Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Chương 37:

Huỳnh Huỳnh12

04/01/2021

Anh nghe cô nói với giọng buồn thì cất lời an ủi.

\-Cô đừng buồn trên đời thiếu gì đàn ông tốt,cô đừng vấn vương nhớ nhung một người không thương mình mãi thế.Còn trẻ cứ xông pha yêu đương nhưng đừng buông thả bản thân là được.

\-Haha tổng giám đốc nói như cao thủ tình trường ấy nhỉ?Chắc là yêu nhiều nên có kinh nghiệm.

\-Không!Tôi chưa từng có người yêu hay yêu ai!

\-Thật sao?

\-Ừm!

Anh cảm thấy đối với người con gái này anh nói hơi nhiều so với bình thường.Lúc trước anh chỉ hỏi xã giao một hai câu rồi thôi,nhưng đối với cô anh có chút thân quen muốn nói chuyện với cô nhiều hơn.

Về đến công ty hai người về phòng làm việc riêng của mình,cô lấy chiếc gương ra soi má,nó hơi sưng lên rồi công nhận cô ta ra tay mạnh thật giờ vẫn còn cảm thấy đau khi chạm vào.

Trước gì ra về,cô qua phòng anh báo cáo công việc,cô lần lượt đọc những công việc cuộc hẹn gặp đối tác cho anh nghe trong khi anh vẫn mải miết gõ máy tính.Đọc xong cô để bảng báo cáo lên trên bàn rồi cúi xuống chào anh.

\-Tôi về trước thưa tổng giám đốc.

Anh ngẩng mặt lên nhìn cô,thấy má cô sưng lên thì liền chau mày hỏi.



\-Sưng thế kia đã thoa thuốc gì chưa?

\-Dạ chưa!

Anh không nói mà đưa tay kéo hộc tủ lấy đưa cho cô một tuýp thuốc giảm sưng đau.Cô nhận lấy rồi cảm ơn anh.

\-Cảm ơn tổng giám đốc!

\-Không có gì do tôi mà cô mới bị.

\-Haa vậy mai mốt tôi bị cô ta làm gì thì đều là do anh gây ra rồi,nhớ phải chịu trách nhiệm với tôi đó hehe.

\-Cô muốn bị đuổi không hả?

\-Không không tôi đi về đây!

Cô nhanh chóng chuồn lẹ ra ngoài vui vẻ xách túi đi về.Ấn tượng của cô đối với anh dần thay đổi,cô thấy anh không hẳn lạnh lùng như vẻ bề ngoài nói chung tiếp xúc lâu cô thấy anh chẳng có gì đáng sợ.

Anh nhìn thấy bóng dáng lăn tăn của cô chạy ra khỏi phòng khi nghe anh dọa thì liền bật cười.Cô bé này thật thú vị,gặp cô anh như được tiếp thêm năng lượng.Anh dừng công việc thoải mái đi về,lái xe ra khỏi công ty anh vẫn thấy cô ngồi ở trạm xe buýt đợi xe,lần này là cầm điện thoại nhắn tin với ai mà tâm trạng trông rất vui vẻ khiến anh có đôi chút tò mò.

Cô đang ngồi chờ xe buýt thì có tin nhắn đến,là Bùi Chí Vĩnh anh ta nhắn tin cho cô.



"Em làm về chưa?"

\-Em đang đợi xe buýt.

"Nếu có anh thì em sẽ không cực vậy,anh xin lỗi"

\-Thôi đi em thấy bình thường,không có anh còn vui hơn!

"Hừm sao lại vui hơn?"

\-Thì không ai quấy rầy lải nhải bên cạnh em nữa!

"Anh phiền vậy sao?haha"

\-Ừ rất phiền.Vậy nên ở bên đó ráng mà giữ gìn sức khỏe, quản lí công ty cho tốt,làm đứa con hiếu thảo cho ba mẹ đó biết chưa?

"Dạ biết rồi chị ơi dặn hoài.!"

\-Dặn anh không thừa.Bên đó đã làm quen em nào chưa?

"Chưa còn nhớ em lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook