Chúng Ta Có Phải Là Định Mệnh Của Nhau Không ?

Chương 3: Sở Ái Người Bạn Thân Duy Nhất Của Tôi

Lê Kim Phụng

17/01/2022

Sau khi cô bước khỏi phòng thay đồ, tâm trạng của cô vô cùng bối rối, mặc dù vậy nhưng khi về đến kí túc xá, cô không muốn bạn mình lo lắng nên cô vẫn giả vờ vui vẻ trước mặt Sở Ái.

“Tiểu Ái, Mình về rồi đây”

“Sao cậu lại về đây, chẳng phải cậu nói có việc nên quay về nhà một chuyến hay sao?”

Cô lúc này đang ngạc nhiên vì lúc nãy khi nói chuyện qua điện thoại, thì Liên Tuyết đã nói phải về nhà, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây.

“Mình ...mình giải quyết công việc xong rồi nên quay lại. Với lại tối nay mình cần phải đến thư viện”

Cô nói bằng giọng ấp úng nhưng vẫn giữ nụ cười trên mặt.

“À! Thì ra là thế, nếu vậy đợi tớ thay đồ rồi chúng ta cùng đi ra ngoài ăn. Sẵn tiện tớ muốn mua ít đồ dùng, xong rồi chúng ta đi dạo”

“Được mình đồng ý”

“Đợi tớ nha? Không được đi trước đâu đó!”

“Biết rồi...biết rồi thưa Trình tiểu thư mình sẽ đợi cậu ở ngoài. Nhanh lên đó nha!”

Một lát sau, sau khi thay đồ xong Sở Ái bước ra tiến lại vỗ nhẹ lên vai cô, cô lúc này vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra nên bị giật mình.

“Bảo bối Lục Tuyết tớ xong rồi, chúng ta đi thôi. Cậu thơ thẩn gì đó?”

“À! Không có gì đâu mình đang đăm chiêu xíu thôi. Cậu xong rồi chúng ta

mau đi thôi”

Nói xong hai người họ nắm tay nhau đi.Trên đường đi Sở Ái kể rất nhiều chuyện nhưng Liên Tuyết không để ý cho lắm. Do thuốc chưa hết tác dụng nên cô hơi khó chịu trong người, mặt khác cô lại đang suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra cùng với tờ giấy mà hắn để lại, nên không có tâm trạng đùa giỡn cùng Sở Ái. Gương mặt của cô lúc này đã hiện lên nét buồn bã.

“ Cậu hôm nay bị làm sao thế? Tớ thấy cậu rất lạ, có chuyện gì thì kể cho tớ nghe với nha?”

Sở Ái quan tâm hỏi Liên Tuyết nhưng Liên Tuyết lúc này vẫn đang tiếp tục nghĩ ngợi, không lên tiếng.

“Này, Lục Tuyết bảo bối...Lục Tuyết ơi?”

Lúc này cô vẫn đang mất tập trung, cô không nghe thấy bạn mình gọi.

“ Lục Liên Tuyết”

Vì gọi mãi Liên Tuyết vẫn không nghe, không trả lời nên cô ấy gọi lớn khiến Liên Tuyết giật mình.

“Có chuyện gì sao tiểu Ái? Mình thấy không khỏe trong người, hơi mệt một chút, chắc do đêm qua không ngủ đủ giấc, cậu thông cảm cho mình nha”

Cô điềm tĩnh trả lời câu hỏi của Sở Ái.

“Cậu bệnh sao? Cậu có cần sau khi ăn xong, chúng ta cùng ghé tiệm thuốc mua thuốc cho cậu?”

Cô lo lắng, quan tâm hỏi bạn mình.

“À! Thôi không sao đâu, lát mình về kí túc xá ngủ một giấc là khỏe ngay thôi, cậu đừng lo lắng nhé!”

“Vậy thì lát ăn xong chúng ta về thẳng kí túc xá tiện thể cho cậu nghỉ ngơi luôn. Để hôm khác tớ mua đồ cũng không sao. Ngày mai là thứ bảy, ngày mốt là chủ nhật cũng không bận lắm, hay là để mai tớ cùng cậu đi mua cũng được. Sẵn tiện mai hãy ghé thư viện luôn nha?”

“Có nên nói cho cậu ấy chuyện mình bị tên Ác ma kia xâm hại không? Mình không muốn giấu cậu ấy nhưng nếu nói ra chưa chắc có thể giải quyết. Thôi cứ bỏ qua đi”

Liên Tuyết đứng suy nghĩ một hồi lâu về chuyện cô bị cưỡng hiếp, cô muốn nói ra nhưng lại sợ Sở Ái lo lắng nên không dám nói. Sau khi suy nghĩ một hồi cô quyết định về kí túc xá.

“Chắc hắn ta không tìm mình đâu, tờ giấy đó nhất định là do hắn ta làm rơi . Nhất định là vậy rồi. Thôi... hay là cứ bỏ qua đi”

Cô đang cố trấn an bản thân mình.

“Cậu suy nghĩ lâu thế? Hay chúng ta quyết định vậy nha! Chúng ta đi tiếp thôi”

Sở Ái kéo tay cô nhưng cô dừng lại không đi.

“Sao cậu không đi tiếp nữa, có chuyện gì không ổn sao?”

“À! Ý mình là ý cậu rất hay, ăn xong cậu cứ đi mua đồ đi nhá còn mình về kí túc xá trước đợi cậu dù gì cũng mới 17h mà”

“Vậy liệu có ổn không?”



Cô lo lắng cho Liên Tuyết nên hỏi ngược lại.

“Ổn mà...ổn mà không sao đâu! Bạn yêu”

Mặt cô ấy lúc này trông vui vẻ hẳn ra

.

“Vậy cậu về cẩn thận đó”

Cô dặn dò Liên Tuyết.

“Tớ biết rồi mà!”

“Haizzz! Thua cậu luôn. Được, cứ quyết định vậy đi”

“Đi nhanh nào tiểu Ái yêu dấu”

Cô sợ bạn mình không yên tâm nên cô đã kéo tay Sở Ái chạy nhanh về phía

trước.

“Này...này từ từ...từ từ coi chừng ngã bây giờ”

Hai người họ vừa nắm tay nhau vừa mỉm cười.

“Vậy mà nãy giờ làm người ta lo chết đi được”

Sở Ái cảm thấy yên tâm hơn.

Sau đó hai người họ chạy đến quán ăn quen thuộc nhưng thật không may là

hôm nay quán lại đóng cửa.

“Haizz! Đóng cửa rồi sao?”

Liên Tuyết cảm thấy có chút thất vọng.

“À ngoài quán này ra tớ còn biết một quán bán há cảo siêu ngon đi với tớ nha?”

Sở Ái nhận ra sự thất vọng trong đôi mắt thất vọng của bạn mình, cô liền hiểu ý mà gợi ý đến quán ăn khác.

“Quán ăn đó cũng ở gần đây, chúng ta đi tới đó nha?”

“Vậy thì đi mau lên, mình đói muốn xỉu luôn rồi”

Một lát sau đi được 300m thì hai người họ đã đến trước quán ăn.

“Đây là quán ăn mà tớ nói á! Chúng ta cùng vào thôi”

Hai người họ bước vào. Liên Tuyết bỗng thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó, cô cố gắng nhìn kỹ.

“Là hắn sao? Sao tên ác ma đó lại ở đây? Hắn ta theo dõi mình sao? Hắn không sợ mình báo cảnh sát chuyện vừa rồi hắn đã làm với mình?”

Cô đang suy nghĩ thất thần thì chủ quán bước lại hỏi.

“Cho hỏi hai cô ăn gì?”

“Lục Tuyết cậu ăn gì?”

“Lấy mình một há cảo hấp kèm với một chén nước dùng, nhớ đừng bỏ tiêu

nha”

Sở Ái quay sang chủ quán gọi món cho hai người.

“ Dạ chị cho em hai phần há cảo hấp, hai chén nước dùng, một chén không hành, chén còn lại đừng để tiêu kèm thêm huỳnh thánh cuốn rau củ. Cảm ơn chị!”

“Hai cô có gọi thêm đồ uống gì nữa không?”

Lúc này Liên Tuyết đại diện gọi thức uống cho cả hai.



“Cho chúng em hai ly nước ép trái cây. Em cảm ơn!”

“Được hai cô đợi ở đây tôi đi làm ngay”

Vài phút sau cuối cùng đồ ăn cũng ra tới.

“Thức ăn tới rồi đây, cảm ơn quý khách, chúc quý khách ngon miệng”

Hương thơm bốc lênh khiến Sở Ái vô cùng thích thú.

“Wow! Trông ngon quá đi, cậu có thấy hấp dẫn không?”

“Ừm! Trông cũng rất hấp dẫn. Chúng ta mau ăn thôi tiểu Ái”

Ăn được một lúc, Liên Tuyết cảm thấy hơi no nên ngồi chờ bạn mình ăn

xong, trong thời gian đó cô lướt điện thoại.

Không lâu sau cuối cùng thì Sở Ái cũng ăn xong, hai người dành nhau trả tiền.

“Bàn của hai cô đã có người thanh toán”

“Đã thanh toán rồi sao? Ai là người thanh toán?”

Sở Ái lúc này trong lòng rất tò mò, không biết ai là người đã thanh toán cho bàn ăn của mình.

“Chị chủ quán cho em hỏi người thanh toán là ai vậy?”

Liên Tuyết trong lòng hoài nghi đặt câu hỏi cho chủ quán ăn.

“Là cậu thanh niên vừa rồi, cậu ấy mới rời khỏi đây không lâu, cậu ấy bước đi không để lại tên”

“Chắc là người quen chúng ta thôi, lần sau gặp lại chúng ta sẽ mời lại cậu ấy”

Sở Ái nghĩ chắc chắn đó là người quen của hai người họ, nên cô không ngại mà nói lần sau sẽ mời lại. Nhưng Liên Tuyết cô ấy lại không nghĩ vậy liên tục hỏi chủ quán tới tấp.

“Cậu ta có hay đến đây ăn không vậy chị?”

“Thỉnh thoảng có đến đây ăn, đôi khi một ngày đến mấy lần nhưng chỉ ăn

xong đứng dậy thanh toán, rồi rời đi không bao giờ giao tiếp nhiều. À! Tôi vừa nhớ ra, lần trước cậu ta có gọi món nhưng dùng giọng rất đặc biệt, hình như hôm đó cậu ấy quên mang viết, thường thì cậu ta sẽ viết vào tờ giấy và ghi những món cần gọi vào đó rồi đưa cho phục vụ. Tôi cũng không có tiếp xúc với cậu ấy nhiều”

Sau suy nghĩ kỹ lại chủ quán đã trả lời câu hỏi của cô.

“Chị nói giọng lạ sao? Là giọng thật của cậu ta sao?”

Cô nghi ngờ tiếp tục hỏi chủ quán.

“Phải cậu ta dùng giọng mình nhưng có vẽ giọng nói như khá lớn tuổi, tôi không thể hình dung ra được giọng nói của cậu ta”

“Cảm ơn chị, em biết người đó là ai rồi, thôi bọn em đi trước”

Lục Liên Tuyết đã đoán biết chắc người đó là ai nên không đặt ra câu hỏi nữa mà đã vội rời đi.

“Cậu biết cậu ấy sao? Cậu ấy là ai vậy?”

Sở Ái vừa nhìn đã thấy người đó chưa gặp mặt qua bao giờ, sao Liên Tuyết lại biết, nên cô đã hỏi rõ bạn mình.

“Thật ra...hì hì tớ cũng không biết chẳng qua là tớ tiện miệng hỏi thôi hà! Chắc là có ai đó muốn cưa cẩm chúng ta. Thôi cứ mặc kệ đi”

Thật ra cô ấy biết người đó là ai nhưng vẫn cố nói dối với bạn mình là không quen để cô ấy quên chuyện đó đi. Vừa nhìn thoáng qua bóng lưng thôi đã biết đó chính là tên ác ma lúc trưa đã cưỡng hiếp cô ấy trong phòng vệ sinh. Cái hình dáng hắn như in trong đầu cô sao Liên Tuyết có thể không nhận ra. Tại cô ấy không muốn nói ra thôi. Hỏi chủ quán để cho yên tâm nhưng càng hỏi cô ấy càng tỏ vẻ bất an.

“Ừm! Vậy bây giờ cậu về kí túc xá luôn đúng không?”

“Đúng rồi! Mình về trước nhá hẹn gặp lại cậu ở kí túc xá”

“Vậy cậu đi đường cẩn thận”

“Tạm biệt cậu, mình đi trước đây”

Sau khi chia tay bạn mình Liên Tuyết quay về kí túc xá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Ta Có Phải Là Định Mệnh Của Nhau Không ?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook