Chương 37: Anh không xứng sao
Cô gái nhỏ bé
26/03/2024
- Anh Vân Trì, em tin tưởng mỗi anh nên em giao chị Jenny lại cho anh chăm sóc đó nha, hai chị em đã có rất nhiều thời gian trò chuyện đêm với nhau nên em coi chị ấy như chị gái của mình, anh phải bảo vệ chị gái em đàng hoàng đấy.
Lời nói của Cố Thư Hân làm cho Jenny và Hứa Vân Trì đơ người, ánh mắt hai người vô tình nhìn nhau rồi tiếp đến hành động của Thư Hân còn làm cho họ cảm thấy tim đập rất nhanh, cô lấy tay của Jenny đặt vào bàn tay của Hứa Vân Trì, cô có thể nhìn ra được tình cảm của chị Jenny dành cho anh Vân Trì, không biết là anh ấy có nhận ra không?
Nhưng chị Jenny là một cô gái tốt, Cố Thư Hân không muốn Hứa Vân Trì đánh mất đi người con gái đáng quý này, hai chị em tâm sự với nhau mỗi đêm nên cô có thể hiểu được đôi chút chị ấy như thế nào và chị Jenny cũng thừa nhận với cô rằng mình thích anh ấy nhưng anh ấy lại thích cô, nên cô phải làm rõ vấn đề này với chị ấy và chị ấy cũng là một người hiểu chuyện giống cô vậy.
- Thư Hân à…chị với giám đốc…
- Chị à…em chỉ muốn chị hạnh phúc thôi, vì chị xứng đáng có được hạnh phúc tuyệt vời nên nếu được chị hãy cho anh ấy một cơ hội nha.
Từ nãy đến giờ ánh mắt của Hứa Vân Trì luôn đổ dồn hết về phía Jenny, nhìn cô ấy ngại đến lúng túng, anh nắm tay cô mà cô thể cảm nhận được nhịp tim nhanh của cô như thế nào, hai má ửng hồng lên trong rất đáng yêu không hiểu sao những lời nói này của Cố Thư Hân lại khiến trái tim anh giống như đang bị lay động bởi cô gái anh đang nắm tay này vậy.
Lúc này trên đường về nhà, Jenny và Hứa Vân Trì ghé nhà hàng tiện thể ăn trưa luôn khi nãy tạm biệt Cố Thư Hân thì họ đã đi mua sắm, nên giờ cũng đói bụng rồi, rủ Thư Hân Nhưng cô không đi được vì còn phải giải quyết một số vấn đề.
- Giám đốc khi nãy lời nói của Thư Hân còn bé, chưa suy nghĩ được sâu nên anh đừng để ý tới.
- Em là đang chê anh hay là đang bảo vệ cho Thư Hân thế, bộ anh tệ đến nỗi không thể đi bên cạnh em, không thể trở thành người đàn ông của em được sao?
- Giám đốc em không có ý đó đâu, anh đừng hiểu lầm.
Nhìn cô lo lắng mà khiến anh buồn cười, trêu cô một chút cho cô bớt căng thẳng mà anh thấy cô còn căng hơn khi nãy đang ở trên xe nữa, anh không biết mình có được cô để ý không nữa bởi cô từng nói với anh cô đã có người mình thầm thương rồi, nhưng không tiết lộ danh tính cho anh biết mà thôi.
- Anh chỉ giỡn có xíu mà em đã lo lắng vậy rồi, nhìn em kia nhát như thỏ ấy, cứ nhắc đến chuyện em với người trong mộng của em là em thế không à, nào ăn đi món mà em thích đang ở trước mắt đó, ăn không có dành ăn với em đâu, em ăn thoải mái đi.
Jenny nhìn Hứa Vân Trì cười nụ cười dịu dàng, có thể Hứa Vân Trì không nhận ra nhưng nụ cười này cô chỉ dành cho có mình anh chưa hề một người đàn ông nào có được đặc quyền đó cả, đối với cô anh chính là người mà cả đời này cô muốn lấy làm chồng, nhưng có lẽ số phận trêu đùa không chấp nhận yêu cầu lớn này của cô rồi, có lẽ đến lúc cô nên đi rồi bao nhiêu năm bên cạnh cùng hỗ trợ anh như vậy là hạnh phúc rồi.
- Vân Trì anh có điều gì tiếc nuối không?
- Hửm…sao em lại hỏi như vậy, tiếc nuối sao? Với anh thì có chứ, tiếc vì không có được cô gái mà anh yêu, nhưng cũng vui vẻ khi thấy cô ấy có chỗ dựa vững chãi, còn em thì sao, em tiếc nuối điều gì?
- Em chỉ tiếc rằng mình không thể thổ lộ tình cảm của mình với anh ấy trước khi mà chúng em xa nhau thôi, có lẽ đó là bữa ăn cuối của em với người đó rồi nhưng mà không sao, điều đó là em chọn, kết quả như thế nào thì em cũng sẽ thấy hạnh phúc.
- Em có chuyện gì giấu anh đúng không Jenny?
- Không có, lâu lâu suy nghĩ nhiều nên em nói chuyện hơi sâu sắc xíu thôi à!
Hứa Vân Trì là người mà cô có thể lừa được sao, cô chắc chắn là có chuyện buồn không muốn để anh biết, nhưng tại sao chứ chẳng phải bọn họ không có chuyện gì giấu nhau sao, chuyện của anh cũng là cô tư vấn, nhưng đến chuyện của cô thì cô lại muốn một mình giải quyết sao, về London anh sẽ cho người tìm hiểu.
- Em nhớ nhà rồi, mình về lại London nhé anh.
- Được nghe theo em, vậy chúng ta về chuẩn bị đồ rồi anh sẽ đặt vé đêm nay chúng ta bay.
- Dạ vâng.
Ra trước cửa nhà hàng, họ phải qua đường để tiện bắt xe trở về khách sạn, nhưng nào ngờ một sự việc kinh hoàng xảy ra trước mặt họ, đang qua đường nhưng có một chiếc xe chạy vượt đèn đỏ không thắng kịp đã lao về phía họ, do Jenny đi phía bên chiếc xe nên nhìn thấy trước Hứa Vân Trì khi anh có phản ứng với chiếc xe thì Jenny đã kịp đẩy anh ra phía lề đường, một mình hứng trọn cú va chạm với chiếc xe khiến cô văng xa rồi lăn vài vòng nằm bất tỉnh ở phía đường bên kia.
- JENNY…JENNY…EM TỈNH LẠI ĐI…MAU GỌI CẤP CỨU GIÚP TÔI…
Lời nói của Cố Thư Hân làm cho Jenny và Hứa Vân Trì đơ người, ánh mắt hai người vô tình nhìn nhau rồi tiếp đến hành động của Thư Hân còn làm cho họ cảm thấy tim đập rất nhanh, cô lấy tay của Jenny đặt vào bàn tay của Hứa Vân Trì, cô có thể nhìn ra được tình cảm của chị Jenny dành cho anh Vân Trì, không biết là anh ấy có nhận ra không?
Nhưng chị Jenny là một cô gái tốt, Cố Thư Hân không muốn Hứa Vân Trì đánh mất đi người con gái đáng quý này, hai chị em tâm sự với nhau mỗi đêm nên cô có thể hiểu được đôi chút chị ấy như thế nào và chị Jenny cũng thừa nhận với cô rằng mình thích anh ấy nhưng anh ấy lại thích cô, nên cô phải làm rõ vấn đề này với chị ấy và chị ấy cũng là một người hiểu chuyện giống cô vậy.
- Thư Hân à…chị với giám đốc…
- Chị à…em chỉ muốn chị hạnh phúc thôi, vì chị xứng đáng có được hạnh phúc tuyệt vời nên nếu được chị hãy cho anh ấy một cơ hội nha.
Từ nãy đến giờ ánh mắt của Hứa Vân Trì luôn đổ dồn hết về phía Jenny, nhìn cô ấy ngại đến lúng túng, anh nắm tay cô mà cô thể cảm nhận được nhịp tim nhanh của cô như thế nào, hai má ửng hồng lên trong rất đáng yêu không hiểu sao những lời nói này của Cố Thư Hân lại khiến trái tim anh giống như đang bị lay động bởi cô gái anh đang nắm tay này vậy.
Lúc này trên đường về nhà, Jenny và Hứa Vân Trì ghé nhà hàng tiện thể ăn trưa luôn khi nãy tạm biệt Cố Thư Hân thì họ đã đi mua sắm, nên giờ cũng đói bụng rồi, rủ Thư Hân Nhưng cô không đi được vì còn phải giải quyết một số vấn đề.
- Giám đốc khi nãy lời nói của Thư Hân còn bé, chưa suy nghĩ được sâu nên anh đừng để ý tới.
- Em là đang chê anh hay là đang bảo vệ cho Thư Hân thế, bộ anh tệ đến nỗi không thể đi bên cạnh em, không thể trở thành người đàn ông của em được sao?
- Giám đốc em không có ý đó đâu, anh đừng hiểu lầm.
Nhìn cô lo lắng mà khiến anh buồn cười, trêu cô một chút cho cô bớt căng thẳng mà anh thấy cô còn căng hơn khi nãy đang ở trên xe nữa, anh không biết mình có được cô để ý không nữa bởi cô từng nói với anh cô đã có người mình thầm thương rồi, nhưng không tiết lộ danh tính cho anh biết mà thôi.
- Anh chỉ giỡn có xíu mà em đã lo lắng vậy rồi, nhìn em kia nhát như thỏ ấy, cứ nhắc đến chuyện em với người trong mộng của em là em thế không à, nào ăn đi món mà em thích đang ở trước mắt đó, ăn không có dành ăn với em đâu, em ăn thoải mái đi.
Jenny nhìn Hứa Vân Trì cười nụ cười dịu dàng, có thể Hứa Vân Trì không nhận ra nhưng nụ cười này cô chỉ dành cho có mình anh chưa hề một người đàn ông nào có được đặc quyền đó cả, đối với cô anh chính là người mà cả đời này cô muốn lấy làm chồng, nhưng có lẽ số phận trêu đùa không chấp nhận yêu cầu lớn này của cô rồi, có lẽ đến lúc cô nên đi rồi bao nhiêu năm bên cạnh cùng hỗ trợ anh như vậy là hạnh phúc rồi.
- Vân Trì anh có điều gì tiếc nuối không?
- Hửm…sao em lại hỏi như vậy, tiếc nuối sao? Với anh thì có chứ, tiếc vì không có được cô gái mà anh yêu, nhưng cũng vui vẻ khi thấy cô ấy có chỗ dựa vững chãi, còn em thì sao, em tiếc nuối điều gì?
- Em chỉ tiếc rằng mình không thể thổ lộ tình cảm của mình với anh ấy trước khi mà chúng em xa nhau thôi, có lẽ đó là bữa ăn cuối của em với người đó rồi nhưng mà không sao, điều đó là em chọn, kết quả như thế nào thì em cũng sẽ thấy hạnh phúc.
- Em có chuyện gì giấu anh đúng không Jenny?
- Không có, lâu lâu suy nghĩ nhiều nên em nói chuyện hơi sâu sắc xíu thôi à!
Hứa Vân Trì là người mà cô có thể lừa được sao, cô chắc chắn là có chuyện buồn không muốn để anh biết, nhưng tại sao chứ chẳng phải bọn họ không có chuyện gì giấu nhau sao, chuyện của anh cũng là cô tư vấn, nhưng đến chuyện của cô thì cô lại muốn một mình giải quyết sao, về London anh sẽ cho người tìm hiểu.
- Em nhớ nhà rồi, mình về lại London nhé anh.
- Được nghe theo em, vậy chúng ta về chuẩn bị đồ rồi anh sẽ đặt vé đêm nay chúng ta bay.
- Dạ vâng.
Ra trước cửa nhà hàng, họ phải qua đường để tiện bắt xe trở về khách sạn, nhưng nào ngờ một sự việc kinh hoàng xảy ra trước mặt họ, đang qua đường nhưng có một chiếc xe chạy vượt đèn đỏ không thắng kịp đã lao về phía họ, do Jenny đi phía bên chiếc xe nên nhìn thấy trước Hứa Vân Trì khi anh có phản ứng với chiếc xe thì Jenny đã kịp đẩy anh ra phía lề đường, một mình hứng trọn cú va chạm với chiếc xe khiến cô văng xa rồi lăn vài vòng nằm bất tỉnh ở phía đường bên kia.
- JENNY…JENNY…EM TỈNH LẠI ĐI…MAU GỌI CẤP CỨU GIÚP TÔI…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.