Chúng Ta Có Phải Là Định Mệnh Của Nhau Không ?

Chương 2: Lần Thứ Hai Chạm Mặt

Lê Kim Phụng

17/01/2022

Một tháng sau đó vào hôm thứ sáu, tại cái buổi chiều định mệnh hôm ấy đã khiến chính Lục Liên Tuyết phải hối hận vì những lời mình đã nói ra với hắn.

Vào mỗi tuần, cứ đến thứ sáu vào buổi chiều thì lớp cô ấy có tiết thể dục. Thứ sáu, cũng là ngày cô bận rộn để sơ lược các công việc của hội học sinh trong tuần vừa qua. Sau đó đại diện sếp sao đánh giá cho họ. Sáng hôm nay Liên Tuyết có bài kiểm tra giữa kì lần 2, nên tối hôm qua sau khi làm xong những công việc của mình thì cô chơi ghita, vẽ tranh, lên kế hoạch cho lễ hội mùa Đông sắp tới... sau đó cô thức đến tận khuya để học bài mãi đến 2h-3h sáng cô mới lên giường chợp mắt, thành tích của cô lúc nào cũng đứng đầu lớp 12A (lớp giỏi chuyên tự nhiên sau 12B của hắn).

Do sau khi học xong tiết buổi sáng do còn phải học liên tiếp 3 tiết buổi chiều, nên cơ thể cô lúc này đã rất mệt và kiệt sức. Trong lúc ra chơi cô ngồi lướt điện thoại do mệt quá đã thiếp đi lúc nào không hay. Đến 15h30 cô đang ngủ thì nghe thấy tiếng chuông qua tiết, ren...ren...ren làm cho cô giật mình thức dậy.

“Các bạn đâu hết rồi”

Liên Tuyết mới thức dậy trong lúc mơ mơ màng màng, cô vẫn chưa ý thức được đã sắp trễ học tiết thể dục.

“Thôi chết! Hôm nay có tiết thể dục”

Một lát sau quay lại nhìn đồng hồ thì đã 15h32, lúc này cô mới ý thức được hôm nay mình đã trễ. Cô bắt đầu luống cuống chạy vào tủ lấy đồ thể dục, sang phòng thay đồ bên cạnh để thay.

Bình thường thì mỗi tuần cô sẽ cùng với bạn thân là Sở Ái vào phòng thay đồ, nhưng hôm nay do ngủ quên nên Liên Tuyết đã vào một mình. Cô cũng không quên mang theo điện thoại để gọi cho Sở Ái. Cô bấm số gọi, đầu dây bên kia là giọng của Sở Ái.

Dưới sân học thể dục nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, đây là bài cảm ơn tình yêu của bạn mà Sở Ái rất thích .

“Alo”

“Tiểu Ái cậu nói thầy mình xin xuống nha!”

Cô hối hả nói với bạn mình.

“ Lúc nãy tớ gọi mà cậu không dậy, thấy cậu mệt, ngủ ngon quá nên tớ để cậu ngủ. Tớ vừa xin thầy cho cậu nghỉ, nếu cậu khỏe thì xuống học để tớ nói lại, xuống nhanh đó”

“Cảm ơn cậu mình xuống ngay để mình thay đồ đã”

Cô ấy vừa cúp máy không lâu bên ngoài đã có tiếng ai đó gõ cửa phòng thay đồ của cô, cốc...cốc...cốc

“Ai vậy?”

“Tớ là Sở Ái. Cậu mau mở của cho tớ đi”

Không một chút nghĩ ngợi cô ấy quay lại mở cửa. Do cô với Sở Ái rất thân nên đây không phải là lần đầu Sở Ái gõ cửa trong lúc cô đang thay đồ.



“Được rồi cậu đợi chút, mình ra ngay”

Cô bước ra mở khóa cửa rồi quay lưng vào bên trong chỉnh lại tóc, mà không có chút đề phòng nào. Thật bất ngờ người gõ cửa không phải Sở Ái bạn của cô mà chính là người đụng trúng cô hôm trước chính là hắn.

“Sao cậu không? Ở sân...đợi”

Chưa nói hết câu thì có người từ phía sau tiến lại đóng cửa lấy tay túm lấy miệng cô, thấy bàn tay này là của nam giới, cô liền lấy chân dẫm mạnh vào hắn, sao đó dùng hai cùi chõ thụt mạnh vào người hắn, cô cất tiếng hỏi hắn.

“Cậu là ai, vào đây làm gì? Có tin tôi cho cậu một trận không?”

Cô không ngần ngại mà mắng hắn. Lúc này hắn cũng ngước mặt lên, nhìn rõ hóa ra lại là tên đã đụng trúng cô. Cô thấy thế liền tung chân đá thẳng vào hắn, nhưng vừa tung ra đã bị hắn chặn lại, cô tiếp tục dùng tay đánh vào hắn nhưng hầu như tất cả các đòn cô tung ra điều bị hắn ta nhanh nhẹn bẻ khóa. Hắn không lên tiếng mà tiến lại ép sát cô vào chân tường. Chưa kịp định thần lại, hắn đã dùng miệng khóa chặt môi cô mang theo đó là viên thuốc con nhộng. Sau khi cho thuốc vào bên trong miệng cô, hắn đã thả đôi môi nhỏ bé của cô ra.

Cơ thể cô run rẩy, lúc này cô đã biết sợ hãi.

“Đây là nụ hôn đầu của mình. Sao cậu ta dám?”

Cô vừa suy nghĩ, lấy tay che miệng mình, vừa rơi nước mắt . Viên thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, chỉ chưa đầy 1 phút nuốt vào, cô ấy cảm thấy cổ họng bị đông cứng hoàn toàn không thể lên tiếng được nữa.

“Đây là thuốc gì sao cơ thể mình mềm nhũn lại có cảm giác vô cùng khó chịu, lẽ nào nó là thuốc kích dục, không thể tin được, chân mình bị tê cứng hoàn toàn”

“Nhưng nếu thuốc kích dục sao lại phát huy nhanh đến thế? Mình xem truyện thì thấy cùng lắm là nóng rang lên nhưng sao thuốc này lại mang theo cảm giác tê cứng toàn thân. Rốt cuộc đây là loại thuốc gì?”

“Tiếp theo sau đây cậu ta muốn làm gì mình? Giết mình sao? Nhưng không lẽ chỉ vì chuyện lần trước mà cậu ta ôm thù? Lần trước đúng là mình có hơi nặng lời, nhưng cậu ta là người sai trước không phải sao?”

Cô ấy đặt ra rất nhiều câu hỏi trong đầu mình, nhưng những câu hỏi ấy nó đã khiến cô khó hiểu lại càng cảm thấy khó chịu hơn nữa. Trong khi cô đang tự đặt ra câu hỏi cho chính mình, thì hắn lấy điện thoại cô gọi cho bạn thân cô là Sở Ái.

“Nãy giờ đã hơn 5 phút rồi, sao cậu ấy còn chưa xuống, có chuyện gì rồi sao?”

Cô đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô nhấc máy lên và trả lời.

“Alo”

“Sở Ái, mình có việc bận nên về nhà, xin thầy cho mình nghĩ nha hẹn gặp cậu sau nhé!”



“Hắn ta có thể giả giọng mình sao?”

Cô ấy không ngờ được hắn có thể giả giọng cô và Sở Ái một cách trót lọt mà không gặp bất kì cản trở hay khó khăn nào.

“Rốt cuộc người đang đứng trước mặt mình có lai lịch thế nào?”

Cô bắt đầu thở dốc và cảm thấy mệt mỏi hơn, thuốc đã phát huy hết tác dụng. Đầu dây bên kia Sở Ái chưa kịp trả lời thì bên đây hắn đã cúp máy.

“Vội vậy sao? Chắc là cậu ấy gấp lắm, thôi kệ đi”

Sở Ái cũng không có nghi ngờ gì liền cất điện thoại đi, trở lại vào học. Chưa dừng lại ở đó sau khi kết thúc cuộc gọi hắn ta càng tiến sát lại gần cô hơn, mang theo đó vẫn là ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống cô, có thể nhìn rõ hắn hôm nay mặt chiếc áo sơ mi trắng thêm chiếc quần tây đen của học sinh, nhưng nhìn hắn không có chút nào giống một học sinh bình thường, giống Ác ma thì đúng hơn.

“Cậu ta muốn làm gì?” Này, cậu đang muốn làm gì tôi?”

Cô vừa suy nghĩ vừa cất giọng yếu ớt hỏi hắn. Nhưng hắn vẫn tiếp tục yên lặng, sau đó động tác ngày một càng nhanh hơn, chớp mắt hắn đã dùng tay xé toạc chiếc áo sơ mi trắng tay viền caro đỏ, cùng với chiếc váy caro đỏ mà cô mặc, thế là cô bây giờ chỉ còn duy nhất nội y bên trong.

“Đây chỉ mới là bắt đầu”

Bên trong hắn suy nghĩ bằng giọng lạnh lùng kèm theo đó là anh mắt sắc lạnh như muốn nuốt trọn cô.

Chưa đợi lâu thì hắn đã cởi phăng chiếc quần tây của mình xuống, bên trong tiểu đệ đệ của hắn lúc này đang cương cứng. Cô lúc này giống như một con chim trong lồng đã bắt đầu biết lo sợ, nhưng hắn vẫn chưa để cô yên liền dùng tay cởi luôn nội y của cô, do cô lúc này chẳng còn sức để phản kháng nên đã không bảo vệ được bản thân mình. Cô cố gắng khóc lớn để ai đó nghe thấy nhưng do tác dụng của thuốc tiếng khóc của cô trở nên càng vô nghĩa. Cứ tưởng là hắn sẽ tiến vào từ cửa chính của cô, nhưng không ngờ hắn lại tiến mạnh vào từ cửa phụ, hắn làm vậy là có ý gì ? Do đi vào bằng cửa phụ, đây lại là lần đầu của cô nên hắn đã làm chỗ đó của cô bị thương đã khiến cô lầm tưởng mất đi lần đầu của mình. Tuy không bằng cửa chính nhưng nó đã đủ dày vò cô trong đau đớn và đủ để hắn thõa mãn cơn thú tính của mình.

Sau khi hắn đã hài lòng. Nhưng trước khi bỏ đi hắn còn để lại tờ giấy mang theo đó là một nụ cười bí hiểm. Cô lúc này đang hoàn toàn rơi vào hố đen tuyệt vọng. Hắn bỏ đi nhưng không quên đóng cửa. Hắn làm vậy là không muốn người khác thấy cô chăng? Tất cả điều không phải bởi vì hắn muốn dày vò cô, để người khác biết thì quá dễ dãi với cô, hắn muốn cô đau khổ từng ngày và không bao giờ có thể ngủ ngon giấc. Hắn đã âm mưu cho kế hoạch xâm hại cô suốt một tháng, thật đáng sợ.

“Sao hắn ta dám làm vậy với mình, mình tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho hắn. Mình nhất định sẽ trả thù”

Cô nói bằng sự tuyệt vọng cùng với nỗi nhục nhã ấm ức đang trong người cô, kèm theo đó là những giọt nước mắt đáng thương. Chưa dừng lại ở đó cô đột nhiên cô nhiên cô nhìn thấy tờ giấy mà hắn bỏ lại với dòng chữ gặp nhau ở thư viện. Hắn còn muốn gặp lại cô ở thư viện, hắn đúng là một người không đơn giản.

“Hắn muốn hẹn gặp mình để làm gì? Cưỡng hiếp mình ở chốn đông người sao? Hay là hắn muốn giết mình, để bịt đầu mối? Mình có nên đi gặp hắn? Có nên tới để chấm dứt chuyện kinh khủng này?”

Cô cầm tờ giấy trên tay tự đặt ra rất nhiều câu hỏi mà không có lời lý giải.

“Nhưng trên đây không ghi ngày giờ cụ thể? Có thể là hắn làm rơi thôi, chứ không phải muốn gặp mình. Haizz! Chắc mình nghĩ nhiều quá thôi”

Sau đó cô nhỏm người. Đứng dậy một cách khó khăn bận lại quần áo, bước đi loạng choạng ra khỏi phòng vệ sinh với vẻ mặt buồn bã với ánh mát lạnh lẽo không cảm xúc, tuyệt vọng, thơ thẩn. Cô bước đi trên hành lang. Hành lang lúc này phát ra những tiếng cười đùa của các học sinh cấp dưới sau khi tan học, chúng làm cô cảm thấy ngợp thở, đau khổ, càng tuyệt vọng hơn sau khi trải qua cái chuyện kinh khủng vừa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Ta Có Phải Là Định Mệnh Của Nhau Không ?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook