Chương 892
Vũ Thần Vũ
03/09/2013
Giờ khắc này, thân ảnh của Lâm Dịch giống như bị phóng đại lên, giống như một pho tượng Ma Thần, ngạo nghễ đứng đó, những thứ trước mặt hắn chỉ là những con kiến hôi mà thôi.
- Hiện tại các ngươi đã biết, ta nói cũng không chỉ là nói xuông a? Ta lặp lại một lần nữa... Cái gọi là ý chỉ đối với các ngươi mà nói, đối với ta chỉ là rắm thối. Cho dù là Tích Dương đế quân đích thân tới, ta vẫn như cũ nói những lời này.
Thanh âm của Lâm Dịch trong nháy mắt chuyển thành lạnh lẽo.
Những mà, cùng một câu nói, cùng một người nói ra, hiện tại thêm sự tô đậm của cỗ khí thế khổng lồ này, lại không có bất luận kẻ nào cho rằng đầu của Lâm Dịch vào nước nữa.
Trời ạ, không ngờ lại là một gã cường giả Hư Thần cảnh. Khó trách hắn không để vào mắt ý chỉ của Tích Dương đế quân... Đơn giản là hắn vốn là một tồn tại cường đại giống như Tích Dương đế quân. Buồn cười thay, bản thân mình lại dùng ý chỉ của Tích Dương đế quân tới uy hiếp người ta? Sợ rằng, đúng như lời đối phương nói, cho dù là Tích Dương đế quân tới, hắn cũng cho rằng cái ý chỉ này là rắm thối a.
Tên hộ vệ mặt đen sắc mặt tái nhợt nghĩ... Tích Dương hải vực cũng không chỉ có một người, trên thực tế Tích Dương đế quân sở dĩ được xưng là đế quân là bởi vì hắn là tồn tại cường đại nhất trong những cường giả Hư Thần cảnh. Vì vậy bị chụp mũ là đế quân.
Cho dù hắn là tồn tại cường đại nhât, thế nhưng cũng chỉ là cường giả Hư Thần cảnh mà thôi. Những cường giả Hư Thần cảnh khác, đều có nữ nhân của riêng mình a? Cũng không có ra đạo ý chỉ như Tích Dương đế quân.
Bọn họ căn bản chính là tồn tại cùng cấp bậc, trong đó có yếu có mạnh, thế nhưng muốn một người phải làm theo mệnh lệnh của kẻ kia, là chuyện không có khả năng. Dù sao, nói như thế nào đi chăng nữa, trình độ của bọn họ cũng như nhau. Giống như là bản thân Tích Dương đế quân, đối với việc những cường giả Hư Thần cảnh khác có nữ nhân chỉ có cam chịu coi như không nhìn thấy, không cần tuân thủ ý chỉ này.
Hoặc là nói, bản thân Tích Dương đế quân cũng biết, chuyện của hắn chính là của riêng bản thân hắn. Thế nhưng nếu như không hiểu tại sao lại cố tình muốn giết thê tử của người khác, những cường giả đồng cấp với hắn sẽ không đáp ứng.
Dù sao, đẳng cấp của bọn họ là bằng nhau.
Thiên Giới cường giả vi tôn, những cường giả cùng cấp bậc, cho dù có mạnh có yếu, thế nhưng nếu như nhất định muốn cưỡng chế đối phương thì đó là chuyện không có khả năng.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh khủng nhìn về phía Lâm Dịch, không biết Lâm Dịch sẽ xử trí bọn họ như thế nào.
Trên mặt Lâm Dịch mang theo nụ cười ngạo nghễ mà khinh miệt nói:
- Hiện tại, các ngươi còn muốn bắt ta không?
Không ai trả lời, không ai dám trả lời.
Thời gian thong thả trôi đi, áp lực của Lâm Dịch gây ra cho mọi người càng lúc càng lớn, cả đám sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.
Vô cùng sợ hãi, thế nhưng lại không có bất luận kẻ nào can đảm đứng ra cầu xin.
Lâm Phỉ lúc này đang đứng cạnh bên người Lâm Dịch đương nhiên là không bị ảnh hưởng. Nhìn những khuôn mặt sợ hãi tới cực điểm, Lâm Phỉ khẽ thở dài một tiếng. Đột nhiên ghé vào tai Lâm Dịch nói:
- Dịch ca, chúng ta đi thôi.
Lâm Phỉ dù sao cũng không phải hạng người hiếu sát. Tuy rằng cách làm của những người này khiến cho nàng tức giận, chết vẫn không hết tội. Thế nhưng thấy bộ dáng sợ hãi của bọn họ, trong lòng Lâm Phỉ ít nhiều có chút không đành lòng.
Lâm Dịch quay đầu lại nhìn về phía Lâm Phỉ, một tia không đành lòng trong mắt Lâm Phỉ, tự nhiên hắn cũng thấy được. Hắn ngẩn người ra, sau đó nở nụ cười.
Nụ cười này khiến cho Lâm Phỉ có cảm giác như bị người ta xem thấu, tâm tư hoảng loạn. Mặt nhất thời ửng đỏ, vội la lên:
- Cười, cười cái gì?
Lâm Dịch tức thì nghiêm trang ho lên một tiếng, lập tức gật đầu nói:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Nói xong, cũng không để ý những tên hộ vệ đang quỳ trên mặt đất, đi thẳng ra ngoài.
Mây đen khắp bầu trời, chậm rãi tiêu tán đi. Mãi một lúc lâu sau khi Lâm Dịch rời đi, cỗ áp lực khổng lồ khiến cho thân thể không thể cử động mới dần dần biến mất...
Trên không trung, khuôn mặt Lâm Phỉ vẫn còn ửng đỏ, đi theo phía sau Lâm Dịch, nàng cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Nàng luôn luôn cảm giác được, nụ cười của Lâm Dịch có chút thâm ý, thế nhưng cụ thể là gì, nàng lại không đoán được.
- Phỉ nhi!
Lâm Dịch đột nhiên hô lên một tiếng, Lâm Phỉ mới khôi phục lại tinh thần, nói:
- A. Sao vậy?
Lâm Dịch nghi hoặc nhìn nàng, nói:
- Nàng đang suy nghĩ gì vậy? Sao lại xuất thần như thế?
Khuôn mặt Lâm Phỉ tức thì lại ửng đỏ, nói:
- Không, không có gì.
Lâm Dịch không tin, nói:
- Không có sao? Ta vừa rồi kêu nàng mấy lần, vì sao lại không có phản ứng a?
Lâm Phỉ không biết trả lời như thế nào, chỉ biết trầm mặc cúi đầu.
Lâm Dịch nghi hoặc nhìn đối phương, không biết nàng bị làm sao. Một lát sau, Lâm Dịch nhíu mày, tiến lên đỡ lấy Lâm Phỉ. Lâm Phỉ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Dịch, Lâm Dịch nhẹ nhàng nói:
- Có phải là có chuyện gì không?
Đôi mắt Lâm Phỉ lóe lên, lắc đầu nói:
- Không, không có gì.
Lâm Dịch nhíu mày:
- Không thích hợp, khẳng định là có chuyện gì đó... Phỉ nhi, ta là phu quân của nàng, đúng không? Có chuyện gì mà lại không thể nói cho chúng ta?
Lâm Phỉ vô thức phủ nhận, nhưng ngập ngừng, rồi lại trầm mặc. Một lát sau, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
- Xin lỗi...
Lâm Dịch nghe vậy ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi:
- Nàng làm sao vậy?
Lâm Phỉ cúi đầu, con mắt đỏ hồng nói:
- Ta, ta vừa rồi không nên mềm lòng. Không nên làm ảnh hưởng tới quyết định của chàng.. Xin lỗi, Dịch ca, ta biết sai rồi...
Lâm Dịch lại ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Lâm Phỉ khẽ cắn môi, giọt nước mắt chảy ra, nói:
- Còn nữa, ở bên trong cửa hàng, chàng nói Tích Dương đế quân là người đáng thương, thế nhưng ta lại phản bác ý của chàng... Xin lỗi.
Lâm Dịch hoàn toàn ngây ngốc, một lát sau mới cười hi hi.
Lâm Phỉ nghe thấy tiếng cười, không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn về phía Lâm Dịch.
Con mắt Lâm Dịch tràn ngập tiếu ý nói:
- Chính là vì chuyện này mà nàng vẫn không yên sao?
Nhắc tới chuyện này, đôi mắt Lâm Phỉ tức thì có chút buồn bã nói:
- Mẫu thân đã từng nói, xuất giá tòng phu... Thế nhưng ta lại luôn phản bác ý của chàng. Bên trong cửa hàng đã như vậy, sau đó đi ra ngoài cũng thế. Ta biết chàng thương ta, cho nên mới không nói gì. Ta biết sai rồi, Dịch ca... Sau này Phỉ nhi sẽ không dám nữa. Chàng, chàng tha thứ cho Phỉ nhi nhé.
Nói xong, Lâm Phỉ ngẩng đầu lên, có chút khẩn trương nhìn Lâm Dịch, rất sợ hắn không tha thứ cho bản thân.
Thấy biểu tình của Lâm Dịch, Lâm Dịch trong nháy mắt bị thứ nhu tình này kéo vào, không khỏi yêu thương đối phương, cười mắng:
- Cô bé ngốc, nàng lại làm sao vậy? Phu quân nàng chẳng lẽ lại là người nhỏ mọn vậy sao? Sẽ bởi vì chuyện này mà giận nàng hay sao?
Lâm Phỉ ngây ngốc nhìn Lâm Dich, lẩm bẩm:
- Không, sẽ không thật sao?
- Hiện tại các ngươi đã biết, ta nói cũng không chỉ là nói xuông a? Ta lặp lại một lần nữa... Cái gọi là ý chỉ đối với các ngươi mà nói, đối với ta chỉ là rắm thối. Cho dù là Tích Dương đế quân đích thân tới, ta vẫn như cũ nói những lời này.
Thanh âm của Lâm Dịch trong nháy mắt chuyển thành lạnh lẽo.
Những mà, cùng một câu nói, cùng một người nói ra, hiện tại thêm sự tô đậm của cỗ khí thế khổng lồ này, lại không có bất luận kẻ nào cho rằng đầu của Lâm Dịch vào nước nữa.
Trời ạ, không ngờ lại là một gã cường giả Hư Thần cảnh. Khó trách hắn không để vào mắt ý chỉ của Tích Dương đế quân... Đơn giản là hắn vốn là một tồn tại cường đại giống như Tích Dương đế quân. Buồn cười thay, bản thân mình lại dùng ý chỉ của Tích Dương đế quân tới uy hiếp người ta? Sợ rằng, đúng như lời đối phương nói, cho dù là Tích Dương đế quân tới, hắn cũng cho rằng cái ý chỉ này là rắm thối a.
Tên hộ vệ mặt đen sắc mặt tái nhợt nghĩ... Tích Dương hải vực cũng không chỉ có một người, trên thực tế Tích Dương đế quân sở dĩ được xưng là đế quân là bởi vì hắn là tồn tại cường đại nhất trong những cường giả Hư Thần cảnh. Vì vậy bị chụp mũ là đế quân.
Cho dù hắn là tồn tại cường đại nhât, thế nhưng cũng chỉ là cường giả Hư Thần cảnh mà thôi. Những cường giả Hư Thần cảnh khác, đều có nữ nhân của riêng mình a? Cũng không có ra đạo ý chỉ như Tích Dương đế quân.
Bọn họ căn bản chính là tồn tại cùng cấp bậc, trong đó có yếu có mạnh, thế nhưng muốn một người phải làm theo mệnh lệnh của kẻ kia, là chuyện không có khả năng. Dù sao, nói như thế nào đi chăng nữa, trình độ của bọn họ cũng như nhau. Giống như là bản thân Tích Dương đế quân, đối với việc những cường giả Hư Thần cảnh khác có nữ nhân chỉ có cam chịu coi như không nhìn thấy, không cần tuân thủ ý chỉ này.
Hoặc là nói, bản thân Tích Dương đế quân cũng biết, chuyện của hắn chính là của riêng bản thân hắn. Thế nhưng nếu như không hiểu tại sao lại cố tình muốn giết thê tử của người khác, những cường giả đồng cấp với hắn sẽ không đáp ứng.
Dù sao, đẳng cấp của bọn họ là bằng nhau.
Thiên Giới cường giả vi tôn, những cường giả cùng cấp bậc, cho dù có mạnh có yếu, thế nhưng nếu như nhất định muốn cưỡng chế đối phương thì đó là chuyện không có khả năng.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh khủng nhìn về phía Lâm Dịch, không biết Lâm Dịch sẽ xử trí bọn họ như thế nào.
Trên mặt Lâm Dịch mang theo nụ cười ngạo nghễ mà khinh miệt nói:
- Hiện tại, các ngươi còn muốn bắt ta không?
Không ai trả lời, không ai dám trả lời.
Thời gian thong thả trôi đi, áp lực của Lâm Dịch gây ra cho mọi người càng lúc càng lớn, cả đám sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.
Vô cùng sợ hãi, thế nhưng lại không có bất luận kẻ nào can đảm đứng ra cầu xin.
Lâm Phỉ lúc này đang đứng cạnh bên người Lâm Dịch đương nhiên là không bị ảnh hưởng. Nhìn những khuôn mặt sợ hãi tới cực điểm, Lâm Phỉ khẽ thở dài một tiếng. Đột nhiên ghé vào tai Lâm Dịch nói:
- Dịch ca, chúng ta đi thôi.
Lâm Phỉ dù sao cũng không phải hạng người hiếu sát. Tuy rằng cách làm của những người này khiến cho nàng tức giận, chết vẫn không hết tội. Thế nhưng thấy bộ dáng sợ hãi của bọn họ, trong lòng Lâm Phỉ ít nhiều có chút không đành lòng.
Lâm Dịch quay đầu lại nhìn về phía Lâm Phỉ, một tia không đành lòng trong mắt Lâm Phỉ, tự nhiên hắn cũng thấy được. Hắn ngẩn người ra, sau đó nở nụ cười.
Nụ cười này khiến cho Lâm Phỉ có cảm giác như bị người ta xem thấu, tâm tư hoảng loạn. Mặt nhất thời ửng đỏ, vội la lên:
- Cười, cười cái gì?
Lâm Dịch tức thì nghiêm trang ho lên một tiếng, lập tức gật đầu nói:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Nói xong, cũng không để ý những tên hộ vệ đang quỳ trên mặt đất, đi thẳng ra ngoài.
Mây đen khắp bầu trời, chậm rãi tiêu tán đi. Mãi một lúc lâu sau khi Lâm Dịch rời đi, cỗ áp lực khổng lồ khiến cho thân thể không thể cử động mới dần dần biến mất...
Trên không trung, khuôn mặt Lâm Phỉ vẫn còn ửng đỏ, đi theo phía sau Lâm Dịch, nàng cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Nàng luôn luôn cảm giác được, nụ cười của Lâm Dịch có chút thâm ý, thế nhưng cụ thể là gì, nàng lại không đoán được.
- Phỉ nhi!
Lâm Dịch đột nhiên hô lên một tiếng, Lâm Phỉ mới khôi phục lại tinh thần, nói:
- A. Sao vậy?
Lâm Dịch nghi hoặc nhìn nàng, nói:
- Nàng đang suy nghĩ gì vậy? Sao lại xuất thần như thế?
Khuôn mặt Lâm Phỉ tức thì lại ửng đỏ, nói:
- Không, không có gì.
Lâm Dịch không tin, nói:
- Không có sao? Ta vừa rồi kêu nàng mấy lần, vì sao lại không có phản ứng a?
Lâm Phỉ không biết trả lời như thế nào, chỉ biết trầm mặc cúi đầu.
Lâm Dịch nghi hoặc nhìn đối phương, không biết nàng bị làm sao. Một lát sau, Lâm Dịch nhíu mày, tiến lên đỡ lấy Lâm Phỉ. Lâm Phỉ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Dịch, Lâm Dịch nhẹ nhàng nói:
- Có phải là có chuyện gì không?
Đôi mắt Lâm Phỉ lóe lên, lắc đầu nói:
- Không, không có gì.
Lâm Dịch nhíu mày:
- Không thích hợp, khẳng định là có chuyện gì đó... Phỉ nhi, ta là phu quân của nàng, đúng không? Có chuyện gì mà lại không thể nói cho chúng ta?
Lâm Phỉ vô thức phủ nhận, nhưng ngập ngừng, rồi lại trầm mặc. Một lát sau, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
- Xin lỗi...
Lâm Dịch nghe vậy ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi:
- Nàng làm sao vậy?
Lâm Phỉ cúi đầu, con mắt đỏ hồng nói:
- Ta, ta vừa rồi không nên mềm lòng. Không nên làm ảnh hưởng tới quyết định của chàng.. Xin lỗi, Dịch ca, ta biết sai rồi...
Lâm Dịch lại ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Lâm Phỉ khẽ cắn môi, giọt nước mắt chảy ra, nói:
- Còn nữa, ở bên trong cửa hàng, chàng nói Tích Dương đế quân là người đáng thương, thế nhưng ta lại phản bác ý của chàng... Xin lỗi.
Lâm Dịch hoàn toàn ngây ngốc, một lát sau mới cười hi hi.
Lâm Phỉ nghe thấy tiếng cười, không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn về phía Lâm Dịch.
Con mắt Lâm Dịch tràn ngập tiếu ý nói:
- Chính là vì chuyện này mà nàng vẫn không yên sao?
Nhắc tới chuyện này, đôi mắt Lâm Phỉ tức thì có chút buồn bã nói:
- Mẫu thân đã từng nói, xuất giá tòng phu... Thế nhưng ta lại luôn phản bác ý của chàng. Bên trong cửa hàng đã như vậy, sau đó đi ra ngoài cũng thế. Ta biết chàng thương ta, cho nên mới không nói gì. Ta biết sai rồi, Dịch ca... Sau này Phỉ nhi sẽ không dám nữa. Chàng, chàng tha thứ cho Phỉ nhi nhé.
Nói xong, Lâm Phỉ ngẩng đầu lên, có chút khẩn trương nhìn Lâm Dịch, rất sợ hắn không tha thứ cho bản thân.
Thấy biểu tình của Lâm Dịch, Lâm Dịch trong nháy mắt bị thứ nhu tình này kéo vào, không khỏi yêu thương đối phương, cười mắng:
- Cô bé ngốc, nàng lại làm sao vậy? Phu quân nàng chẳng lẽ lại là người nhỏ mọn vậy sao? Sẽ bởi vì chuyện này mà giận nàng hay sao?
Lâm Phỉ ngây ngốc nhìn Lâm Dich, lẩm bẩm:
- Không, sẽ không thật sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.