Chung Cực Truyền Thừa

Chương 893

Vũ Thần Vũ

03/09/2013

Lâm Dịch xoa xoa đầu nàng, lắc đầu cười khẽ, nhẹ nhàng nói:

- Phỉ nhi, nàng là nữ nhân của ta, đúng không?

Lâm Phỉ lần này lại kiên đinh gật đầu nói:

- Ân, Phỉ nhi chính là nữ nhân của chàng, vĩnh viễn là như vậy!

Trong lòng Lâm Dịch lúc này vô cùng cảm động, cảm khái nói:

- Vậy ta cũng là nam nhân của nàng... Làm nam nhân của nàng, nếu như đã có đại mỹ nữ như vậy, lại còn muốn gạt bỏ tính cách của nàng, thì không phải là vô cùng quá quắt sao? Nam nhân như vậy, có đáng giá cho Phỉ nhi yêu sao?

Lâm Phỉ trong nháy mắt ngây dại ra, ngây ngốc nhìn Lâm Dịch.

Mà Lâm Dịch thì nhẹ nhàng vuốt tóc đối phương, nhẹ nhàng nói:

- Phỉ nhi, ta yêu chính là con người nàng. Tất cả mọi thứ của nàng... Không nên vì ta mà thay đổi thứ gì đó. Vẫn như cũ là một cô gái thiện lương, một Phỉ nhi thuần khiết. Hiểu không? Ta vĩnh viễn đều là hậu thuẫn kiên cố nhất cho nàng.

Nước mắt Lâm Phỉ trong nháy mắt tràn ra như vỡ đê, tràn ngập hai con mắt. Nàng động tình hô lên một tiếng "Dịch ca" sa vào lòng hắn, khóc, đương nhiên, lúc này những giọt nước mắt này chính là giọt nước mắt hạnh phúc.

Lâm Dịch yêu thương vuốt ve mái tóc dài của Lâm Phỉ, lập tức cười hắc hắc, ngân quang trên người lóe lên, người đã biến mất ở trên không trung.

Khi Lâm Phỉ từ trong lòng Lâm Dịch ngẩng đầu lên, thì thứ lọt vào trong tầm mắt của nàng chính là một căn phòng quen thuộc.

Nàng a một tiếng, khuôn mặt tức thì ửng đỏ.

Khuôn mặt trắng noãn giống như ngọc, làm cho người ta sinh ra sự thương tiếc.

- Phỉ nhi...

Lâm Dịch thâm tình nhìn Lâm Phỉ.

- Ân...

Lâm Phỉ e thẹn cúi đầu, không dám trực tiếp đối diện với hắn.

Quần áo mở ra, thân hình trắng toát hoàn mỹ không tỳ vết xuất hiện trước mắt Lâm Dịch. Lâm Dịch cúi đầu, hút mật ngọt trong đôi môi anh đào thơm ngát của nàng.

Lâm Phỉ ngượng ngùng đáp lại, cảm giác khô nóng, chậm rãi lan ra toàn thân.



- Dịch cha... Phỉ nhi yêu chàng...

Lâm Phỉ cắn môi, khuôn mặt đỏ ửng, nhẹ giọng nói bên tai Lâm Dịch.

- Ân...

Sau đó, một tiếng yêu kiều vang lên, xuân sắc khắp phòng.

Bên trong Hổ Thần cư, cảnh vật tuyệt đẹp.

Vừa trải qua một phen ôn tồn, dư vị trên mặt Lâm Phỉ vẫn còn chưa tan. Lơ đãng biểu hiện ra vẻ kiều mỵ, làm cho người khác thương tiếc không ngớt.

Cánh tay trắng như bạch ngọc quấn vào người Lâm Dịch, hai má dán vào ngực hắn, mà Lâm Dịch thì lấy tay chải chuốt những sợi tóc dài có chút tán loạn của nàng.

Hai người đều không nói gì, hưởng thụ giờ phúc ôn tồn này.

Qua một lúc lâu sau, Lâm Dịch mới vỗ vỗ kiều đồn của nàng, cười nói:

- Được rồi, trước tiên tắm rửa một chút. Sau đó chúng ta rời đi.

Lâm Phỉ có chút không nỡ rời khỏi bộ ngực của Lâm Dịch, sau khi cọ cọ vài cái, mới luyến tiếc đứng lên. Hai vú ngạo nghễ đứng thẳng, mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt đỏ ửng mang theo một ý nghĩ nào đó khiến cho Lâm Dịch không nhịn được mà véo véo hai má nàng.

- Được rồi, đứng lên đi.

Lâm Dịch cười nói.

Lâm Phỉ khịt mũi, sau đó nhu thuận gật đầu.

Lâm Dịch xuống giường, nhân lúc Lâm Phỉ không chú ý, ôm lấy nàng. Lâm Phỉ a một tiếng, khuôn mặt ửng đỏ, vẻ mặt ngượng ngùng, cứ như vậy bị Lâm Dịch ôm ra khỏi căn phòng.

Bên trong bãi đất trống ngoài Hổ Thần cư, ngoại trừ bãi cỏ còn có một hồ nước nho nhỏ. Lâm Dịch ôm Lâm Phỉ, trực tiếp đi tới hồ nước.

Hồ nước này không lớn, đường kính chỉ hơn mười thước, thế nhưng lại trong vắt, nhìn thấy đáy.

- Tắm nào!

Lâm Dịch cười to một tiếng, sau đó dưới tiếng kinh hô của Lâm Phỉ, ào một cái, nhảy vào bên trong hồ nước.

Nước ở trong hồ vô cùng ấm áp, Lâm Dịch sung sướng thở ra một hơi.



Lâm Phỉ lúc này để lộ ra một cái đầu trên mặt nước, sẵng giọng nói:

- Đáng ghét, đại phôi đản!

Mỹ nhân dục đồ, đó là một bức họa mỹ lệ ra sao a.

Mái tóc đen nhánh ướt đẫm. Khuôn mặt như bức tranh, môi như anh đào, hai vú ngạo nghễ, như ẩn như hiện trên mặt nước, mà ở trên mặt nước cũng lộ ra một mảnh xuân sắc, một mùi thơm của nữ nhân từ trên người Lâm Phỉ truyền ra.

Lâm Dịch say sưa hít lấy, mỉm cười đầy ý vị nhìn Lâm Phỉ.

Dung nhan hoàn mỹ, hiện tại lại hiện ra vẻ ướt át, vẻ phong tình này khiến cho Lâm Dịch nóng người.

- Phỉ nhi, qua đây kỳ lưng cho ta một chút.

Lâm Dịch cười cười nói.

Lâm Phỉ hờn dỗi hừ một tiếng, nhưng vẫn đi tới phía sau Lâm Dịch, ngón tay ngọc ngà xoa xoa cái lưng không tính là rộng của hắn. Cảm giác nhu nhuyễn khiến cho Lâm Dịch thỏa mái không kìm nổi mà rên rỉ một tiếng, thuận thế ngã vào trong lòng nàng. Một đôi ngọc nhũ mềm mại dán vào lưng hắn.

- Đáng ghét, sao lại sát như vậy a?

Khuôn mặt Lâm Phỉ ửng đỏ, thấp giọng nói. Thế nhưng Lâm Phỉ lại càng thoải mái ngả lưng ra phía sau, dường như muốn cảm thụ thêm một chút cái cảm giác mềm mại kia. Lâm Phỉ càng thêm ngượng ngùng, sau đó khẽ dời thân mình để cho Lâm Dịch cảm thấy thoải mái, cũng không nói thêm gì nữa.

Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sương trắng của Hổ Thần cư, dòng nước ấm áp, phía sau lưng truyền đến cảm giác mềm mại, khiến cho hắn cảm thấy thư sướng. Ánh mắt nhìn lên bầu trời thế nhưng lại không biết tiêu điểm ở đâu. Mà Lâm Phỉ khẽ cười, khuôn mặt mang theo vẻ ngượng ngùng, một nửa mang theo sự hạnh phúc, lẳng lặng ôm lấy Lâm Dịch, cảnh tượng vô cùng ấm áp.

Một lúc lâu sau. Lâm Dịch đột nhiên nhẹ giọng nói giống như đang nói mớ:

- Nếu như Mộng nhi và Linh Lung ở đây, thì thật tốt biết bao.

Thân thể Lâm Phỉ tức thì run lên nhè nhẹ. ánh mắt nhìn về phía sắc mặt bình tĩnh của Lâm Dịch, nghe giọng nói giống như mê man của hắn, Lâm Phỉ không nhịn được mà miết ngón tay, làm cho mái tóc đang rối của Lâm Dịch gọn gàng. Nàng nhẹ giọng nói:

- Sẽ có một ngày như vậy... Chỉ cần chúng ta đẩy nhanh tốc độ, rất nhanh liền có thể tới Đông Nam Thiên. Đến lúc đó, Phỉ nhi cùng chàng đi tới Bạch Đế đại lục. Nơi đó nhất định là một địa phương vô cùng mỹ lệ.

Lâm Phỉ nói khiến cho Lâm Dịch như bừng tỉnh, mỉm cười gật đầu nói:

- Đúng vậy, nơi đó chính là một địa phương vô cùng mỹ kệ... Ta lớn lên ở một trấn nhỏ gọi là trấn Hi Mạn. Phía tây trấn có một sơn cốc nho nhỏ, phong cảnh trong đó thực sự vô cùng tốt, bên trong đó còn có một hồ nước nho nhỏ. À, giống như hồ nước này. Khi còn bé, cứ tới mùa hè, những đứa trẻ trong trấn đèu chạy tới bên cạnh hồ chơi đùa, té nước...

Lâm Dịch dần dần lâm vào hồi ức, trên mặt mang theo một chút vui vẻ. Lâm Phỉ lẳng lặng lắng nghe, ngón tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lâm Dịch, trong lòng có chút cảm giác chua xót, hồi ức chính là thứ mâu thuẫn nhất. Vô luận chuyện gì biến thành hồi ức, vô luận là ngọt ngào hay thống khổ, hài lòng, vui vẻ.. Cũng biến thành hồi ức. Sau này khi nhớ lại, sẽ luôn luôn tạo cho người ta có cảm giác chua xót.

Cảm giác cảnh còn người mất, thực sự khiến cho người ta chua xót tới tận xương tủy. Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại mang theo một chút ngọt ngào như vậy, thực sự khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chung Cực Truyền Thừa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook