Chương 68: Thương Nhân Bỉ Nhĩ.
Nhất Bút Thư
17/04/2013
Cáp Mặc vốn chỉ là một nông dân bình thường, đơn giản là vì hắn có nhiều kinh nghiệm trong việc trồng trọt cây lương thực nên được Duy Khắc Lai Ân tuyển chọn, trở thành người đầu tiên nhậm chức đại thần nông nghiệp ở Tạp Lai vương quốc. Hơn nữa, Duy Khắc Lai Ân còn đem kinh nghiệm canh tác nông nghiệp trước đây trên địa cầu dạy cho hắn, để cho hắn tham khảo rồi tìm ra phương pháp trồng trọt thích hợp nhất cho Tạp Lai vương quốc. Chẳng những vậy Duy Khắc Lai Ân còn dạy cho Cáp Mặc vài loại phương pháp bồi dưỡng hạt giống cao sản và xây dựng trang viện này để cho Cáp Mặc làm nơi nghiên cứu.
Sở dĩ chọn một người nông dân đảm nhiệm chức vụ đại thần nông nghiệp là vì Duy Khắc Lai Ân phát hiện quan viên trong coi nông nghiệp trước kia không hề có kinh nghiệm trồng trọt, đối với việc đồng áng lại biết rất ít, khi có việc xảy ra chắc chắn không thể giải quyết tốt. Cho nên hắn dứt khoát chọn một nông dân kinh nghiệm phong phú rồi để cho một vài quan viên trước kia đi theo làm thủ hạ học tập, trau dồi một vài kiến thức nông nghiệp. Thủ đoạn lựa chọn quan viên lớn mật như thế, hơn nữa dưới sự giám sát của Mã Đặc Sâm, hiện tại ngành nông nghiệp cũng coi như có chuyển biến tốt.
Cáp Mặc vốn là một nông dân, một chữ bẻ đôi cũng không biết, lúc đầu khi hắn nghe thấy mình được phong làm đại thần nông nghiệp cũng đã sửng sốt mãi mà không thể trấn tĩnh tinh thần lại. Được trọng dụng như thế, trong lòng hắn tự nhiên sinh ra sự cảm kích từ tận đáy lòng, có chuyện gì cũng đều liều mạng mà làm a! Sau lại được Mã Đặc Sâm chỉ điểm nhiều lần, mới xem như thích ứng với công việc của mình.
Duy Khắc Lai Ân cùng với Á Lịch Khắc Tư đi vào trong xem xét một vòng, tự mình tới kiểm tra thực hư thành quả nghiên cứu rồi mới hài lòng rời khỏi trang viên.
“Huyền Tiêu Thiên Tôn thật sự là vị thần linh rất quan tâm chăm sóc tín đồ của mình, không nghĩ tới ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt như nông canh này cũng chú ý tới như thế!” Vừa đi, Á Lịch Khắc Tư vừa thở dài nói.
Duy Khắc Lai Ân khẽ mìm cười: “Chuyện nông canh này không phải là chuyện nhỏ đâu, bất kể là binh dân hay là quý tộc đều phải dựa vào lương thực để sống, chẳng những vậy đại quân vừa động thì cần mang theo vô số lương thực, vì vậy đây chính là gốc rễ của một nước! Phương thức canh tác lúc trước của Tạp Lai vương quốc quả thật vẫn có chút lạc hậu, chỉ cần cải tiến một chút là năng suất đã tăng thêm một nửa, số lượng lương thực này có thể nuôi sống biết bao nhiêu người, bao nhiêu đội quân, có thể tăng thêm bao nhiêu thu nhập thuế má cho quốc gia đây! Nếu như huynh đoán không sai, trong vòng mười năm, sản lượng lương thực bình quân có thể tăng lên gấp ba, điều này sẽ tạo ra bao nhiêu tài phú a! Chỉ cần một ngành nông nghiệp này là có thể giúp cho thực lực tổng thể của Tạp Lai vương quốc tăng lên gấp đôi!”
Cuộc nói chuyện làm cho trái tim của Á Lịch Khắc Tư đập lên thình thịch, hiện tại hắn là quốc vương của Tạp Lai vương quốc, tự nhiên là vô cùng quan tâm tới thực lực quốc gia của mình, hơn nữa hắn cũng biết Duy Khắc Lai Ân không hề nói sai một lời.
“Gia tăng gấp ba a! Buồn cười thật, trên Á Đặc Tây đại lục có nhiều quốc gia, nhiều quý tộc như vậy mà lại không có một ãi nghĩ tới việc phát triển nông nghiệp để đề cao thực lực quốc gia mình, ngược lại chi lo dùng trọng kim chiêu mộ cường giả.” Á Lịch Khắc Tư lắc lắc đầu, hắn cũng từng là quý tộc, tất nhiên hiểu rõ thói quen của quý tộc.
Tất cả quý tộc đều vô cùng coi trọng thể diện của mình, trong mắt họ thì loại công việc như trồng trọt này là việc làm phi thường đê tiện, thậm chí bọn họ còn đi xem thường những người nông dân bình thường kia, cảm thấy làm công việc này có thể gây tổn hại tới thể diện của mình. Với tâm thái như thế, dĩ nhiên bọn họ sẽ không hề trọng thị nông nghiệp, kết quả là khiến cho kỹ thuật nông nghiệp lạc hậu, sản lượng lương thực bình quân không được đề cao.
Ngay khi bọn họ đang nói chuyện thì có một đoàn xe đang từ từ đi tới ở phía trước, Duy Khắc Lai Ân không khỏi cười nói: “Bệ hạ, ngoại trừ nông nghiệp, một quốc gia muốn trở nên cường đại còn phải phát triển cả thương nghiệp! Vừa hay phía trước có một thương đội, nhìn bộ dáng bọn họ tựu hồ như mới đi mua bán hàng hóa ở phương xa về, không bằng chúng ta cùng đi xem thử một chút?”
“Hay lắm, chúng ta cùng tới xem thử nào!” Á Lịch Khắc Tư cực kỳ tin tưởng lời nói của Duy Khắc Lai Ân, cả hai huynh đệ liền bước tới nghênh đón.
Kể từ khi Á Lịch Khắc Tư ngồi lên vương vị cách đây một năm, Duy Khắc Lai Ân thường xuyên giảng giải đạo lý cùng thuật trị quốc cho hắn. Trong đó có rất nhiều thứ Á Lịch Khắc Tư chưa từng được nghe qua, ví dụ như việc phát triển nông nghiệp và thương nghiệp.
Phát triển nông nghiệp thì còn dễ lý giải, Duy Khắc Lai Ân chỉ cần nói hai ba giờ là Á Lịch Khắc Tư có thể hiểu rồi, nhưng nói về việc buôn bán để làm giàu cho quốc gia, bất kể thế nào hắn cũng nghĩ không thông. Sau này Duy Khắc Lai Ân phải tận hết tâm lực, thậm chí không tiếc đem hai thành thị ra làm thí nghiệm, cuối cùng mới khiến cho Á Lịch Khắc Tư hiểu được diệu dụng của thương nghiệp. Thì ra thương nghiệp cũng không phải là thấp mua cao bán, đầu ki đảo bả, mà là bù đắp nhau xúc tiến sản xuất, muốn cho tất cả dân chúng của một quốc gia trở nên giàu có, trừ thương nghiệp ra thì không còn biện pháp nào khác!
Đối với mỗi một câu nói, mỗi một câu chuyện của Duy Khắc Lai Ân, Á Lịch Khắc Tư đều chép lại trên giấy, hôm nay hắn đã sao chép đầy mấy bản lớn, khi có thời gian rảnh rỗi liền lấy ra nghiên cứu một chút. Những thứ này ngay cả Mã Đặc Sâm trong lúc vô tình thấy được liền khen không dứt miệng, từ đó về sau hắn cũng học Á Lịch Khắc Tư, mỗi khi Duy Khắc Lai Ân nói ra điều gì sâu sắc, cũng đều ghi lại để nghiền ngẫm.
Chờ khi hai người tới gần, người dẫn đầu thương đội thấy người đang đến là quốc vương của mình, lập tức bước nhanh tới, quỳ trước mặt bọn họ.
“Tiểu nhân Bỉ Nhĩ, ra mắt quốc vương bệ hạ, thân vương điện hạ!” Người cầm đầu nọ cung kính hô.
Sau khi để cho tất cả bọn họ đứng dậy, Duy Khắc Lai Ân mới hỏi: “Bỉ Nhĩ, xem các ngươi một đường phong trần mệt mỏi, hẳn là mới trở lại từ phương xa a?”
“Thân vương điện hạ, tiểu nhân nghe theo mệnh lệnh của quốc vương bệ hạ phát ra năm ngoái, hiệu triệu các đại thương gia tích cực buôn bán, bèn lấy ra tất cả tích súc mình dành dụm được, đi ra ngoài mạo hiểm buôn bán một lần. Tính ra đã gần một năm rồi đều hoạt động trong lãnh địa của năm vị đại công tước, cũng đã từng đi đến các nước láng giềng mấy lần, hiện tại bởi vì rời nhà đã lâu, mới trở về một lần, thuận tiện mang theo nhi tử trong nhà ta cùng đi.” Bỉ Nhĩ cẩn thận hồi đáp.
“Nga, ngươi trở lại để mang theo nhi tử ngươi đi cùng? Nói như vậy, một năm này thu hoạch của ngươi cũng không tệ lắm, muốn cho nhi tử ngươi học một ít bản lĩnh kinh doanh sao?” Duy Khắc Lai Ân cười hỏi.
Bỉ Nhĩ nhận ra tính tình Duy Khắc Lai Ân ôn hòa, vì vậy cũng không sợ nữa, ngẩng đầu trả lời: “Nhờ có Huyền Tiêu Thiên Tôn phù hộ, tiểu nhân ra ngoài một chuyến, vậy mà tiền vốn đã tăng thêm năm lần, nhận thấy đây là một con đường phát tài, liền muốn mang theo nhi tử học tập một ít, tương lai cũng có thể kiếm miếng cơm ăn.”
“Một năm mà đã kiếm tiền gấp năm lần? Không biết ngươi ở bên ngoài làm sinh ý gì thế, lần này trở về sau này tính buôn bán thứ gì đây?” Duy Khắc Lai Ân cũng hơi kinh ngạc, bởi vì hiện nay Tạp Lai vương quốc có thể nói là vật liệu thiếu thốn, hàng hóa dùng để mua bán cũng không nhiều lắm. Nhưng mà Bì Nhĩ một năm có thể kiếm tiền gấp năm lần, xem ra cũng là nhân tài buôn bán.
“Hắc hắc, tiểu nhân chỉ là buôn bán một vài thứ lặt vặt, chẳng qua lần này trở lại, trong lòng thật đúng là có chút tính toán. Tiểu nhân phát hiện lương trà mà thần điện dạy cho chúng ta phối trí rất được người bình thường hoan nghênh, lần này trở về chính là muốn mang theo vài xe lương trà bán ra các quốc gia khác.” Ở bên ngoài làm ăn, cuộc sống cũng rất gian khổ, Bi Nhĩ không muốn nói ra những chuyện gian khổ trước mặt quốc vương, cho nên chỉ lựa những chuyện tốt mà nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.