Chung Cực Truyền Thừa

Chương 537

Vũ Thần Vũ

28/04/2018

Lâm Dịch chỉ cảm thấy bỗng nhiên trên người tê rần, hắn xem xét lại lập tức kinh hãi trừng to mắt nhìn cái dây leo kia, đột nhiên có vô số gai nhọn tỏa ra đâm xuyên vào da thịt Lâm Dịch. Cảm giác tê liệt theo những mũi gai nhỏ truyền đến.



- Có độc.



Sắc mặt Lâm Dịch lập tức biến đổi. Mà cùng lúc đó, trên người hắn bỗng nhiên lập lòe quang mang thanh sắc...một cỗ sinh khí khổng lồ trào ra khiến mọi người kinh hãi.

Mộc Nhu cũng có chút bất ngờ sững lại, chẳng qua ngay sau đó hắn mở trừng to mắt sững sờ nhìn Lâm Dịch.



- Cái này, chẳng lẽ là Sinh Linh quả?



Con mắt Mộc Nhu hoàn toàn ngốc trệ, nhưng lại lộ ra thần sắc cuồng hỉ.



- Sinh Linh quả...là Sinh Linh quả...thật không ngờ tiểu tử này đạt được Sinh Linh quả? Khó trách...khó trách hắn không thèm kiêng nể gì xông tới Cổ Năng. Chẳng qua như vậy cũng tốt...sinh khí của Sinh Linh quả nồng nặc nhất trong thiên địa.



Tâm niệm Mộc Nhu vừa động, nguyên bản dây leo chuẩn bị tiêm độc hơi khẽ chấn động. Ngay lâp tức Lâm Dịch cảm thấy những mũi gai đâm vào trong cơ thể hắn dường như biến thành ống hút, hấp thu lấy cái gì đó.

Chỉ sau một lát, sắc mặt Lâm Dịch tái nhợt...bởi vì hiện giờ hắn đã biết là hấp thu cái gì.



- Sinh Linh quả, nó đang hấp thu sinh khí của Sinh Linh quả.



Lâm Dịch cố gắng giãy dụa kịch liệt, thế nhưng lực lượng toàn thân đã bị hao tổn rất lớn bởi một chiêu trước. Sau vì trọng thương không khỏi hẳn cho nên một tia lực lượng cũng không có. Hắn giãy dụa nhìn lên phía trên nhưng không làm được gì.



- Dịch nhi, Dịch nhi...





Đôi mắt đẹp của Vân Băng tràn đầy nước mắt, đồng thời nàng lớn tiếng hô lên:



- Nhị trưởng lão không được a...không được...



Ngữ khí vô cùng thảm thiết khiến người nghe đau lòng.

Nhưng vào lúc này, Mộc Nhu chỉ một lòng nghĩ tới Sinh Linh quả của Lâm Dịch, làm sao còn để ý tới nàng? Huống hồ, ước định năm đó vốn là muốn giết chết đối phương, sau đó đoạt lấy bông tai trên tai hắn mà thôi. Sống chết của Lâm Dịch căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.

Thủy Ngưng đứng sau lưng Lâm Dịch cũng vô cùng lúng túng, dường như nàng đang vô cùng do dự.

Một bên là ngoại tôn của nàng, một bên là hảo hữu Mộc Nhu...cho dù là lựa chọn bên nào thì nàng đều phải thật xin lỗi bên còn lại.



- Mẫu thân mẫu thân...cứu cứu Dịch nhi, cứu lấy Dịch nhi a.



Vân Băng như bị tê liệt hô lên, Lâm Dịch đã hoàn toàn hôn mê. Quang mang thanh sắc trên người Lâm Dịch đi theo dây leo truyền vào trong thân thể Mộc Nhu. Quang mang thanh sắc trên người Lâm Dịch càng nhạt, mà quang mang thanh sắc trên người Mộc Nhu càng lúc càng sáng...

Thủy Ngưng biểu lộ do dự thêm một hồi, cuối cùng nàng căn răng một cái, thân thể lập tức biến mất.

Xoát một tiêng...một đạo Băng Nhận đột nhiên xuất hiện, tốc độ cực nhanh. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã bay qua tầm mắt mọi người.

Thân thể Mộc Nhu thoáng run rẩy, hắn vội vàng điều khiển dây leo căng ra. Vừa rồi dây leo của hắn đang xiết cổ muốn giết chết Lâm Dịch thì đột nhiên một đạo Băng Nhận đánh vào, trong chốc lát dây leo liền bị Thủy Ngưng dùng một chiêu ngăn lại.



- Thủy Ngưng?



Mộc Nhu lập tức hét to lên. Hắn phẫn nộ nhìn về phía Thủy Ngưng. Sinh Linh quả đã bị hấp thu một phần lại bị người khác làm đứt đoạn, có thể nghĩ tâm tình Mộc Nhu oán hận tới mức nào.

Bên người Thủy Ngưng xuất hiện hai bàn tay cực lớn do thủy nguyên tố ngưng tụ thành, đem Lâm Dịch và Vân Băng phân biệt khống chế trên không trung. Sắc mặt Vân Băng lo lắng nhìn Lâm Dịch, trong miệng nàng không ngừng gọi danh tự của hắn. Mà Lâm Dịch cũng hoàn toàn rơi vào hôn mê. Quang mang thanh sắc trên người cũng lộ ra ánh sáng ảm đạm.

Thủy Ngưng than nhẹ một tiếng, nàng nhìn về Mộc Nhu nói khẽ:



- Như vậy đã chế phục hắn, hiện giờ chờ Đại trưởng lão tới rồi làm tiếp. Dù sao...ngươi cũng biết tầm quan trọng của hắn.





- Ngươi...



Mộc Nhu tức giận thế nhưng chuyện Thủy Ngưng nói hoàn toàn là sự thực, hắn không cách nào phản bác...Lâm Dịch đã bị chế phục cho nên phải giao cho Đại trưởng lão xử lý. Dù sao Đại trưởng lão mới là người mạnh nhất của Cổ Năng.

Nhưng làm sao Mộc Nhu lại cam tâm? Sinh Linh quả, đây chính là sản vật của Sinh Linh cung a. Năm đó hắn ở trong Cực Trú Hàn Viên đã từng nghe có người nhắc tới loại trái cây thần kỳ này...nghe nói đạt được Sinh Linh quả cơ hồ sẽ có tấm thân bất tử. Chỉ cần cái đầu trọng yếu nhất không bị chấn vỡ thì mọi thương thế trên người đều có thể bình phục hoàn toàn trong thời gian ngắn. Mộc Nhu mới hấp thu được một bộ phận của Sinh Linh quả mà thôi, thứ trọng yếu nhất là hạch tâm thì hắn vẫn chưa chạm vào được. Chỉ có hoàn toàn hấp thu hạch tâm của Sinh Linh quả thì Sinh Linh quả mới có thể cung ứng sinh khí cuồn cuộn không ngừng. Tuy rằng hôm nay Mộc Nhu hấp thu một bộ phận thế nhưng bộ phận sinh khí này nhiều nhất cũng chỉ có thể chữa trị một hai lần thân thể cho hắn...Tham niệm của con người rất lớn, đối với cường giả Đại tinh vị thượng giai mà nói. Ngoại trừ bảo bối cấp bậc thần khí ra thì cũng chỉ có loại thiên tài địa bảo như vậy mới khiến bọn họ động tâm. Không thể nghi ngờ tâm Mộc Nhu đã động.

Sau khi hít sâu vào một hơi, Mộc Nhu nhìn Thủy Ngưng ở trước mặt nói:



- Y Tây Đa và Khắc Lai Áo bị hắn giết chết, ta nhất định phải tự tay giết hắn mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng. Thủy Ngưng, ngươi mau mở ra. Ta biết rõ hắn là ngoại tôn của ngươi thế nhưng nếu giao cho Đại trưởng lão xử lý, hắn cũng không thể bởi vì yêu cầu của ngươi mà lưu lại một mạng.



Đôi mi thanh tú của Thủy Ngưng có chút hấp háy, trên mặt nàng hiện lên vẻ do dự, thế nhưng ngay lập tức cảm thán một tiếng rồi lắc đầu nói:



- Hắn đã hẳn phải chết. Vì sao ngươi còn phải gấp gáp như vậy? Chờ Đại trưởng lão tới đây là được. Về phần cái chết của Y Tây Đa, Khắc Lai Áo và một đám trưởng lão, tự nhiên sẽ có người báo cáo.



Mục đích của bản thân Mộc Nhu kỳ thực chỉ là Sinh Linh quả trên người Lâm Dịch mà mà thôi, về phần sinh tử của hắn Mộc Nhu không thèm để ý. Nghe được Thủy Ngưng nói vậy, Mộc Nhu không khỏi cau mày, hắn nói:



- Bất kể thế nào, hôm nay ta nhất định phải giết chết hắn. Thủy Ngưng, mở ra.



Mộc Nhu nói xong, dây leo trên người hắn bị Thủy Ngưng chặt đứt lại lượn lờ, bắt đầu chậm rãi vung vẩy...Quang mang thanh sắc lập lòe, dây leo kia lại dài ra vài trăm mét. Thực vật dài vài trăm mét múa loạn trên không trung là tràng cảnh khiến người khác khiếp sợ như thế nào? Ánh mắt Thủy Ngưng ngưng tụ, cảnh giác nhìn Mộc Nhu.



- Ngươi muốn động thủ?



Lông mày Thủy Ngưng có chút nhướng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chung Cực Truyền Thừa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook