Chúng Ta Có Phải Là Định Mệnh Của Nhau Không ?
Chương 1: Lần Đầu Chạm Mặt Hắn
Lê Kim Phụng
17/01/2022
Ở một ngôi trường tại trung tâm thành phố Bắc Bình, có hai cô nữ sinh cuối cấp ba đang cùng nhau đi về sau khi tan học. Hai cô nữ sinh này đã gắn bó với nhau từ những năm đầu cấp hai. Họ vừa học cùng lớp, ngồi cùng bàn, ở chung kí túc xá. Hầu hết việc gì họ cũng làm cùng nhau lúc ở trong trường. Họ gắn bó như keo sơn, tình cảm thắm thiết giống như chị em ruột. Họ là đôi bạn thân tri kỉ với nhau, đó là Lục Liên Tuyết và Trình Sở Ái. Bên cạnh đó, luôn có một số người muốn chia cắt tình bạn của họ, trong số đó có Trương Mẫn Nguyệt. Khác với Liên Tuyết và Sở Ái mặc dù cô ta cũng tạm tính như Thiên kim Tiểu thư nhưng tính cách cô ta thì lại hống hách, kiêu căng.
“Tiểu Ái tan học rồi cậu có muốn đi đâu đó với mình không?”
Liên Tuyết với gương mặt nở nụ cười thật tươi hỏi bạn thân mình.
“Hay chúng ta đi ăn bánh dẻo nướng mà cậu thích nha. Cậu đồng ý không?”
“Được mình đồng ý.”
Cô ấy rất vui với lời mời của Sở Ái.
“Đợi chút Sở Ái, người cầm chồng sách bên đó là ai? Sao mình chưa bao giờ gặp qua cậu ta? Mình làm hội trưởng được 3 năm sau mình chưa bao giờ thấy cậu ta?”
Gương mặt cô lúc này đang hoài nghi điều gì đó.
“Cậu hỏi cậu ta sao? Sao hôm nay cậu lại quan tâm đến chuyện của người khác?”
Cô cũng cảm thấy rất lạ với câu hỏi của bạn mình, vì đây là lần đầu tiên cô ấy quan tâm đến người khác, vì trước đây chưa bao giờ Liên Tuyết quan tâm đến điều gì ngoài việc học và chuyện trong hội học sinh.
“Hai... da! Thật ra là mình chỉ hiếu kì xíu thôi, học cùng trường nhưng chưa từng gặp mặt qua bao giờ.”
Lúc này càng thấy rõ được sự tò mò của cô hiện trên gương mặt.
“Cậu muốn gặp cậu ta thật sao? Tớ khuyên cậu tốt nhất cậu đừng bao giờ có ý định đó. Con người cậu ta rất bí ẩn, không qua lại với bất kì ai, lạnh lùng vô cảm. Nghe mọi người trong trường gọi cậu ta là Thiếu gia Ác ma. Ngoại trừ thầy cô ra, thì không ai biết đến tên cậu ta, kể cả bạn cùng lớp. Vì vậy sau này cậu hãy tránh xa cậu ta càng xa càng tốt.”
Cô chân thành đưa ra lời khuyên dành cho bạn mình.
“Đáng sợ vậy sao? Mình thấy chẳng có gì đáng sợ, bởi vì từ nhỏ ba nuôi mình đã dạy võ cho mình, cả ba ruột mình cũng cho mình học chút kiếm đạo, nên không ai có thể là đối thủ của mình. Nhưng mình sẽ nghe lời cậu tránh xa cậu ta.”
Cô mặc dù rất tự tin về bản thân nhưng cô vẫn chọn nghe theo lời của Sở Ái, cô muốn bạn mình yên tâm hơn.
“Tớ nghe giọng cậu, hình như đang còn giận chuyện chồng sách trên kệ lớp, rơi xuống trúng cậu đúng phải không?”
“Mình đâu có nhỏ món đến thế!”
Thật ra là trong lòng cô lúc này đang rất ấm ức về chuyện đó.
“Không có thì tốt rồi. Dù sao thì tớ nói tránh xa cậu ta vẫn là tốt nhất, tin tớ đi.”
Cô nhấn mạnh thêm cho bạn mình hiểu.
“Được rồi mình hiểu ý cậu rồi. Chúng ta đi nhanh thôi.”
Cô thúc giục bạn mình.
Đối diện phía hai người họ, có một người đang cầm chống sách đi tới, thật không ngờ đó lại chính là cậu bạn lạ mặt trong cuộc nói chuyện vừa của hai người họ. Cậu ta không biết là vô tình hay cố ý, đã va phải vào người của Liên Tuyết.
“Ui da! Đau quá đi.’’
Vừa ngã xuống đất cô đã nghĩ hôm nay mình làm gì mà lại xui xẻo đến thế? Hết sách ngã vào đầu, giờ thì lại bị sách xô ngã xuống đất.
“Cậu mau đứng lên đi.”
Cô đưa tay kéo bạn mình đứng dậy.
“Cậu có sao không? Có bị thương chỗ nào không?
“Mình không sao đâu, chỉ bị ngã nhẹ thôi, không có chuyện gì được.”
Cô trả lời với gương mặt vui vẻ, cô không muốn bạn mình phải lo lắng.
Nhưng người con trai kia lúc này, đã đụng trúng người ta mà còn không biết xin lỗi, vẫn cứ tiếp tục bước đi. Thật bất lịch sự, Liên Tuyết cảm thấy thái độ của hắn không tốt, liền không kiềm nỗi mà hét lớn vào mặt hắn.
“Cậu bạn gì ơi cậu đã đụng trúng người rồi mà không biết xin lỗi sao, cậu có lịch không?”
Sao lời chất vấn của cô, thì hắn vờ như không có chuyện gì, vẫn thản nhiên bước đi. Liên Tuyết, trong lúc giận dữ vì không kiềm chế được mà bao nhiêu sự tức giận nguyên ngày nay cô đều dồn hết lên người hắn. Bao gồm cả lời xúc phạm. Lúc này sát mặt hắn đột nhiên thay đổi hẳn đi, có thể nhìn thấu bên trong ánh mắt ấy, như là hắn thật sự muốn ăn tươi nuốt sống cô, thật đáng sợ.
“Được rồi Lục Tuyết cậu cứ mặc kệ bỏ qua cho cậu ta đi.”
Cô nhận ra được sự nguy hiểm từ ánh mắt của hắn vội kéo tay bạn mình rời đi trước.
Nhưng trong đầu hắn lúc này là sự căm phẫn lẫn câm thù danh cho Liên Tuyết, hắn đang có một món quà kinh khủng tặng cho cô.
“Được, mình cũng không hơi đâu chấp nhất với loại người như cậu ta. Chúng ta đi tiếp thôi tiểu Ái. Lần sau tốt nhất đừng để tôi gặp cậu nha không thì bà đây sẽ cho cậu một trận có biết chưa? Đồ đàn ông hèn.”
Cô bước đi nhưng để lại một câu khiêu khích hắn. Cô không bao giờ biết rằng hắn là tên ác ma, vừa đáng sợ, vừa nguy hiểm lại vô cùng tàn ác.
“Xem ra lần này cô không may mắn rồi, chờ đấy cho tôi, cô cứ việc hống hách tiếp đi. Tôi sẽ cho cô thấy thế nào là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cứ tiếp tục hống hách tiếp đi Hội trưởng hội học sinh Lục Liên Tuyết.”
Hắn nói bằng giọng lành lùng, kèm theo đó là cái ánh mắt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Tiểu Ái tan học rồi cậu có muốn đi đâu đó với mình không?”
Liên Tuyết với gương mặt nở nụ cười thật tươi hỏi bạn thân mình.
“Hay chúng ta đi ăn bánh dẻo nướng mà cậu thích nha. Cậu đồng ý không?”
“Được mình đồng ý.”
Cô ấy rất vui với lời mời của Sở Ái.
“Đợi chút Sở Ái, người cầm chồng sách bên đó là ai? Sao mình chưa bao giờ gặp qua cậu ta? Mình làm hội trưởng được 3 năm sau mình chưa bao giờ thấy cậu ta?”
Gương mặt cô lúc này đang hoài nghi điều gì đó.
“Cậu hỏi cậu ta sao? Sao hôm nay cậu lại quan tâm đến chuyện của người khác?”
Cô cũng cảm thấy rất lạ với câu hỏi của bạn mình, vì đây là lần đầu tiên cô ấy quan tâm đến người khác, vì trước đây chưa bao giờ Liên Tuyết quan tâm đến điều gì ngoài việc học và chuyện trong hội học sinh.
“Hai... da! Thật ra là mình chỉ hiếu kì xíu thôi, học cùng trường nhưng chưa từng gặp mặt qua bao giờ.”
Lúc này càng thấy rõ được sự tò mò của cô hiện trên gương mặt.
“Cậu muốn gặp cậu ta thật sao? Tớ khuyên cậu tốt nhất cậu đừng bao giờ có ý định đó. Con người cậu ta rất bí ẩn, không qua lại với bất kì ai, lạnh lùng vô cảm. Nghe mọi người trong trường gọi cậu ta là Thiếu gia Ác ma. Ngoại trừ thầy cô ra, thì không ai biết đến tên cậu ta, kể cả bạn cùng lớp. Vì vậy sau này cậu hãy tránh xa cậu ta càng xa càng tốt.”
Cô chân thành đưa ra lời khuyên dành cho bạn mình.
“Đáng sợ vậy sao? Mình thấy chẳng có gì đáng sợ, bởi vì từ nhỏ ba nuôi mình đã dạy võ cho mình, cả ba ruột mình cũng cho mình học chút kiếm đạo, nên không ai có thể là đối thủ của mình. Nhưng mình sẽ nghe lời cậu tránh xa cậu ta.”
Cô mặc dù rất tự tin về bản thân nhưng cô vẫn chọn nghe theo lời của Sở Ái, cô muốn bạn mình yên tâm hơn.
“Tớ nghe giọng cậu, hình như đang còn giận chuyện chồng sách trên kệ lớp, rơi xuống trúng cậu đúng phải không?”
“Mình đâu có nhỏ món đến thế!”
Thật ra là trong lòng cô lúc này đang rất ấm ức về chuyện đó.
“Không có thì tốt rồi. Dù sao thì tớ nói tránh xa cậu ta vẫn là tốt nhất, tin tớ đi.”
Cô nhấn mạnh thêm cho bạn mình hiểu.
“Được rồi mình hiểu ý cậu rồi. Chúng ta đi nhanh thôi.”
Cô thúc giục bạn mình.
Đối diện phía hai người họ, có một người đang cầm chống sách đi tới, thật không ngờ đó lại chính là cậu bạn lạ mặt trong cuộc nói chuyện vừa của hai người họ. Cậu ta không biết là vô tình hay cố ý, đã va phải vào người của Liên Tuyết.
“Ui da! Đau quá đi.’’
Vừa ngã xuống đất cô đã nghĩ hôm nay mình làm gì mà lại xui xẻo đến thế? Hết sách ngã vào đầu, giờ thì lại bị sách xô ngã xuống đất.
“Cậu mau đứng lên đi.”
Cô đưa tay kéo bạn mình đứng dậy.
“Cậu có sao không? Có bị thương chỗ nào không?
“Mình không sao đâu, chỉ bị ngã nhẹ thôi, không có chuyện gì được.”
Cô trả lời với gương mặt vui vẻ, cô không muốn bạn mình phải lo lắng.
Nhưng người con trai kia lúc này, đã đụng trúng người ta mà còn không biết xin lỗi, vẫn cứ tiếp tục bước đi. Thật bất lịch sự, Liên Tuyết cảm thấy thái độ của hắn không tốt, liền không kiềm nỗi mà hét lớn vào mặt hắn.
“Cậu bạn gì ơi cậu đã đụng trúng người rồi mà không biết xin lỗi sao, cậu có lịch không?”
Sao lời chất vấn của cô, thì hắn vờ như không có chuyện gì, vẫn thản nhiên bước đi. Liên Tuyết, trong lúc giận dữ vì không kiềm chế được mà bao nhiêu sự tức giận nguyên ngày nay cô đều dồn hết lên người hắn. Bao gồm cả lời xúc phạm. Lúc này sát mặt hắn đột nhiên thay đổi hẳn đi, có thể nhìn thấu bên trong ánh mắt ấy, như là hắn thật sự muốn ăn tươi nuốt sống cô, thật đáng sợ.
“Được rồi Lục Tuyết cậu cứ mặc kệ bỏ qua cho cậu ta đi.”
Cô nhận ra được sự nguy hiểm từ ánh mắt của hắn vội kéo tay bạn mình rời đi trước.
Nhưng trong đầu hắn lúc này là sự căm phẫn lẫn câm thù danh cho Liên Tuyết, hắn đang có một món quà kinh khủng tặng cho cô.
“Được, mình cũng không hơi đâu chấp nhất với loại người như cậu ta. Chúng ta đi tiếp thôi tiểu Ái. Lần sau tốt nhất đừng để tôi gặp cậu nha không thì bà đây sẽ cho cậu một trận có biết chưa? Đồ đàn ông hèn.”
Cô bước đi nhưng để lại một câu khiêu khích hắn. Cô không bao giờ biết rằng hắn là tên ác ma, vừa đáng sợ, vừa nguy hiểm lại vô cùng tàn ác.
“Xem ra lần này cô không may mắn rồi, chờ đấy cho tôi, cô cứ việc hống hách tiếp đi. Tôi sẽ cho cô thấy thế nào là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cứ tiếp tục hống hách tiếp đi Hội trưởng hội học sinh Lục Liên Tuyết.”
Hắn nói bằng giọng lành lùng, kèm theo đó là cái ánh mắt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.