Chương 10
Livia Bùi
09/11/2023
“Được, cô pha đi, tôi mang lên công ty uống.”
“Anh uống loại nào?”
“Pha cho tôi cà phê sữa, ít ngọt thôi.”
“OK”
Sau khi thay đồ gọn gàng, nam thần Lục xuất hiện chuẩn bị tư trang đi làm, anh dặn cô:
“Trưa nay tôi có việc đi công tác gần đây, khoảng 2h chiều, tôi sẽ ghé về ăn cơm trưa với cô, đợi tôi nhé. Giờ thì tôi đi làm đây, hẹn gặp lại.”
Đang định quay người rời đi, anh lại quay đầu lại:
“Cô cho tôi số liên lạc của cô, để có chuyện gì còn gọi cho dễ chứ.”
“Ờ, được rồi, anh cho tôi mượn điện thoại anh.”
Anh đưa điện thoại của anh cho cô nhập số vào, ngay lập tức anh gọi cho cô, cô giơ màn hình lên đưa cho anh xem. Anh gật đầu: “Lưu lại đi, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Cô gật đầu, anh quay người định mở cửa, cô lên tiếng làm anh khựng lại: “Khoan đã Lục tổng, cà phê của anh, nhớ uống rồi cho tôi biết tay nghề pha cà phê của tôi thế nào nhé. Tạm biệt.”
Dứt lời, cô dúi bình cà phê vào tay anh. Anh gật gù nhìn bình cà phê trên tay, nói tạm biệt với cô rồi rời đi.
…
10h30 sáng, tập đoàn Supra
Tiếng thang máy ting ting, thư ký Thất và trợ lý Hiền chạy ra chào đón. Thư ký Thất không nhịn được mà phải hỏi: “Dạ, Lục Tổng, sao hôm nay sếp đi làm trễ vậy ạ?”
“Tôi mệt quá nên ngủ quên, hôm qua về nhà trễ quá.”
“Dạ? Tôi đưa sếp về là chưa 9h luôn mà, sao lại trễ?”
“Tôi có việc ra ngoài sau đó, nên về trễ thôi.”
“À…vâng, sếp vô đi, tôi sẽ mang cà phê tới liền cho sếp.”
“Thôi khỏi, tôi có đây rồi.” – vừa nói vừa giơ lên cho hai người nhìn.
Tôn Thất há hốc miệng, rón rén hỏi: “Bình thường sếp có bao giờ tự pha cà phê đâu, sao hôm nay lại…”
“Tôi không tự pha, có người pha cho. Lát nữa mang cho tôi ly đá.” – Lục tổng chen ngang.
“Dạ.”
Sau khi thấy bóng dáng Lục tổng bước vào bên trong cửa phòng, hai người còn lại vội tám gấp với nhau.
Trần Hiền khơi mào: “Chắc hôm nay nhà sếp có tiệc uống cà phê mà do thức dậy trễ nên không kịp uống chăng?”
Tôn Thất cau mày: “Bình thường sếp không bao giờ dậy trễ, đồng hồ sinh học trong sếp rất chuẩn đó.”
“Nhưng mà cũng phải có ngoại lệ chứ. Chưa kể hôm qua bận bịu như thế, đi trường quay về cũng tối rồi, sao mà kịp nghỉ ngơi gì đó….”
“Vậy là cô không hiểu sếp rồi. Cho dù đêm trước có ốm hay xỉn không biết gì thì sang hôm sau vẫn sẽ dậy đúng giờ. Tôi nghe bà nội sếp nói thói quen này được hình thành từ khi sếp học cấp 3 cơ.”
“Đỉnh vậy luôn á hả? Ủa nhưng mà sao anh có vẻ nghi ngờ vậy? Chỉ là dậy trễ và đi làm trễ thôi mà, có gì đâu mà căng thẳng?”
“Quan trọng là ở cái bình cà phê đó, cô có để ý không?”
“Có cái gì đáng để tôi phải chú ý kĩ à?”
“Loại bình thon dài đó sếp rất ghét, đựng không được bao nhiêu và nó còn to nữa. Sao tự dưng hôm nay lại sử dụng cái loại bình này để đựng cà phê?”
“Anh nói tôi mới để ý nha…”
Đang nói thì chuông điện thoại ở bàn thư kí reo lên, Tôn Thất vội quay về nghe, dạ dạ mấy tiếng rồi bảo Trần Hiền ngồi chờ một chút. Cứ mải lo tám chuyện rồi quên luôn không thèm mang đá vào cho anh sếp uống cà phê nên vừa bị gọi réo.
Sau khi mang đá cho sếp xong thì lại ngồi tám tiếp, đại loại vẫn là phân tích xem chuyện gì đã xảy ra với sếp hôm nay. Đối với Tôn Thất, chuyện Lục tổng thay đổi như thế nào anh đều dễ đoán ra, không quá khó với anh.
Làm thư ký cho Lục tổng từ ngày sếp được bổ nhiệm làm chủ tịch Supra tới giờ, có những thói quen mà cho dù có muốn giấu cũng khó chừng đừng nói là thay đổi. Chỉ cần để ý kĩ một chút thì hoàn toàn có thể nghi ngờ.
Tôn Thất nghi ngờ Lục tổng hình như đang sa vào lưới tình rồi. Không biết là cô gái nào có thể đánh cắp trái tim Lục tổng dễ như vậy nhỉ?
Một loạt suy diễn chạy lên trong đầu Tôn Thất, chỉ là suy nghĩ của riêng cá nhân anh thôi. Còn chuyện xác nhận phải chờ từ miệng Lục tổng thừa nhận rồi, có cho anh ăn gan hùm cũng không dám hỏi đâu. Tương lai anh còn dài mà, đắc tội với Lục tổng chỉ có nước ra đường bán rau dạo.
…
Sau một cuộc họp dài 2 tiếng với các cổ đông, về văn phòng, Tiêu Thần ngồi bấm điện thoại vài cái rồi dọn đồ đứng lên đi về. Vừa bước chân ra khỏi văn phòng, thư ký Thất và trợ lý Hiền vội vàng đứng lên chạy lại gần, e dè hỏi:
“Lục tổng, sếp có công việc đi đâu sao? Để tôi nói tài xế chuẩn bị xe sẵn dưới sảnh.”
“Không cần, tôi tự lái xe đi.”
“Dạ nhưng mà hôm nay tôi kiểm tra lịch làm việc thì tôi không thấy có lịch công tác, không biết là sếp có cần tôi trợ giúp gì không?”
“Tối nay hai người tự đến tiệc mừng công bên Thiên Triệu đi, không cần ghé đón tôi. Tôi sẽ tự đến đó. Nếu đến sớm để chuẩn bị trước chung với bên đó cũng được.”
“Dạ…dạ.”
Nói xong, Tiêu Thần lập tức bấm thang máy đi về. Xe vừa đậu vô bãi thì có điện thoại từ nhân viên giao đồ ăn gọi tới. Sau khi lấy đồ ăn và thanh toán xong, thì lên nhà tìm Thiên Tinh.
“Anh uống loại nào?”
“Pha cho tôi cà phê sữa, ít ngọt thôi.”
“OK”
Sau khi thay đồ gọn gàng, nam thần Lục xuất hiện chuẩn bị tư trang đi làm, anh dặn cô:
“Trưa nay tôi có việc đi công tác gần đây, khoảng 2h chiều, tôi sẽ ghé về ăn cơm trưa với cô, đợi tôi nhé. Giờ thì tôi đi làm đây, hẹn gặp lại.”
Đang định quay người rời đi, anh lại quay đầu lại:
“Cô cho tôi số liên lạc của cô, để có chuyện gì còn gọi cho dễ chứ.”
“Ờ, được rồi, anh cho tôi mượn điện thoại anh.”
Anh đưa điện thoại của anh cho cô nhập số vào, ngay lập tức anh gọi cho cô, cô giơ màn hình lên đưa cho anh xem. Anh gật đầu: “Lưu lại đi, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Cô gật đầu, anh quay người định mở cửa, cô lên tiếng làm anh khựng lại: “Khoan đã Lục tổng, cà phê của anh, nhớ uống rồi cho tôi biết tay nghề pha cà phê của tôi thế nào nhé. Tạm biệt.”
Dứt lời, cô dúi bình cà phê vào tay anh. Anh gật gù nhìn bình cà phê trên tay, nói tạm biệt với cô rồi rời đi.
…
10h30 sáng, tập đoàn Supra
Tiếng thang máy ting ting, thư ký Thất và trợ lý Hiền chạy ra chào đón. Thư ký Thất không nhịn được mà phải hỏi: “Dạ, Lục Tổng, sao hôm nay sếp đi làm trễ vậy ạ?”
“Tôi mệt quá nên ngủ quên, hôm qua về nhà trễ quá.”
“Dạ? Tôi đưa sếp về là chưa 9h luôn mà, sao lại trễ?”
“Tôi có việc ra ngoài sau đó, nên về trễ thôi.”
“À…vâng, sếp vô đi, tôi sẽ mang cà phê tới liền cho sếp.”
“Thôi khỏi, tôi có đây rồi.” – vừa nói vừa giơ lên cho hai người nhìn.
Tôn Thất há hốc miệng, rón rén hỏi: “Bình thường sếp có bao giờ tự pha cà phê đâu, sao hôm nay lại…”
“Tôi không tự pha, có người pha cho. Lát nữa mang cho tôi ly đá.” – Lục tổng chen ngang.
“Dạ.”
Sau khi thấy bóng dáng Lục tổng bước vào bên trong cửa phòng, hai người còn lại vội tám gấp với nhau.
Trần Hiền khơi mào: “Chắc hôm nay nhà sếp có tiệc uống cà phê mà do thức dậy trễ nên không kịp uống chăng?”
Tôn Thất cau mày: “Bình thường sếp không bao giờ dậy trễ, đồng hồ sinh học trong sếp rất chuẩn đó.”
“Nhưng mà cũng phải có ngoại lệ chứ. Chưa kể hôm qua bận bịu như thế, đi trường quay về cũng tối rồi, sao mà kịp nghỉ ngơi gì đó….”
“Vậy là cô không hiểu sếp rồi. Cho dù đêm trước có ốm hay xỉn không biết gì thì sang hôm sau vẫn sẽ dậy đúng giờ. Tôi nghe bà nội sếp nói thói quen này được hình thành từ khi sếp học cấp 3 cơ.”
“Đỉnh vậy luôn á hả? Ủa nhưng mà sao anh có vẻ nghi ngờ vậy? Chỉ là dậy trễ và đi làm trễ thôi mà, có gì đâu mà căng thẳng?”
“Quan trọng là ở cái bình cà phê đó, cô có để ý không?”
“Có cái gì đáng để tôi phải chú ý kĩ à?”
“Loại bình thon dài đó sếp rất ghét, đựng không được bao nhiêu và nó còn to nữa. Sao tự dưng hôm nay lại sử dụng cái loại bình này để đựng cà phê?”
“Anh nói tôi mới để ý nha…”
Đang nói thì chuông điện thoại ở bàn thư kí reo lên, Tôn Thất vội quay về nghe, dạ dạ mấy tiếng rồi bảo Trần Hiền ngồi chờ một chút. Cứ mải lo tám chuyện rồi quên luôn không thèm mang đá vào cho anh sếp uống cà phê nên vừa bị gọi réo.
Sau khi mang đá cho sếp xong thì lại ngồi tám tiếp, đại loại vẫn là phân tích xem chuyện gì đã xảy ra với sếp hôm nay. Đối với Tôn Thất, chuyện Lục tổng thay đổi như thế nào anh đều dễ đoán ra, không quá khó với anh.
Làm thư ký cho Lục tổng từ ngày sếp được bổ nhiệm làm chủ tịch Supra tới giờ, có những thói quen mà cho dù có muốn giấu cũng khó chừng đừng nói là thay đổi. Chỉ cần để ý kĩ một chút thì hoàn toàn có thể nghi ngờ.
Tôn Thất nghi ngờ Lục tổng hình như đang sa vào lưới tình rồi. Không biết là cô gái nào có thể đánh cắp trái tim Lục tổng dễ như vậy nhỉ?
Một loạt suy diễn chạy lên trong đầu Tôn Thất, chỉ là suy nghĩ của riêng cá nhân anh thôi. Còn chuyện xác nhận phải chờ từ miệng Lục tổng thừa nhận rồi, có cho anh ăn gan hùm cũng không dám hỏi đâu. Tương lai anh còn dài mà, đắc tội với Lục tổng chỉ có nước ra đường bán rau dạo.
…
Sau một cuộc họp dài 2 tiếng với các cổ đông, về văn phòng, Tiêu Thần ngồi bấm điện thoại vài cái rồi dọn đồ đứng lên đi về. Vừa bước chân ra khỏi văn phòng, thư ký Thất và trợ lý Hiền vội vàng đứng lên chạy lại gần, e dè hỏi:
“Lục tổng, sếp có công việc đi đâu sao? Để tôi nói tài xế chuẩn bị xe sẵn dưới sảnh.”
“Không cần, tôi tự lái xe đi.”
“Dạ nhưng mà hôm nay tôi kiểm tra lịch làm việc thì tôi không thấy có lịch công tác, không biết là sếp có cần tôi trợ giúp gì không?”
“Tối nay hai người tự đến tiệc mừng công bên Thiên Triệu đi, không cần ghé đón tôi. Tôi sẽ tự đến đó. Nếu đến sớm để chuẩn bị trước chung với bên đó cũng được.”
“Dạ…dạ.”
Nói xong, Tiêu Thần lập tức bấm thang máy đi về. Xe vừa đậu vô bãi thì có điện thoại từ nhân viên giao đồ ăn gọi tới. Sau khi lấy đồ ăn và thanh toán xong, thì lên nhà tìm Thiên Tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.