Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Chương 29:

Huỳnh Huỳnh12

04/01/2021

Chuyện gì đến cũng sẽ đến,không thể trốn tránh mãi được..Một tuần sau ngày cưới hai anh,mẹ cô-người mẹ dịu dàng mẫu mực- người vợ đảm đang ân cần yêu thương chồng con cũng đã trút hơi thở cuối cùng sau hai tháng chống chọi với căn bệnh ung thư máu quái ác.Ngày hôm ấy cô đã khóc rất nhiều,trời đất như sụp đổ ngày mẹ cô ra đi.Cô khóc như chưa từng được khóc,không có nỗi đau nào hơn nỗi đau này.Ngày đưa mẹ ra nghĩa tang trời kéo mây đen tạo nên một nỗi buồn tang thương,có phải chăng ông trời cũng đang buồn thương cho gia đình cô.

"Mẹ hãy yên nghỉ nhé,cả nhà sẽ luôn nhớ về mẹ.Mẹ ơi"

Sau đám tang thì một tuần sau cô trở lại trường,khuôn mặt vui tươi mọi ngày thay thế bởi khuôn mặt u buồn,xanh xao đôi mắt ngân ngấn nước mắt.Chỉ cần một tác động thì sẽ lập tức tuôn trào.Bùi Chí Vĩnh cũng bên cạnh cô mọi lúc,lúc cô khóc anh cũng luôn bên cạnh làm chỗ dựa cho cô an ủi chăm sóc cô.Sâu thẳm trong trái tim cô đã có hình ảnh anh,lúc cô cười anh cười lúc cô buồn anh an ủi,đám tang mẹ cô như muốn ngã quỵ là anh đã nắm lấy tay cô mà đỡ cô lên,mọi chuyện rối rắm trong đám tang một tay anh giải quyết chu toàn.Trái tim cô dần dần rung động bởi những hành động ân cần chu đáo cử chỉ nhẹ nhàng đó của anh.

Thế nhưng khi trái tim cô đang dần mở cửa chào đón anh thì buổi chiều hôm ấy anh hẹn cô đi uống nước rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô,ánh mắt anh rất buồn,anh nói.

\-Vy,em đi nước ngoài với anh nhé!

Cô rất bất ngờ với lời đề nghị của anh,cô biết anh rất yêu cô mà đưa ra lời đề nghị này nhưng nơi này là quê hương của cô,là nhà của cô là nơi an nghỉ của mẹ cô,cô không thể đi.

\-Em không thể!

Anh buông đôi tay cô ra,anh biết câu trả lời của cô nhưng vẫn muốn hỏi,khi nghe cô nói đôi mắt anh cụp xuống buồn hiu,anh nói.

\-Anh sắp phải đi rồi!

\-Sao?Khi nào anh đi?

\-6h sáng ngày mai!



\-Sao..sao gấp vậy?

\-Ba anh gọi anh về gấp vì mẹ anh bệnh,công ty bên ấy cũng cần anh.Có thể sẽ rất lâu anh mới có thể về đây...

\-Vậy...vậy..anh đi nhớ giữ gìn sức khỏe...Hãy chăm sóc mẹ anh thật tốt vì có những cái mất đi sẽ khó tìm lại..Em..em còn có việc em đi trước..

Nói xong cô đứng dậy rồi bước đi nhanh,anh phía sau chỉ đứng tại bàn nói to lên.

\-Ngày mai em đến tiễn anh nhé!?

\-Xin lỗi em bận rồi!

Rồi cô bước đi nhanh ra khỏi quán trốn ở một góc mà bật khóc,ngày mai cô rất muốn đến tiễn anh đi nhưng cô không thể,nếu lúc cô đến rồi không nỡ để anh đi mà khóc lên thì sẽ níu chân anh lại khiến anh khó lòng ra đi nhưng bên kia cha mẹ anh đang chờ con trai họ.Người con trai kia ngồi cô trong quán đôi mắt cứ nhìn ra cửa hướng cô đã bước đi,trong lòng thầm mong cô quay lại ôm anh nắm lấy tay anh thôi thì có thể anh sẽ từ bỏ tất cả mà bên cạnh cô nhưng cũng chỉ mãi là những người xa lại bước vào rồi lại ra hình ảnh thân quen kia mãi không xuất hiện.Một người cứ ngồi trong một góc rồi khóc còn một người thì ngồi lặng thinh trông chờ một hình bóng mãi không đến.

5h30 phút sáng.Sân bay thành phố

Trên băng ghế chờ một chàng trai vẫn hướng đôi mắt về một phía,lòng anh chỉ mong hình ảnh người mình yêu thầm xuất hiện cho đến tận 6h sáng khi có tiếng loa thông báo lên máy bay thì anh mới đứng lên bước đi,lần cuối cùng anh ngoảnh đầu lại vẫn là dòng người xa lạ qua lại,vẫn không thấy người kia.

Máy bay cất cánh từ trong góc một cô gái với đôi mắt đỏ hoe bước ra,thực ra cô đã đến từ rất sớm thấy đôi mắt anh hướng về phía cổng vào tìm kiếm hình bóng cô nhưng cô chỉ dám đứng nấp ở một góc nhìn bóng anh rời đi.Tình cảm này của cô xin chôn giấu,chúc anh sẽ tìm được người mới cuộc sống mới tốt hơn hãy quên em đi,đôi mắt cô hai hàng lệ rơi nhìn theo chiếc máy bay chở người kia đi về nơi xa xôi.Dường như những người cô yêu đang dần rời bỏ cô mà đi,cô ngồi xuống băng ghế bật khóc như một đứa trẻ,lần này cô khóc tự lau nước mắt cho mình,sau này cuộc sống cô sẽ khác rất nhiều,sẽ tự lập hơn khi không có anh bên cạnh.Có thể lần này ra đi sẽ là mãi mãi thế nhưng vẫn không thể níu kéo người lại.Cảm ơn anh rất nhiều Bùi Chí Vĩnh!

Dần trong cô hình thành cảm giác lười yêu,hai người con trai làm cô biết yêu làm cô biết rung động đều lần lượt rời xa cô thì cô cảm thấy tình yêu quá mệt quá đau rồi thế nên cô quyết định sẽ không yêu ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook