Chương 538
Vũ Thần Vũ
28/04/2018
Hai mắt Mộc Nhu như điện, lạnh lùng nhìn Thủy Ngưng:
- Hắn giết chết đồ đệ của ta, lại giết chết hảo hữu của ta...Bất kể thế nào ta đều có trách nhiệm tự tay mình giết hắn để báo thù cho bọn họ. Thủy Ngưng, ta nhắc nhở ngươi một lần cuối. Tốt nhất mở ra...nếu không, ta chỉ có thể ra tay.
Lông mày Thủy Ngưng nhíu lại, bộ dáng ôn nhu yếu ớt lập tức biến mất hoàn toàn. Trong đôi mắt đẹp cũng hiển lộ ra hàn ý, nàng lạnh lùng nhìn Mộc Nhu:
- Hừ, uy hiếp ta? Hôm nay ta muốn bảo hộ ngoại tôn của ta, ta muốn nhìn xem Mộc Nhu ngươi đến tột cùng có bản lãnh gì?
Tâm tình Thủy Ngưng vốn vô cùng phức tạp. Nàng là người của Cổ Năng, cảm tình vài vạn năm khiến nàng căn bản không có cách nào phản bội Cổ Năng. Nhưng Vân Băng là con gái nàng, Lâm Dịch là cháu trai nàng. Từ trước tới nay trung nghĩa đều khó vẹn toàn, vốn trong nội tâm của nàng đã rất mâu thuẫn, hiện giờ lại càng không thể bình tĩnh. Hôm nay Mộc Nhu cứ mở miệng là muốn giết chết Lâm Dịch ngay trước mặt nàng, điều này làm sao để nàng chịu được? Cũng khó trách nàng phẫn nộ.
Ánh mắt Mộc Nhu như điện, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, ngươi đã định bảo hộ tiểu tử này. Vậy cũng đừng trách ta.
Lời nói vừa dứt xong, quang mang bên cạnh hắn phát ra càng lớn. Một cỗ cảm giác áp bách cực kỳ cường đại theo người hắn tràn ngập khắp nơi. Mà trên người Thủy Ngưng lập lòe quang mang lam sắc sáng bóng. Hai bàn tay do thủy nguyên tố tạo thành bị nàng đưa tới sau lưng trong kết giới năng lượng. Một cỗ cảm giác thâm trầm áp bách người khác cũng từ thân thể nhu nhược của nàng trào ra.
Tất cả mọi người xung quanh đều biến đổi sắc mặt. Cả đám đều bay vội ra khỏi phạm vi chiến đấu...phải biết rằng Mộc Nhu và Thủy Ngưng đều là cường giả Đại tinh vị thượng giai. Nếu như hai người bọn họ chính thức chiến đầu thì phạm vi ảnh hưởng không hề nhỏ. Cả đám nghĩ tới Lâm Dịch lúc nãy vừa vung tay lên đã tạo ra vết nứt không gian dài mấy cây số. Loại đẳng cấp chiến đấu này không phải những người đứng xem như bọn họ có thể thừa nhận. Dù là chỉ cần bị lan tới gần một chút, kể cả cường giả Đại tinh vị trung giai cũng có thể bị hôi phi yên diệt.
- Đáng giận.
Trong lòng Mộc Nhu thầm mắng. Đương nhiên hắn không sợ Thủy Ngưng. Hắn là dị năng Mộc hệ mà Thủy Ngưng là dị năng Thủy Ngưng. Trời sinh năng lượng thuộc tính đã chiếm ưu thế, nhưng Thủy Ngưng không ngừng cản trở công việc của hắn khiến hắn âm thầm ghi hận trong lòng. Mộc Nhu hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị ra tay.
- Hai người các ngươi đang làm gì vậy?
Nhưng chính vào lúc này, một âm thanh hét to phá tan khí thế của hai người Mộc Nhu và Thủy Ngưng. Cả hai không khỏi nhìn lại về phía thanh âm truyền tới. Chỉ thấy hai đạo bạch mang đang lao tới kết giới bằng một tốc độ khó thấy bằng mắt thường. Chỉ trong chốc lát, giữa hai người lại nhiều thêm hai người.
Đó là một nam một nữ.
Nam tử dáng người khôi ngô, hình dạng to lớn cao ngạo. Không giận mà có uy, trên người hắn tản ra uy nghiêm nhàn nhạt khiến cho người khác không dám nhìn gần.
Nữ tử dáng người xinh đẹp, một mái tóc đỏ dài mềm mại bằng phẳng sau lưng. Đôi mắt dưới lông mày hơi thu lại ẩn chứa hàn ý nhàn nhạt. Nàng đứng đấy tản ra một cỗ khí tức lạnh như băng. Khí tức lạnh nhạt này khiến nam nhân bình thường nhìn thấy đều cảm giác hổ thẹn trong lòng.
- Đại trưởng lão, Tứ trưởng lão...
Các trưởng lão xung quanh lập tức buông lỏng một hơi...Mộc Nhu và Thủy Ngưng chiến đấu xem ra không thành. Bởi vì đôi nam nữ vừa xuất hiện này chính là Đại trưởng lão Tạp Bá Lý và Tứ trưởng lão Khoa Lâm Na. Mà tiếng thét to vừa rồi chính là từ miệng Tạp Bá Lý truyền ra.
- Đại trưởng lão...
Trong lòng Mộc Nhu nhảy dựng, hắn vội thu hồi khí thế khom lưng gọi một tiếng. Thủy Ngưng ở bên cạnh thu lại khí thế sau, nàng hừ lạnh một câu mới thu hồi khí thế của chính mình, nhìn hai người kia gật đầu nhưng không nói gì thêm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Chuyện gì đã xảy ra? Chỉ trong chốc lát không thấy, các ngươi đã định đấu đá lẫn nhau sao?
Ánh mắt Tạp Bá Lý uy nghiêm quét qua Mộc Nhu và Thủy Ngưng, hừ lạnh một tiếng rồi trầm giọng nói.
Thủy Ngưng hừ lạnh nhưng không nói gì thêm. Mà Mộc Nhu cũng chỉ do dự vài phần trên mặt, cuối cùng cũng không nói gì.
- Hừ.
Tạp Bá Lý lại lần nữa tức giận hừ lạnh. Dường như Thủy Ngưng và Mộc Nhu cũng có chút kiêng kỵ vị Đại trưởng lão này, nhìn thần sắc phẫn nộ của đối phương nhưng vẫn không một ai nói gì.
Sau một lúc lâu, đột nhiên Tạp Bá Lý quét mặt nhìn quanh vài lần, lập tức nhíu mày nhìn về phía Mộc Nhu hỏi:
- Khắc Lai Áo ở đâu? Không phải hắn ở cùng một chỗ với ngươi sao?
Nghe được lời hỏi thăm tới Khắc Lai Áo, ánh mắt Mộc Nhu lộ ra vài phần thâm trầm cùng bi thương, nhưng vẫn không nói gì.
Tạp Bá Lý nhìn thấy bộ dáng Mộc Nhu, trong lòng nhảy dựng lên, dường như có một ít dự cảm không rõ, hắn tiếp tục hỏi:
- Khắc Lai Áo ở đâu? Hắn đi chỗ nào?
Mộc Nhu cắn chặt hàm răng, nhìn về phía trên cực kỳ bi phẫn nói:
- Hắn...đã chết rồi.
- Chết?
Ánh mắt Tạp Bá Lý ngưng trệ, sau trong đôi mắt hiện lên lửa giận hừng hực, trầm giọng hỏi:
- Ai làm?
Cổ Năng truyền thừa mấy vạn năm qua, các thế hệ Đại trưởng lão mỗi một vạn năm đổi một lần. Mà trừ một lần tụ hội Cực Trú Hàn Viên sẽ khiến cho Đại trưởng lão vẫn lạc ra, những lúc khác căn bản không có chuyện Đại trưởng lão bị vẫn lạc. Điều này khiến cho Tạp Bá Lý bi thương đồng thời vô cùng phẫn nộ.
- Ai làm?
Mộc Nhu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển dời về phía Thủy Ngưng, chậm rãi nói:
- Đó là ngoại tôn bảo bối của Đại trưởng lão, đứa con của Vân Băng và Lâm Vân Hiên.
Tạp Bá Lý khẽ chấn động, hắn nhìn sang phía Thủy Ngưng. Mà Thủy Ngưng chỉ lộ vẻ mặt âm trầm, đôi môi đỏ mọng nhếch lên lộ vẻ tái nhợt nhưng vẫn không nói gì.
Tạp Bá Lý vốn định mở miệng nói chuyện thế nhưng sau khi thấy bộ dáng Thủy Ngưng cũng không nói gì thêm...hắn biết rõ tính cách của Thủy Ngưng. Tuy rằng nhìn qua nàng vô cùng nhu hòa nhưng trên thực tế lại vô cùng bướng bỉnh. Thời điểm tâm tình tốt hoặc nàng không bị kích động thì là một người dễ nói chuyện. Thế nhưng chỉ cần nàng lên cơn...Cho dù là Tạp Bá Lý nàng cũng không nể tình.
Tạp Bá Lý lại lần nữa nhìn về phía Mộc Nhu hỏi:
- Ở chỗ nào?
Mộc Nhu di ánh mắt về phía sau lưng Thủy Ngưng trong kết giới. Tạp Bá Lý quay đầu lại vừa hay nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Vân Băng. Thân thể nàng bị một bàn tay nước cực lớn cầm chặt. Ở bên người nàng còn có một bàn tay nước khổng lồ khác, đó mà một người đầu tóc tán loạn không thấy rõ bộ dạng như nào. Xem ra trạng thái người này không được tốt, quang mang thanh sắc nhàn nhạt lóe lên trên người hắn.
Tạp Bá Lý xem xong thoáng trầm ngâm, sau đó hắn nhìn bốn phía nói:
- Được rồi, chuyện tình hôm nay dừng lại tại đây. Mọi người giải tán.
Đại trưởng lão nói xong, nguyên bản những trưởng lão khác đuổi theo Lâm Dịch có chút không cam lòng, thế nhưng cũng không tỏ vẻ gì.
- Hắn giết chết đồ đệ của ta, lại giết chết hảo hữu của ta...Bất kể thế nào ta đều có trách nhiệm tự tay mình giết hắn để báo thù cho bọn họ. Thủy Ngưng, ta nhắc nhở ngươi một lần cuối. Tốt nhất mở ra...nếu không, ta chỉ có thể ra tay.
Lông mày Thủy Ngưng nhíu lại, bộ dáng ôn nhu yếu ớt lập tức biến mất hoàn toàn. Trong đôi mắt đẹp cũng hiển lộ ra hàn ý, nàng lạnh lùng nhìn Mộc Nhu:
- Hừ, uy hiếp ta? Hôm nay ta muốn bảo hộ ngoại tôn của ta, ta muốn nhìn xem Mộc Nhu ngươi đến tột cùng có bản lãnh gì?
Tâm tình Thủy Ngưng vốn vô cùng phức tạp. Nàng là người của Cổ Năng, cảm tình vài vạn năm khiến nàng căn bản không có cách nào phản bội Cổ Năng. Nhưng Vân Băng là con gái nàng, Lâm Dịch là cháu trai nàng. Từ trước tới nay trung nghĩa đều khó vẹn toàn, vốn trong nội tâm của nàng đã rất mâu thuẫn, hiện giờ lại càng không thể bình tĩnh. Hôm nay Mộc Nhu cứ mở miệng là muốn giết chết Lâm Dịch ngay trước mặt nàng, điều này làm sao để nàng chịu được? Cũng khó trách nàng phẫn nộ.
Ánh mắt Mộc Nhu như điện, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, ngươi đã định bảo hộ tiểu tử này. Vậy cũng đừng trách ta.
Lời nói vừa dứt xong, quang mang bên cạnh hắn phát ra càng lớn. Một cỗ cảm giác áp bách cực kỳ cường đại theo người hắn tràn ngập khắp nơi. Mà trên người Thủy Ngưng lập lòe quang mang lam sắc sáng bóng. Hai bàn tay do thủy nguyên tố tạo thành bị nàng đưa tới sau lưng trong kết giới năng lượng. Một cỗ cảm giác thâm trầm áp bách người khác cũng từ thân thể nhu nhược của nàng trào ra.
Tất cả mọi người xung quanh đều biến đổi sắc mặt. Cả đám đều bay vội ra khỏi phạm vi chiến đấu...phải biết rằng Mộc Nhu và Thủy Ngưng đều là cường giả Đại tinh vị thượng giai. Nếu như hai người bọn họ chính thức chiến đầu thì phạm vi ảnh hưởng không hề nhỏ. Cả đám nghĩ tới Lâm Dịch lúc nãy vừa vung tay lên đã tạo ra vết nứt không gian dài mấy cây số. Loại đẳng cấp chiến đấu này không phải những người đứng xem như bọn họ có thể thừa nhận. Dù là chỉ cần bị lan tới gần một chút, kể cả cường giả Đại tinh vị trung giai cũng có thể bị hôi phi yên diệt.
- Đáng giận.
Trong lòng Mộc Nhu thầm mắng. Đương nhiên hắn không sợ Thủy Ngưng. Hắn là dị năng Mộc hệ mà Thủy Ngưng là dị năng Thủy Ngưng. Trời sinh năng lượng thuộc tính đã chiếm ưu thế, nhưng Thủy Ngưng không ngừng cản trở công việc của hắn khiến hắn âm thầm ghi hận trong lòng. Mộc Nhu hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị ra tay.
- Hai người các ngươi đang làm gì vậy?
Nhưng chính vào lúc này, một âm thanh hét to phá tan khí thế của hai người Mộc Nhu và Thủy Ngưng. Cả hai không khỏi nhìn lại về phía thanh âm truyền tới. Chỉ thấy hai đạo bạch mang đang lao tới kết giới bằng một tốc độ khó thấy bằng mắt thường. Chỉ trong chốc lát, giữa hai người lại nhiều thêm hai người.
Đó là một nam một nữ.
Nam tử dáng người khôi ngô, hình dạng to lớn cao ngạo. Không giận mà có uy, trên người hắn tản ra uy nghiêm nhàn nhạt khiến cho người khác không dám nhìn gần.
Nữ tử dáng người xinh đẹp, một mái tóc đỏ dài mềm mại bằng phẳng sau lưng. Đôi mắt dưới lông mày hơi thu lại ẩn chứa hàn ý nhàn nhạt. Nàng đứng đấy tản ra một cỗ khí tức lạnh như băng. Khí tức lạnh nhạt này khiến nam nhân bình thường nhìn thấy đều cảm giác hổ thẹn trong lòng.
- Đại trưởng lão, Tứ trưởng lão...
Các trưởng lão xung quanh lập tức buông lỏng một hơi...Mộc Nhu và Thủy Ngưng chiến đấu xem ra không thành. Bởi vì đôi nam nữ vừa xuất hiện này chính là Đại trưởng lão Tạp Bá Lý và Tứ trưởng lão Khoa Lâm Na. Mà tiếng thét to vừa rồi chính là từ miệng Tạp Bá Lý truyền ra.
- Đại trưởng lão...
Trong lòng Mộc Nhu nhảy dựng, hắn vội thu hồi khí thế khom lưng gọi một tiếng. Thủy Ngưng ở bên cạnh thu lại khí thế sau, nàng hừ lạnh một câu mới thu hồi khí thế của chính mình, nhìn hai người kia gật đầu nhưng không nói gì thêm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Chuyện gì đã xảy ra? Chỉ trong chốc lát không thấy, các ngươi đã định đấu đá lẫn nhau sao?
Ánh mắt Tạp Bá Lý uy nghiêm quét qua Mộc Nhu và Thủy Ngưng, hừ lạnh một tiếng rồi trầm giọng nói.
Thủy Ngưng hừ lạnh nhưng không nói gì thêm. Mà Mộc Nhu cũng chỉ do dự vài phần trên mặt, cuối cùng cũng không nói gì.
- Hừ.
Tạp Bá Lý lại lần nữa tức giận hừ lạnh. Dường như Thủy Ngưng và Mộc Nhu cũng có chút kiêng kỵ vị Đại trưởng lão này, nhìn thần sắc phẫn nộ của đối phương nhưng vẫn không một ai nói gì.
Sau một lúc lâu, đột nhiên Tạp Bá Lý quét mặt nhìn quanh vài lần, lập tức nhíu mày nhìn về phía Mộc Nhu hỏi:
- Khắc Lai Áo ở đâu? Không phải hắn ở cùng một chỗ với ngươi sao?
Nghe được lời hỏi thăm tới Khắc Lai Áo, ánh mắt Mộc Nhu lộ ra vài phần thâm trầm cùng bi thương, nhưng vẫn không nói gì.
Tạp Bá Lý nhìn thấy bộ dáng Mộc Nhu, trong lòng nhảy dựng lên, dường như có một ít dự cảm không rõ, hắn tiếp tục hỏi:
- Khắc Lai Áo ở đâu? Hắn đi chỗ nào?
Mộc Nhu cắn chặt hàm răng, nhìn về phía trên cực kỳ bi phẫn nói:
- Hắn...đã chết rồi.
- Chết?
Ánh mắt Tạp Bá Lý ngưng trệ, sau trong đôi mắt hiện lên lửa giận hừng hực, trầm giọng hỏi:
- Ai làm?
Cổ Năng truyền thừa mấy vạn năm qua, các thế hệ Đại trưởng lão mỗi một vạn năm đổi một lần. Mà trừ một lần tụ hội Cực Trú Hàn Viên sẽ khiến cho Đại trưởng lão vẫn lạc ra, những lúc khác căn bản không có chuyện Đại trưởng lão bị vẫn lạc. Điều này khiến cho Tạp Bá Lý bi thương đồng thời vô cùng phẫn nộ.
- Ai làm?
Mộc Nhu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển dời về phía Thủy Ngưng, chậm rãi nói:
- Đó là ngoại tôn bảo bối của Đại trưởng lão, đứa con của Vân Băng và Lâm Vân Hiên.
Tạp Bá Lý khẽ chấn động, hắn nhìn sang phía Thủy Ngưng. Mà Thủy Ngưng chỉ lộ vẻ mặt âm trầm, đôi môi đỏ mọng nhếch lên lộ vẻ tái nhợt nhưng vẫn không nói gì.
Tạp Bá Lý vốn định mở miệng nói chuyện thế nhưng sau khi thấy bộ dáng Thủy Ngưng cũng không nói gì thêm...hắn biết rõ tính cách của Thủy Ngưng. Tuy rằng nhìn qua nàng vô cùng nhu hòa nhưng trên thực tế lại vô cùng bướng bỉnh. Thời điểm tâm tình tốt hoặc nàng không bị kích động thì là một người dễ nói chuyện. Thế nhưng chỉ cần nàng lên cơn...Cho dù là Tạp Bá Lý nàng cũng không nể tình.
Tạp Bá Lý lại lần nữa nhìn về phía Mộc Nhu hỏi:
- Ở chỗ nào?
Mộc Nhu di ánh mắt về phía sau lưng Thủy Ngưng trong kết giới. Tạp Bá Lý quay đầu lại vừa hay nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Vân Băng. Thân thể nàng bị một bàn tay nước cực lớn cầm chặt. Ở bên người nàng còn có một bàn tay nước khổng lồ khác, đó mà một người đầu tóc tán loạn không thấy rõ bộ dạng như nào. Xem ra trạng thái người này không được tốt, quang mang thanh sắc nhàn nhạt lóe lên trên người hắn.
Tạp Bá Lý xem xong thoáng trầm ngâm, sau đó hắn nhìn bốn phía nói:
- Được rồi, chuyện tình hôm nay dừng lại tại đây. Mọi người giải tán.
Đại trưởng lão nói xong, nguyên bản những trưởng lão khác đuổi theo Lâm Dịch có chút không cam lòng, thế nhưng cũng không tỏ vẻ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.