Chúng Ta Kết Hôn Nhưng Vẫn Là Bạn Nhé
Chương 5
Haku Nguyen
16/12/2013
“Chuyện gì thế ?”
“Chồng à ? Cậu… cậu đến đây rước tớ… tớ cho cậu 5 phút đấy, mau đến nhé !” Vừa nói xong chưa đợi Nhật Phong trả lời thì đầu dây bên kia đã cúp máy
Chuyện gì thế nhỉ ? Giọng cậu ấy ko đc bình thường, đi đâu mà giờ này chưa chịu về nhà. Còn dám gọi điện bảo mình đến rước nữa chứ. To gan thật ! Ko được phải gọi lại hỏi cho ra nhẽ mới được.
Vừa nghĩ Phong vừa bấm số gọi lại cho Vi, mãi đến một lúc sau mới chịu bắt máy
“Có chuyện gì thế ? Sao cậu…”
“À… xin lỗi, anh là ông xã của An Vi phải ko ? Cô ấy say mất rồi nhưng tôi ko biết địa chỉ nhà mới của cô ấy, phiền anh đến rước cô ấy giúp tôi với” đầu dây bên kia là giọng của 1 người phụ nữ lạ, Phong đoán chắc có lẽ là đồng nghiệp của cô vì sáng nay nghe cô nói phải cùng sếp đi chiêu đãi nhà tài trợ cho trường. Nhưng sao giờ lại say thế này ?
“Được ! Tôi tới ngay ! Hai người đang ở đâu thế ?”
-----------------------------
“Haizzz… cuối cùng cũng tới nhà rồi ! Nằm xuống đây đi cô nương !” Nhật Phong dìu An Vi nằm xuống giường “Ko biết uống cũng bày đặt bắt trước người ta uống, thiệt tình !”
“Đừng… hức… đừng có càu nhàu nữa, thật là nhức đầu ! Ai bảo… hức… là chị đây ko biết uống ? Chị sẽ uống cho cưng xem, mau đem rượu tới đây !” Vi say đến mặt đỏ ửng cả lên, ngay cả mở mắt cũng ko mở nổi mà còn ráng cố gắng nói nhảm
“Rồi ! Rồi ! Chị giỏi lắm, mau ngủ đi chị !”
“Ko muốn ! Ko muốn ngủ…” Đột nhiên Vi choàng tay ôm lấy cổ Nhật Phong làm anh mất thăng bằng, vừa lúc chuẩn bị ngã vào người cô thì anh đã kịp thời dùng tay chống đỡ
“Này ! Cậu làm cái gì thế ? Chút xíu nữa là răng môi lẫn lộn rồi đấy”
Trong khi đó, Vi lại vẫn trơ trơ cái mặt tỉnh bơ, căn bản là ko thèm để ý đến lời nói của anh chút nào. Chỉ thấy cô cứ nhìn chầm chầm một hướng, rồi sau đó vươn tay lướt nhẹ lên cánh môi của anh làm anh trong phút chốc bị chấn động…
“Em trai ! Môi của em gợi cảm thiệt đó nha. Chị rất muốn cắn thử !” Vừa nói xong chưa kịp để anh phản ứng đã ngay lập tức nhắm vào môi anh mà cắn
Phong bất ngờ đến nỗi đứng hình, anh và Vi quen nhau thời gian lâu như thế nhưng chưa bao giờ có hành động thân mật như thế này. Bản thân anh cũng chưa từng nghĩ đến… vậy mà hiện tại cô lại dám trắng trợn cướp đi… e hèm… nụ hôn đầu tiên của anh… có điều… môi cô mềm thật nha… giống gì nhỉ ? Ừm… là kẹo marshmallow… cảm giác rất kích thích…
Đang mãi mê suy nghĩ, Vi lại bất ngờ tấn công, đưa đầu lưỡi khẽ chạm nhẹ vào môi anh khiến anh cảm thấy như có 1 dòng điện chạy qua khắp người, làm chấn động toàn thân. Một cảm giác kì lạ trỗi dậy thôi thúc anh muốn ở cô nhiều hơn… Trong vô thức, anh vòng tay ôm lấy eo cô ép chặt vào người mình, hơi dùng lực mút lấy môi cô. Càng hôn anh càng ko thể dứt ra được… anh trước giờ chưa từng biết cái cảm giác kì lạ này… muốn dừng nhưng lại ko thể nào dừng được…
Đến khi Vi cảm thấy khó chịu, bắt đầu cựa quậy thì Phong mới giật mình nới lỏng tay… anh lúc này mới ý thức được mình đang làm cái gì… Anh… anh thật sự ko thể tưởng tượng nổi hành động vừa rồi của mình…
Mình… mình đã phạm tội !!!! Ahhhh !!! Mình vừa hôn con gái của mình !!! Woaaaaaaa… Mình điên rồi ! Đúng là điên thật rồi ! Phong vò đầu bức tai tự trách vì hành động nông nỗi ko biết tự kiềm chế… Nhưng mà… suy cho cùng… người bắt đầu cũng đâu phải là anh, sao anh phải tự trách mình như thế chứ ? Đúng rồi ! Anh chỉ là nạn nhân của 1 cuộc say xỉn thôi mà… vậy nên cũng ko cần phải hành hạ bản thân như thế chứ. Có trách thì cứ trách cái con người đang nằm kia kìa… dám uống say lại còn dám tự tiện quyến rũ anh nữa chứ. Sáng mai thức dậy nhất định phải cho cô 1 bài học mới được. Đúng vậy ! Cứ yên tâm ! Mình ko có tội… mình ko…
“Này ! Cậu… cậu lại làm cái gì vậy hả ?” Đang lúc miên man suy nghĩ về tội trạng của mình, Phong lại nhìn thấy Vi ngồi bật dậy và bắt đầu gỡ từng nút áo
“Nóng… nóng chết đi được… tớ muốn đi tắm…” Vi mơ mơ màng màng ko thể xác định mình đang ở đâu, chỉ thấy trong người vừa nóng lại vừa khó chịu
“Tắm cái đầu cậu ! Cậu như vậy mà đi tắm cho chết trong phòng tắm luôn hả ! Mau ngừng lại cho tớ !” anh vừa định ngăn cản cô thực hiện hành vi gây ảnh hưởng xấu đến nhãn cầu của mình thì… phạch… muộn mất rồi còn đâu… chiếc áo đáng thương đã bị hắt hủi trên sàn nhà, dự định tiếp theo sẽ là đến số phận của chiếc váy tội nghiệp…
Nhưng cũng may… lần này thì Phong cản lại kịp “Cậu… cậu mau ngừng lại… mặc áo vào mau lên… cậu muốn hại tớ xịt hết máu mũi thì cậu mới vừa lòng à ?” Mắt anh sắp mù đến nơi rồi đây nè. Đây gọi là gì ? Chính là cưỡng hiếp nhãn cầu !!! An Vi !!! Ngày mai tớ nhất định sẽ bắt cậu chịu trách nhiệm trước pháp luật !!!!!!!!!! Nhưng mà… cũng ko thể phủ nhận, Vi... e hèm… có bộ ngực đẹp thật… lúc cô mặc áo anh cũng ko để ý lắm nhưng khi cởi áo ra thì đúng là ko thể ko nhìn… ừ thì… dù sao anh cũng là đàn ông cơ mà… bày ra trước mắt thế kia… chỉ có gay mới ko nhìn…
Oaaaa…. Ko được… ko được nhìn nữa… Nhìn nữa sẽ thật sự chảy máu mũi mất thôi… Ngay lập tức, anh lấy chăn quấn cả người cô lại, giữ chặt ko cho cô cựa quậy
“Cậu nằm yên và mau ngủ cho tớ ! Ko được quậy nữa !” lúc đầu Vi cũng có hơi phản kháng, nhưng sau đó vì mệt và đầu óc cũng ko còn tỉnh táo nên đã nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Phong cũng mệt mỏi ôm gối ngoan ngoãn xuống sàn nhà ngủ. Tình trạng cô như vậy… ngủ cùng cô ở trên giường chỉ sợ tình ngay lý gian, cái gì cũng ko có làm mà nói ko ai tin lại mệt nữa, haizzz… đây đúng là hành hạ cả tinh thần lẫn thể xác mà L Hôm nay đến đây đã là quá đủ rồi nhé, chờ xem mai tớ xử lí cậu như thế nào !
“Chồng à ? Cậu… cậu đến đây rước tớ… tớ cho cậu 5 phút đấy, mau đến nhé !” Vừa nói xong chưa đợi Nhật Phong trả lời thì đầu dây bên kia đã cúp máy
Chuyện gì thế nhỉ ? Giọng cậu ấy ko đc bình thường, đi đâu mà giờ này chưa chịu về nhà. Còn dám gọi điện bảo mình đến rước nữa chứ. To gan thật ! Ko được phải gọi lại hỏi cho ra nhẽ mới được.
Vừa nghĩ Phong vừa bấm số gọi lại cho Vi, mãi đến một lúc sau mới chịu bắt máy
“Có chuyện gì thế ? Sao cậu…”
“À… xin lỗi, anh là ông xã của An Vi phải ko ? Cô ấy say mất rồi nhưng tôi ko biết địa chỉ nhà mới của cô ấy, phiền anh đến rước cô ấy giúp tôi với” đầu dây bên kia là giọng của 1 người phụ nữ lạ, Phong đoán chắc có lẽ là đồng nghiệp của cô vì sáng nay nghe cô nói phải cùng sếp đi chiêu đãi nhà tài trợ cho trường. Nhưng sao giờ lại say thế này ?
“Được ! Tôi tới ngay ! Hai người đang ở đâu thế ?”
-----------------------------
“Haizzz… cuối cùng cũng tới nhà rồi ! Nằm xuống đây đi cô nương !” Nhật Phong dìu An Vi nằm xuống giường “Ko biết uống cũng bày đặt bắt trước người ta uống, thiệt tình !”
“Đừng… hức… đừng có càu nhàu nữa, thật là nhức đầu ! Ai bảo… hức… là chị đây ko biết uống ? Chị sẽ uống cho cưng xem, mau đem rượu tới đây !” Vi say đến mặt đỏ ửng cả lên, ngay cả mở mắt cũng ko mở nổi mà còn ráng cố gắng nói nhảm
“Rồi ! Rồi ! Chị giỏi lắm, mau ngủ đi chị !”
“Ko muốn ! Ko muốn ngủ…” Đột nhiên Vi choàng tay ôm lấy cổ Nhật Phong làm anh mất thăng bằng, vừa lúc chuẩn bị ngã vào người cô thì anh đã kịp thời dùng tay chống đỡ
“Này ! Cậu làm cái gì thế ? Chút xíu nữa là răng môi lẫn lộn rồi đấy”
Trong khi đó, Vi lại vẫn trơ trơ cái mặt tỉnh bơ, căn bản là ko thèm để ý đến lời nói của anh chút nào. Chỉ thấy cô cứ nhìn chầm chầm một hướng, rồi sau đó vươn tay lướt nhẹ lên cánh môi của anh làm anh trong phút chốc bị chấn động…
“Em trai ! Môi của em gợi cảm thiệt đó nha. Chị rất muốn cắn thử !” Vừa nói xong chưa kịp để anh phản ứng đã ngay lập tức nhắm vào môi anh mà cắn
Phong bất ngờ đến nỗi đứng hình, anh và Vi quen nhau thời gian lâu như thế nhưng chưa bao giờ có hành động thân mật như thế này. Bản thân anh cũng chưa từng nghĩ đến… vậy mà hiện tại cô lại dám trắng trợn cướp đi… e hèm… nụ hôn đầu tiên của anh… có điều… môi cô mềm thật nha… giống gì nhỉ ? Ừm… là kẹo marshmallow… cảm giác rất kích thích…
Đang mãi mê suy nghĩ, Vi lại bất ngờ tấn công, đưa đầu lưỡi khẽ chạm nhẹ vào môi anh khiến anh cảm thấy như có 1 dòng điện chạy qua khắp người, làm chấn động toàn thân. Một cảm giác kì lạ trỗi dậy thôi thúc anh muốn ở cô nhiều hơn… Trong vô thức, anh vòng tay ôm lấy eo cô ép chặt vào người mình, hơi dùng lực mút lấy môi cô. Càng hôn anh càng ko thể dứt ra được… anh trước giờ chưa từng biết cái cảm giác kì lạ này… muốn dừng nhưng lại ko thể nào dừng được…
Đến khi Vi cảm thấy khó chịu, bắt đầu cựa quậy thì Phong mới giật mình nới lỏng tay… anh lúc này mới ý thức được mình đang làm cái gì… Anh… anh thật sự ko thể tưởng tượng nổi hành động vừa rồi của mình…
Mình… mình đã phạm tội !!!! Ahhhh !!! Mình vừa hôn con gái của mình !!! Woaaaaaaa… Mình điên rồi ! Đúng là điên thật rồi ! Phong vò đầu bức tai tự trách vì hành động nông nỗi ko biết tự kiềm chế… Nhưng mà… suy cho cùng… người bắt đầu cũng đâu phải là anh, sao anh phải tự trách mình như thế chứ ? Đúng rồi ! Anh chỉ là nạn nhân của 1 cuộc say xỉn thôi mà… vậy nên cũng ko cần phải hành hạ bản thân như thế chứ. Có trách thì cứ trách cái con người đang nằm kia kìa… dám uống say lại còn dám tự tiện quyến rũ anh nữa chứ. Sáng mai thức dậy nhất định phải cho cô 1 bài học mới được. Đúng vậy ! Cứ yên tâm ! Mình ko có tội… mình ko…
“Này ! Cậu… cậu lại làm cái gì vậy hả ?” Đang lúc miên man suy nghĩ về tội trạng của mình, Phong lại nhìn thấy Vi ngồi bật dậy và bắt đầu gỡ từng nút áo
“Nóng… nóng chết đi được… tớ muốn đi tắm…” Vi mơ mơ màng màng ko thể xác định mình đang ở đâu, chỉ thấy trong người vừa nóng lại vừa khó chịu
“Tắm cái đầu cậu ! Cậu như vậy mà đi tắm cho chết trong phòng tắm luôn hả ! Mau ngừng lại cho tớ !” anh vừa định ngăn cản cô thực hiện hành vi gây ảnh hưởng xấu đến nhãn cầu của mình thì… phạch… muộn mất rồi còn đâu… chiếc áo đáng thương đã bị hắt hủi trên sàn nhà, dự định tiếp theo sẽ là đến số phận của chiếc váy tội nghiệp…
Nhưng cũng may… lần này thì Phong cản lại kịp “Cậu… cậu mau ngừng lại… mặc áo vào mau lên… cậu muốn hại tớ xịt hết máu mũi thì cậu mới vừa lòng à ?” Mắt anh sắp mù đến nơi rồi đây nè. Đây gọi là gì ? Chính là cưỡng hiếp nhãn cầu !!! An Vi !!! Ngày mai tớ nhất định sẽ bắt cậu chịu trách nhiệm trước pháp luật !!!!!!!!!! Nhưng mà… cũng ko thể phủ nhận, Vi... e hèm… có bộ ngực đẹp thật… lúc cô mặc áo anh cũng ko để ý lắm nhưng khi cởi áo ra thì đúng là ko thể ko nhìn… ừ thì… dù sao anh cũng là đàn ông cơ mà… bày ra trước mắt thế kia… chỉ có gay mới ko nhìn…
Oaaaa…. Ko được… ko được nhìn nữa… Nhìn nữa sẽ thật sự chảy máu mũi mất thôi… Ngay lập tức, anh lấy chăn quấn cả người cô lại, giữ chặt ko cho cô cựa quậy
“Cậu nằm yên và mau ngủ cho tớ ! Ko được quậy nữa !” lúc đầu Vi cũng có hơi phản kháng, nhưng sau đó vì mệt và đầu óc cũng ko còn tỉnh táo nên đã nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Phong cũng mệt mỏi ôm gối ngoan ngoãn xuống sàn nhà ngủ. Tình trạng cô như vậy… ngủ cùng cô ở trên giường chỉ sợ tình ngay lý gian, cái gì cũng ko có làm mà nói ko ai tin lại mệt nữa, haizzz… đây đúng là hành hạ cả tinh thần lẫn thể xác mà L Hôm nay đến đây đã là quá đủ rồi nhé, chờ xem mai tớ xử lí cậu như thế nào !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.