Chương 9
Livia Bùi
09/11/2023
Cô hoảng loạn: “Anh…anh…ở đây…luôn sao?”
“Tôi đã hứa với cô là tôi không làm gì cô mà, vì nhà này chỉ có một phòng ngủ và trong phòng ngủ có một bộ sofa dài, tôi ngủ sofa, cô cứ ngủ giường đi. Bây giờ tôi cần đi tắm, máy sấy ở ngăn kéo thứ hai đằng kia. Cô sấy tóc đi.”
Anh đi tắm, cô cũng đi sấy tóc, vì tóc cô cũng vừa dày vừa dài nên sấy cũng không được nhanh, sấy tóc xong thì cô đi dưỡng da, vừa làm hết tất tần tật các bước xong mở cửa ra khỏi phòng thì thấy anh bước ra từ nhà tắm. Trên người anh cũng mặc một bộ pyjama tối màu, tuy dưới ánh đèn điện mờ nhưng dáng người của anh nhìn kĩ cũng rất đẹp trai. Trên cổ anh còn có khăn trắng vì hình như tóc anh cũng còn ướt. Tay anh thì còn đang xách giỏ quần áo dơ vừa thay, anh bước lấy điện thoại gọi nhân viên lên lấy xuống giặt.
Khoan…khoan…giỏ quần áo dơ? Cô vội cất máy sấy đi, chạy ù vào nhà tắm, tìm dáo dác xung quanh không thấy quần áo đã thay đâu. Cô đập vào đầu mình mấy cái vì tội ẩu, đáng ra tắm xong phải gấp lại bỏ bịch mai nhờ Kha Lam mang đi giặt giúp chứ, lại để cho tên khó ở này thấy rồi mang đi luôn rồi còn đâu.
Ngại ngùng đi ra, cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh, cứ cúi gằm xuống bấm điện thoại. Anh cũng đoán đoán ra được chuyện gì rồi, anh nhẹ giọng nói:
“Cô ngại chuyện tôi mang cả đồ cô vừa thay ra đi giặt hay sao? Không sao đâu, nhà tôi cũng có mẹ và chị gái, tôi cũng từng tự tay phơi đồ giúp họ khi nhà tôi đi du lịch riêng mà. Tôi cũng không để ý đâu, cô đừng lo.”
Lúc này Thiên Tinh mới thở phào nhẹ nhõm, tính ra cũng là chàng trai hiểu chuyện, không phải biến thái, chuyên đi để giấu đồ của con gái.
Vừa lau khô sơ sơ đầu, lấy hai ly sữa đậu nành đã mua thêm lúc nãy ra, hâm nóng lại. Đưa cho cô uống, vừa uống vừa nói chuyện xàm xàm với cô. Tự nhiên nhớ đến chương trình, anh nói:
“Hôm nay cô rất đẹp, cực kì tỏa sáng.”
“Được Lục tổng khen, tôi vô cùng hãnh diện.”
“Cô đừng bỏ sàn diễn, tôi thấy vô cùng thích hợp với cô.”
“Tôi vẫn nghĩ mình không nên xuất hiện nhiều quá, nhưng nếu là sàn diễn phù hợp thì tôi có thể cân nhắc.”
Uống sữa xong, ngồi nói được thêm một lúc nữa thì cô cảm thấy mệt mỏi, cô nói với anh:
“Tôi thấy buồn ngủ lắm rồi, tôi đi ngủ trước đây. Cảm ơn anh vì ngày hôm nay, ngủ ngon.”
Anh đáp lại: “Được rồi, tôi ngồi một lúc nữa cũng ngủ luôn, cô ngủ đi, ngủ ngon, Thiên Tinh!”
Hai người nở nụ cười với nhau, cô quay người vào phòng ngủ. Vừa đặt lưng nằm xuống giường ngay ngắn cái là cô ngủ được ngay. Tiêu Thần một lúc sau mở cửa phòng ngủ bước vào, nhìn thấy cô gái đáng yêu đang ngủ say giấc trên chính cái giường của anh mà không kìm chế được hạnh phúc. Nhìn qua sofa anh thấy chăn gối đã được để ra sẵn khiến anh phải khẽ bật cười.
Đi ngang qua giường cô, anh ngắm nhìn khuôn mặt thanh nhã của cô qua ánh sáng đèn điện hắt hào. Sở hữu gương mặt hài hòa các đường nét, làn da trắng hồng, ngay cả dáng ngủ của cô cũng làm mê đắm lòng người. Anh đưa tay vuốt vuốt mấy sợi tóc đang rơi trên khuôn mặt cô, anh mỉm cười khi nhìn cô được gần như vậy. Tính ra ngoại trừ lúc cô làm việc thì lúc nào anh thấy cô cũng đáng yêu hết.
Ngắm cô đủ lâu, anh đi ra sofa ngủ. Đột nhiên gần về sáng, anh nghe tiếng cô khóc, anh mở mắt nhìn cô, thấy tay cô đang quờ quạng chăn, miệng thì lí nhí:
“Đừng…đừng mà…buông tôi ra…buông…”
Anh chạy đến chỗ cô, gọi tên cô: “Thiên Tinh, Thiên Tinh, nghe tôi nói không? Thiên Tinh…”
Cô vẫn còn ú ớ, hai tay chộp lấy bàn tay anh siết chặt: “Đừng mà…thả tôi ra…”
Sau đó cô giật mình mở mắt ra, thấy Tiêu Thần đang ngồi bên giường, tay nắm chặt lấy tay cô, lo lắng nhìn cô. Thấy cô giật mình thức dậy, anh lo lắng hỏi:
“Cô có sao không? Cô gặp ác mộng sao?”
Thiên Tinh lúc này chỉ muốn khóc, trong mắt chực trào nước mắt, nhưng lại không nói gì, cứ chăm chăm nhìn anhh.
Tiêu Thần sốt ruột hỏi lần nữa: “Thiên Tinh, cô ổn không? Có chuyện gì sao? Thiên Tinh, trả lời tôi đi.”
Lúc này cô mới định thần lại, nhấc người ngồi lên, cô mở miệng: “Tôi…tôi không sao…tôi mơ thấy chuyện không vui thôi.”
Tiêu Thần hỏi: “Tôi lấy cho cô ly nước nhé?”
Thiên Tinh gật đầu, cô đón lấy ly nước từ tay của Tiêu Thần, trong lúc cô nhấm từng ngụm nước, anh vuốt lại tóc cho cô, ánh mắt vẫn còn lo lắng. Uống nước xong, anh đỡ cô từ từ nằm xuống, vỗ vỗ tay cho cô bình tĩnh đi vào giấc ngủ lại.
Vừa dỗ cô ngủ, anh nhớ lại những lời mà thư ký Thất đã từng kể về scandal năm đó của cô. Anh đã hiểu vì sao cô đã mạnh mẽ như vậy, càng nhìn cô đi vào giấc ngủ anh càng thương cô nhiều hơn. Thấy cô đã say giấc lại thì anh cũng về lại sofa ngủ.
Sáng hôm sau, cô thức dậy, nhìn sang sofa kế giường thì thấy chăn đã được gấp lại gọn gàng. Cô nhanh chân xuống giường đi đánh răng rửa mặt, sau khi tươm tất hết mọi thứ thì đi lấy điện thoại đang cắm sạc ở tủ, 9h – cô tá hỏa tam tinh, chạy ra ngoài.
Tiêu Thần đang múc đồ ăn ra bàn, quay đầu lại thấy cô vừa mở cửa ra, anh lịch sự:
“Chào buổi sáng, cô Triệu”
“Lục tổng, chào buổi sáng” – cô cười gượng.
“Ngồi đi, tôi nấu đồ ăn sáng rồi, ăn chung với tôi đi.”
Kéo ghế ra, cô ngồi xuống ngại ngùng nói: “…ừm…thật ra…hôm qua ngủ trễ quá, với lại tôi cũng hơi mệt nên hôm nay tôi mới dậy trễ. Chứ thật ra tôi cũng không hay ngủ nướng đâu.”
Đặt chén và đũa xuống bàn cho cô, anh vừa cười vừa nói: “Tôi có nói xấu cô đâu mà cô phải giải thích dữ vậy. Tôi cũng là người biết điều mà, tôi biết cô mệt nên mới không đánh thức cô đó chứ.”
“Tôi cảm ơn anh đã hiểu cho tôi. Wow anh nấu nguyên đống này hả? Tôi không nghĩ anh khéo tay vậy luôn đó.”
“Tôi cũng biết nấy đơn giản thôi, hồi nhỏ được bà dạy cho nấu. Cô ăn súp trước đi cho nóng, tiện thể xem tay nghề tôi thế nào”
Múc thìa đầu tiên nếm thử, cô tròn mắt thán phục:
“Anh nấu ngon thật á, không thua kém cửa hàng đâu. Trong một buổi sáng mà anh nấu được như này là quá siêu rồi. Chắc anh dậy sớm đi để đi chợ hả?”
“Tôi đi tập thể dục, tiện đi ngang cửa hàng thì ghé vô mua đồ về nấu luôn.”
“Thói quen mỗi ngày hả?”
Tiêu Thần ngập ngừng vừa “ừm” vừa gật đầu, mắt vẫn nhìn chén súp.
Hai người lại tiếp tục ăn cho hết nồi súp mà anh nói. Cô thu dọn định rửa chén bát thì anh cản cô, anh nói để cho người phục vụ lên dọn, nhưng cô không chịu, thế nên anh đành để cô làm cho thỏa lòng cô.
Trong lúc cô đang lau dọn thì anh đi thay đồ chuẩn bị đi làm, đang đứng trong phòng thay đồ thì nghe tiếng gõ cửa, tiếng nói cô vọng vào:
“Lục tổng, có muốn mang cà phê sáng đi làm không? Tôi pha cho, tôi pha cà phê cũng được lắm đó.”
“Tôi đã hứa với cô là tôi không làm gì cô mà, vì nhà này chỉ có một phòng ngủ và trong phòng ngủ có một bộ sofa dài, tôi ngủ sofa, cô cứ ngủ giường đi. Bây giờ tôi cần đi tắm, máy sấy ở ngăn kéo thứ hai đằng kia. Cô sấy tóc đi.”
Anh đi tắm, cô cũng đi sấy tóc, vì tóc cô cũng vừa dày vừa dài nên sấy cũng không được nhanh, sấy tóc xong thì cô đi dưỡng da, vừa làm hết tất tần tật các bước xong mở cửa ra khỏi phòng thì thấy anh bước ra từ nhà tắm. Trên người anh cũng mặc một bộ pyjama tối màu, tuy dưới ánh đèn điện mờ nhưng dáng người của anh nhìn kĩ cũng rất đẹp trai. Trên cổ anh còn có khăn trắng vì hình như tóc anh cũng còn ướt. Tay anh thì còn đang xách giỏ quần áo dơ vừa thay, anh bước lấy điện thoại gọi nhân viên lên lấy xuống giặt.
Khoan…khoan…giỏ quần áo dơ? Cô vội cất máy sấy đi, chạy ù vào nhà tắm, tìm dáo dác xung quanh không thấy quần áo đã thay đâu. Cô đập vào đầu mình mấy cái vì tội ẩu, đáng ra tắm xong phải gấp lại bỏ bịch mai nhờ Kha Lam mang đi giặt giúp chứ, lại để cho tên khó ở này thấy rồi mang đi luôn rồi còn đâu.
Ngại ngùng đi ra, cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh, cứ cúi gằm xuống bấm điện thoại. Anh cũng đoán đoán ra được chuyện gì rồi, anh nhẹ giọng nói:
“Cô ngại chuyện tôi mang cả đồ cô vừa thay ra đi giặt hay sao? Không sao đâu, nhà tôi cũng có mẹ và chị gái, tôi cũng từng tự tay phơi đồ giúp họ khi nhà tôi đi du lịch riêng mà. Tôi cũng không để ý đâu, cô đừng lo.”
Lúc này Thiên Tinh mới thở phào nhẹ nhõm, tính ra cũng là chàng trai hiểu chuyện, không phải biến thái, chuyên đi để giấu đồ của con gái.
Vừa lau khô sơ sơ đầu, lấy hai ly sữa đậu nành đã mua thêm lúc nãy ra, hâm nóng lại. Đưa cho cô uống, vừa uống vừa nói chuyện xàm xàm với cô. Tự nhiên nhớ đến chương trình, anh nói:
“Hôm nay cô rất đẹp, cực kì tỏa sáng.”
“Được Lục tổng khen, tôi vô cùng hãnh diện.”
“Cô đừng bỏ sàn diễn, tôi thấy vô cùng thích hợp với cô.”
“Tôi vẫn nghĩ mình không nên xuất hiện nhiều quá, nhưng nếu là sàn diễn phù hợp thì tôi có thể cân nhắc.”
Uống sữa xong, ngồi nói được thêm một lúc nữa thì cô cảm thấy mệt mỏi, cô nói với anh:
“Tôi thấy buồn ngủ lắm rồi, tôi đi ngủ trước đây. Cảm ơn anh vì ngày hôm nay, ngủ ngon.”
Anh đáp lại: “Được rồi, tôi ngồi một lúc nữa cũng ngủ luôn, cô ngủ đi, ngủ ngon, Thiên Tinh!”
Hai người nở nụ cười với nhau, cô quay người vào phòng ngủ. Vừa đặt lưng nằm xuống giường ngay ngắn cái là cô ngủ được ngay. Tiêu Thần một lúc sau mở cửa phòng ngủ bước vào, nhìn thấy cô gái đáng yêu đang ngủ say giấc trên chính cái giường của anh mà không kìm chế được hạnh phúc. Nhìn qua sofa anh thấy chăn gối đã được để ra sẵn khiến anh phải khẽ bật cười.
Đi ngang qua giường cô, anh ngắm nhìn khuôn mặt thanh nhã của cô qua ánh sáng đèn điện hắt hào. Sở hữu gương mặt hài hòa các đường nét, làn da trắng hồng, ngay cả dáng ngủ của cô cũng làm mê đắm lòng người. Anh đưa tay vuốt vuốt mấy sợi tóc đang rơi trên khuôn mặt cô, anh mỉm cười khi nhìn cô được gần như vậy. Tính ra ngoại trừ lúc cô làm việc thì lúc nào anh thấy cô cũng đáng yêu hết.
Ngắm cô đủ lâu, anh đi ra sofa ngủ. Đột nhiên gần về sáng, anh nghe tiếng cô khóc, anh mở mắt nhìn cô, thấy tay cô đang quờ quạng chăn, miệng thì lí nhí:
“Đừng…đừng mà…buông tôi ra…buông…”
Anh chạy đến chỗ cô, gọi tên cô: “Thiên Tinh, Thiên Tinh, nghe tôi nói không? Thiên Tinh…”
Cô vẫn còn ú ớ, hai tay chộp lấy bàn tay anh siết chặt: “Đừng mà…thả tôi ra…”
Sau đó cô giật mình mở mắt ra, thấy Tiêu Thần đang ngồi bên giường, tay nắm chặt lấy tay cô, lo lắng nhìn cô. Thấy cô giật mình thức dậy, anh lo lắng hỏi:
“Cô có sao không? Cô gặp ác mộng sao?”
Thiên Tinh lúc này chỉ muốn khóc, trong mắt chực trào nước mắt, nhưng lại không nói gì, cứ chăm chăm nhìn anhh.
Tiêu Thần sốt ruột hỏi lần nữa: “Thiên Tinh, cô ổn không? Có chuyện gì sao? Thiên Tinh, trả lời tôi đi.”
Lúc này cô mới định thần lại, nhấc người ngồi lên, cô mở miệng: “Tôi…tôi không sao…tôi mơ thấy chuyện không vui thôi.”
Tiêu Thần hỏi: “Tôi lấy cho cô ly nước nhé?”
Thiên Tinh gật đầu, cô đón lấy ly nước từ tay của Tiêu Thần, trong lúc cô nhấm từng ngụm nước, anh vuốt lại tóc cho cô, ánh mắt vẫn còn lo lắng. Uống nước xong, anh đỡ cô từ từ nằm xuống, vỗ vỗ tay cho cô bình tĩnh đi vào giấc ngủ lại.
Vừa dỗ cô ngủ, anh nhớ lại những lời mà thư ký Thất đã từng kể về scandal năm đó của cô. Anh đã hiểu vì sao cô đã mạnh mẽ như vậy, càng nhìn cô đi vào giấc ngủ anh càng thương cô nhiều hơn. Thấy cô đã say giấc lại thì anh cũng về lại sofa ngủ.
Sáng hôm sau, cô thức dậy, nhìn sang sofa kế giường thì thấy chăn đã được gấp lại gọn gàng. Cô nhanh chân xuống giường đi đánh răng rửa mặt, sau khi tươm tất hết mọi thứ thì đi lấy điện thoại đang cắm sạc ở tủ, 9h – cô tá hỏa tam tinh, chạy ra ngoài.
Tiêu Thần đang múc đồ ăn ra bàn, quay đầu lại thấy cô vừa mở cửa ra, anh lịch sự:
“Chào buổi sáng, cô Triệu”
“Lục tổng, chào buổi sáng” – cô cười gượng.
“Ngồi đi, tôi nấu đồ ăn sáng rồi, ăn chung với tôi đi.”
Kéo ghế ra, cô ngồi xuống ngại ngùng nói: “…ừm…thật ra…hôm qua ngủ trễ quá, với lại tôi cũng hơi mệt nên hôm nay tôi mới dậy trễ. Chứ thật ra tôi cũng không hay ngủ nướng đâu.”
Đặt chén và đũa xuống bàn cho cô, anh vừa cười vừa nói: “Tôi có nói xấu cô đâu mà cô phải giải thích dữ vậy. Tôi cũng là người biết điều mà, tôi biết cô mệt nên mới không đánh thức cô đó chứ.”
“Tôi cảm ơn anh đã hiểu cho tôi. Wow anh nấu nguyên đống này hả? Tôi không nghĩ anh khéo tay vậy luôn đó.”
“Tôi cũng biết nấy đơn giản thôi, hồi nhỏ được bà dạy cho nấu. Cô ăn súp trước đi cho nóng, tiện thể xem tay nghề tôi thế nào”
Múc thìa đầu tiên nếm thử, cô tròn mắt thán phục:
“Anh nấu ngon thật á, không thua kém cửa hàng đâu. Trong một buổi sáng mà anh nấu được như này là quá siêu rồi. Chắc anh dậy sớm đi để đi chợ hả?”
“Tôi đi tập thể dục, tiện đi ngang cửa hàng thì ghé vô mua đồ về nấu luôn.”
“Thói quen mỗi ngày hả?”
Tiêu Thần ngập ngừng vừa “ừm” vừa gật đầu, mắt vẫn nhìn chén súp.
Hai người lại tiếp tục ăn cho hết nồi súp mà anh nói. Cô thu dọn định rửa chén bát thì anh cản cô, anh nói để cho người phục vụ lên dọn, nhưng cô không chịu, thế nên anh đành để cô làm cho thỏa lòng cô.
Trong lúc cô đang lau dọn thì anh đi thay đồ chuẩn bị đi làm, đang đứng trong phòng thay đồ thì nghe tiếng gõ cửa, tiếng nói cô vọng vào:
“Lục tổng, có muốn mang cà phê sáng đi làm không? Tôi pha cho, tôi pha cà phê cũng được lắm đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.