếu ta thật sự là cửu cấp kiếm sư thì lúc nãy đã bị ngươi lừa gạt rồi!” Mã Đặc Sâm hung hăng mắng một câu, đối mặt với ba ma pháp trước cũng không dám kinh thường nữa.
Cẩn thận xuất ra mấy kiếm đánh tan ba ma pháp đang tới gần, Mã Đặc Sâm lại thấy Duy Khắc Lai Ân ở phía đối diện đã ngưng tụ ra một cái toàn thứ băng cầu ở trên tay.
Toàn thứ băng cầu là ma pháp có uy lực cường đại nhất trong số các ma pháp sở học của Lô Bản Đạt pháp sư, Mã Đặc Sâm tự nhiên hết sức lưu ý đến những động tác kế tiếp của Duy Khắc Lai Ân. Hơn nữa, tại vì vừa rồi đại hỏa cầu bất chợt xuất hiện một cách quỷ dị, Mã Đặc Sâm không dám khinh thường tình huống chung quanh thân, rất sợ ở nơi nào đó lại toát ra một đại hỏa cầu khác.
“Toàn thứ băng cầu!”
Duy Khắc Lai Ân vung tay lên, toàn thứ băng cầu lấy tốc độ cực nhanh bắn tới Mã Đặc Sâm, Mã Đặc Sâm vừa muốn giơ kiếm đón đỡ, chỉ nghe “ca” một tiếng, từ không trung hiện ra một đạo lôi điện ma pháp quỷ dị liền hướng tới đầu hắn bổ xuống.
“Hắc hắc, cùng là một chiêu số, sử dụng hai lần thì không còn linh nghiệm nữa rồi!” Trong lòng Mã Đặc Sâm đắc ý nghĩ, lui về sau hai bước, giơ kiếm trong tay nghênh đón đạo lôi điện ma pháp kia.
Sách lược của Mã Đặc Sâm hết sức chính xác, lúc ma pháp lôi điện phát ra vô cùng mau lẹ, với lại cộng thêm hiệu quả làm tê liệt đối thủ. Hắn lui về sau hai bước như vậy, là tranh thủ cho mình một khoảng thời gian trong nháy mắt, trước hết ngăn cản lôi điện, sau đó lại ứng phó toàn thứ băng cầu.
Ngay khi Mã Đặc Sâm ngẩng đầu chú ý đạo lôi điện kia, chợt cảm thấy chân mình như hạ xuống hư không, thân hình không có chỗ dựa liền mất đi trọng tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.