Chương 11
Livia Bùi
09/11/2023
Nghe tiếng chuông cửa, cô thả laptop xuống bàn, vặn nhỏ nhạc lại rồi chạy ra nhìn vào màn hình chuông cửa. Khuôn mặt quen thuộc hiện lên khiến cô không ngậm được miệng phải cười một cái rồi nhanh chóng mở cửa cho anh.
“Anh về sớm vậy sao?”
“Ừm, xong việc thì về…” – vừa nói vừa đưa bịch đồ ăn cho cô “…bữa trưa, cô bày ra bàn đi, tôi đi rửa tay rồi cùng ăn chung.”
“Ừm, được, để tôi làm cho.”
Dứt lời, cô cầm bịch đồ ăn đi bày ra, toàn là món khoái khẩu của cô, tuy không phải món nào cũng nhiều nhưng mà như vậy cũng làm cô vui rồi. Cô dọn một thoáng là xong, đang đi lấy nước trái cây thì anh bước ra ngoài. Vừa đi vừa nói với cô:
“Lấy vị việt quất đi, tận hưởng nhẹ nhàng thôi là được.”
Hai người ngồi vào bàn ăn, cười nói vui vẻ tận hưởng không gian riêng chỉ có hai người, cứ y như vợ chồng son vậy.
Ăn xong cô đang rửa chén bát thì có tiếng chuông cửa, do tay còn ướt nên cô lười không thèm nhìn qua màn hình trước. Cửa vừa mở thì trước mắt cô là dáng người phụ nữ trung niên, ăn mặc sang trọng, khuôn mặt phúc hậu đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cô.
Cô lúc này cũng bị cứng họng, không nói lên được câu nào. Hai người cứ đứng nhìn nhau vài ba phút thì người phụ nữ kia lên tiếng trước:
“Cô…cô là ai?”
“Bác tìm ai vậy?”
“Nhà của cô ở đây sao? Đây không phải là nhà của Tiểu Thần à?”
Tiểu Thần? Chết bà, không lẽ đây là mẫu thân của Lục tổng sao? Như sét đánh ngang tai luôn, cô lắp bắp:
“Bác…là…Lục…phu nhân?”
“Ờ” – vừa nói vừa gượng cười mà cũng vừa khẽ gật đầu.
“Mời bác vô.”
Đường Nghệ Hà ngồi vào sofa, ánh mắt cứ nhìn về hành động của Thiên Tinh, vừa ngạc nhiên mà vừa mừng thầm. Nói chung tâm trạng lúc này của bà vô cùng khó tả. Cô lễ phép đưa nước cho bà, đón lấy ly nước từ cô, tay bà không quên kéo cô ngồi xuống bên cạnh, tươi cười hỏi:
“Con là ai? Nói cho bác biết đi.”
“Dạ con là Triệu Thiên Tinh.”
“Cái tên hay quá mà nghe quen, con làm công việc gì?”
“Con đang điều hành một công ty sản xuất các dịch vụ truyền thông và giải trí trong nước – Thiên Triệu ạ.”
“Con tự mở công ty luôn sao? Công ty hoạt động lâu chưa con?”
“Dạ cũng được 5 năm rồi, công ty có sự góp vốn của con và hai người bạn nữa ạ. Nhưng họ chỉ cần chia lợi nhuận thôi, còn ai cũng có công việc riêng.”
“Bác thích nhìn con quá, quả là xinh đẹp mê đắm lòng người.”
“Dạ con cảm ơn bác…’
Đột nhiên, Tiêu Thần bước đến, tông giọng vẫn không thay đổi, anh không hề nhận ra là cô đang rất ngại ngùng từ nãy đến giờ:
“Mẹ, sao mẹ đến đây? Sao không nói con một tiếng?”
“Nói con làm gì, nói rồi con giấu người đi thì sao? Mà nếu mẹ đến đây thì phải thông báo cho con à, mẹ là mẹ con đó.”
“Mẹ, mẹ nói gì kì vậy? Con làm gì mà phải giấu người.”
“Sống chung với người yêu sờ sờ thế này mà về nhà mẹ hỏi thì cứ chối đây đẩy là sao?”
Thiên Tinh vội phân bua: “Bác gái, bác hiểu lầm rồi, con với Lục tổng chỉ là quan hệ hợp tác làm việc thôi, không có quan hệ yêu đương như bác nghĩ đâu ạ.’
“Ây zà, hợp tác làm việc mà ở chung luôn à? Chắc nó dặn con phải nói vậy với người ngoài chứ gì? Con đừng ngại, tuy bác đây lớn tuổi nhưng cũng rất thoáng trong chuyện hiện đại, con yêu tâm. Cái thằng này nó mà dám bắt nạt con thì con cứ nói với bác, bác sẽ xử đẹp nó cho con.”
“Dạ, thiệt sự là con với Lục tổng chỉ là đối tác thôi. Gia đình con đi du lịch xa từ tối qua, cửa nhà con lại bị hư nên con không vô được. Con cũng đi tìm phòng ở khách sạn mà không nơi nào có phòng trống. Vô tình gặp được Lục tổng thì anh ấy cho con đến đây ở tạm một đêm thôi chứ không có ý gì đâu bác.”
“Ồ…là vậy sao? Vậy…con có bạn trai chưa?”
Cô nhẹ nhún vai, ngại ngùng đáp: “Dạ hiện tại thì chưa…”
“Con thấy con trai bác có hợp tiêu chuẩn của con không?”
“À, con…con…thấy Lục tổng sẽ được rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ đến mất ăn mất ngủ đấy.”
“Hay con làm con trai bác mất ăn mất ngủ ngày nhớ đêm trông được không?”
Tiêu Thần lúc này đỡ không nổi với mẹ bèn nói: “Thiên Tinh, cô nói là đi chuẩn bị giám sát buổi tiệc sao? Có đi không, tôi đưa đi.”
“Ờ, được được, để tôi gọi cho Kha Lam xem tình hình thế nào, nếu không quá bất cập thì tôi giám sát ở nhà.”
Nhìn sang mẹ anh, cô lễ phép: “Xin phép con vào phòng làm việc ạ.”
Khi cô đã vào phòng rồi, mẹ anh hớn hở:
“Con cho người ta vô phòng rồi cơ à, vậy là hai đứa đã…hihi…mẹ sắp có cháu nội rồi, hahaaa, mẹ phải về nói với ba con mới được.”
“Mẹ mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Cả cái chung cư này có một phòng ngủ duy nhất thì con phải để cho cô ấy ngủ ở đó chứ sao, con ngủ sofa mà.”
“Gì? Sofa? Lạ nha con trai, bình thường con làm gì có chuyện nhường ai, ngay cả Tiểu Nguyên mà con còn không nhường mà.”
“Tiểu Nguyên nó có phòng riêng, chui qua phòng con làm chi, mắc mớ gì con phải nhường. Mẹ à, dù sao cũng là con gái của Triệu tổng, dù con có là gì thì cũng phải nhún nhường chứ.”
“Con nói gì? Con gái của ai? Triệu Danh Khuê á?”
“Anh về sớm vậy sao?”
“Ừm, xong việc thì về…” – vừa nói vừa đưa bịch đồ ăn cho cô “…bữa trưa, cô bày ra bàn đi, tôi đi rửa tay rồi cùng ăn chung.”
“Ừm, được, để tôi làm cho.”
Dứt lời, cô cầm bịch đồ ăn đi bày ra, toàn là món khoái khẩu của cô, tuy không phải món nào cũng nhiều nhưng mà như vậy cũng làm cô vui rồi. Cô dọn một thoáng là xong, đang đi lấy nước trái cây thì anh bước ra ngoài. Vừa đi vừa nói với cô:
“Lấy vị việt quất đi, tận hưởng nhẹ nhàng thôi là được.”
Hai người ngồi vào bàn ăn, cười nói vui vẻ tận hưởng không gian riêng chỉ có hai người, cứ y như vợ chồng son vậy.
Ăn xong cô đang rửa chén bát thì có tiếng chuông cửa, do tay còn ướt nên cô lười không thèm nhìn qua màn hình trước. Cửa vừa mở thì trước mắt cô là dáng người phụ nữ trung niên, ăn mặc sang trọng, khuôn mặt phúc hậu đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cô.
Cô lúc này cũng bị cứng họng, không nói lên được câu nào. Hai người cứ đứng nhìn nhau vài ba phút thì người phụ nữ kia lên tiếng trước:
“Cô…cô là ai?”
“Bác tìm ai vậy?”
“Nhà của cô ở đây sao? Đây không phải là nhà của Tiểu Thần à?”
Tiểu Thần? Chết bà, không lẽ đây là mẫu thân của Lục tổng sao? Như sét đánh ngang tai luôn, cô lắp bắp:
“Bác…là…Lục…phu nhân?”
“Ờ” – vừa nói vừa gượng cười mà cũng vừa khẽ gật đầu.
“Mời bác vô.”
Đường Nghệ Hà ngồi vào sofa, ánh mắt cứ nhìn về hành động của Thiên Tinh, vừa ngạc nhiên mà vừa mừng thầm. Nói chung tâm trạng lúc này của bà vô cùng khó tả. Cô lễ phép đưa nước cho bà, đón lấy ly nước từ cô, tay bà không quên kéo cô ngồi xuống bên cạnh, tươi cười hỏi:
“Con là ai? Nói cho bác biết đi.”
“Dạ con là Triệu Thiên Tinh.”
“Cái tên hay quá mà nghe quen, con làm công việc gì?”
“Con đang điều hành một công ty sản xuất các dịch vụ truyền thông và giải trí trong nước – Thiên Triệu ạ.”
“Con tự mở công ty luôn sao? Công ty hoạt động lâu chưa con?”
“Dạ cũng được 5 năm rồi, công ty có sự góp vốn của con và hai người bạn nữa ạ. Nhưng họ chỉ cần chia lợi nhuận thôi, còn ai cũng có công việc riêng.”
“Bác thích nhìn con quá, quả là xinh đẹp mê đắm lòng người.”
“Dạ con cảm ơn bác…’
Đột nhiên, Tiêu Thần bước đến, tông giọng vẫn không thay đổi, anh không hề nhận ra là cô đang rất ngại ngùng từ nãy đến giờ:
“Mẹ, sao mẹ đến đây? Sao không nói con một tiếng?”
“Nói con làm gì, nói rồi con giấu người đi thì sao? Mà nếu mẹ đến đây thì phải thông báo cho con à, mẹ là mẹ con đó.”
“Mẹ, mẹ nói gì kì vậy? Con làm gì mà phải giấu người.”
“Sống chung với người yêu sờ sờ thế này mà về nhà mẹ hỏi thì cứ chối đây đẩy là sao?”
Thiên Tinh vội phân bua: “Bác gái, bác hiểu lầm rồi, con với Lục tổng chỉ là quan hệ hợp tác làm việc thôi, không có quan hệ yêu đương như bác nghĩ đâu ạ.’
“Ây zà, hợp tác làm việc mà ở chung luôn à? Chắc nó dặn con phải nói vậy với người ngoài chứ gì? Con đừng ngại, tuy bác đây lớn tuổi nhưng cũng rất thoáng trong chuyện hiện đại, con yêu tâm. Cái thằng này nó mà dám bắt nạt con thì con cứ nói với bác, bác sẽ xử đẹp nó cho con.”
“Dạ, thiệt sự là con với Lục tổng chỉ là đối tác thôi. Gia đình con đi du lịch xa từ tối qua, cửa nhà con lại bị hư nên con không vô được. Con cũng đi tìm phòng ở khách sạn mà không nơi nào có phòng trống. Vô tình gặp được Lục tổng thì anh ấy cho con đến đây ở tạm một đêm thôi chứ không có ý gì đâu bác.”
“Ồ…là vậy sao? Vậy…con có bạn trai chưa?”
Cô nhẹ nhún vai, ngại ngùng đáp: “Dạ hiện tại thì chưa…”
“Con thấy con trai bác có hợp tiêu chuẩn của con không?”
“À, con…con…thấy Lục tổng sẽ được rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ đến mất ăn mất ngủ đấy.”
“Hay con làm con trai bác mất ăn mất ngủ ngày nhớ đêm trông được không?”
Tiêu Thần lúc này đỡ không nổi với mẹ bèn nói: “Thiên Tinh, cô nói là đi chuẩn bị giám sát buổi tiệc sao? Có đi không, tôi đưa đi.”
“Ờ, được được, để tôi gọi cho Kha Lam xem tình hình thế nào, nếu không quá bất cập thì tôi giám sát ở nhà.”
Nhìn sang mẹ anh, cô lễ phép: “Xin phép con vào phòng làm việc ạ.”
Khi cô đã vào phòng rồi, mẹ anh hớn hở:
“Con cho người ta vô phòng rồi cơ à, vậy là hai đứa đã…hihi…mẹ sắp có cháu nội rồi, hahaaa, mẹ phải về nói với ba con mới được.”
“Mẹ mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Cả cái chung cư này có một phòng ngủ duy nhất thì con phải để cho cô ấy ngủ ở đó chứ sao, con ngủ sofa mà.”
“Gì? Sofa? Lạ nha con trai, bình thường con làm gì có chuyện nhường ai, ngay cả Tiểu Nguyên mà con còn không nhường mà.”
“Tiểu Nguyên nó có phòng riêng, chui qua phòng con làm chi, mắc mớ gì con phải nhường. Mẹ à, dù sao cũng là con gái của Triệu tổng, dù con có là gì thì cũng phải nhún nhường chứ.”
“Con nói gì? Con gái của ai? Triệu Danh Khuê á?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.