Chung Cực Truyền Thừa

Chương 258: Trấn Hi Mạn

Vũ Thần Vũ

05/06/2013

- Người nào?

Lý đột nhiên mở miệng lạnh quát to một tiếng, mà Khương Phàm lúc này cũng nhận ra Hắc Vân Điểu, trên mặt cũng lộ ra nghi hoặc, những đệ tử Vũ Môn khác thì lộ ra có chút ngạc nhiên nhìn về phía Lý, không rõ hắn đột nhiên nói với đầu chim khổng lồ đáng sợ này làm gì. . . Nhưng từ tín nhiệm đối với Lý, những người này đều không nói gì nà khẩn trương nhìn Hắc Vân Điểu.

- Lão sư. . .

Sau một lát, một cái âm thanh trong trẻo vang lên, biểu lộ của Lý và Khương Phàm lập tức trở nên kinh ngạc, chợt, chỉ thấy vẻ mặt Lâm Dịch lộ ra vẻ không có ý tứ thò đầu ra từ trên lưng Hắc Vân Điểu.

- Lâm Dịch?

Không riêng Lý và Khương Phàm ngạc nhiên, mà ngay cả các Vũ Môn đệ tử khác cũng ngạc nhiên. . . Những đệ tử trong hàng này có rất nhiều người là bạn chơi lớn lên từ nhỏ với Lâm Dịch, lúc này thấy Lâm Dịch nhảy xuống từ trên người con chim kinh khủng kia, lập tức ngây người.

- Thực xin lỗi. . . Ta lại quên. . . Khiến mọi người bị sợ hãi. . .

Lâm Dịch hồng hồng, lộ ra biểu lộ không có ý tử, sau đó nhảy từ trên người Hắc Vân Điều đang mang theo Nhĩ Ba từ 30~40m trên bầu trời xuống, rơi xuống đất nhẹ nhàng, căn bản không mang theo một tia tiếng vang.

Khương Phàm và Lý hiển nhiên bị chiêu thức ấy của Lâm Dịch dọa cho nhảy dựng. . . Ba năm trước đây khi Lâm Dịch tới, tuy rằng cũng nhảy xuống từ 30~40m, nhưng vẫn phát ra tiếng vang, mà lần này trở về, từ phía trên nhảy xuống, lại một chút tiếng vang cũng không có?

- Tiểu tử này lại tiến bộ?

Trong nội tâm Khương Phàm và Lý cũng không khỏi có một tia bất đắc dĩ. Tiến bộ của Lâm Dịch, thật sự có chút quá mức khoa trương. . . Hồi tưởng sáu năm trước, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên bình thường thôi, hôm nay sau sáu năm, hắn đã có thể nhảy xuống từ độ cao 30~40m mà không mang theo một tia tiếng vang. . . Hơn nữa nhìn thần sắc ửng đỏ hơi không có ý tứ của hắn, rất hiển nhiên loại trình độ này là làm được trong lúc lơ đãng, vậy hắn đến tột cùng đã đạt đến loại trình độ nào rồi?



Phải biết rằng, cũng nhảy xuống từ độ cao 30~40m, nhưng độ khó của có âm thanh và không có âm thanh là hoàn toàn khác nhau.

Sau kinh ngạc ngắn ngủi, nghênh đón chính là một hồi hoan hô. Cảm xúc của mọi người vì sự trở về của Lâm Dịch mà tăng vọt. Nếu như ngươi cũng sinh hoạt trong một tiểu trấn ngăn cách, như vậy ngươi cũng sẽ rõ. . . Sau khi rời đi nhiều năm, lại trở lại chỗ này, tất cả mọi người trong tiểu trấn đều có tình cảm thân tình như người nhà, các Vũ Môn đệ tử trẻ tuổi lập tức vây Lâm Dịch lại, ngươi nói một câu hắn nói một câu, phi thường náo nhiệt.

Khương Phàm lắc đầu cười cười, sau đó ngẩng đầu vui vẻ nói với đệ tử canh gác:

- Giải trừ cảnh giới.

Ba tiếng kèn kéo dài vang lên, sau khi thôn trấn giải trừ cảnh giới, dân chúng trong trấn theo thói quen đi ra, khi thấy một đám Vũ Môn đệ tử đang cao hứng bừng bừng vây quanh người nào đó, cũng không khỏi hiếu kỳ đi tới, bất quá sau một lát, tin tức Lâm Dịch trở về đã lan truyền khắp thôn trấn không lớn lắm này.

Lâm Dịch lúc này có chút cảm động. . . Nghe giọng nói quê hương quen thuộc, nhìn các khuôn mặt tươi cười đầy vẻ khẩn trương, trong nội tâm Lâm Dịch cảm giác một hồi ấm áp, lại nghĩ tới trận chiến đoạt danh ngạch, Học viện Ngũ Hành và Học viện Chiến Kỹ Tông Phạm cãi lộn với nhau. . . Hắn đột nhiên cảm giác được, đâu mới là quê quán người thân đích thực.

Trấn Hi Mạn nhỏ bình tĩnh giống như một thế ngoại đào nguyên, dân phong thuần phác, đã cảm thụ qua sự lục đục ở ngoại giới, rồi trở về cảm thụ được phần hương tình thuần phác, khiến Lâm Dịch sinh ra vài phần cảm động.

- Tốt rồi tốt rồi, đừng vây ở chỗ này nữa, nên làm gì thì đi làm đi.

Khương Phàm bị các Vũ Môn đệ tử trẻ tuổi chen ra bên ngoài, sau khi kinh ngạc một lúc, không khỏi mở miệng mắng lên. Nhưng thanh âm của hắn thật sự quá nhỏ, dưới tình huống thế này thì không ai có thể nghe rõ lời hắn nói cả, sau khi hắn một mực mắng vài tiếng nữa, liên tục tăng lên âm lượng mới tính là khiến mấy Vũ Môn đệ tử này nghe rõ. Lấy thân phận và uy áp của Khương Phàm, những Vũ Môn đệ tử này không thể không tản ra được, nhưng trong mắt nhìn về phía Lâm Dịch vẫn lộ ra vẻ hưng phấn.

Bất quá như thế khiến Lâm Dịch thở dài một hơi. . . Ngày vừa rồi khi mọi người hạch hỏi, Lâm Dịch căn bản chỉ có thể trì độn cười cười. . . Bởi vì hắn một câu cũng không nghe rõ, mọi người đồng thời mở miệng, vấn đề hỏi lại không giống nhau. . . Cái này tự nhiên khiến hắn không biết nên đáp lại thế nào, cũng may Khương Phàm đã giải vây cho hắn, lập tức cảm kích cười cười với Khương Phàm.

- Đi, đến Vũ Môn trước.

Khương Phàm kéo lấy tay Lâm Dịch, cười ha hả nói. Nhưng Lâm Dịch lại sửng sốt một chút sau nói:



- Ta muốn đi gặp cha ta trước. . . Đúng rồi, cha ta trở về rồi phải không?

- Ha ha, trở về rồi, yên tâm, chúng ta sẽ phái người thông tri cho hắn. . . Hắn hiện giờ hẳn là ở trong tiểu sơn cốc.

Khương Phàm vừa cười vừa nói.

Lâm Dịch kiên trì lắc đầu:

- Để ta tự đi đi.

Khương Phàm ngẩn người, chợt phản ứng lại, buông tay ra cười nói:

- Cũng tốt, hai cha con ngươi đã năm sáu năm không gặp mặt rồi, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, vậy ngươi đi đi, ngày mai lại đến Vũ Môn.

Lâm Dịch gật đầu ân một tiếng, sau đó gật đầu với Lý vẫn một mực không nói gì, nói:

- Lão sư, ngày mai ta sẽ tìm ngài.

Lý khẽ gật đầu, Lâm Dịch liền dẫn Nhĩ Ba đi đến sơn cốc.

Đối với đường đến sơn cốc, Lâm Dịch cho dù nhắm mắt lại cũng có thể đi đến, bắt đầu từ lúc tám tuổi, đến mười lăm tuổi. . . Hắn cơ hồ mỗi ngày đều phải đi tới đi lui vài chuyến từ sơn cốc về nhà, đến mức mà trình độ đi đến sơn cốc còn nhiều hơn hắn đi đến nhà vệ sinh nhà mình nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chung Cực Truyền Thừa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook