Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?
Chương 27:
Huỳnh Huỳnh12
04/01/2021
Cô nhanh chóng mở cửa xe rồi lao nhanh đến phòng bệnh của mẹ,cô thấy mẹ cô đang nằm đôi mắt nhắm im lìm,khuôn mặt mẹ tái nhợt đi không còn chút sức sống nào,nước mắt cô càng rơi hơn nữa,cô chạy đến ôm mẹ khóc nức nở.
\-Mẹ mẹ mau tỉnh lại đi,con gái về nhà thăm mẹ nè.!Mẹ..
\-Em gái..
Anh ba cô vừa từ phòng bước sĩ về đã thấy cô em gái mình ngồi ôm tay mẹ khóc như một đứa trẻ.Cô nghe anh ba gọi nhưng không nhìn anh mà vẫn cúi đầu ôm cánh tay mẹ,cả người nấc lên từng hồi.
Anh ba cô cứ thấy cô khóc liền đến đứng bên cạnh nói.
\-Để cho mẹ nghỉ ngơi đi,em đừng khóc ồn ào lên như vậy!
\-Anh ba mẹ..mẹ...
\-Em xem đi.
Anh ba liền đưa một cuốn sổ,trên đó ghi bệnh nhân Trương Thị Liên 60 tuổi,chẩn đoán ung thư máu giai đoạn cuối,khối u đã di căn ra các bộ phận khác trên cơ thể,thời gian sống khoảng một tháng."Đùng" trong đầu cô một tiếng sét vang lên,đôi tay cô run run làm rơi cả cuốn sổ.Mẹ cô...mẹ cô chỉ có thể sống một tháng nữa,làm sao có thể chứ,mẹ cô mới tháng trước vẫn còn vui vẻ tràn đầy sức sống mà sao có thể chỉ sống một tháng nữa..Không phải đây chỉ là mơ...giấc mơ khủng khiếp thôi.Cô phải tỉnh lại không mơ nữa..không mơ nữa.Cô liên tục đánh vào mặt mình,cô hành động trong vô thức,cô đang không cảm thấy đau đớn gì nữa,nhưng càng đánh cô lại càng tỉnh..không đây chỉ là mơ...tỉnh lại đi mà Vy..Cô cứ liên tục đánh vào mặt mình trong lòng vừa gào thét.
\-Vy,em đừng làm như vậy nữa mà!
\-Em gái..đừng như vậy nữa có được không?
Bùi Chí Vĩnh và anh ba cô liền ôm tay cô lại khi thấy hành đông kia của cô,hai gò má đã sưng đỏ lên,cô tự đánh vào mặt mình nhanh đến mức hai người cản không kịp.
Cô chợt thấy tối sầm mặt rồi ngã xuống,không nghe thấy gì mặc dù bên ngoài anh ba cô và Bùi Chí Vĩnh đang gọi tên cô rầm trời.
Lúc cô tỉnh lại thì thấy trời đã chợp tối,đầu óc cô cứ quay cuồng choáng váng,cô đang nằm trên chiếc giường bệnh trên tay cô còn ghim một mũi kim chuyền nước.Cô giật mũi kim ra máu từ chỗ đó cũng chảy ra,cô không cảm thấy đau bởi vì nỗi sợ kia đã lấn át đi tất cả.Cô bước xuống giường,cả cơ thể cô đã mệt nhừ không còn sức cộng thêm đầu óc choáng ván do khóc nhiều khiến cô không đứng vững mà ngã xuống nền nhà.
\-Vy em không sao chứ lên giường nằm nghỉ đi!
Bùi Chí Vĩnh đúng lúc đi mua cháo về thì thấy cô ngã trên nền nhà lạnh lẽo kia liền đỡ cô lên giường.Anh ta mở hộp cháo nóng hổi thơm phức kia ra nói.
\-Há miệng anh đút cháo ăn nè!Chắc em đói lắm rồi,bác sĩ nói em bị suy nhược do lo lắng thêm với quá đói.Em không thấy đói sao?
Cô im lặng đôi môi vẫn mím chặt mà lắc đầu,anh thở dài một cái rồi nói.
\-Anh biết em đang rất buồn rất suy sụp nhưng ăn trước đã chuyện đâu còn có đó.Há miệng ra a.aaa.
Cô quay miệng đi chỗ khác khi muỗng cháo vừa đưa tới,cô cứ ngồi thờ thẫn như vậy tuyệt đối không ăn một miếng cháo nào,Bùi Chí Vĩnh dùng nhiều lời dụ ngọt an ủi khuyên nhủ nhưng cô gái cứng đầu kia cũng chẳng nghe,hết kiên nhẫn anh bực mình quát lên.
\-Em làm sao vậy hả?Mẹ em như vậy cả nhà đã buồn rồi,em còn muốn cả nhà phải buồn phải lo lắng cho em nữa sao?Em buồn vì mẹ bệnh chẳng lẽ ba em anh em không buồn sao?Nhưng họ có như em không,họ có để em lo lắng không?Những lúc thế này em phải mạnh mẽ lên để còn đối mặt với những chuyện khác,em cứ ủ dột như vậy thì được chuyện gì,chỉ làm cho người khác vướng bận thêm.
Anh đặt hộp cháo trên bàn để lại một câu cho cô rồi đi ra ngoài.
\-Em tự suy nghĩ đi.
Tiếng cửa đóng lại,lời nói của anh vẫn còn văng vẳng bên tai.Đúng..anh nói đúng cô phải mạnh mẽ...không thể làm cho người khác bận lòng..Cô lấy hộp cháo trên bàn ăn hết,uống một ly nước rồi cố gắng vịn tường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.Cô đã cảm thấy khỏe khoắn tươi tỉnh hơn rồi,cố gắng nở một nụ cười trong gương xong cô bước đi ra ngoài đến phòng bệnh của mẹ mình.
Mở cửa phòng bệnh,ba cô và anh hai đã vào thay cho anh ba,họ đang ngồi ở trên ghế,ba cô nắm tay mẹ cô nói gì đó còn anh hai thì chỉ ngồi nhìn mẹ.Thấy cô vào ba cô và anh hai đều quay qua nhìn,ba cô hỏi.
\-Con gái tỉnh rồi à!Đã khỏe hơn chưa?
\-Dạ con không sao rồi!
\-Em gái phải giữ gìn sức khỏe nghe chưa,không được đổ bệnh đó!
\-Dạ em biết rồi!
Anh hai cô nhìn cô cười ánh mắt hiền hòa,cô cũng cố gắng nở một nụ cười để mọi người cảm thấy ấm áp yên lòng hơn.
\-Ba,khi nào thì mẹ tỉnh lại?.Cô hỏi
\-Mẹ con vừa nãy tỉnh được một lúc rồi lại ngủ?
\-Sao mẹ tỉnh rồi sao không gọi con?
\-Con ngất đi như vậy sao mà gọi con được!
\-Sao lúc nào con vào cũng không đúng lúc mẹ tỉnh vậy?Buồn thật!
\-Không sao đâu con gái,do tác dụng của thuốc nên mẹ con ngủ hơi nhiều,vài ngày nữa thì sẽ đỡ hơn thì con có thể gặp bà ấy nhiều hơn đấy.
\-Thật hả ba?
\-Thật!
Cô cười rồi chạy đến ôm mẹ đang nằm ngủ yên trên giường,khi trước mẹ hay ôm con khi ngủ thì giờ ngược lại con sẽ ôm mẹ khi mẹ ngủ mẹ nhé!
\-Mẹ mẹ mau tỉnh lại đi,con gái về nhà thăm mẹ nè.!Mẹ..
\-Em gái..
Anh ba cô vừa từ phòng bước sĩ về đã thấy cô em gái mình ngồi ôm tay mẹ khóc như một đứa trẻ.Cô nghe anh ba gọi nhưng không nhìn anh mà vẫn cúi đầu ôm cánh tay mẹ,cả người nấc lên từng hồi.
Anh ba cô cứ thấy cô khóc liền đến đứng bên cạnh nói.
\-Để cho mẹ nghỉ ngơi đi,em đừng khóc ồn ào lên như vậy!
\-Anh ba mẹ..mẹ...
\-Em xem đi.
Anh ba liền đưa một cuốn sổ,trên đó ghi bệnh nhân Trương Thị Liên 60 tuổi,chẩn đoán ung thư máu giai đoạn cuối,khối u đã di căn ra các bộ phận khác trên cơ thể,thời gian sống khoảng một tháng."Đùng" trong đầu cô một tiếng sét vang lên,đôi tay cô run run làm rơi cả cuốn sổ.Mẹ cô...mẹ cô chỉ có thể sống một tháng nữa,làm sao có thể chứ,mẹ cô mới tháng trước vẫn còn vui vẻ tràn đầy sức sống mà sao có thể chỉ sống một tháng nữa..Không phải đây chỉ là mơ...giấc mơ khủng khiếp thôi.Cô phải tỉnh lại không mơ nữa..không mơ nữa.Cô liên tục đánh vào mặt mình,cô hành động trong vô thức,cô đang không cảm thấy đau đớn gì nữa,nhưng càng đánh cô lại càng tỉnh..không đây chỉ là mơ...tỉnh lại đi mà Vy..Cô cứ liên tục đánh vào mặt mình trong lòng vừa gào thét.
\-Vy,em đừng làm như vậy nữa mà!
\-Em gái..đừng như vậy nữa có được không?
Bùi Chí Vĩnh và anh ba cô liền ôm tay cô lại khi thấy hành đông kia của cô,hai gò má đã sưng đỏ lên,cô tự đánh vào mặt mình nhanh đến mức hai người cản không kịp.
Cô chợt thấy tối sầm mặt rồi ngã xuống,không nghe thấy gì mặc dù bên ngoài anh ba cô và Bùi Chí Vĩnh đang gọi tên cô rầm trời.
Lúc cô tỉnh lại thì thấy trời đã chợp tối,đầu óc cô cứ quay cuồng choáng váng,cô đang nằm trên chiếc giường bệnh trên tay cô còn ghim một mũi kim chuyền nước.Cô giật mũi kim ra máu từ chỗ đó cũng chảy ra,cô không cảm thấy đau bởi vì nỗi sợ kia đã lấn át đi tất cả.Cô bước xuống giường,cả cơ thể cô đã mệt nhừ không còn sức cộng thêm đầu óc choáng ván do khóc nhiều khiến cô không đứng vững mà ngã xuống nền nhà.
\-Vy em không sao chứ lên giường nằm nghỉ đi!
Bùi Chí Vĩnh đúng lúc đi mua cháo về thì thấy cô ngã trên nền nhà lạnh lẽo kia liền đỡ cô lên giường.Anh ta mở hộp cháo nóng hổi thơm phức kia ra nói.
\-Há miệng anh đút cháo ăn nè!Chắc em đói lắm rồi,bác sĩ nói em bị suy nhược do lo lắng thêm với quá đói.Em không thấy đói sao?
Cô im lặng đôi môi vẫn mím chặt mà lắc đầu,anh thở dài một cái rồi nói.
\-Anh biết em đang rất buồn rất suy sụp nhưng ăn trước đã chuyện đâu còn có đó.Há miệng ra a.aaa.
Cô quay miệng đi chỗ khác khi muỗng cháo vừa đưa tới,cô cứ ngồi thờ thẫn như vậy tuyệt đối không ăn một miếng cháo nào,Bùi Chí Vĩnh dùng nhiều lời dụ ngọt an ủi khuyên nhủ nhưng cô gái cứng đầu kia cũng chẳng nghe,hết kiên nhẫn anh bực mình quát lên.
\-Em làm sao vậy hả?Mẹ em như vậy cả nhà đã buồn rồi,em còn muốn cả nhà phải buồn phải lo lắng cho em nữa sao?Em buồn vì mẹ bệnh chẳng lẽ ba em anh em không buồn sao?Nhưng họ có như em không,họ có để em lo lắng không?Những lúc thế này em phải mạnh mẽ lên để còn đối mặt với những chuyện khác,em cứ ủ dột như vậy thì được chuyện gì,chỉ làm cho người khác vướng bận thêm.
Anh đặt hộp cháo trên bàn để lại một câu cho cô rồi đi ra ngoài.
\-Em tự suy nghĩ đi.
Tiếng cửa đóng lại,lời nói của anh vẫn còn văng vẳng bên tai.Đúng..anh nói đúng cô phải mạnh mẽ...không thể làm cho người khác bận lòng..Cô lấy hộp cháo trên bàn ăn hết,uống một ly nước rồi cố gắng vịn tường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.Cô đã cảm thấy khỏe khoắn tươi tỉnh hơn rồi,cố gắng nở một nụ cười trong gương xong cô bước đi ra ngoài đến phòng bệnh của mẹ mình.
Mở cửa phòng bệnh,ba cô và anh hai đã vào thay cho anh ba,họ đang ngồi ở trên ghế,ba cô nắm tay mẹ cô nói gì đó còn anh hai thì chỉ ngồi nhìn mẹ.Thấy cô vào ba cô và anh hai đều quay qua nhìn,ba cô hỏi.
\-Con gái tỉnh rồi à!Đã khỏe hơn chưa?
\-Dạ con không sao rồi!
\-Em gái phải giữ gìn sức khỏe nghe chưa,không được đổ bệnh đó!
\-Dạ em biết rồi!
Anh hai cô nhìn cô cười ánh mắt hiền hòa,cô cũng cố gắng nở một nụ cười để mọi người cảm thấy ấm áp yên lòng hơn.
\-Ba,khi nào thì mẹ tỉnh lại?.Cô hỏi
\-Mẹ con vừa nãy tỉnh được một lúc rồi lại ngủ?
\-Sao mẹ tỉnh rồi sao không gọi con?
\-Con ngất đi như vậy sao mà gọi con được!
\-Sao lúc nào con vào cũng không đúng lúc mẹ tỉnh vậy?Buồn thật!
\-Không sao đâu con gái,do tác dụng của thuốc nên mẹ con ngủ hơi nhiều,vài ngày nữa thì sẽ đỡ hơn thì con có thể gặp bà ấy nhiều hơn đấy.
\-Thật hả ba?
\-Thật!
Cô cười rồi chạy đến ôm mẹ đang nằm ngủ yên trên giường,khi trước mẹ hay ôm con khi ngủ thì giờ ngược lại con sẽ ôm mẹ khi mẹ ngủ mẹ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.