Chung Cực Truyền Thừa

Chương 539

Vũ Thần Vũ

28/04/2018

Không chờ cho các trưởng lão khác phản ứng lại, Tạp Bá Lý nói xong liền quay đầu trầm giọng:



- Trước tiên trở về rồi hãy nói.



Thủy Ngưng trầm mặt gật đầu, mà ánh mắt Mộc Nhu nhìn sang bên Lâm Dịch. Cuối cùng hắn chỉ có thể than nhẹ một tiếng, đáy mắt hiện lên vẻ không cam lòng. Tính cả Tứ trưởng lão Khoa Lâm Na, bốn người hóa thành bốn đạo bạch mang bay ra khỏi kết giới...mà Lâm Dịch và Vân Băng tự nhiên do hai bàn tay nước khổng lồ do thủy nguyên tố tạo thành đưa đi cùng một chỗ.

Thẳng cho tới khi mấy người rời khỏi xong, đám trưởng lão Cổ Năng ở bên cạnh thờ dài, bắt đầu nghị luận.



- Thật sự đáng giận, tiểu tử này rõ ràng không biết sống chết, to gan dám chạy tới Cổ Năng gây sự. Chẳng lẽ những năm nay không đi lại trên đại lục, những tên gia hỏa tự đại kia đã quên mất Cổ Năng truyền thừa đáng sợ tới mức nào sao?



- Không phải, tiểu tử này không phải cố ý tới nơi đây gây sự, hắn đi tới đển mang Vân Băng đại nhân đi. Vừa rồi ta đứng không xa nghe được lời nói của Đại trưởng lão, hình như hắn là ngoại tôn của Tam trưởng lão đó.



- Cái gì? Ngoại tôn Tam trưởng lão? Cái kia...hắn vì cái gì...



- Chuyện này cũng không rõ ràng...chẳng qua nói thẳng tiểu tử này thật là đáng sợ. Vết nứt không gian vừa rồi...



Nói đến đây, thanh âm xung quanh không khỏi nhỏ đi rất nhiều. Các trưởng lão vừa đứng chỗ đó lúc trước đều hồi tưởng lại vết nứt không gian thanh thế kinh người dài tới mấy cây số, sắc mặt cả đám không khỏi tái nhợt.



- Chỉ một chiêu mà như vậy?



Những trưởng lão tới sau có chút không hiểu nối. Những trưởng lão này cũng không phải đồng thời chạy đến, có người tới trước có người tới sau, có người thực lực mạnh một chút, chung quy không hề đồng nhất. Mà chứng kiến một chiêu của Lâm Dịch cũng chỉ có một nhóm đuổi theo đầu tiên. Bọn họ đều là cường giả ngoài Đại tinh vị. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Tuy rằng các hệ chỉ có một Đại trưởng lão thế nhưng những người khác đều là trưởng lão, địa vị giống như nhau. Trên thực tế, thực ra vẫn có sự khác nhau, một gã Đại tinh vị trung giai chỉ có thể là một trưởng lão bình thường, một gã tinh vị hạ cấp cũng đồng dạng là trưởng lão bình thường. Sự khác biệt bên trong vô cùng lớn.

- Chỉ là một chiêu...kể cả Ngũ trưởng lão ở bên trong. Khoảng chừng hơn hai mươi người đều bị vết nứt không gian hút vào. Phải biết rằng đạo vết nứt không gian kia có khoảng cách dài mấy cây số, lực công kích đáng sợ như vậy chỉ sợ...chỉ sợ Đại trưởng lão cũng rất khó thừa nhận? Nhị trưởng lão cũng phải tránh vội. Nếu không...sợ rằng tên kia sớm đã rời khỏi.

Một cường giả Đại tinh vị trung giai chứng kiến một chiêu kia của Lâm Dịch nói.

Đám người tới sau lập tức hít sâu một hơi...vết nứt không gian mấy cây số? Chỉ là tưởng tượng cũng đã cảm thấy vô cùng đáng sợ...người mạnh nhất trong bọn họ cũng chỉ đạt Đại tinh vị trung giai, nhiều nhất chỉ có thể tạo thành vết nứt không gian vài trăm mét mà thôi. Nhưng âm thanh như động đất thế cũng đã đủ kinh người. Mấy cây số? Không cách nào tưởng tượng...



- Không cần phải suy nghĩ nữa. Cho dù tiểu tử này lợi hại thế nào thì hiện giờ cũng đã có bốn Đại trưởng lão tại đây. Hắn muốn trở mình cũng không thể được. Chúng ta về thôi.



Trầm mặc suốt nửa ngày, rốt cục cũng có một gã trưởng lão mở miệng nói.

Những người khác đều gật đầu, cả đám bay về phía khu quần kiến trúc. Thế nhưng chính vào lúc này, một gã trưởng lão khác lại bay ra phía bên ngoài.



- Á Lực Khắc! Ngươi định đi đâu vậy?



Người nọ vừa bay tới bên cạnh kết giới thì đã có một âm thanh vang lên sau lưng. Thân thể người nọ thoáng ngưng lại một chút, hắn nhìn về phía sau, thì ra có một trưởng lão vô tình quay đầu lại nhìn thấy hành động của hắn.

Á Lực Khắc khẽ cười cười nói:



- Vừa rồi Đại trưởng lão ra lệnh cho ta đi giám thị động tĩnh của đám ma thú bên ngoài.



Người kia nghe xong hỏi:





- Có cần giúp đỡ không?



Á Lực Khắc lắc đầu cười nói:



- Không cần, ta chỉ đi tới một nơi bí mật gần đó dể giám thị. Nhiều người sẽ bất tiện.



Người nọ suy nghĩ một chút, cảm giác hắn nói có đạo lý, lập tức gật đầu nói:



- Vậy ngươi mau đi. Ừm, cẩn thận môt chút.



- Được.



Á Lực Khắc vừa cười vừa nói, sau đó hắn đi vào trong lỗ hổng kết giới còn chưa khép lại ra ngoài. Mà trưởng lão kia nhìn thấy đối phương bay đi cũng không nghi ngờ gì, xoay người bay theo đám trưởng lão.

Á Lực Khắc ở bên ngoài chờ đợi trong chốc lát, xác định không có ai theo dõi phía sau, sắc mặt biểu lộ vẻ ngưng trọng. Hắn suy nghĩ một chút, thân hình nhoáng một cái liền bay ra ngoài...tốc độ cực nhanh, cơ hồ lóe lên rồi biến mất.

Sau một lát, hắn xuất hiện trước mặt một tòa núi cao.

Tuyết trắng bao trùm cả tòa núi, phía trên đỉnh núi hoàn toàn bị tuyết trắng bao bọc.



- Lâm Vân Hiên có ở đây không?



Khi Á Lực Khắc còn cách đỉnh núi mấy cây số thì đột nhiên mở miệng kêu lên...thanh âm của hắn tụ thành một đường, không hề khuếch tán ra chỗ khác. Hô xong, hắn liền đứng nguyên tại chỗ chờ đợi. Chỉ trong chốc lát, vài đạo ánh sáng xám bay từ trên đỉnh núi ra, Á Lực Khắc thấy vậy cũng không làm gì, vẫn chờ đợi như cũ.

Vài đạo bóng xám đi tới trước mặt Á Lực Khắc. Bọn chúng là vài tên thủ lĩnh ma thú Thánh cấp.



- Ngươi là ai?



Một ma thú Thánh cấp đầu sói nhìn Á Lực Khắc từ trên xuống dưới thật kỹ, ánh sáng màu xanh trong ánh mắt mang theo vẻ hung tàn cùng lạnh lùng nhìn chăm chú. Bản thể hắn chắc là một đầu ma thú Thánh cấp hình sói.



- Ta là ai không quan trọng. Trọng yếu là...nhi tử của Lâm Vân Hiên đã bị Cổ Năng bắt đi. Xem tình hình hiện giờ có lẽ là cửu tử nhất sinh. Nói chuyện này cho Lâm Vân Hiên biết, hắn sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Á Lực Khắc nói thẳng, cũng không nói gì thêm. Ánh sáng bạc trên tay hắn lóe lên ném ra một tinh thể thất thải xuất hiện cho ma thú Thánh cấp đầu sói. Tên ma thú đầu sói kia hơi sững sờ, lập tức phản xạ có điều kiện nhận lấy khối tinh thể thất thải. Còn Á Lực Khắc nhìn thấy nó tiếp nhận xong cũng không chào hỏi, trực tiếp xoay người bay tới phương hướng Cổ Năng.

Ma thú đầu sói kia sững sờ nhưng cũng không hề ngăn cản, lông mày hắn hơi nhíu lại, nhìn tinh thể trong tay có chút suy nghĩ. Cuối cùng lạnh lùng nói:



- Trở về.



Lời nói vừa dứt, sau đạo thân ảnh lại bắn trở về đỉnh ngọn núi.



- Nại Khắc Nhĩ, thế nào đây?



Ma thú đầu sói vừa mới tiến vào một động phủ trên đỉnh núi đã có người hỏi thăm. Tên ma thú đầu sói Nại Khắc Nhĩ ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Lâm Cường đang hỏi hắn.





- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra...hắn nói con của ngươi hình như đã bị Cổ Năng bắt đi, hiện giờ đang ở trong đó. Xem tình hình...có lẽ là cửu tử nhất sinh.



Nại Khắc Nhĩ án theo lời nói của Á Lực Khắc mà thuật lại.



- Cái gì?



Lâm Cường lập tức cả kinh, Nại Khắc Nhĩ đưa tinh thể cầm trên tay cho hắn, đồng thời nói thêm:



- Đây là thứ hắn bảo ta giao cho ngươi.



Lâm Dịch tiếp nhận, đầu lông mày hơi nhíu.



- Thế nào rồi Vân Hiên huynh đệ?



Trong lúc Lâm Cường đang suy nghĩ, một âm thanh nổ vang lên. Mọi người quay đầu lại, thì ra là đầu ma thú sư tử Tát Mông.



- Vừa rồi ta nghe được có người gọi tên ngươi, đã phát sinh chuyện gì?



Tát Mông đi đến bên cạnh Lâm Cường, cúi đầu nhìn xuống tinh thể thất thải trong tay hắn, hơi sững sờ một chút liền hỏi:



- Đây là cái gì?



Lâm Cường cau mày, ngẩng đầu nhìn Tát Mông nói:



- Tát Mông, phiền ngươi thông tri cho các huynh đệ một tiếng, bảo bọn họ tới chỗ này một lát.



Tát Mông có chút sững sờ, hắn lập tức gật đầu rồi đi ra ngoài động phủ. Ước chừng hơn mười phút sau, trước cửa động phủ phát ra tiếng động lớn xôn xao, sau đó từng người bên ngoài nối đuôi nhau đi vào.

Mà những thân ảnh đi vào đại bộ phận đều là ma thú Thánh cấp. Chỉ có một số ít là người...nhưng chỉ cần nhìn khí độ của những người này cũng đều biết rõ bọn họ đều không phải tay mơ.



- Vân Hiên, thế nào rồi?



Một gã thanh niên mặc áo bào xanh tiến vào động phủ liền trực tiếp hỏi.

Lâm Cường lắc đầu không nói gì. Ước chừng sau một lát đã đông đủ người, có khoảng hai mươi ba cả thảy. Tính cả Lâm Cường ở bên trong, nhân loại chỉ có sáu người.

Sau khi mọi người tiến vào liền tùy ý tìm một chỗ để ngồi xuống. Lâm Cường ngắm nhìn bốn phía rồi than nhẹ một tiếng:

- Trước tiên ta phải cảm ơn các vị huynh đệ...bởi vì việc của Vân Hiên khiến cho mọi người không quản đường xa vạn dặm tới đây, hơn nữa lại đi đối nghịch với thế lức mạnh nhất đại lục. Chỉ phần nhân tình này, Vân Hiên ghi nhớ trong lòng. Ngày sau các vị huynh đệ có chuyện gì, chỉ cần Vân Hiên biết rõ, dù là núi đao biển lửa Vân Hiên cũng không chút nhíu mày, nếu không thì ta không xứng là nam nhân.

Nói xong, Lâm Cường khom người thi lễ.

- Hắc hắc, Vân Hiên huynh đệ quá lời rồi. Đứng lên nào các vị, không phải ai cũng đều từng nhận qua ân cứu mạng của Vân Hiên huynh đệ sao? Hôm nay Vân Hiên huynh đệ có việc, vừa lúc có cơ hội cho mọi người báo ân, sao có thể nói tới chuyện cám ơn? Vân Hiên huynh đệ có lời gì cứ việc nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng mãi, chuyện tình như vậy không phù hợp với tính cách Vân Hiên huynh đệ a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chung Cực Truyền Thừa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook