Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?
Chương 35:
Huỳnh Huỳnh12
04/01/2021
Cứ tưởng trong phòng sẽ có một cảnh hôn hít ướt át mù mịt nhưng khi cô vào cô cảm thấy không khí rất thông thoáng trong sáng, quần áo chỉnh tề thế kia thì chắc chưa làm gì đâu.Cô đặt ly nước cam lên trước mặt cô gái kia xong nói.
\-Mời cô uống nước.
Rose gật đầu nở nụ cười rất tươi,rất thân thiện cảm ơn cô.Đưa nước xong cô cũng tự hiểu đi ra ngoài đóng cửa nhường không gian lại cho bọn họ.
Cô ngồi trong phòng suy nghĩ viển vông một mình.
"Bọn họ là quan hệ gì ta,yêu nhau hả?Không phải!Nếu là yêu nhau thì nhìn phát ra liền chứ sao lại thấy bình thường thế nhỉ?Hay bạn bè?Bạn bè mà cô ta ôm ấp như thế à!Aizz cuối cùng là sao đây?Sao mình cứ nghĩ anh ta vậy trời ơi.Vương Bá Hy ơi là Vương Bá Hy,sao mà anh cứ lảng vảng trong đầu tôi hoài vậy?
Trong phòng làm việc của Vương Bá Hy,Rose cứ ngồi ở sofa nhìn anh còn anh thì ngồi ở bàn làm việc nhìn tài liệu.Không còn kiên nhẫn nhìn người đàn ông đang thờ ơ mình cô lên tiếng.
\-Này em từ xa về thăm anh mà anh lại thờ ơ em như thế à!
Anh ngẩng mặt lên nhìn cô rồi chậm rãi nói.
\-Em cứ ngồi chơi đi,anh làm xong công việc thì đưa em đi ăn!
Cô ta nghe vậy thì vui lắm,như vậy là sẽ được gần anh thêm chút nữa.Rose theo đuổi anh đã hai năm trời,vào một buổi giao lưu thể thao giữa các trường,Rose trong đội cổ vũ còn Vương Bá Hy thì trong đội võ thuật.Lần đầu nhìn thấy là cô đã kết anh rồi nhưng tính cách anh lạnh lùng,cao ngạo rất khó gần,cô phải dùng mọi thủ đoạn mới có thể làm bạn với anh,nhưng có dùng cách nào quyến rũ anh cũng bị Quách Tỉnh nhập vào không xiêu lòng.Lần này trở về quyết cưa anh bằng mọi giá và sẽ trở thành con dâu nhà giàu ăn sung mặc sướng không lo khổ sở.
Đến giờ cơm trưa,Vương Bá Hy bước ra khỏi phòng cô ta cũng lẽo đẽo theo sau trên môi nở nụ cười rất tươi chắc là đang vui lắm đây.Vừa hay cô cũng vừa đi ăn cơm,thấy cô anh liền hỏi.
\-Cô đi đâu thế thư kí Vy?
\-Dạ tôi đi ăn.
\-Vậy chúng ta đi ăn chung luôn đi.
\-Dạ..?
Cô bất ngờ với lời đề nghị của anh,ánh mắt khẽ liếc sang cô gái Rose kia.Nụ cười vừa nãy của cô ta đã tắt ngẩm,ánh mắt nhìn cô có phần sắc bén giống kiểu "Mày phá vỡ chuyện của tao thì không yên đâu!".Cô rùng mình với với suy nghĩ của mình vội xua tay nhanh chóng trả lời.
\-A không cần đâu tổng giám đốc,tôi đi ăn với mấy chị kia rồi,hai người đi ăn đi.
Chân mày anh nhíu lại,cô gái này sao vậy đi ăn trưa với anh mà viện đủ lí do để không đi là sao.Võ Tường Vy,cái gì anh muốn thì không ai được phép từ chối.Đưa cô đi thì có thể không thấy ngột ngạt khó chịu như khi đi một mình cùng với cô gái Rose kia.
\-Tôi nói rồi đi ăn trưa cùng tôi,tôi không nói lần hai.
\-Nhưng..nhưng..
\-Nhưng gì?Cô muốn kết thúc thực tập sớm không?
\-Không không!
Cô liếc mắt sang thấy Rose đang nhìn cô chằm chằm với ánh mắt giết người,nhưng biết sao giờ sếp bảo đi thì phải đi thôi,việc thực tập của cô còn quan trọng hơn tình yêu của cô ta nhiều.Với lại không thể trách cô đây là Vương Bá Hy ép cô đi theo chứ không phải cô đòi theo,có trách thì cô ta trách anh nha.
Vương Bá Hy đưa hai cô gái đến một nhà hàng sang trọng gần công ty.Đây là lần đầu cô đến một nơi sang trọng đắt tiền như này.Những món ăn có khi bằng tiền thực tập cả tháng của cô,nuốt nước miếng cô hỏi nhỏ anh.
\-Sếp trưa hôm nay anh mời đúng không?
Anh nhìn cô không trả lời mà chỉ gật đầu,cô lật đi lật lại cuốn menu sau đó gọi cho mình một món rẻ nhất trong đó.Anh liền hỏi
\-Chỉ một món thôi sao,cô không sợ sẽ đói à!?
\-Dạ không sao đâu Tổng giám đốc.
Anh lườm cô một cái rồi giật phắc cái menu trên tay cô,lật qua lật lại rồi liên tục gọi món sau đó đưa lại cuốn menu cho phục vụ.
Thấy anh gọi rất nhiều món cô há hốc mồm,trong đầu kêu lên"Ôi má ơi!Có ba người kêu nhiều vậy ăn sao hết trời!".
Rose nãy giờ nhìn cô và anh không chớp mắt,có thể là cô ta đang điên lên trong người nhưng cố kìm nén.Anh kêu sẽ đưa cô ta đi ăn làm cô ta hớn hở xong lại kéo thêm cô vào làm cho ta hơi khó chịu rồi giờ còn chỉ quan tâm đến cô mà thờ ơ với cô ta thì cô ta không muốn giết cô cũng muốn cào mặt cô ra.
Thức ăn được dọn lên sau 5 phút,cả một bàn ngào ngạt hương thơm,cô hít một hơi dài trong khoang miệng nước miếng đã chảy ròng ròng nhưng hai người kia chưa động đũa sao cô dám.Thấy hai cô gái ngồi im,anh liền cầm lấy đũa rồi nói.
\-Ăn đi.
Vừa nói anh vừa gắp miếng thịt bò Cobe bỏ vào chén cô,Rose nhăn mặt chờ đợi anh gắp cho cô nhưng không cả bữa ăn
anh chẳng hề quan tâm một chút nào đến cô ta cả,đúng hơn là coi cô ta như không có mặt.
Cô cúi mặt ăn cơm để không nhìn thấy ánh mặt muốn nướng chín cô đến từ Rose,mà cô cũng chỉ dám gắp món mà cô gọi.Đang gật gù ăn dở chén cơm thì cổ áo phía sau gáy bị kéo lên,nhìn lên chính là anh kéo,khuôn mặt cô ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì thì anh nói.
\-Ngồi thẳng lưng lên ăn.Con gái gì nhìn dáng ăn khó chịu.
Xong rồi anh nhìn chén cô nói tiếp.
\-Buổi trưa hôm nay còn sót lại món nào là cô bị trừ tiền theo giá món đó.
\-Ơ nhưng mà anh gọi nhiều mà!
\-Cô cãi không hay muốn khỏi thực tập?
\-Ahaha sếp cứ coi như tôi chưa nói gì đi,tôi sẽ cố gắng ăn hết!
\-Mời cô uống nước.
Rose gật đầu nở nụ cười rất tươi,rất thân thiện cảm ơn cô.Đưa nước xong cô cũng tự hiểu đi ra ngoài đóng cửa nhường không gian lại cho bọn họ.
Cô ngồi trong phòng suy nghĩ viển vông một mình.
"Bọn họ là quan hệ gì ta,yêu nhau hả?Không phải!Nếu là yêu nhau thì nhìn phát ra liền chứ sao lại thấy bình thường thế nhỉ?Hay bạn bè?Bạn bè mà cô ta ôm ấp như thế à!Aizz cuối cùng là sao đây?Sao mình cứ nghĩ anh ta vậy trời ơi.Vương Bá Hy ơi là Vương Bá Hy,sao mà anh cứ lảng vảng trong đầu tôi hoài vậy?
Trong phòng làm việc của Vương Bá Hy,Rose cứ ngồi ở sofa nhìn anh còn anh thì ngồi ở bàn làm việc nhìn tài liệu.Không còn kiên nhẫn nhìn người đàn ông đang thờ ơ mình cô lên tiếng.
\-Này em từ xa về thăm anh mà anh lại thờ ơ em như thế à!
Anh ngẩng mặt lên nhìn cô rồi chậm rãi nói.
\-Em cứ ngồi chơi đi,anh làm xong công việc thì đưa em đi ăn!
Cô ta nghe vậy thì vui lắm,như vậy là sẽ được gần anh thêm chút nữa.Rose theo đuổi anh đã hai năm trời,vào một buổi giao lưu thể thao giữa các trường,Rose trong đội cổ vũ còn Vương Bá Hy thì trong đội võ thuật.Lần đầu nhìn thấy là cô đã kết anh rồi nhưng tính cách anh lạnh lùng,cao ngạo rất khó gần,cô phải dùng mọi thủ đoạn mới có thể làm bạn với anh,nhưng có dùng cách nào quyến rũ anh cũng bị Quách Tỉnh nhập vào không xiêu lòng.Lần này trở về quyết cưa anh bằng mọi giá và sẽ trở thành con dâu nhà giàu ăn sung mặc sướng không lo khổ sở.
Đến giờ cơm trưa,Vương Bá Hy bước ra khỏi phòng cô ta cũng lẽo đẽo theo sau trên môi nở nụ cười rất tươi chắc là đang vui lắm đây.Vừa hay cô cũng vừa đi ăn cơm,thấy cô anh liền hỏi.
\-Cô đi đâu thế thư kí Vy?
\-Dạ tôi đi ăn.
\-Vậy chúng ta đi ăn chung luôn đi.
\-Dạ..?
Cô bất ngờ với lời đề nghị của anh,ánh mắt khẽ liếc sang cô gái Rose kia.Nụ cười vừa nãy của cô ta đã tắt ngẩm,ánh mắt nhìn cô có phần sắc bén giống kiểu "Mày phá vỡ chuyện của tao thì không yên đâu!".Cô rùng mình với với suy nghĩ của mình vội xua tay nhanh chóng trả lời.
\-A không cần đâu tổng giám đốc,tôi đi ăn với mấy chị kia rồi,hai người đi ăn đi.
Chân mày anh nhíu lại,cô gái này sao vậy đi ăn trưa với anh mà viện đủ lí do để không đi là sao.Võ Tường Vy,cái gì anh muốn thì không ai được phép từ chối.Đưa cô đi thì có thể không thấy ngột ngạt khó chịu như khi đi một mình cùng với cô gái Rose kia.
\-Tôi nói rồi đi ăn trưa cùng tôi,tôi không nói lần hai.
\-Nhưng..nhưng..
\-Nhưng gì?Cô muốn kết thúc thực tập sớm không?
\-Không không!
Cô liếc mắt sang thấy Rose đang nhìn cô chằm chằm với ánh mắt giết người,nhưng biết sao giờ sếp bảo đi thì phải đi thôi,việc thực tập của cô còn quan trọng hơn tình yêu của cô ta nhiều.Với lại không thể trách cô đây là Vương Bá Hy ép cô đi theo chứ không phải cô đòi theo,có trách thì cô ta trách anh nha.
Vương Bá Hy đưa hai cô gái đến một nhà hàng sang trọng gần công ty.Đây là lần đầu cô đến một nơi sang trọng đắt tiền như này.Những món ăn có khi bằng tiền thực tập cả tháng của cô,nuốt nước miếng cô hỏi nhỏ anh.
\-Sếp trưa hôm nay anh mời đúng không?
Anh nhìn cô không trả lời mà chỉ gật đầu,cô lật đi lật lại cuốn menu sau đó gọi cho mình một món rẻ nhất trong đó.Anh liền hỏi
\-Chỉ một món thôi sao,cô không sợ sẽ đói à!?
\-Dạ không sao đâu Tổng giám đốc.
Anh lườm cô một cái rồi giật phắc cái menu trên tay cô,lật qua lật lại rồi liên tục gọi món sau đó đưa lại cuốn menu cho phục vụ.
Thấy anh gọi rất nhiều món cô há hốc mồm,trong đầu kêu lên"Ôi má ơi!Có ba người kêu nhiều vậy ăn sao hết trời!".
Rose nãy giờ nhìn cô và anh không chớp mắt,có thể là cô ta đang điên lên trong người nhưng cố kìm nén.Anh kêu sẽ đưa cô ta đi ăn làm cô ta hớn hở xong lại kéo thêm cô vào làm cho ta hơi khó chịu rồi giờ còn chỉ quan tâm đến cô mà thờ ơ với cô ta thì cô ta không muốn giết cô cũng muốn cào mặt cô ra.
Thức ăn được dọn lên sau 5 phút,cả một bàn ngào ngạt hương thơm,cô hít một hơi dài trong khoang miệng nước miếng đã chảy ròng ròng nhưng hai người kia chưa động đũa sao cô dám.Thấy hai cô gái ngồi im,anh liền cầm lấy đũa rồi nói.
\-Ăn đi.
Vừa nói anh vừa gắp miếng thịt bò Cobe bỏ vào chén cô,Rose nhăn mặt chờ đợi anh gắp cho cô nhưng không cả bữa ăn
anh chẳng hề quan tâm một chút nào đến cô ta cả,đúng hơn là coi cô ta như không có mặt.
Cô cúi mặt ăn cơm để không nhìn thấy ánh mặt muốn nướng chín cô đến từ Rose,mà cô cũng chỉ dám gắp món mà cô gọi.Đang gật gù ăn dở chén cơm thì cổ áo phía sau gáy bị kéo lên,nhìn lên chính là anh kéo,khuôn mặt cô ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì thì anh nói.
\-Ngồi thẳng lưng lên ăn.Con gái gì nhìn dáng ăn khó chịu.
Xong rồi anh nhìn chén cô nói tiếp.
\-Buổi trưa hôm nay còn sót lại món nào là cô bị trừ tiền theo giá món đó.
\-Ơ nhưng mà anh gọi nhiều mà!
\-Cô cãi không hay muốn khỏi thực tập?
\-Ahaha sếp cứ coi như tôi chưa nói gì đi,tôi sẽ cố gắng ăn hết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.